Quá Mức Cố Chấp

Chương 2



Khu viện có hai thang máy song song, một chiếc là thang máy thông thường, một chiếc là thang máy giải phẫu chuyên dụng, lúc bước ra khỏi thang máy có chút chen chúc, bên trong còn có mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang sôi nổi trò chuyện:

"Lát nữa ăn gì?"

"Đến nhà ăn à?"

"Nhà ăn của bệnh viện dở lắm."

"Tôi cũng không muốn đến nhà ăn, hay là chúng ta..."

Mấy người đang trò chuyện thì để ý thấy bên ngoài thang máy có người đứng, vừa nhìn, ánh mắt liền sáng lên, dịch vào bên trong một chút, thanh âm không tự giác mà đè thấp xuống không ít.

Cố Thành mặt không biểu tình liếc các cô một cái liền đi vào, bí thư Trương theo sau cùng với hai người, nói với những người bên ngoài:

"Mọi người đi chuyến sau đi."

"Được."

Không gian vốn có chút rộng rãi, giờ có vài người tiến vào, nháy mắt cảm thấy chật đi không ít, vốn đang nói chuyện bữa tối cũng không dám mở miệng nữa.

Toàn bộ thang máy đều an tĩnh lại.

Mấy bác sĩ trẻ tuổi túm tụm lại trong góc, nhịn không được mà trộm đánh giá Cố Thành, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ.

Thang máy chậm rãi đi xuống, giữa đường có một nam bác sĩ mang mắt kính, vội vội vàng vàng chạy vào.

Cố Thành không tránh, đáy mắt hiện lên một tia không vui, trong lòng có chút không kiên nhẫn, kiềm chế tính tình nhắm hai mắt lại.

"Không ít người nha, hê hê." Nam bác sĩ nhìn một vòng cười cười, nhìn thấy mấy người đứng ở phía sau liền quay đầu, lấy từ trong túi ra một phiếu cơm, đưa qua, nói:

"Tiểu Trương, vừa lúc, Thời Niệm để quên phiếu cơm trong phòng giải phẫu, lát nữa mọi người mang lên cho cô ấy đi, tôi không lên đó nữa."

Thời Niệm?

Cố Thành bỗng mở mắt ra.

"Bác sĩ Thời?" Người phía sau nói xong liền đưa tay tiếp nhận, "Được, chúng tôi đang tiện."

Bỗng dưng,

Nửa đường xuất hiện bàn tay cướp lấy phiếu cơm.

Người trong thang máy đều không phản ứng kịp, ngay cả bí thư Trương cũng có chút kinh ngạc mà nhìn Cố Thành.

Cố Thành cúi đầu nhìn phiếu cơm trong tay, chính diện là kiến trúc của bệnh viện, mặt trái ghi thông tin cá nhân, viết:

Tên: Thời Niệm

Phòng: Sản khoa bảy Bệnh khu

Công hào: CQKSHN15678

Bên phải có dán ánh, trên ảnh chụp là một nữ sinh xinh đẹp, mặt trứng ngỗng, ngũ quan thanh tú, mũi cao thẳng, tóc buộc hết phía sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, khóe miệng hơi cong, tươi cười tự nhiên, một đôi mắt thanh triệt thấy đáy, thực dễ làm người ta sinh ra hảo cảm.

Cố Thành nheo mắt, lông mi rủ xuống, run nhè nhẹ, trong đôi mắt xuất hiện một tầng hồi ức xưa cũ, ngón tay vuốt ve trên ảnh chụp, có chút không rõ ý vị:

"Thời Niệm?"

"Ách, vị tiên sinh này." Bác sĩ đứng phía sau nhịn không được mở miệng, đang tính đem phiếu cơm lấy về, liền thấy Cố Thành trực tiếp bỏ phiếu cơm vào túi, trước khi mọi người kịp phản ứng đã bước ra ngoài thang máy.

Mấy bác sĩ sửng sốt một lát, vội vàng đuổi theo, hô lớn:

"Ai ai ai, người này bị sao thế?" Nào có ai không nói hai lời liền đoạt đồ của người khác, lại còn quang minh chính đại như thế?

Vừa muốn đuổi theo đã bị bí thư Trương ngăn lại, cười nói: "Là người nhà bệnh nhân, thứ này cứ để chúng tôi giao cho cô ấy, không cần phiền toái các vị."

Tuy rằng không biết Cố tổng là có ý tứ gì, nhưng loại chuyện thế này bí thư Trương xử lý rất tự nhiên.

Cái gì gọi là phiền toái bọn họ?

"Vậy cũng không được." Một người trong đó còn đang muốn cùng hắn tranh chấp vài câu, mắt thấy Cố Thành đã đi xa, một người khác kéo cô lại, lắc đầu.

"Vậy được rồi, các người nhớ phải đưa cho bác sĩ Thời đó, lát nữa tôi gọi điện thoại nhắn cô ấy một tiếng."

"Đương nhiên rồi."

Bí thư Trương cười đến ôn hòa, cùng mấy người còn lại xoay người rời đi.

Rất nhanh, bí thú Trương đuổi kịp còn chưa kịp mở miệng, liền nghe đượcc tiếng quảng bá trong viện tiếp tục lặp lại:

"... Bác sĩ trẻ tuổi ưu tú như rót thêm nguồn sống cho bệnh viện ta, ngày ngày cố gắng vì nhân dân phục vụ, nâng cao năng lực tổng hợp của bệnh viện, sáng tạo thêm nhiều giá trị, bác sĩ ưu tú bao gồm Đỗ Kiến, Lý Cường,.... Thời Niệm, Ôn Như...."

Cố Thành ngừng lại, ngẩng đầu nhìn quảng bá trong viện.

Bí thư Trương trong lòng động đậy, dò hỏi: "Cố tổng, ngài biết Thời Niệm, bác sĩ Thời sao?"

"Biết?" Cố Thành quay đầu, nhìn đèn neon bên ngoài cửa sổ, quang ảnh trong mắt sáng quắc, "Đương nhiên."

Hắn với cô còn hơn cả quen biết.

Cố Thành cúi đầu nhìn phiếu cơm trong tay, cong môi.

Thời Niệm.

_____

Lúc Thời Niệm nhận được điện thoại của đám Tiểu Trương là lúc vừa mới trấn an xong đám thai phụ, còn chưa kịp ngồi xuống uống ngụm nước, bên kia đường dây liền tranh nhau mà nói:

"Bác sĩ Thời, bác sĩ Thời, bác sĩ Thời không tốt rồi! Không tốt rồi!"

"Bác sĩ Thời, có chuyện rồi!"

"Bác sĩ Thời, tôi nói cho cô biết có chuyện không ổn rồi!"

Thời Niệm "Cọ" một tiếng lập tức đứng dậy, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Làm sao vậy? Ai muốn sinh? Tôi xuống phòng phẫu thuật ngay đây, chờ một lát!"

"Không phải không phải!" Bên kia vội vàng nói thêm: "Không phải chuyện này không phải chuyện này, không có ai muốn sinh cả!"

"Cô nói chuyện rõ ràng đi!"

"Chúng ta nói rõ ràng đi, đừng làm cô ấy sốt ruột nữa!"

"Chuyện là"

"Để tôi nói!"

"Chuyện là"

"Phiếu cơm của cô bị người ta lấy mất rồi!!!"

Thời Niệm: "....."

Cô còn tưởng có chuyện gì lớn cơ? Náo loạn nửa ngày hóa ra là vì phiếu cơm, Thời Niệm nhịn không được trợn tròn mắt, ngồi xuống lần nữa, chậm rì rid uống ngụm nước, thấm thía nói:

"Không phải chuyện liên quan đến mạng người thì đừng nói với tôi cái gì mà không tốt không tốt, được không?"

"Không phải vậy, có người tự nhiên giật lấy phiếu cơm của cô đem đi, rất kỳ quái!"

"Hắn chẳng nói chẳng rằng, cứ y như bệnh tâm thần ấy, làm gì có ai cư xử như vậy?"

"Đâu có giống bệnh nhân tâm thần, có bệnh nhân tâm thần nào đẹp trai vậy sao? Tôi thấy không phải đâu."

"Cô đừng có mà xem mặt mà bắt hình dong, được không? Người kia nhìn thế nào cũng thấy âm trầm, trên người còn thoang thoảng mùi máu."

"Ở bệnh viện có mùi máu không phải là bình thường sao?"

.....

Chưa nói được vài câu liền tranh cãi, đều là mấy cô gái trẻ luận chuyển thực tập, cả ngày toàn chú ý mấy chuyện kỳ kỳ quái quái, nói nửa ngày cũng không thấy đi vào trọng điểm.

Thời Niệm cũng không nóng nảy, chờ bọn họ tranh cãi trong chốc lát, có vẻ an tĩnh lại, mới mở miệng:

"Phiếu cơm của tôi hẳn là để quên ở phòng giải phẫu, có phải người bên đó đưa phiếu cơm lên liền gặp mọi người không?"

"Đúng!"

"Mọi người còn gặp một người," Thời Niệm uống miếng nước, nói tiếp, "Trực tiếp cầm phiếu cơm của tôi đi."

Cái logic này nghe qua quả thật khiến người ta khó lòng mà tưởng tượng, không duyên cớ mà lấy phiếu cơm của cô làm gì? Phiếu cơm này dành riêng cho nhân viên của bệnh viện, hơn nữa cũng không đem bán được, lấy về làm gì?

"Đúng!" Bên kia đồng thanh nói, "Chính là bị hắn cầm đi, nếu không phải là đánh không lại, chúng tôi đều xông lên giúp cô cướp về!"

Thời Niệm nghe được thì không nhịn nổi cười, hôm nay là cái ngày gì thế, chỗ nào cũng nghe thấy đánh nhau, xem ra cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

"Tôi có biết người này không?" Thời Niệm suy nghĩ, "Nam nữ? Trông thế nào? Ở Bệnh khu nào?"

Vừa nghe hỏi trông thế nào, bên kia liền bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận.

"Là nam, rất đẹp mắt, vô cùng đẹp mắt, môi hồng răng trắng, lên TV liền có thể trở thành minh tinh."

"Hắn còn mặc tây trang, màu rượu đỏ, wow, tôi liếc mắt một cái liền kinh ngạc, có ai ở bệnh viện mà mặc cái này?"

"Nói cô là bác sĩ chính của bọn họ, còn nói mình là người nhà bệnh nhân."

"Người nhà à," Thời Niệm cũng không để trong lòng, phiếu cơm kia của cô cũng làm lại được, bên trên còn ghi tên, cho dù đem đi cầm thì cũng có thể tìm về, tìm không thấy thì báo mất giấy tờ là được, không có vấn đề gì, "Lát nữa tôi hỏi lại sau, các cô mau đi ăn cơm đi."

"Được."

Cúp điện thoại, Thời Niệm sửa sang lại các ca bệnh, chuẩn bị đi xem Cố Đình phòng 25, lúc sắp đứng dậy liền nghĩ tới một chuyện.

Nếu nhớ không lầm thì vừa đi thang máy từ tầng này xuống chỉ có người nhà Cố Đình thôi, vậy thì hẳn là hắn cầm phiếu cơm của cô đi?

Nhưng cô còn chưa có gặp bọn họ mà? Mới chỉ thấy mấy bảo mẫu nhà Cố Đình, còn có chồng cô ấy, người nhà vừa tới hẳn là ... em trai Cố Đình?

Em trai Cố Đình tên là gì nhỉ?

Thời Niệm lật sổ khám bệnh, ngay sau đó lại lắc đầu, cô đúng là hồ đồ, em trai Cố Đình trước đây cũng chưa từng tới, là sao có thể có tên của hắn chứ.

Hơn nữa bệnh nhân khu này luôn đặc biệt coi trọng sự riêng tư, có đôi khi ngay cả tên cha của đứa bé cũng không nói chứ đừng nói đến là anh chị em họ hàng gì đó.

Chỉ là,

Hắn lấy phiếu cơm của cô làm gì?

Thời Niệm nhíu mi.

Chắc là động kinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.