Quá Mức Cố Chấp

Chương 63



Cuối cùng, tài xế taxi vẫn để mất dấu Cố Thành.

Lúc Thời Niệm xuống xe thì căn bản không biết mình đang ở đâu, gió lạnh tiến vào từ cổ áo, rét căm căm.

Sắc trời đã đổ màu đen thăm thẳm, chỉ là đèn hai bên đường rất sáng, bùng bình được cắt tỉa không giống trong thành phố, hình như là đang ở ngoại thành.

Có chút lạnh.

Thời Niệm kéo sát cổ áo, quần chặt áo ngoài, chuẩn bị gọi điện thoại cho Cố Thành.

Tài xế thò đầu ra từ cửa sổ, nhìn cô bé đang đứng bên đường giậm chân để giữ ấm, nói:

"Cô bé, hay tôi chở cô về nhé?"

Sắp đến tết rồi, ra ngoài cũng không an toàn, bên ngoài tối đen như mực, để một cô bé đứng bên cạnh đường cái, hắn không yên tâm lắm.

Thời Niệm cắn môi, không từ chối ngay, gọi cho Cố Thành một cuộc trước.

Chiếc Porsche đi quá nhanh, mới từ trên cầu vượt xuống, rẽ qua hai ngã rẽ đã không còn thấy tăm hơi.

"Tôi gọi cho hắn trước đã," Thời Niệm nói, lại ngó nghiêng bốn phía xung quanh, "Nếu còn không bắt máy, ngài lại"

Dừng lại.

Khoảng chừng 300 mét có một tòa nhà hơi quen mắt, các tầng lầu đều được ánh đèn vàng chiếu sáng trưng, ở trên đỉnh tòa nhà, bốn chữ màu vàng vô cùng rõ ràng giữa đêm đen.

Khách sạn Carrey.

Thời Niệm nhìn chằm chằm bốn chữ to đó.

Đây là địa điểm lúc trước bệnh viện của cô tổ chức hội thảo giao lưu, cô nhớ rõ có đồng nghiệp từng nói, xung quanh đây có rất nhiều bất động sản thuộc tài sản Cố gia.

Nếu cô nhớ không lầm, lúc ấy cô còn gặp được....Cố Đình ở đây.

Cố Thành tới nơi này làm gì?

Chẳng lẽ hắn tới tìm....Cố Đình?

Trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, cả người Thời Niệm mềm nhũn, tay chân đổ mồ hôi, người lạnh toát.

Nhớ tới dáng vẻ trên xe của Cố Thành, Thời Niệm lập tức hối hận, lẽ ra cô không nên cứ thế mà nói với hắn.

Cố Đình trộm gọi cho cô, hiển nhiên là giấu Cố Thành.

Theo tính cách của Cố Thành, cô thật sự lo lắng....

Không dám nghĩ nhiều, Thời Niệm lập tức chạy qua, tài xế phía sau còn hô tô:

"Cô bé, tôi đi đây, không đưa cô về nữa đâu."

Thời Niệm không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay.

Một đường chạy như điên tới cổng lớn khách sạn, Thời Niệm thở hồng hộc mà ghé vào quầy lễ tân.

"Xin... Xin hỏi, Cố Thành....Cố Thành đang ở đâu?"

Lễ tân nhìn nhau, có chút hiếu kỳ nhìn Thời Niệm: "Xin chào, xin hỏi ngài đã đặt phòng chưa?"

Thời Niệm lắc đầu, "Tôi tới tìm người."

"Thật ngại quá," mấy lễ tân cười lắc đầu với cô, giải thích: "Chúng tôi có quy định khách phải đặt phòng trước, nếu quả thật ngài có phòng rồi, chúng tôi có thể kiểm tra xem người ngài muốn tìm có ở đây không, nhưng không thể tiết lộ cho ngài số phòng cụ thể của người đó."

"Nhưng hiện tại tôi không thể liên lạc với hắn, hắn, hắn thật sự đến đây mà, các cô có nhìn thấy chiếc Porsche màu đen, người đàn ông mặc áo gió dài màu đen."

Lễ tân vẫn cười với cô, không trả lời.

Thời Niệm dựa lưng vào quầy, chậm rãi quay đầu, cúi đầu nhìn di động.

Vẫn chưa trả lời.

Chuẩn bị rời đi thì vô tình liếc về phía tòa nhà đối diện, cô ngây ngẩn cả người.

Trong đầu bỗng hiện ra cuộc trò chuyện trong giờ giải lao cùng các đồng nghiệp.

Đó chính là tòa nhà vô cùng bắt mắt được nhắc tới, cô còn không nhịn được cảm thán nhân viên làm việc trong tòa nhà đó nhất định rất hạnh phúc, kết quả lại có người nói cho cô biết:

"Nơi đó không có ai đi làm cả."

"Đó là công trình tư nhân, nhiều năm rồi không mở cửa cho người ngoài."

"Trước kia hình như là bệnh viện, bây giờ thì không phải nữa rồi. Thật đáng tiếc."

.....

Trước kia là bệnh viện, nhiều năm rồi không mở cửa cho người ngoài, hoàn cảnh tốt, thiết bị đầu đủ, không có người ngoài quấy rầy.

Thời Niệm đứng ở cửa khách sạn, nhìn một vòng xung quanh, nếu nơi đó chưa hề bị bỏ hoang, thì rất có khả năng sẽ là một nơi an dưỡng tốt.....

_____

Trong không khí vẫn còn mùi máu tươi nhàn nhạt chưa tan.

Trong phòng tối đen, không mở đèn, ánh đèn từ cửa sổ sát đất chiếu vào, ngoài cửa sổ sát đất có ánh đèn chiếu vào, nhưng nếu cách quá xa thì không thể chiếu tới.

Lờ mờ thấy được trên mặt đất có người nằm, hô hấp yếu ớt, quay đầu nhìn ra bên ngoài,

Điện thoại của người đứng bên cười chợt lóe, phát ra ánh sáng nhàn nhạn, chiếu vào mặt hắn, tạo thành một mảng ánh sáng trắng lạnh lẽo.

Con ngươi đen nhánh sâu thẳm, sáng như sao.

Trong phòng thực an tĩnh.

Cố Đình giương mắt nhìn người đứng bên cửa.

"Mày đến rồi."

Tiếng nói khàn khàn, còn có một chút ý cười.

Bác sĩ Thời đúng là vô dụng, nhanh như vậy đã bị phát hiện, cô ta còn cho rằng ít nhất cũng phải hai ngày nữa, Thời Niệm ngu ngốc thế nào cũng bị dọa sợ.

Thế mà lại không dọa được sao?

Thật là đáng tiếc.

Cố Thành không trả lời, đi tới, bóng đêm cũng không cản được tầm mắt hắn.

Hắn có thể tinh tường nhìn thấy người đàn bà nằm trên mặt đất, có thể tin tường nhìn thấy mái tóc rối bù của cô ta, và cả gương mặt tái nhợt, không huyết sắc.

Nương theo ánh đèn mỏng manh từ cửa sổ sát đất, Cố Thành cúi đầu, mu bàn tay Cố Đình có vết máu đỏ tươi, bên cạnh người lóe lên ánh sáng trắng.

Trong tay cô ta có dao.

Trong trí nhớ của hắn, người phụ nữ kia cũng như vậy, nằm trên sàn nhà lạnh băng, cổ tay có máu, đỏ chói mắt, chảy đầy đất.

Vừa đáng sợ, vừa dọa người.

Anh tĩnh một lát, Cố Thành mở miệng.

"Chị rất muốn chết sao?"

Giọng nói nhàn nhạt, không có một tia gợn sóng, bình tĩnh như đang tường thuật một chuyện.

Đúng, là tường thuật.

Hút thuốc, uống rượu, uống thuốc, còn tự hại mình, đúng thật là muốn chết.

"Ha ha, chết?"

Cố Đình nghẹn ngào, âm thanh cao vút lên, nhìn vào mắt Cố Thành, vừa nóng lòng, vừa hưng phấn, đột nhiên nắm lấy dao gọt trái cây bên cạnh, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, muốn đâm vào cổ Cố Thành.

"Không bằng chúng ta cùng nhau...."

"A ____"

Cô ta thất bại, ngã vật ra sàn, lúc cả người bị ấn xuống còn điên cuồng gầm rú, vung loạn dao trong tay.

"Đi chết đi! Đi chết đi, cả nhà ta cùng chết hết! Cố Thành, mày sợ sao? Mày sợ chết, đúng không? Không phải mày chưa bao giờ biết sợ là gì sao? Tới đây đi!"

Chân sau đè lên người đàn bà đang phát điên, Cố Thành giương mắt, nhìn ánh sao bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh mắt như nhuộm đỏ màu máu.

Tơ máu đỏ sậm.

Hai mắt thất thần, Cố Thành cúi đầu, lẩm bẩm bên tai Cố Đình:

"Chị, em giúp chị giải thoát, được không?"

Nếu sống quá thống khổ, còn không bằng để hắn giúp cô ta giải thoát, hắn có thể cho cô ta một cái chết không đau đớn.

Như vậy, cô ta sẽ không còn thống khổ nữa, không phải sao?

Tiếng thét chói tai lập tức ngừng lại, Cố Đình quay đầu nhìn người bên trên, đột nhiên bật cười, cười đến chảy cả nước mắt.

"Được thôi, A Thành," thanh âm của Cố Đình trở nên rõ ràng giữa đêm đen, "Mày đẩy tao từ trên cầu thang xuống đi."

Cố Đình ngửa đầu, miễn cưỡng ghé vào tai Cố Thành.

"Giống như mày làm với ba ấy, phải không? Ha ha ha ha."

Giống như bị điện giật, Cố Thành trở nên điên cuồng, bàn tay to túm lấy tóc Thời Niệm, dùng sức lôi lên, cắn chặt răng, tựa như con dã thú phát cuồng.

"Tôi nói rồi, tôi không đẩy ông ta xuống, chị có hiểu không hả? Có hiểu không hả?"

Hắn không đẩy Cố Kiến Nghiệp, là ông ta tự ngã xuống, rồi trở thành người thực vật! Nếu hắn thực sự muốn ông ta chết, hắn có một ngàn phương pháp khác nhau để gϊếŧ ông ta, nhưng tuyệt đối sẽ không sử dụng thủ đoạn thấp kém dơ bẩn như vậy!!!

Đông ____ đông ____ đông ____

Thô bạo mà tàn nhẫn.

Tới khi vỡ đầu chảy máu.

Vì cài gì ai cũng không tin lời của hắn? Vì cái gì luôn muốn bôi nhọ hắn?!! Vì cái gì chứ?!!!

Cố Đình giãy giũa, nửa quỳ trên mặt đất, máu chảy vào trong mắt.

"Mày đánh chết tao đi, đánh chết tao đi...."

Đôi mắt đỏ tươi sáng kinh người giữa bóng tối, lực đạo trên tay không hề giảm bớt.

Tiếng kêu thảm thiết dần dần yếu lại.

Cô ta sắp được giải thoát rồi.

Hắn cũng sắp được giải thoát rồi, từ này về sau không còn ai có thể.....

"Cố Thành!"

Âm thanh đồn đạp, tiếng thở hổn hển.

Thời Niệm cảm thấy hai chân mình nhũn ra, miễn cưỡng nắm lấy then cửa mới có thể đứng vững, nhìn về phía người trong bóng tối, lại gọi một tiếng: "Cố Thành."

Một khắc khu đến đây, tất cả ý nghĩ đều biến mất, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Đầu óc Thời Niệm trống rỗng, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc.

Không hề do dự bắt lấy tay Cố Thành, thanh âm hơi run rẩy:

".....Cố Thành, không thể đánh nữa."

Hắn sẽ đánh chết cô ta mất.

Bàn tay chậm rãi dừng lại, Thời Niệm nắm chặt tay Cố Thành, từng chút từng chút bẻ tay hắn ra, đến khi hoàn toàn buông lỏng.

Thời Niệm quỳ gối bên cạnh, hai tay gắt gao ôm Cố Thành, cố gắng dùng sức cắn chặt đầu lưỡi.

"Cố Thành," Thời Niệm ngửa đầu nhìn hắn, "Em, em, em và anh về nhà, nhé?"

Cô sai rồi.

Cô đã xem nhẹ hận ý của Cố Thành dành cho Cố Đình, nó thậm chí có thể ăn mòn lý trí của hắn.

Cố Thành im lặng, trầm mặc nhìn Thời Niệm.

Thật lâu sau,

"Em không nên tới đây."

"Việc ở đây không liên quan tới em."

"Em đi đi."

Ánh mắt sáng quác ở trong bóng đêm dần trở nên ảm đạm.

An tĩnh ba giây,

Giọng nói ôn hòa của Thời Niệm vang lên.

"Em có thể đi đâu chứ?"

Cố Thành không trả lời, đứng dậy, nhìn người đã ngất xỉu trên mặt đất, lại nhìn Thời Niệm, không nói gì, xoay người đi ra ngoài.

"Cố Thành!"

Cố Thành đột ngột đứng lên, Thời Niệm giật mình ngã ra sau, nhìn người sắp đi ra ngoài, cắn chặt răng, đứng dậy, đuổi theo hắn.

"Cố Thành!" Thời Niệm phát hỏa, chạy đến ngăn hắn lại, "Anh còn coi em là bạn gái nữa không? Cái gì anh cũng không muốn nói với em."

Cố Thành rũ mắt, nhìn cô gái trước mặt.

Hai bên má không biết vì tức giận, vì nóng hay vì đông lạnh mà đỏ bừng, hai mắt sáng như ánh thái dương ban ngày, rực rỡ lấp lánh.

Hắn biết.

Cô dũng cảm, vẫn luôn dũng cảm như thế, trước đây là thế, bây giờ cũng là thế, tương lai cũng sẽ không thay đổi.

Dũng cảm, thiện lương, chân thành.

Không như hắn.

Yếu đuối, thô bạo, dối trá.

Không muốn cô nhìn thấy hắn giả nhân giả nghĩa, không muốn cô nhìn thấy hắn độc ác, bất kham.

Cố Thành đột nhiên cúi người, ôm lấy Thời Niệm, thanh âm khàn khàn.

"Anh thích em."

Rất thích, rất thích, thích đến mức khắc sâu vào xương cốt, đã thích từ rất nhiều năm trước.

Thích nữ sinh luôn đứng trước mặt hắn, giang tay che chở cho hắn.

Đột nhiên tỏ tình khiến Thời Niệm đỏ mắt, thanh âm nghẹn ngào.

"Em biết."

Nếu hắn không thích cô thì làm sao có thể đồng ý yêu đương với cô.

Vừa nói xong, Cố Thành liền buông tay, trước khi Thời Niệm phản ứng lại đã nghiêng người đi ra ngoài.

Thời Niệm: ???

Sửng sót ba giây, Thời Niệm đuổi theo, đứng ở trước cầu thang, hướng về phía người đàn ông, hô lớn:

"Cố Thành!"

"Nếu bây giờ anh rời đi, sau này em sẽ không tìm anh nữa!"

"Anh có nghe không hả?"

Dáng người đã xa đến mơ hồ, cũng không nghe được thanh âm trả lời, Thời Niệm sụt sịt.

"Cố Thành, lần sau anh còn như vậy, em sẽ không thích anh nữa đâu."

Thanh âm vọng lại quanh quẩn ở cầu thang, vẫn không nghe được tiếng trả lời của người kia.

Thật lâu sau,

Đèn phía sau sáng lên, có tiếng bước chân vội vã.

Thời Niệm xoay người, bí thu Trương đang đứng sau lưng cô, do dự mở miệng:

"Bác sĩ Thời, tôi kêu người đưa cô về."

Thời Niệm thở hắt, cắn môi, nhìn bí thư Trương: "Không cần đâu, đưa Cố Đình đến bệnh viện trước đi, tôi đi cùng các anh."

Bí thư Trương: ".....Không cần đâu, ở đây có bác sĩ chuyên nghiệp, chúng tôi có thể"

"Đưa đến bệnh viện," Thời Niệm ngắt lời bí thư Trương, lạnh nhạt nhìn hắn, "Nếu chỗ này có thể chữa cho cô ấy thì cô ấy đã không biến thành cái dạng này."

Bí thư Trượng: "....Được ạ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.