Quá Mức Cố Chấp

Chương 8



Hôm sau là ngày thứ sáu, buổi sáng Thời Niệm thức dậy, lười biếng nằm trên giường đọc tin nhắn của người môi giới.

Người môi giới: [Thời tiểu thư, tôi đã tìm được gian phòng phù hợp với yêu cầu của cô rồi, khi nào cô có thời gian, tôi dẫn cô đi tham quan.]

Thời Niệm súc miệng, thuận tiện trả lời.

Thời Niệm: [Được, ngày mai nhé, ngày mai là thứ bảy, tôi có nhiều thời gian.]

Người môi giới: [Vậy hẹn mai gặp.]

Thời Niệm: [Nhà có xa không?]

Khi tìm nhà, cô có nói muốn tìm một căn gần bệnh viện một chút, đi lại cũng thuận tiện hơn.

Người môi giới: [Không xa không xa, ngay gần bệnh viện, là tiểu khu Giang Đô, chắc cô cũng biết đó, rất gần.]

Giang Đô à.....

Thời Niệm do dự, cô đương nhiên biết tiểu khu Giang Đô, đó là tiểu khu xa hoa bên cạnh bệnh viện, cách bệnh viện khoảng chừng hai mươi phút đi bộ, gần đó còn có trung tâm mua sắm và trung tâm giải trí lớn, xung quanh đều là tấc đất tấc vàng, có thể nói là đoạn đường thịnh vượng nhất xung quanh gần đây.

Đương nhiên,

Giá nhà đương nhiên là đắt cắt cổ, nghe nói bệnh viện cô chỉ có mấy vị lãnh đạo mới đủ khả năng mua, với đồng lương ba cọc ba đòng của cô mà muốn mua một căn thì quả là người si nói mộng....

Người môi giới: [Thời tiểu thư?]

Người môi giới: [Thời tiểu thư?]

Người môi giới: [Thời tiểu thư?]

Người môi giới gửi liền mấy tin nhắn, Thời Niệm mới hồi thần, suy xét nên từ chối thế nào cho tốt, dù sao thì cô cũng không đủ tiền mua phòng ở khu kia, hay là nói bọn họ tìm thử chỗ khác?

Đang do dự, ngoài cửa phòng tắm vang lên tiếng "Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng", bạn cùng phòng không kiên nhẫn hét lên:

"Thời Niệm, cô xong chưa thế, tôi còn phải đi làm đấy!"

Thời Niệm lập tức hết do dự, trực tiếp trả lời [Được] rồi tắt máy đi ra.

"Tôi nói cô" bạn cùng phòng còn muốn tiếp tục đập cửa, phòng tắm liền mở ra, người bên trong không biểu tình nhìn cô ta, rốt cuộc cũng có chút sợ hãi, không dám đối mắt với Thời Niệm, đành phải chu chu môi, không tình nguyện nói:

"Cô xong rồi à? Đến lượt tôi."

Thời Niệm nhìn cô ta một cái, không nói câu nào, vốn là muốn thông báo cô ta cô sắp chuyển đi, nhưng nghĩ lại thì thôi đi, bao giờ quyết định xong hết rồi nói cũng không muộn.

Bạn cùng phòng đi vào, lập tức đóng cửa cái "Ầm", Thời Niệm xoa xoa mi tâm, cảm thấy chuyển đi càng sớm càng tốt.

Sau khi tốt nghiệp mấy năm mới ngộ ra một mình một phòng mới thoải mái, ở cùng người khác ít nhiều có chút không tự nhiên, đặc biệt là cô lại độc thân, nếu như bạn cùng phòng có đối tượng thì rát ngại ngùng.

Thời Niệm nhìn thời gian, vẫn còn sớm, liền đun nước, đổ ngũ cốc vào ly, nước còn đang sôi, phòng tắm liền "Quang" một tiếng mở ra.

Thời Niệm chau mày, chưa kịp mở miệng thì đã thấy bạn cùng phòng từ phòng tắm vọt ra, di động còn kẹp ở bên tai, tóc cũng chưa kịp chải, với lấy quần áo treo trên giá, vội vội vàng vàng ra cửa, trước khi đóng cửa còn nghe thấy tiếng nói chuyện dồn dập.

"Rất nghiêm trọng sao? Tôi, tôi, tôi lập tức đến, lập tức đến ngay, ngài chờ một chút, chờ một chút..."

Cấp cứu à?

Sáng sớm tinh mơ đã vội vàng cấp cứu?

Thời Niệm cảm thấy có chút kỳ quái, cô nhớ rõ bạn cùng phòng này thuộc bên nội khoa, ngày bình thường đến cả ca đêm còn không nhiều lắm, vội vội vàng vàng như vậy đúng là hiếm thấy.

Buổi sáng uống một ly ngũ cốc, ăn vài lát bánh mì, trước khi ra cửa còn uống thêm một cốc nước mật ong ấm áp, dạ dày liền thoải mái hơn nhiều.

Lịch phẫu thuật thứ sáu không nhiều lắm, công việc chủ yếu là làm thủ tục xuất nhập viện, giao ca buổi sáng xong, vừa chuẩn bị ngồi xuống làm việc, hộ sĩ đã gõ cửa:

"Bác sĩ Thời."

Thời Niệm nhìn sang, "Có chuyện gì thế?"

Hộ sĩ dựa vào cạnh cửa, thở dài, bất đắc dĩ nói: "Bệnh nhân phòng 25 nói vết mổ đau, kêu cô qua kiểm tra, chồng cô ấy cũng ở đó."

Phòng 25?

Cố Đình?

"Được, tôi qua đó xem thế nào," Thời Niệm đứng dậy đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt ủ ê của hộ sĩ, nhịn không được bật cười.

"Mặt cô đen như than rồi ấy, hai ngày nữa Trần chủ nhiệm về rồi, cô ấy mới nhắn tin cho tôi đó, còn nhắn chúng ta đặt khách sạn để liên hoan, đến lúc đó tha hồ xả hơi nhé."

Hộ sĩ cao hơn Thời Niệm một chút, tay nắm lấy vai Thời Niệm mạnh mẽ kéo đi, "Bác sĩ Thời! Thời Niệm!!! Thời Niệm Niệm!!! Liên hoan tụ tập đều là việc nhỏ, cô mau đi thu phục phòng bệnh số 25 đi!"

Bọn họ là muốn tra tấn chết đám hộ sĩ các cô mà!

Vốn dĩ tinh thần Cố Đình không tốt lắm, hai ngày nay mới có chuyển biến tốt đẹp hơn lại bị chồng cô ta đập cho tan nát, đã vậy chồng cô ta cũng chẳng phải dạng vừa, trên đầu còn quấn băng gạc mà vẫn rất thuận miệng sai bảo, thật sự là xem bọn họ như người hầu của mình!

"Được được," Thời Niệm cười, "Tôi đi xem có chuyện gì, Cố Đình sắp xuất viện rồi, các cô nhẫn nhịn thêm hai ngày đi."

Trước mặt người ngoài thì tỏ ra không sao cả nhưng đến lúc sắp tiến vào phòng bệnh, Thời Niệm lại thoáng do dự, cô thật ra không lo lắng về vợ chồng Cố Đình, chỉ sợ gặp mặt Cố Thành.

Dù sao thì tối qua....

Đừng thấy bình thường cô có vẻ trấn định bình tĩnh mà lầm, gặp phải mấy chuyện như thế thực ra cũng có chút hốt hoảng, hoàn toàn không biết nên xử lý thế nào mới tốt.

Thời Niệm bấm bấm lòng bàn tay, đẩy cửa phòng bệnh đi vào, còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy tiếng khóc của Cố Đình, rõ ràng là đang làm nũng, ủy ủy khuất khuất, oán giận nói:

"Ông xã, anh cũng không biết mấy ngày nay em khó chịu bao nhiêu đâu.... Ô ô ô....Em kỳ thật vẫn luôn.... Muốn gặp anh.... Em còn tưởng"

"Ngoan, đừng khóc, nhé, ông xã không phải đã trở lại rồi sao? Bảo bối, em đừng khóc, em khóc lòng anh liền đau như cắt, nhé?"

Thời Niệm nghe thấy mà rùng mình một cái, ra sức chớp mắt vài lần, trong lòng mặc niệm:

Người ta là vợ chồng, là vợ chồng, là vợ chồng, bình thường, bình thường, bình thường....

"Cố Đình?" Thời Niệm nhìn bệnh nhân trên giường, "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Thấy cô tới, Cố Đình miễn cưỡng nín khóc, lau nước mắt vốn không tồn tại trên mặt, nũng nịu nói:

"Chính là vết mổ ấy, không phải rất đau, nhưng mà không dễ chịu."

Bên giường Cố Đình còn có một người đàn ông ngồi, vừa ôm vừa dỗ cô ta.

Lúc này Thời Niệm mới nhìn rõ người ngồi bên mép giường, có chút kinh ngạc, mới hai ngày không thấy, sao trên đầu lại mọc thêm một tầng băng gạc thế? Vết bầm ở khóe mắt còn chưa có biến mất đâu.

Nhưng mà,

Dù là thế, vẫn có thể nhìn ra dung mạo người này không tồi, còn chưa chờ Thời Niệm mở miệng, hắn vốn đang ngồi liền lập tức "Cọ" một tiếng đứng lên, chỉ vào cô mắng xối xả:

"Các cô làm ăn thế nào vậy? Bụng của vợ tôi đau như thế mà còn không chịu cho người đến kiểm tra nữa? Nằm ở đây lâu như vậy là để các cô hầu hạ thế này à? Các cô mà đủ tư cách làm bác sĩ sao, hả!"

Thời Niệm nhíu mi, đến gần giường bệnh, "Tôi xem vết mổ một chút!"

Tuy không thích cách người này nói chuyện nhưng cô cũng không muốn tranh cãi với hắn, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân ở khu này đa số đều ôn hòa, ít khi nào gặp được người ngang ngược vô lí như hắn.

"Ai cần cô kiểm tra, ai biết được cô có đủ trình độ không!"

Không để cô phòng ngừa, Võ Tu đột nhiên giơ tay đẩy bả vai Thời Niệm.

"A!"

Thời Niệm lảo đảo một cái, thân mình ngả về phía sau, may mắn được một đôi tay thon dài đỡ lại.

"Cẩn thận," Cố Thành đưa tay đỡ bả vai Thời Niệm, đem người ôm dậy, "Bác sĩ Thời."

Thời Niệm sửng sốt, phản ứng lại thì lập tức đứng thẳng người, nhịn xuống ý muốn xoa bả vai, nói:

"Cố tiên sinh tới à."

Cố Thành duỗi tay muốn chạm vào bả vai cô một chút, "Cô không bị thương chứ."

Thời Niệm né tránh theo phản xạ, có chút lúng túng nói: "Không sao."

Ánh mắt Cố Thành tối lại, ngưng cười, thu tay về, "Bác sĩ Thời không sao thì tốt." Nói xong lại nhìn về phía Võ Tu đứng bên mép giường, đôi mắt đen lạnh lẽo như băng.

"Bác sĩ Thời ở đây rồi, chị có chỗ nào không thoải mái thế?"

Vừa nhìn thấy Cố Thành, Võ Tu đã sợ hết hồn, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, lông tơ dựng ngược, run run rẩy rẩy nói:

"Cố Cố Cố Cố...."

Cố Đình cũng sợ Cố Thành, một tay nắm chặt góc áo Võ Tu, một tay khác nắm chặt khăn trải giường, lắp bắp giải thích:

"Tôi, tôi, tôi tôi vốn vốn vốn vốn, không không không có chuyện gì, lớn lớn lớn, chỉ là chỉ là"

"Chắc là đụng tới vết mổ," Thời Niệm mở miệng, "Lát nữa tôi thay băng cho cô."

Cố Đình há miệng thở dốc, rất muộn nói không cần, nhưng nhìn thấy ánh mắt Cố Thành, đành phải nuốt trở về, "Được."

Thời Niệm cũng không muốn so đo với bọn họ, bả vai còn ẩn ẩn đau, chỉ muốn nhanh chóng thay băng cho Cố Đình xong còn về văn phòng nghỉ ngơi một chút, thế nên nói xong liền gật đầu với ba người trong phòng rồi đi ra ngoài.

Lúc ra sắp khỏi phòng bệnh, không nhịn được nữa, xoa nhẹ vả vai, lập tức đau đến co rút cả chân, phải vịn vào tay nắm cửa, chậm rì rì mà đi ra ngoài.

Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại.

Trong phòng an tĩnh lại.

Cố Thành mặt không biểu tình nhìn hai người.

Võ Tu chào thua trước, "Bùm" một tiếng quỳ xuống, nước mắt nước mũi lem luốc, liều mạng giải thích:

"Cố Cố Cố Cố Thành, không, không, Cố tổng, Cố tổng, tôi thật sự không phải là tới gây chuyện đâu, tôi cũng không phải muốn gây sự, cậu tin tôi, cậu tin tôi đi, tôi không phải là đến gây sự thật mà, tôi chỉ định đến thăm Đình Đình, xem cô ấy cô ấy cô ấy cô ấy"

Âm cuối khi thấy Cố Thành chậm rãi lại gần thì càng ngày càng thấp, dần dần nín bặt.

Cố Thành một tay bóp cổ Võ Tu, đem người kéo dậy, đè trên tường.

Xôn xao ____

Đồ vật bên giường bị quăng vỡ nát, Võ Tu giãy giụa nói không ra lời.

Cố Thành giơ tay, bắt lấy cánh tay Võ Tu, thanh âm ôn nhu dọa người:

"Vừa mới dùng cái tay này hả?"

Mắt thấy Võ Tu đã không thốt ra tiếng, Cố Đình "Bùm" một tiếng ngã từ trên giường bệnh xuống, đôi tay kéo áo Cố Thành, khóc lóc kể lể:

"Cố Thành, Cố Thành, A Thành, A Thành, A Thành, cậu không thể đánh anh ấy, cậu không được đánh anh ấy nữa, tôi cầu xin cậu, cậu tha cho anh ấy đi, anh ấy cũng sắp bị cậu đánh chết rồi, A Thành, A Thành, A Thành, chị gái cầu xin cậu đấy, cậu đừng động vào anh ấy nữa, A Thành, A Thành, đây là bệnh viện đó, cậu không thể làm bậy được.

"Bệnh viện à," Cố Thành khẽ than thở, "Thật là đáng tiếc."

Xác thật không thể làm bậy tại nơi này.

Nhưng mà,

"Anh yên tâm," Cố Thành nhìn Võ Tu, bàn tay bắt đầu dùng sức, ý cười lành lạnh, "Tôi sẽ mời chuyên gia chỉnh hình tốt nhất ở đây tới cho anh"

Võ Tu hoảng sợ mở to hai mắt, mặt xám ngoét, hô hấp dồn dập như người bệnh suyễn, cả người run bần bật.

Cố Đình khóc đến nắc nghẹn, đôi tay mạnh mẽ đánh vào người Cố Thành.

"A Thành! A Thành! A Thành!!! Không thể, cậu không thể lại đánh gãy tay anh ấy, không thể! Ô ô ô ô... A Thành! A Thành! A Thành! Tôi sai rồi, tôi sai rồi, về sau tôi sẽ tuyệt đối nghe lời cậu, cậu đừng đánh anh ấy, tôi cầu xin cậu, tôi cầu xin cậu mà ...."

"Cốc cốc cốc"

"Cố Đình?" Thời Niệm đứng ở ngoài cửa, vừa xoa bả vai vừa gõ cửa, "Hiện tại có tiện không? Tôi tới thay băng cho cô."

Trong phòng bệnh nháy mắt an tĩnh lại, chỉ nghe được tiếng khóc của Cố Đình và thanh âm của Thời Niệm bên ngoài.

Cố Thành dừng lại, thả tay ra.

Võ Tu thân thể mềm nhũn, cả người ngã xuống, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy được.

Cố Thành quét mắt liếc hắn một cái, hất hất cằm, nói: "Đem hắn tạm thời kéo vào trong phòng tắm đi." Lại nhìn Cố Đình, lạnh lùng nói tiếp:

"Lên giường đi."

Mặc kệ là thế nào, cuối cùng vẫn dừng tay, Cố Đình lau nước mắt, vịn tay bảo mẫu bước về giường.

"Lau khô nước mắt đi," Cố Thành nhéo cằm cô ta, đè thấp thanh âm, cảnh cáo nói: "Bằng không tôi khiến chị khóc thỏa thích!"

Cố Đình run rẩy, vội vàng gật đầu như giã tỏi, hít hít mũi, nhận lấy khăn lông của bảo mẫu lau vài cái trên mặt, lúc này mới mở miệng nói:

"Bác sĩ Thời, cô vào đi."

Giọng nói còn có chút nghẹn ngào.

Thời Niệm đẩy xe thuốc đi đến, nhìn thấy đống hỗn độn bên giường bệnh, lông mày nhảy dựng, cô mới đi có vài phút, trở về liền thành thế này?

Cố Thành cầm tờ khăn giấy lau tay, nhìn về phía Thời Niệm, ôn nhu giải thích:

"Vừa rồi không cẩn thận nên ngã từ trên giường xuống, đụng đổ đồ đạc nên mới thành ra như vậy."

Cố Đình hồi thần lại, vội vàng gật đầu, "Đúng đúng đúng, chính là, chính là, chính là tôi vừa rồi, vừa rồi, vừa rồi đau quá nên, nên, nên ngã xuống."

Thanh âm mới khóc xong còn có chút khàn khàn, nói chuyện cũng đứt quãng.

Thời Niệm nghe xong, vô cùng khẩn trương, "Ngã xuống? Rất đau sao? Vết mổ đau lắm à? Để tôi kiểm tra xem."

"Tôi tôi tôi" Cố Đình có chút hốt hoảng, kỳ thật cô ta cũng không đau, lúc nãy chẳng qua là muốn làm nũng với Võ Tu thôi, vết thương kia sớm đã không còn cảm giác.

"Không phải là kêu đau à?" Cố Thành đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống Cố Đình, "Đau khiến cho"

"Anh ra ngoài trước đi," Thời Niệm ngắt lời hắn, đi đến bên cửa sổ kéo bức rèm lên, lại đeo bao tay vào, nhìn những người khác trong phòng bệnh một vòng, "Ai là nam thì đều ra ngoài hết đi."

Cố Thành nhíu mày, không vui nói:

"Tôi cũng phải ra ngoài?"

Thời Niệm khom lưng, vốn đang trải khăn bên dưới Cố Đình, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Cố Thành, có chút bất đắc dĩ nói:

"Vết mổ ở bụng, anh không ngại à?"

Chẳng lẽ người ta thay băng anh còn muốn nhìn chằm chằm? Chị em ruột cũng có tị hiềm đó, được không vậy hả?

Cố Thành: "....."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.