Qua Ngày

Chương 17



Hai người đánh nháo đủ rồi, chung quy mới bằng lòng an phận rời giường rửa mặt chải đầu, chuẩn bị ra đồng.

Lí Tam mặc y phục đồng thời nhìn Trần Lân Úc cũng đang mặc y phục, nhìn như vậy, đột nhiên liền tự mình cười lên.

Qua ngày, qua những ngày một mình đã vài năm, nhưng kể từ khi Trần Lân Úc đến, những ngày kia càng trở nên thú vị.

Không thu xếp ra đồng muộn như vậy, nhà bếp cũng không bị cháy, chưa từng giúp người tắm rửa, giúp người mặc y phục, chưa hề… cười to như vậy, đương nhiên, chưa từng bị người cắn!

“Ngươi cười cái gì?” Kỳ quái khó hiểu liền cười lên.

“Yêm chưa từng bị người ta cắn…” Lí Tam chỉ chỉ vết cắn trên tay nói.

“Ta cũng chưa từng cắn người a…” Đáng đời, ai bảo cù ta!

“A a ~” Lí Tam cười cười cào cào đầu Trần Lân Úc, càng phát giác người này rất chi là thú vị.

“Đừng quậy ~” Trần Lân Úc lánh trái lánh phải, cuối cùng không chịu nổi hất tay Lí Tam đi.

“Tính tình ngươi thật tệ…” Lí Tam lầm bầm.

Trần Lân Úc cảm thấy mình sắp lên máu rồi, có một ngọn lửa đang bùng cháy về phía đầu não.

“Là ngươi nhàm chán ~ còn dám chê ta a!” Trần Lân Úc gào Lí Tam.

“Đã bảo ngươi tính tình tệ…” Lí Tam lại lầm bầm.

Trần Lân Úc lại bắt đầu dương nanh múa vuốt nháo lên, nhào đến trên người Lí Tam, hai người lại bắt đầu quậy, ngươi cắn ta cù, lánh trái lánh phải, bắt đầu cuộc chơi nhàm chán.

Ruộng kia, là ra không được a?

Lí Tam và Trần Lân Úc chung quy quậy đủ rồi, thế nhưng, cuối cùng cuối cùng, hai người vẫn là không ra đồng.

Lí Tam quyết định dựng lại nhà bếp trước đã, cứ ăn chực cơm Lâm gia mãi, tuy nói không phải xấu hổ, chỉ là xảy ra chuyện đêm qua, cảm thấy gặp nàng dâu Lâm gia thật rất phiền.

Thế là, Lí Tam tìm một đống đá khối lớn nhỏ và đất sét, chầm chậm dựng lại nhà bếp, còn đồ dùng thì lại càng đơn giản, chính là bắc một cái kiền, mua nồi niêu bát đũa để đó, nhà bếp chỉ một buổi sáng đã làm xong rồi!

“Lí Tam, ta không biết nhóm lửa nấu cơm, kỳ thật ngươi dựng nhà bếp, cũng không tác dụng gì.” Trần Lân Úc nhìn Lí Tam bận rộn quá, không giúp được gì, nghiêm chỉnh ngồi là được rồi, còn nói mát.

Lí Tam âm thầm liếc nhìn Trần Lân Úc một cái, không trông mong người này sẽ nói ra lời gì hay ho.

“Ngươi làm gì nhìn kiểu đó?” Trần Lân Úc xem ra cái nhìn này không mang hảo ý.

“Không có gì, đói chưa?” Lí Tam bình thản đáp lời Trần Lân Úc, đi vào bếp.

“Đương nhiên đói rồi.” Trần Lân Úc vô cùng không tự giác, đi vào trong phòng, ngồi ở trên ghế, đang uống nước lạnh đây!

(Nói đến đây, tác giả đã không thể nào nhớ nổi này hai người đến tột cùng quen biết bao lâu, hôm nay là ngày thứ mấy rồi… Qua ngày thôi!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.