Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Chương 95: 95: Thật Thà Con Còn Nhỏ




Edit: Bàn
Tống Dã bị lời này đánh ngất, là cảm giác hạnh phúc đến choáng váng.
Hắn đương nhiên cũng có tâm lý này như Khúc Liệu Nguyên.

Hắn còn rõ ràng hơn chính Khúc Liệu Nguyên, ít nhất là ở giai đoạn cấp 3 này, anh chàng đẹp trai hoạt bát hướng ngoại Khúc Liệu Nguyên có sức hút hơn kiểu như hắn.

Hắn cũng luôn sợ Khúc Liệu Nguyên sẽ thích những cô gái dễ thương, hoặc là bị những cậu trai đẹp trai biết chơi bời khác dụ dỗ đi.

Vì thế hắn mới cứ ghen tị cái này ghen tị cái kia, nhìn ai cũng giống quân địch giả tưởng, luôn bị Khúc Liệu Nguyên chê cười hắn là nhỏ nhen.
Nhưng Khúc Liệu Nguyên cũng là người nhỏ nhen, nhỏ nhen một cách lén lút.
Có lẽ qua vài năm nữa, sau khi bọn họ trưởng thành đều có thể từ từ trở nên chín chắn, nhưng bây giờ cả hai đều không thể, đây là mắt xích không thể trốn tránh trong tình yêu tuổi mới lớn, sự nhỏ nhen ngây ngô và vô lý này là sức quyến rũ chỉ mối tình đầu mới có.
Nếu như không phải bên cạnh ngựa xe như nước, Tống Dã nhất định sẽ hôn Khúc Liệu Nguyên đến khóc.
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy như thả xuống được một tảng đá lớn.

Cậu đã muốn nói những lời này với Tống Dã từ lâu, nhưng ngại nói những lời chua như giấm này một cách vô duyên vô cớ.

Một mặt khác là bản thân cậu cũng không hiểu về một chút phức cảm tự ti vẫn luôn tồn tại.
Nhưng cuộc cãi vã trước kỳ thi và kết quả thi vô tình khiến cậu sáng tỏ --

Tống Dã rất yêu cậu, không hề liên quan đến việc cậu có thành tích tốt hay không, xuất sắc hay không xuất sắc.
Điều này giống như cách cậu yêu Tống Dã.
Cậu nói với Tống Dã: "Từ nay trở đi, tớ quyết định không nghĩ như vậy nữa."
Tống Dã hỏi: "Vậy cậu nghĩ thế nào?"
"Thi lần này tớ đã có thể đứng ngang Trương Ngọc, lần sau tớ lại cố gắng, không chừng có thể vượt qua nhỏ." Khúc Liệu Nguyên tràn đầy tự tin nói, "Chỉ cần tớ không ngừng nỗ lực, tiếp tục cố gắng, sớm muộn cũng có một ngày, tớ nhất định sẽ trở thành người xuất sắc nhất trong số những người thích cậu."
Tống Dã: "...!Thế sau này còn trách tớ bắt cậu học không?"
"Không trách, chuẩn bị lên lớp 12 rồi, cậu phải nghiêm khắc với tớ mới tốt." Khúc Liệu Nguyên gặm que kem, lộ ra cái lúm đồng tiền kia, dáng vẻ hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng, muốn nghênh chiến lớp 12, nói, "Sau này tớ muốn làm một người thật lợi hại như cậu."
Tống Dã đã quen đóng một vai rất quyền lực, đặc biệt là trước mặt Khúc Liệu Nguyên, bây giờ có được sự khẳng định của Khúc Liệu Nguyên, rất vui mừng, cũng hơi chột dạ, nói: "Cậu đừng nghĩ quá tốt về tớ, cũng đừng nghĩ về mình quá kém."
"Đừng gặm mãi cái này nữa." Hắn rút que kem từ trong miệng Khúc Liệu Nguyên ra, nói một cách mập mờ, "Tớ chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với con gái, sau này nếu muốn kết hôn, cũng sẽ chỉ kết hôn với cậu thôi."
Khúc Liệu Nguyên cười, nói: "Ừ, tớ biết."
Tống Dã cũng cười, nói: "Thế này thì coi như là em đồng ý lời cầu hôn của anh rồi."
"Cầu...!hôn cái gì?" Khúc Liệu Nguyên vừa ăn chùa một cây kem, lập tức bị những lời này làm xấu hổ đến chảy mồ hôi ròng ròng.
Tống Dã chơi xỏ lá nói: "Mặc kệ, dù sao em cũng đồng ý rồi."
Khúc Liệu Nguyên kéo cổ áo đồng phục của mình, thấy ngại ngùng, nhớ lại năm ngoái Tống Dã còn nhất quyết bắt cậu gọi "chồng" gì gì đó, lúc đó vẫn không hiểu, giờ nghĩ lại cái xưng hô ngớ ngẩn này, khó xử quá.
Tống Dã đi vứt vỏ và que kem vào thùng rác bên cạnh, sau khi về, nói với Khúc Liệu Nguyên: "Nếu nói cậu là đồ ngốc, cậu nhất định phải cãi lại tớ.

Cậu vốn không biết mình tốt ở điểm nào, cũng không biết có bao nhiêu người thích cậu...!Dù sao thì cậu rất tốt, thực sự rất tốt."
Khúc Liệu Nguyên được khen đến vui vẻ, cười bắt bẻ lại: "Nói tớ là đồ ngốc, rồi lại nói tớ tốt? Có tự thấy mâu thuẫn không?"
"Anh yêu em." Tống Dã đưa khăn tay cho cậu, nói, "Lau vết socola trên miệng nhanh lên, để dì Cao thấy thì lòi đuôi."

Khúc Liệu Nguyên lấy khăn tay lau miệng sạch sẽ, rồi mở khăn ra, giơ lên trán để che nắng.
Tống Dã cười mắng cậu: "Nhóc ngốc."
Nhìn thấy ba mẹ và điều hoà thổi gió trong siêu thị, hai người thở phào, rồi báo cáo thành tích thi lần này, một cái vượt xa ngày thường, một cái không cần nhắc đến cũng được.
"Có chuyện gì vậy?" Cao Tú Nguyệt đương nhiên là sốt ruột, hỏi, "Sao tự nhiên kém đi nhiều vậy? Tính sai điểm à?"
Khúc Liệu Nguyên lé mắt nhìn Tống Dã, chuẩn bị nhìn hắn biểu diễn làm bệnh nhân lần nữa.
Nhưng Tống Dã lại chợt bật ra một kế hoạch to gan, nói: "Không tính sai điểm ạ, hai ngày thi này trạng thái cháu không tốt lắm, không có tâm trí làm bài, điền bừa đáp án thì nộp bài luôn."
Cao Tú Nguyệt truy hỏi: "Là thế nào? Không khoẻ chỗ nào à? Có phải cảm nắng không?"
"Hai ngày nay đủ nóng rồi, chờ lớp học thêm khai giảng, nhớ mang theo hai hộp Hoắc Hương Chính Khí Thuỷ [1] đến trường." Khúc Đại Giang ở bên cạnh phụ hoạ một câu.
Khúc Liệu Nguyên đến bên tủ lạnh lấy túi sữa ra uống, còn kéo cái ghế lại ngồi cạnh, muốn vừa uống sữa vừa xem kịch.
"Không cảm nắng, cũng không bị ốm.

Cháu..." Tống Dã vốn đang rất bình tĩnh, lúc nói đến câu này rốt cuộc vẫn có chút khó khăn, ngắc ngứ một lát mới nói ra, "Cháu cãi nhau với người yêu."
Khúc Liệu Nguyên vừa cắn mở túi sữa được một góc, tay run một cái, phụt sữa đầy mặt.
Cao Tú Nguyệt và Khúc Đại Giang cũng nhìn nhau choáng váng.
Khúc Liệu Nguyên bị Cao Tú Nguyệt đuổi ra đằng sau rửa mặt, vừa rửa vừa dựng tai bên ngoài nghe ba người nói chuyện...!Thực ra là một mình Tống Dã nói, tiếng còn nhỏ, nghe không rõ lắm, chữ được chữ mất.
Cậu vốc nước lạnh hất lên mặt, cảm thấy mặt nóng bừng lên, hồi hộp căng thẳng, Tống Dã muốn nói với ba mẹ sao? Sao không thương lượng với cậu một chút? Không phải nói chờ đại học hoặc sau khi đi làm hẵng nói à? Giờ không được! Bọn họ quá nhỏ, ba mẹ sẽ không đồng ý đâu!
Tống Tiểu Dã điên rồi!
"Bạn ấy [2] là lớp bọn cháu, thành tích rất tốt, hai bọn cháu ở bên nhau được hơn một năm rồi." Tống Dã ngồi đối diện quầy thu ngân, mặt đối mặt với vợ chồng nhà Khúc trong quầy, như nhóc tội phạm bị tra hỏi, "Lần này cãi nhau là vì chuyện học, cháu bảo bạn ấy đi thi nhất định phải bỏ thói cẩu thả, bạn ấy chê cháu quản nhiều quản nghiêm, cháu cũng nóng lên, thế là cãi nhau mấy câu."

[2]: Ở đây Tống Tiểu Dã dùng đại từ nhân xưng cho nam, nhưng mà các bác biết là trong tiếng bông thì mấy cái đại từ nghe y hệt nhau đấy, nên tôi cũng mạo muội đổi sang một đại từ khác nghe trung tính hơn trong tiếng Việt cho đúng hoàn cảnh.
Cao Tú Nguyệt: "..."
Khúc Đại Giang: "..."
Tống Dã chân thành nói: "Dì Cao, chú Khúc, cháu đảm bảo sau này sẽ không ảnh hưởng đến thành tích nữa.

Bọn cháu đều đã hẹn trước, sang nhau cùng thi lên Bắc Kinh học đại học, lớp 12 bọn cháu vẫn sẽ tiếp tục động viên đốc thúc lẫn nhau, hai người yên tâm ạ."
Cao Tú Nguyệt: "..."
Khúc Đại Giang: "..."
Tống Dã: "...!Hai người? Không nói gì ạ?"
...!Nói gì? Được thôi sao?
Dựa theo tính cách Cao Tú Nguyệt, nếu là Khúc Liệu Nguyên về nói với bà "Mẹ! Con yêu sớm rồi!" Bà nhất định sẽ không nói hai lời, đầu tiên phải đánh Khúc Liệu Nguyên một trận.
Tống Dã không phải ruột thịt, không thể xuống tay được, Tống Dã lại là một đứa nhỏ rất có chủ kiến, lẽ ra sẽ không bất cẩn thế này, nói chuyện yêu sớm này với hai vợ chồng họ...!Chẳng lẽ đã cùng nữ sinh đó? Hả?!
Cao Tú Nguyệt và Khúc Đại Giang liếc nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Khúc Liệu Nguyên rửa mặt xong, cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, mới ra được một bước đã bị Cao Tú Nguyệt quát ngăn lại: "Con ra ngoài làm gì? Chờ bên trong, con nít con nôi, cái gì cũng dám nghe?!"
Khúc Liệu Nguyên nghe một cái, sao không giống như có chuyện của cậu? Cẩn thận thử dò xét nói: "Mẹ, con đói rồi, con muốn ăn cơm."
Cao Tú Nguyệt nhìn Tống Dã rồi lại nhìn Khúc Liệu Nguyên, chỉ kém 6 ngày, người ta 18 là biết cái đó rồi, thằng con nhà mình chỉ biết ăn thôi, không biết đứa nào bớt lo hơn đứa nào đáng lo hơn nữa, rầu rĩ nói: "Con...!lại đây lấy tiền, ra đối diện ăn, ăn xong gói về 3 bát mì, không về nấu nữa, nóng lắm."
Bà lấy tiền trong ngăn kéo máy thu tiền, cũng ghi lại vào sổ.

Khúc Liệu Nguyên nhân cơ hội truyền ánh mắt hỏi thăm cho hắn, Tống Dã bình tĩnh nhẹ gật đầu với cậu, ý là không sao, yên tâm đi ăn mì đi.
Chờ cậu cất 20 tệ đi rồi, Cao Tú Nguyệt không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp nghiêm túc hỏi Tống Dã: "Cháu và bạn nữ kia đã phát triển đến mức độ nào rồi?"
Tống Dã úp mở trả lời lại: "Dì Cao, cháu có chừng mực."
Dựa vào việc hắn luôn thực sự "có chừng mực," Cao Tú Nguyệt và Khúc Đại Giang cùng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ vẫn thiên về quan niệm truyền thống, lo lắng Tống Dã làm gì với con gái người ta, lỡ may bị người nhà cô bé phát hiện, bọn họ làm người giám hộ, không thể nào cho người ta một câu trả lời, hoặc là sau này cuối cùng Tống Dã không cưới cô bé này, thì không phải hại cả đời người ta sao?

Vợ chồng hai người cũng biết bọn họ không làm người chịu trách nhiệm cho Tống Dã được.

Khúc Đại Giang về căn bản là cái hồ lô không miệng khi gặp việc lớn, ở bên cạnh chẳng nói được gì, chỉ biết hát đệm, Cao Tú Nguyệt làm người phát ngôn, nghiêm khắc nhắc nhở Tống Dã: "Tiểu Dã, trước khi lên đại học, vẫn phải lấy việc học làm chính.

Miễn là không ảnh hưởng thành tích, cũng không có bất kỳ hành vi thái quá nào, thì dì và chú Khúc sẽ không can thiệp chuyện riêng của cháu, nhưng nếu tình huống tụt điểm nghiêm trọng như lần này xuất hiện, chuyện này sẽ không đơn giản như vậy nữa, cháu hiểu chưa?"
Tống Dã gật đầu nói: "Cháu hiểu ạ, bọn cháu sẽ tập trung vào việc học nhiều hơn nữa."
Khúc Liệu Nguyên nhanh chóng húp hết bát mì, mang theo ba hộp thức ăn nhanh dùng một lần băng qua đường cái trở về.
Trong siêu thị, ba người đều bận việc của mình, Cao Tú Nguyệt đang tính sổ sách, Khúc Đại Giang đang bổ sung đồ uống vào tủ lạnh, Tống Dã ôm một thùng Sprite từ bên trong ra giúp chú Khúc, khung cảnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Ăn mì." Khúc Liệu Nguyên không hiểu ra sao, đặt mì lên quầy, nói với Cao Tú Nguyệt, "Mì tăng giá rồi, một bát 6 tệ, vẫn phải đưa lại cho ông chủ 4 tệ, ổng biết con, nói lát nữa đưa là được."
Cao Tú Nguyệt ôi một tiếng, nói: "Xem trí nhớ của mẹ này, mẹ quên mất chuyện đó, con không cần quan tâm, chiều mẹ qua đưa ổng."
Hai học sinh cấp 3 lại đỡ phụ huynh chút việc chân tay, giúp dọn dẹp hàng hóa cồng kềnh ở đằng sau nhà kho, ở lại siêu thị đến gần 6 giờ, mặt trời không còn quá gắt nữa, chuẩn bị về nhà.
Lần này Cao Tú Nguyệt không bảo bọn họ mang mấy thứ như sườn lợn thịt bò về nữa, sợ trời nóng sẽ hỏng, trước khi hai người về mới đi xe điện ra chợ mua rau dưa và thịt chín, lại lấy thịt lợn hộp và thịt bò hộp ở trong siêu thị ra, bảo hai người mang về để mỗi bữa có thêm một món.
Lúc sắp đi, Tống Dã bị Khúc Đại Giang gọi ra sau giúp khuân đồ, Cao Tú Nguyệt kéo con trai hỏi mấy câu, thì thầm: "Con biết anh con yêu sớm không?"
Khúc Liệu Nguyên: "...!Biết."
"Nữ sinh kia là lớp bọn con? Người thế nào?" Cao Tú Nguyệt biết chuyện yêu sớm trong trường có không ít, Khúc Liệu Nguyên lại làm lớp trưởng, lẽ ra phải không thấy ngạc nhiên.

Bà vẫn coi Khúc Liệu Nguyên là trẻ con, hơn nữa, hai năm qua, thành tích của cậu tăng nhanh như vậy, nếu tốn thời gian và tinh lực vào chuyện yêu đương, thì sao có thể?
Ngũ quan Khúc Liệu Nguyên như bị điểm huyệt, mặt cứng đờ muốn chết, nói: "Là lớp bọn con, người...!cũng được."
Cao Tú Nguyệt nghĩ mắt nhìn của Tống Dã chắc là cũng được, lo lắng nhưng không có cách nào, nghe Tống Dã ở bên trong chào tạm biệt Khúc Đại Giang, chuẩn bị đi ra, vội nhỏ giọng dặn con trai: "Con đừng học theo nó, anh con lớn rồi, con còn nhỏ."
Khúc Liệu Nguyên: "...!Dạ.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.