Quả Nhân Có Bệnh

Chương 34: Đông thống (*)



Dục vọng của hắn đặt giữa hai chân ta, gạt bỏ sự lên án của ta lúc trước.

Ta bỗng nhiên phát hiện, nếu hắn thật sự muốn ta, ta căn bản không phản kháng nổi, bất luận là về sức lực hay khí thế.

Cảm giác xa lạ như từng đợt sóng biển tràn bờ gột rửa từng tấc cơ thể, những nụ hôn của Bùi Tranh rải tới chỗ nào là như dấy lên ngọn lửa nơi đó, thiêu đốt khiến ta miệng nóng lưỡi khô. Ta nhắm nghiền hai mắt, ngẩng cổ, nức nở một tiếng, khó chịu mà cuộn người lại dưới thân Bùi Tranh. Quần áo hỗn độn, khó che đậy thân thể, so với lần trước ở trên thuyền lại càng kích thích mãnh liệt hơn, khiến phía sau lưng ta cứng lại, hai tay nắm chặt đầu vai hắn, giống như người đang trôi nổi giữa biển khơi túm lấy mảnh gỗ cuối cùng vậy.

Bàn tay với lớp chai thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve làn da mỏng dưới chân ta, nơi đầu gối nhẹ nhàng nâng lên một chút, cơn mưa hôn rải xuống chẳng bỏ sót chỗ nào. Ta há miệng thở hổn hển, mờ mờ mịt mịt mở mắt cúi đầu nhìn, trước mắt lại như phủ một làn sương trắng mờ ảo, cái gì cũng chẳng nhìn rõ.

“Buông … ra…” Ta vô lực đạp chân xuống.

Hai tay Bùi Tranh lướt xuống bên eo ta, nhẹ nhàng nắm lấy, ngẩng đầu nhìn ta, trong đôi mắt đen láy tình, dục cùng dấy lên, ánh mắt khẽ chuyển, giọng hắn khàn đục: “Thật muốn ta buông ra? Rõ ràng là tay nàng đang nắm chặt vai ta đó thôi …”

Tay ta giống như bất ngờ chạm phải bỏng, rụt phắt về, đầu ngẩng mạnh về sau, cốp một cái vào thành giường, đau đến mắt thấy sao bay đầy trời; tình, dục cũng chả còn ý nghĩa gì nữa.

Hai tay ta ôm chặt đầu co vào một góc, rơm rớm nước mắt, ai oán lẩm bẩm. Bùi Tranh vươn người tới, kéo tay ta ra, nhẹ nhàng chạm vào gáy ta, ta á một tiếng, run rẩy nói: “Đau …”

Bùi Tranh thở dài, dở khóc dở cười rút tay về, cúi đầu hôn nhẹ lên hai má ta, đôi môi khẽ mở, nói: “Nàng ấy, đáng đời.”

Ta còn đang rơm rớm nước mắt, trừng hắn một cái, hắn cười khẽ, cúi đầu hôn khóe mắt ta, cảm giác ẩm ướt lướt qua, liếm sạch nước mắt còn đọng nơi khóe mắt.

Ta run rẩy, yếu ớt nói : « Ta về phòng trước đây…”

Cái tay trên lưng kia không có ý muốn buông ra.

Miệng Bùi Tranh vẫn dán trên hai má, trên xương quai xanh của ta mà lưu luyến không rời, hơi thở nóng rực phả trên cổ, bàn tay thô ráp vuốt ve trên lưng ta. “ Ta cứ tưởng, tự mình cho nàng thời gian đủ dài để thích ứng ….” Giọng Bùi Tranh vẫn trầm đục như trước, “Ta đã đợi nhiều năm như vậy, vốn có thêm 1 giờ nửa khắc nữa cũng chẳng để ý, để nàng từng chút từng chút một quen với ta, tiếp nhận ta, lưu luyến ta… Ta cứ tưởng, bát cháo đậu đỏ này, chắc cũng chín rồi ….”

Ta mặt đỏ tai nóng, muốn tránh khỏi môi lưỡi của hắn, bối rối hỏi: “Bùi Tranh … Đã có bao nhiêu nữ nhân qua tay ngươi rồi, ngươi mới có thể chòng ghẹo ta thành thạo như thế hả?”

Bùi Tranh khẽ giật mình, lập tức vùi đầu ở cổ ta, bả vai run rẩy, cố nén cười, chỉ thấy lồng ngực truyền đến những rung động nhỏ. Ta ảo não lui về phía sau, lại bị hắn ôm eo kéo về.

“Nếu đây cũng coi như chòng ghẹo, ta đây sớm đã chòng ghẹo nàng rất nhiều năm, chỉ là do nàng ngốc ngếch, đến hôm nay mới phát hiện ra thôi.” Bùi Tranh dịu dàng cười nói: “Thiên thời địa lợi, mỹ nhân trong lòng, Đậu Đậu ngoan, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn…” Động tác của hắn lại chẳng nhẹ dịu như ngữ khí ấy, tay trái nắm chặt hay tay đang muốn dãy dụa của ta, ấn trên đỉnh đầu, tay phải vòng chặt thắt lưng ta, nửa người dưới chỉ cách một lớp quấn áo mỏng manh mà dán chặt lấy nhau, cảm giác và độ ấm, chẳng hề giữ lại mà truyền hết sang ta.

Người ta cứng đờ, vừa muốn chạy, lại không dám cử động lung tung, cơ thể như bị lửa thiêu đốt, không nói rõ được là thống khổ hay thoải mái, cảm giác xa lạ khiến ta có chút bối rối, đến lúc này mới biết … Đừng có tin tưởng quá vào những thứ viết trong sách (tẫn tín thư bất như vô thư), thứ viết trên giấy đó chung quy cũng quá nông cạn, hời hợt.

Lòng bàn tay dán trên phía trong đùi khẽ vuốt, ta nhắm chặt mắt, trong đầu lờ mờ hiện lên hình ảnh như thế này: phác thảo hình dáng một bàn tay, ngón tay mảnh khảnh, chạm nhẹ lên khu cấm địa chưa từng có kẻ đặt chân.

Sợ hãi ....

Trong khoái cảm xa lạ, kèm với chút đau đớn, cảm giác sợ hãi khiến ta không tự chủ được mà run rẩy, cắn chặt môi, nước mắt tràn khỏi khóe mi, phát ra tiếng nức nở khe khẽ.

Bùi Tranh buông hai tay ta ra, khẽ vuốt sau lưng ta, đem ta ôm vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai ta: “Đừng sợ, không đau đâu …”

Hai tay ta ôm chặt lấy vai hắn, đầu ngón tay gần như đâm vào lưng hắn, há miệng cắn lên vai hắn để kiềm chế từ miệng mình phát ra những tiếng nghẹn ngào cùng rên rỉ.

Tiếng thở dốc hổn hển ngay bên tai, giọng hắn run nhẹ, khẽ gọi tên ta: “Đậu Đậu …. Đậu Đậu …” Như là đang kiềm chế, chịu đựng cái gì.

Ta dùng giọng mũi hừ nhẹ đáp trả hắn, những cái vuốt ve trên lưng khiến ta dần thả lỏng thân thể, hai chân không tự chủ hơi hơi mở ra, khiến hắn càng dễ dàng thâm nhập.

Răng nanh ta lưu lại trên vai hắn một dấu răng thật sâu, lấp lánh một mảng nước miếng trên vai, ta nhả ra, chỉ cảm thấy hàm dưới thật đau. Tay Bùi Tranh nắm chặt cằm ta hơi nâng lên, cúi đầu ngậm chặt môi ta, đầu lưỡi dò dẫm tiến vào, liều chết triền miên …

Trong lúc gắn bó dây dưa, ta dường như còn có thể nghe thấy thì thầm khe khẽ truyền lại từ lồng ngực hắn, từng chữ từng chữ, đều là tên ta …

Không đau đâu – đây là lời nói dối lớn nhất của Bùi Tranh với ta, một từ cũng không đúng.

Trong lúc ý loạn thần mê, nỗi đau đớn như bị xé làm đôi khiến ta phút chốc tỉnh táo lại, còn chưa kịp kêu đau đã bị hắn nuốt vào trong miệng. Ta giãy dụa muốn lùi lại, thắt lưng đã bị ôm chặt lại, Bùi Tranh thở hổn hển khẽ nói bên môi ta: “Đậu Đậu, đừng lộn xộn, không đau …”

Ta nức nở một tiếng, đau đến cả người đều run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra, : “Đi, đi ra …”

Bùi Tranh thôi không tiến vào, nhưng cũng không nghe lời mà lui ra, hay tay khẽ vuốt ve những chỗ mẫn cảm trên người ta, cố làm lạc hướng chú ý của ta: “Đậu Đậu, mở mắt ra nhìn ta…” Giọng hắn như thì thầm mê hoặc, ta không tự chủ được mà nghe lời mở mắt, giữa làn nước mắt mờ mịt lại sa vào đôi mắt cháy bỏng bị tình, dục cùng dày vò của hắn.

“Ôm chặt ta …”

Ta khẽ nức nở mà đặt tay lên vai hắn, áp sát vào lòng hắn, còn đang tưởng hắn cuối cùng cũng buông tha, thì trong nháy mắt, hắn ưỡn người, hung hãn xuyên qua !

Cảm giác nóng rực như phải bỏng trong chốc lát chiếm gọn thần trí của ta, ta há miệng cắn lên xương quai xanh của hắn, nước mắt lã chã rơi xuống, thân thể giống như bị cắt làm hai nửa, cái cưa kia còn mài qua mài lại, từng chút đau đớn đều kích thích thần kinh ta vô cùng rõ ràng.

Đây là loại dày vò thê thảm, vô nhân đạo nhất mà đời này ta phải trải qua.

Ngoài cắn chết Bùi Tranh, ngoài rơi nước mắt ra, ta chẳng làm được gì cả.

Bùi Tranh đem ta đẩy ngã lên giường, tiếng rên rỉ trầm thấp tràn ra khỏi cổ họng, cúi đầu hôn nước mắt trên mặt ta, khàn giọng nói : « Đậu Đậu, đừng khóc, đừng khóc … »

Ta hối hận rồi ....

Hối hận lập Bùi Tranh làm Phượng quân.

Hối hận đã đi cùng Bùi Tranh.

Hối hận đã vào phòng hắn.

Hối hận đã chủ động quyến rũ hắn ....

Ta thật không biết sẽ đau như vậy a !

Trận dày vò này không biết đến bao giờ mới kết thúc, ta mờ mịt nhìn lên trên đỉnh đầu giống như quả cầu lắc lư, khẽ nức nở, tận đến khi giữa cơn nóng bỏng nổi lên chút cảm giác ngứa ngáy.

Ta khó chịu rên rỉ một tiếng, cắn chặt môi dưới, Bùi Tranh dường như cảm giác được sự thay đổi của ta, lại ôm chặt ta vào lòng, nâng chân ta lên, để chân ta vòng quanh lưng hắn, gắn bó càng chặt chẽ hơn, ta ôm bờ vai hắn, thuận theo cử động của hắn, sau lưng trên dưới ma sát với đống chăn đệm, cảm giác như toàn bộ thế giới đều đang lắc lư ....

“Đậu Đậu …. Nàng là của ta, chỉ có thể là của ta …. »

Người ta như chìm trong biển lửa, giữa biển lửa mênh mông mà chìm nổi, mà bùng cháy, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập kịch liệt, còn có tiếng Bùi Tranh thì thầm lặp đi lặp lại.

Ta không phải của ngươi ….

Ta mấp máy môi, lại không phát ra tiếng, nơi sâu nhất trong thân thể đột ngột bị kích thích nóng rực, từng đợt từng đợt co rút, lưng ta cứng ngắc, rốt cuộc không kiềm nén được rên rỉ thành tiếng.

Bùi Tranh phủ trên người ta, thở hổn hển kịch liệt, khẽ cắn vành tai ta. « Nàng trốn không thoát … »

Ta đâu có muốn trốn chạy, vì cái gì mà ta phải trốn, ta là vua một nước cơ mà ....

Ta mơ mơ màng màng nghĩ ngợi, quay đầu, nhìn về phía hắn.

Mũi cao thẳng, khóe mắt phiếm hồng, môi hơi nhếch lên, mỉm cười mang vẻ vô cùng thỏa mãn; trong tĩnh lặng chỉ có tiếng thở dốc, hắn từ từ mở mắt, đón lấy ánh mắt ta.

Tay hắn xoa nhẹ lên cái trán đẫm mồ hôi của ta, lại trượt xuống, nâng mặt ta lên, nhẹ nhàng tỉ mẩn hôn lên khóe mắt, khàn giọng nói : « Làm sao bây giờ …. Hình như thích nhìn nàng khóc mất rồi ... »

Khóe miệng ta giật giật, lùi về phía sau, cùng lúc với cử động này, trong cơ thể dường như có thứ gì đó chảy ra, cảm khác khác thường khiến ta khó chịu hừ một tiếng, không tự giác mà khép chặt hai chân.

“Còn đau không?” Bùi Tranh lại kéo ta vào lòng.

Ta rũ mắt, không nói lời nào.

Thật giống như đã mất đi thứ gì đó vậy, trong lòng trống rỗng, buồn rầu hoảng hốt, chẳng có chút vui sướng nào cả.

Bùi Tranh biết ta thích gì, vỗ về sau lưng trấn an ta, nhẹ giọng nói: “Lần đầu tiên, khó tránh khỏi đau đớn...”

“Vì sao không phải ngươi đau mà lại là ta chịu đau chứ...” Ta rầu rĩ nói.

“Ah…. Kỳ thực ta cũng bị đau một chút…” Bùi Tranh nói như thật.

Ta run lên một chút, Bùi Tranh vùi đầu vào cổ ta, nở nụ cười buồn. “Đậu Đậu, thật muốn ôm nàng cả đời…”

Một đời là dài như thế nào?

Một trăm năm, năm mươi năm, một ngày, hay chỉ là trong một nháy mắt?

Aizz….

Ta nâng tay xoa xoa má Bùi Tranh. Diện mạo của hắn thật tuấn tú, đường nét ngũ quan lập thể thâm thúy, một đôi mắt phượng như cười như không khiến người ta hồn xiêu phách lạc, nếu ta thực sự là dâm quân, hậu cung thế nào cũng có một chỗ cho hắn. Nhưng ta thích hắn, không phải vì bề ngoài kia, hắn đối với ta, hình như vô cùng tốt.

Ta tưởng rằng mình thích hắn nhiều như thế, còn thích nhiều hơn Tô Hoán Khanh, nhưng tại sao lúc này, không có cảm giác thỏa mãn và vui sướng như trong tưởng tượng?

Chí ít, cũng không thỏa mãn được như Bùi Tranh.

Ta hôn lên môi hắn, hình như thiếu đi chút cảm giác so với trước đây …

Bùi Tranh dậy giúp ta lau chùi thân thể, đã quá nửa đêm, không dám tắm rửa kinh động người khác, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.

“Bây giờ không phải thời cơ tốt nhất …." Bùi Tranh có chút tiếc hận nói, “Nhưng ta không hối hận.”

Còn ta thì đã có chút hối hận rồi…

Lời này tuy ta không nói ra miệng, từ sau lúc hoan ái, liền vẫn im lặng, mặc cho hắn mặc quần áo giúp ta. Nhìn chiếc giường hỗn độn mùi vị sắc dục, ta có cảm giác như bị lửa thiêu. Vết máu rực rỡ nhìn mà ghê người, ta quay mặt đi, trong ngực cảm thấy có chút khó chịu ….

Bùi Tranh đổi chăn đệm, ôm ta nằm xuống, nhận thấy sự khác thường của ta, hắn dịu dàng hỏi: “Sau lại không nói lời nào thế?”

Ta hơi cuộn mình, đột nhiên nhận ra mình đang bày ra tư thế có chút phòng bị. Ta từ đầu tìm hắn, là vì chuyện gì, ngẫm nghĩ hồi lâu, mới lờ mờ nhớ ra.

Những cái vuốt nhẹ sau lưng ta chẳng chứa chút tình, dục nào, Bùi Tranh hôn mi tâm ta, dường như có sự quyến luyến vô hạn, ta trước sau lại thẫn thờ như bị mất cắp, chẳng thể hiểu cảm giác của hắn là gì. Nếu là nữ tử bình thường, bị hắn đoạt mất trinh tiết thì cũng coi như một đời một kiếp đi, nhưng ta lại không phải …

Ta tránh khỏi môi hắn, trừng mắt nhìn hắn, “Tối nay, Tào Nhân Quảng mở tiệc chiêu đãi ngươi trên lầu Quốc Sắc Thiên Hương, ngươi cũng làm thế này với nữ tử khác sao?”

Bùi Tranh hơi ngẩn người một chút, lập tức cười nói: “Trên người ta có mùi vị nữ nhân khác sao?”

“Tuy là không có, nhưng sợ là khi rượu say quá chén , Tào Nhân Quảng lại ân cần dâng tặng, có thể khước từ sao?”

Ý cười trên mặt Bùi Tranh dần nhạt đi một chút. “Bị lỗ rồi mà nàng vẫn còn nhớ dự tính ban đầu …. Muốn biết chuyện Tào Nhân Quảng sao?”

Trong lòng ta căng thẳng, nói: “Phải »

Bùi Tranh hời hợt nói: “Chuyện xu nịnh, không phải chỉ khi có việc cần nhờ mới dùng tới, mà cũng nên vì tương lai mà chuẩn bị. Nếu nói Tào Nhân Quảng có việc cần nhờ ta, không bằng nói là thăm dò ta đi.”

“Thăm dò?” Trong lòng ta khẽ động, lẳng lặng hỏi, “Ta còn tưởng hắn là người của ngươi.”

Bùi Tranh cũng không có trả lời ngay những lời này của ta, mà nói: “Cũng không phải cứ là người của mình thì sẽ không có chuyện thăm dò lẫn nhau. Ta sắp được lập làm Phượng quân, Tào Nhân Quảng sợ là dò không ra lời đồn ở đế đô là thật hay giả, không biết là do ta ép nàng ra lệnh cho chư hầu, hay là hoàn toàn quy thuận theo nàng. Nếu là ý trước, vậy hắn sẽ tìm đủ mọi cách bợ đỡ ta, nếu là ý sau …” Bùi Tranh ngừng lại, trong mắt lóe dị quang, cũng không nói nữa.

“Nếu là ý sau, thì sẽ như thế nào?” Ta truy vấn.

Hắn hạ mắt nhìn ta, mỉm cười nói: “Nếu là ý sau, cũng có hai khả năng. Một là nàng đối với ta thật lòng thật dạ, hai là hư tình giả ý, nếu đã là hư tình giả ý, hắn lại cần gì phải thực sự coi trọng ta ? »

Hắn nói một cách vân đạm phong khinh, ngực ta lại giống như bị người ta hung hăng nhéo một cái, chỉ cười gượng nói : « Thế sao, ha ha ... »

Bùi Tranh cười nhẹ: “Nàng ban ngày nói, Tào Nhân Quảng và Nam Hoài Vương hợp tác vui vẻ, kỳ thực không phải thế. Mấy năm Sùng Quang tân chính gần đây, trọng điểm là cải cách tác phong và uy tín của quan lại, với quan viên địa phương lại điều chỉnh sơ sài, mới khiến tào ngân thâm hụt, tào chính không thịnh vượng (Tào: vận chuyển đường thủy) Chuyển vận sứ tiền nhiệm đã để lại một lỗ hổng quá lớn về tào chính, Tào Nhân Quảng tiếp nhận một củ khoai nóng bỏng tay, cực nhọc trong đó sợ rằng cũng chỉ mình hắn biết thôi. Đường thủy tắc nghẽn không thông, ngân lượng hàng năm rót xuống chẳng đủ để dọn dẹp sông ngòi, chỉ có chuyển sang túi cho hắn dùng, để Nam Hoài Vương đi đường biển vận chuyển lương thực lên phía bắc, thế này mới có thể thỏa mãn nhu cầu lương thực hàng năm ở đế đô. Nhưng năm ngoái, ở Quan Trung xảy ra thiên tai liên tiếp, lương thực Giang Lăng chỉ có thể đi qua kênh đào mà vào thành, kênh đào lại tắc nghẽn, cứu tế chậm trễ, quan bức dân phản, bởi vậy mới làm to chuyện lên. »

Lúc đầu, ta chỉ muốn làm khâm sai điều tra loạn dân tạo phản, tiện đà vạch trần chuyện lương thảo không được chuyển tới kịp thời, ta chỉ biết quan viên địa phương tham ô, nhưng lại còn một lớp sâu hơn đó là thủy vận không thông suốt, tào chính không thịnh vượng, tào ngân thâm hụt. Tới tận bây giờ, mới có người nói cho ta biết, dính líu trong đó, không chỉ có quan lại kinh thành, còn có tôn thất công khanh.

Tra xuống nữa, còn có thể ra người nào nữa đây?

Trong nháy mắt đó, ta giật mình hiểu ra vì sao người dính vào vụ án này, ai cũng nói năng thận trọng, lấy từ quan để chấm dứt. Đạo trong quan trường, khôn khéo giữ mình, có một vài người là không thể động tới được, nếu cứ cắm đầu mà làm, đôi khi chỉ là lấy trứng chọi đá.

“Nam Hoài Vương trong dân gian có tiếng là hiền vương, ngươi đang ám chỉ hắn hữu danh vô thực sao?” Ta nhếch mi nhìn về phía Bùi Tranh.

“Tiếng tăm chắc gì không phải thật , cũng chắc gì đã là thật. Nam Hoài Vương hàng năm đều vào kinh một lần, đều là đáp chiếc thuyền mà hôm nay chúng ta nhìn thấy đây. Mực nước dâng lúc đi so với lúc đến rút đi không ít, nàng cho là hắn để lại thứ gì, để lại bao nhiêu ở đế đô, lai mang đi thứ gì?”

“Chư vương vào kinh, chuẩn bị chu toàn, cũng là bình thường.”

“Cũng bởi hai chữ “Bình thường” này, hắn mới dám trắng trợn như thế.” Bùi Tranh thở dài, chăm chú nhìn ta, “Đậu Đậu, chúng ta … không phải cũng thế sao?”

“Cái gì?” Ta ngây người.

“Ta thích nàng ở trong lòng ta, dù khóc hay cười, có thể để ta chạm tới lòng nàng mềm mại … Không phải như bây giờ, rõ ràng là ôm nàng, lại giống như cách cả chín tầng trời, xa xôi chẳng thể vượt …” Hai tay đang ôm ta hơi hơi vòng chặt, “Ta rốt cuộc có phải thực sự đã có được nàng rồi hay không…”

Ta không phản kháng, để mặc hắn ôm, tự cảm thấy, thứ có thể cho hắn, ta đều đã cho rồi.

“Nàng biết, mục đích để ta đi cùng với nàng, vốn không đơn thuần. Nửa là lén điều tra vụ án, nửa là điệu hổ ly sơn … » Hắn hình như cái gì cũng biết, lại thập phần phối hợp, theo ta ra khỏi đế đô, giúp ta tra án … Lời hắn, ta thường chỉ tin một nửa, lời hắn nói thích ta kia cũng chỉ tin một nửa thôi.

“Với ta mà nói, mục đích chỉ có một, đó là hoàn toàn có được nàng.” Tay Bùi Tranh nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, từ từ trượt xuống trước ngực, “Từ thân, đến tâm.”

Ta cười cười.

“Chí ít, mỗi người chúng ta đều đã thành công một nửa.” Hè đã cận kề, trời sáng càng nhanh hơn, ta chui ra khỏi chăn, cúi đầu nhìn hắn hỏi: “Mấy tên cường đạo kia, ngươi tính thế nào?”

Bùi Tranh thâm trầm nhìn ta một lát, mới chậm rãi nói: “Bệ hạ lúc trước không phải nói muốn hỏi chuyện Tào Nhân Quảng sao? Lời vi thần sợ là không xác đáng, bệ hạ không bằng tự mình đến hỏi đám cường đạo này, cũng coi như là thực sự hiểu biết dân tình đi.”

“Ta lấy thân phận gì mà đi?” Ta nhíu nhíu mày: “Những kẻ đó chắc đang bị nhốt trong đại lao.”

“Quên rồi sao, người hiện tại là Bùi Sanh, nhất đẳng học sĩ Bùi Sanh, cũng là người bị hại trong vụ án này, theo luật lệ Đại Trần, chẳng những phải phối hợp làm chứng, còn có quyền lấy lời khai.”

Nghe Bùi Tranh nhắc như vậy, ta mới giật mình nhớ ra thân phận mình bây giờ là Bùi Sanh …

“Lúc trước ngươi nói với Lưu Lăng, là tự mình xuống Giang Nam để đón linh vị cha mẹ. Bùi Tranh, lúc này ngươi cũng nên nói cho ta biết chứ, linh vị cha mẹ ngươi thật sự ở Giang Nam sao?" Ta nghi hoặc theo dõi hắn.

Thần sắc Bùi Tranh ảm đạm, sau lại cười nói : “Không phải, ta cũng không biết ở nơi nào.”

Ta nghiêng người về phía trước, quỳ gối trước mặt hắn, chằm chằm nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngay cả ta cũng không thể nói sao? Ngươi đối với thuyền hình như có ám ảnh … là vì cha mẹ ngươi sao?”

Bùi Tranh hơi ngẩng đầu nhìn ta, mặt mày dần dịu lại, ý cười trên môi nhu hòa đi rất nhiều. “Nàng thật sự muốn biết sao?”

Ta khẽ gật đầu.

“Câu hỏi của nàng, ta cũng có thể trả lời, chỉ là đồng ý với ta giữ bí mật này, đừng để Sanh Nhi biết. »

Hắn nói một cách nghiêm túc, ta nuốt nước miếng, tim đập bình bịch, trịnh trọng gật đầu, nói : "Được, quân tử nhất ngôn ! »

Bùi Tranh rũ mi mắt, ý cười trên môi dần chua xót : « Năm đó, cũng là trên chiếc thuyền lớn như thế này, lúc ra tới biển, thân thuyền bốc lửa, cha mẹ ta táng thân nơi đại dương mênh mông. »

Tim ta thoáng trầm xuống.

Qủa nhiên, như ta nghĩ….

“Bọn họ liều mạng cứu, nên ngươi với Sanh Nhi mới có thể sống sót ? » Ta nhẹ giọng hỏi.

“Không.” Bùi Tranh lắc đầu, “Cha mẹ ta vốn là nhạc sư thuộc nhạc tịch, địa vị ở Trần Quốc cùng cấp với tiện nô. Qúy tộc Lương Quốc xưa nay yêu thích nuôi dưỡng những đứa trẻ phương Nam để độc chiếm, mấy năm đó đúng dịp Trần Quốc và Lương Quốc khai chiến, đường bộ không đi được, mới đi đường biển. Mấy năm chiến loạn liên tục, sống đầu đường xó chợ, bọn họ không nuôi nổi ta, vì 10 lượng bạc mà đem bán ta và Sanh Nhi cho thương nhân Lương Quốc. Năm ấy, ta 11 tuổi, Sanh Nhi ba tuổi, muội ấy cái gì cũng không nhớ rõ. Trên đường, người phương Nam phản kháng, đốt thuyền, ta ôm Sanh Nhi thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn, ôm một khối gỗ nổi lênh đênh, theo sóng dạt vào bờ … Những kẻ khác, hoặc là chết cháy, hoặc chết đuối. »

Giọng Bùi Tranh vẫn bình thản, không nghe ra là đau thương hay phẫn nộ, dường như là đang nói về chuyện của người khác vậy, chẳng có quan hệ gì tới mình cả. Một ngày lênh đênh trên biển kia, hắn ắt hẳn đã chứng kiến tận mắt trận thảm kịch đó. Màu đen của nước, màu đỏ của lửa, tiếng kêu thảm thiết tới tê tâm liệt phế, lạnh đến thấu xương, ngay cả hai người vứt bỏ mình kia, rốt cuộc vẫn là người thân máu mủ ruột già, lại ở trong đám cháy mà hòa thành tro bụi.

Ta bỗng nhiên nhớ tới lời hắn nói với ta hôm đó – Đậu Đậu, ta vẫn muốn có một gia đình, có nàng làm vợ cùng ta kết tóc, toàn tâm toàn ý, trọn đời trọn kiếp, không bao giờ lìa xa. Còn có con của chúng ta, ta sẽ thương nó, như năm vị phụ thân yêu thương nàng vậy.

Có lẽ bởi bản thân hắn có nỗi mất mát, cho nên hy vọng dùng một cách khác để bù đắp lại.

Mà ta … Không biết có thể hay không cho hắn viên mãn......

“Ta nói với Sanh Nhi, là bị thất lạc cha mẹ, Sanh Nhi chưa từng truy hỏi, có lẽ trong lòng nó cũng có nghi vấn. Nhưng nó biết, ta không nói là có lý của ta, có chút chân tướng, có lẽ không biết lại tốt hơn, gạt mình gạt người, cảm thấy bọn họ cũng thực sự yêu thương mình.” Ta rốt cuộc cảm thấy trong lời hắn có hàm ý khác, thấy hắn nhếch môi, như là đang nghĩ đến chuyện gì, thở dài cười nhẹ: “Nhưng là nàng hỏi, ta liền đáp ... Đừng nhìn ta như vậy.” Hắn lấy tay phủ lên mắt ta, “Ta không cần loại cảm tình như vậy, ta thích nàng đối với ta mềm lòng, đau lòng, nhưng không phải là thông cảm.”

Ta trừng mắt, lông mi lướt qua lòng bàn tay ấm áp của hắn.

Bỗng dưng có chút hối hận đã đi khơi lại vết sẹo của hắn, nhưng một nam nhân cao ngạo, thâm trầm như vậy, lại bằng lòng dỡ hết tất cả lớp ngụy trang ở trước mặt ta ...

Ta đột nhiên cảm thấy oán hận của mình với mẫu thân và các vị phụ thân chẳng qua là có chút bướng bỉnh, so với rất nhiều người, ta đã coi là may mắn, Bùi Tranh cũng vậy. Dưới thời loạn lạc, lại càng nhiều người giống hắn, mà trong một thuyền người kia, chí ít hắn còn sống, hơn nữa so với phần đông lại sống rất tốt.

“Mau ngủ đi, mai ta đi cùng nàng tới đại lao thẩm vấn. » Bùi Tranh khẽ thở dài, buông tay, cúi đầu thắt nút áo giúp ta.

Ta cầm tay hắn, hắn dừng động tác, ngẩng đầu nhìn ta.

Ta mấp máy môi, nhưng lại cũng không biết nên nói điều gì mới được.

Tình và dục nếu có thể tách ra, như vậy ta đối với Bùi Tranh, đến tột cùng là tình nhiều, hay vẫn là dục nhiều hơn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.