Cả phòng khách bị tôi làm cho hỗn loạn. Dưới chân tôi, chất lỏng tí tách rơi xuống khiến tôi sững sờ trong giây lát.
Tôi... làm sao thế này?
Sắc mặt Cố Hoài vốn điềm tĩnh chợt căng lên. Cuối cùng, anh chỉ ngồi xuống, lặng lẽ dọn dẹp sàn nhà, suốt quá trình không nói một lời nào.
Tôi bối rối đứng đằng sau anh, bàn tay chân luống cuống: “Cố Hoài, tôi... tôi không biết mình làm sao nữa...”
Anh vào nhà tắm rửa tay đi rửa tay lại nhiều lần, cuối cùng mới nói: “Cô bệnh rồi.”
Lúc nói ra câu ấy, trên gương mặt anh hiện rõ sự chán ghét không che giấu.
Tôi nghĩ, nếu không phải vì tôi đã cùng anh trải qua biết bao gian khổ, chắc Cố Hoài đã sớm muốn chia tay với tôi rồi.
Sau khi Cố Hoài đi làm, tôi mất một thời gian dài mới chấp nhận được sự thật rằng mình đã bệnh. Trong lòng đầy bất an, đến trưa, tôi chạy đến công ty tìm anh.
Nhưng dưới tòa nhà công ty, tôi lại nhìn thấy Hứa Thanh Ninh.
Cô ta như vừa bị ngã, trên người đầy bùn đất, khoác trên vai chiếc áo khoác đắt tiền của Cố Hoài.
Ánh mắt nhìn anh đầy lưu luyến.
Cố Hoài giả vờ lạnh lùng, nhưng khi Hứa Thanh Ninh cúi đầu, ánh mắt anh lại lặng lẽ nhìn cô, như đang chìm vào dòng suy nghĩ miên man.