Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

Chương 13-14



Chương 13:


Thẩm Việt dùng ánh mắt "Ác độc" cảnh cáo phu tử đứng đầu nhóm, khi lại nhìn về phía Chu Lê, ánh mắt đột nhiên thay đổi nhu hòa: "Không có gì hiểu lầm, mấy cái bọn họ nói giỡn thôi."
Chính lúc này, chỉ nghe từ nhà bếp truyền đến một tiếng "Ai nha".

Là tiếng kêu của tức phụ viện trưởng
Viện trưởng kinh ngạc một chút, vội vàng chạy tới cửa nhà bếp, một phụ nhân trung niên vừa lúc đi ra.
Viện trưởng vừa thấy tức phụ nhà mình biểu tình có chút thống khổ, một đầu ngón tay đang đổ máu, đầy mặt lo lắng: "Làm sao vậy?"
Phụ nhân nói: "Ta giết cá, không cẩn thận cắt trúng tay một chút."
Viện trưởng nhanh chóng đỡ người trở về phòng băng bó.
Phụ nhân vừa đi vừa nói: "Ta còn đang nấu thức ăn trong nồi đó!"
Viện trưởng dùng khuôn mặt bị dọa sợ nói với tức phụ, "Băng bó lại nói." Lại hướng về phía mấy người ngồi trong viện nói, "Các ngươi có ai hỗ trợ nhìn nhà bếp một chút."
Nói xong, mạnh mẽ kéo tức phụ nhà mình vào phòng băng bó.
Bọn nam tử hai mặt nhìn nhau, ngươi đẩy ta xô, lại không ai đứng dậy.

Chủ yếu đều là người đọc sách, lúc ở nhà có khi nào vào bếp a? Không ai biết tí tay nghề bếp núc nào
Chu Lê thấy không ai động, lúc này hình như chỉ có nàng thích hợp nhất, nàng đứng lên, nhẹ giọng nói: "Ta đi thôi."
Chu Lê đi đến nhà bếp, Thẩm Việt đứng dậy đuổi theo: "Ta đi giúp ngươi"
Nhóm phu tử ồn ào: "Chặc chặc, Thẩm phu tử ngươi biết làm cái gì a? Đừng thêm phiền."
Thẩm Việt quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái.

Đi vào nhà bếp, Chu Lê không ngờ Thẩm Việt sẽ theo tới, liền nói: "Tam thúc, không cần thúc giúp, thúc đi ra ngoài nói chuyện phiếm cùng các phu tử đi thôi."
Thẩm Việt nhìn nàng: "Là ta dẫn ngươi tới làm khách, không nghĩ tới còn làm cho ngươi tới nhà bếp bận rộn, ủy khuất ngươi, ta làm trợ thủ cho ngươi được không?"
Chu Lê lắc đầu: "Không ủy khuất, ta vốn dĩ đã thích chế biến món ăn.

Trợ thủ thì không cần, ta giải quyết được."
"Vậy không được, tam thúc không thể để một mình ngươi ở chỗ này."
Chu Lê không lay chuyển được hắn, nhìn một vòng bệ bếp: "Vậy tam thúc giúp ta rửa rau đi."
"Được."
Thẩm Việt lập tức xắn ống tay áo của mình, lấy bồn gỗ chứa củ cải, rau xanh, bắp cùng rau dưa, mang đến bên một lu nước múc nước rửa sạch
Chu Lê nhìn nhìn trên thớt có một con cá đang làm được một nữa, nhắc đao tới tiếp tục.
Lấy nội tạng, đánh vẩy cá, cắt hoa, xối rượu hoa quế lên ướp.
Xử lý xong cá, nàng lại lấy xương sườn bên cạnh ra cắt thành khối, còn có thịt ba chỉ, cũng cắt miếng.
Nàng nhìn một vòng, trên bệ bếp còn có một con gà đã làm lông.

Ước chừng tức phụ viện trưởng là muốn làm gà hầm
Nàng nghĩ nghĩ, cắt thịt ức gà ra riêng
Xử lý xong tất cả thịt, nàng nghiêng đầu nhìn Thẩm Việt ngồi xổm một bên, hắn đang nghiêm túc rửa rửa cà tím
Chính lúc này, Thẩm Việt tựa hồ cảm giác được, cũng ngẩng đầu nhìn lại

Hai người nhìn nhau cười, sau đó tiếp tục làm việc của từng người
Chu Lê cắt gừng, lột vỏ tỏi, xắt ớt cay.

Chuẩn bị xong tất cả gia vị, liền tính bắt đầu nấu
Bệ bếp nhà viện trưởng có hai lò, có thể đồng thời nồi hai nấu.
Nàng thấy trên một bệ bếp trong đó đang đặt sẵn một cái vại, trong vại còn đổ đầy nước trong, chỉ là còn chưa kịp đặt đồ vào hầm.
Chu Lê dùng một nồi sắt khác làm nóng dầu, bỏ xương sườn vào đảo một chút vớt ra, lại ném hết thịt gà vào đảo qua dầu rồi vớt ra.

Sau đó cho hai loại thịt vào vại, đậy nắp lên hầm chậm.

Chờ hầm đến thời điểm nhất định, lại cho thêm bắp ngô cùng bí đỏ cắt khối vào, tiếp tục hầm.
Trong lúc đó, nàng vớt thịt ức gà đã nấu chín ra, dùng sống dao gõ mềm thịt chín, lại dùng tay xé thịt ức gà còn da ra từng miếng theo thớ thịt, để lên bàn.

Bỏ vào tỏi bầm, chao tương, lại xối dầu ớt cay đang nóng hầm hập lên, phát ra một tiếng "Chi chi", một dĩa nộm gà xé đã xong
Dần dần, mùi hương món hầm hòa quyện cùng hương vị dầu ớt cay bay ra sân.
Mọi người trong viện duỗi dài cổ ngửi, đột nhiên đói bụng tập thể
Thẩm Việt rửa sạch tất cả rau củ, tự giác đi đến sau bệ bếp hỗ trợ nhóm lửa.
Chờ đến khi tức phụ viện trưởng xử lý xong miệng vết thương trở về, mới vừa đi tới cửa liền thấy hai người trong nhà bếp, một người đang đứng thái hành, một người đang ngồi nhóm lửa, thường thường mỉm cười nhìn đối phương một cái.

Nàng không khỏi cười hiểu ý, âm thầm cảm thán tuổi trẻ thật tốt.
Thật sự không đành lòng quấy rầy bầu không khí này, nhưng tóm lại không thể để khách nhân vẫn luôn nấu cơm thì thật không phải.

Liền cười hì hì đi vào.
Nàng nhìn nhìn trên bệ bếp đã làm xong nộm gà xé, xào thịt ba chỉ, rau trộn thịt luộc, hương vị thức ăn quanh quẩn nơi chóp mũi, kinh hỉ nói: "Đây đều là ngươi làm sao?"
Chu Lê gật gật đầu: "Ta cũng không nếm, không biết hương vị như thế nào."
Tức phụ viện trưởng cười nói: "Nhìn màu sắc thức ăn, lại ngửi được hương vị này, vậy nhất định ăn ngon."
Chu Lê được khen làm cho ngượng ngùng, cúi đầu đảo xào đậu cô-ve trong nồi
Tức phụ viện trưởng vội vàng đoạt lại sạn nồi: "Hai người các ngươi đã giúp ta làm vài món ăn, đều do ta, ta chỉ có một vết thương, lại rất khó cầm máu, cho nên lâu như vậy mới lại đây.

Các ngươi mau đi ra chơi đi."
Chu Lê hiểu được đúng mực, rốt cuộc mình là khách, không thể giọng khách át giọng chủ, liền cùng Thẩm Việt đi ra khỏi nhà bếp.

Cùng đến cái giếng bên cạnh hậu viện rửa tay.
Bên cạnh giếng có một thùng gỗ, chứa đầy nước, Thẩm Việt nói: "Ngươi rửa trước, ta múc nước cho ngươi."
Chu Lê ngồi xổm xuống cạnh mương, Thẩm Việt múc một gáo nước trong thùng đi đến cạnh Chu Lê, chậm rãi đổ xuống.
Chu Lê làm ướt tay, lại lấy bồ kết xoa xoa hai cái, tiếp tục chà rửa.
Thẩm Việt nhìn nhìn tay nàng, dưới ánh mặt trời, đôi tay kia bị ngâm nước đến ướt đẫm, tinh tế mà trắng nõn.

Ánh mắt hắn lại theo bản năng dời tới sườn mặt nàng, nàng đứng gần ánh mặt trời buổi trưa, nên đều có thể nhìn thấy rõ mặt nàng, một tầng lông tơ thật nhỏ trên lỗ tai, có mấy phần trong suốt.

Ánh mắt lại di một chút, liền thấy áo ngoài của nàng vì ngồi xổm xuống mà làm lệch vạt áo, lộ một mảnh yếm ngực màu vàng nhạt bên trong, cùng với bộ ngực phập phồng cùng khe rãnh kia làm cho người điên đảo thần hồn luống cuống
Tai Thẩm Việt nóng lên, nhanh chóng dời tầm mắt.
Chu Lê rửa sạch tay, đứng lên, lấy gáo trong tay Thẩm Việt: "Tam thúc, tới thúc rửa tay, ta đi múc nước cho thúc."
Thẩm Việt ngồi xổm xuống, thoa một lần bồ kết
Chu Lê múc nước tới, nghiêm túc xối cho hắn.

Thẩm Việt không hiểu sao có chút hoảng hốt, hắn nhìn thấy thứ không nên nhìn, hắn cảm thấy hắn khinh bạc nữ nhi gia người ta, bởi vậy chỉ rửa vội lung tung một lát liền vội không ngừng đứng lên.
Chu Lê không dự đoán được hắn nhanh như vậy, đã quên tránh ra, bởi vậy chờ khi Thẩm Việt đứng dậy khi, đầu hắn liền đụng vào bụng nàng
Chính lúc này, khéo làm sao tóc hắn lại máng vào móc bên hông Chu Lê
Hai người hoảng hốt, giãy giụa muốn làm tóc Thẩm Việt rơi ra, nhưng càng hoảng thì càng loạn, tóc cùng móc càng dây dưa càng tháo không ra
Chờ đến lúc bọn họ ý thức được càng cuống càng không thay đổi được gì, tính yên tĩnh chậm rãi lại, mới phát hiện tư thế của hai người bọn họ giờ phút này, thập phần ái muội.
Chu Lê đứng, Thẩm Việt ngồi xổm.

Đầu Thẩm Việt dựa gần eo Chu Lê, mặt hắn dán vào bụng Chu Lê
Chóp mũi không tự chủ được chạy vào một luồng hương vị ngọt ngào, còn hỗn tạp một loại độc hương chỉ nữ nhân mới có.

Hương vị kia mang theo cực hạn dụ hoặc nào đó, làm hắn không còn năng lực tự phán đoán
Mà giờ phút này cả người nàng cũng cứng ngắt, hô hấp hắn đánh vào bụng nàng, thấm ướt nóng bỏng.

Một loại ngứa ngáy kỳ quái nháy mắt truyền khắp toàn thân..

Chương 14:

Chu Lê chịu đựng rung động trong lòng, nói: “Tam thúc, thúc đừng nhúc nhích, để ta gỡ cái móc ra từng chút một, lại lấy tóc thúc ra.”


Chỉ là nàng không nói Thẩm Việt cũng không động đậy. Cả người hắn cứng đờ, cảm thấy chính mình tựa như con cá trên cái thớt kia, đã bị một đao gõ xuống làm cho đầu óc đều hồ đồ. Tùy ý người giết cá đem nó đi làm thịt mổ bụng, nó cũng cảm thụ không được


Tay Chu Lê có chút run rẩy, cúi đầu nhìn chỗ bên hông mình đang dây dưa cùng Thẩm Việt, đầu ngón tay hoạt động, chậm rãi nới lỏng móc, lại nhẹ nhàng kéo mớ tóc đang vòng trên đó ra từng chút một


Cởi bỏ trong một cái chớp mắt, hai người như được đại xá, sôi nổi đỏ mặt, không nhìn đối phương, chỉ nhìn về phía cái mương thoát nước xa thăm thẳm kia


“Ta……” Hai người đồng thời mở miệng.


Lại là một trận lúng túng


Cuối cùng Chu Lê để Thẩm Việt nói trước


Thẩm Việt mở miệng: “Xin lỗi.”


Chu Lê chặn lại nói: “Hôm nay chỉ như bình thường, không phát sinh cái gì hết”


Thẩm Việt sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu.


Trong viện có mấy con gà, đang nháo nhào mổ loạn trên mặt đất bùn, kêu đến nỗi người ta tâm phiền ý loạn.


Hai người trầm mặc thật lâu sau, tiền viện có người kêu: “Thẩm phu tử, A Lê cô nương, ăn cơm.”


Hai người mới như xác ướp bước nhanh đi đến tiền viện


Đi vào tiền viện, hai người cố gắng bình tĩnh ngồi xuống, mặt ngoài đã khôi phục như thường, trên mặt cũng treo ý cười thường có. Chỉ là sắc mặt còn có chút hồng, nhưng mọi người đều không để ý lắm, rốt cuộc thời tiết nóng như vậy, nói là bị nóng đỏ mặt cũng là bình thường.


*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***


Tức phụ viện trưởng mang thức ăn lên bàn, viện trưởng dẫn đầu cầm đũa, vui tươi hớn hở nói: “Tới, tới, mọi người đừng câu nệ, hôm nay chỉ là tùy ý tụ tập, ăn thôi.”


Các phu tử vốn quen thuộc viện trưởng, đừng nói gì câu nệ, đều không chút khách khí bắt đầu ăn


Ăn trong chốc lát sau, một phu tử nói: “Gần đây tay nghề nấu nướng của tẩu tử vượt bậc ghê nha, rau trộn thịt luộc cũng quá ngon!”


Một người khác nói: “Đúng vậy đúng vậy, nộm gà xé cùng thịt ba chỉ xào này, thật sự ăn rất ngon, tẩu tử, tay nghề nấu nướng này của tẩu nếu đi mở cửa hàng, ta nhất định mỗi ngày đều đến thăm cửa hàng của tẩu.”


Tức phụ viện trưởng liếc mắt nhìn Chu Lê một cái, cười mỉa nói: “Cái miệng các ngươi cũng thật lợi hại, ba món ăn duy nhất ta không nhúng tay vào làm, chính là rau trộn thịt luộc, thịt ba chỉ xào cùng nộm gà xé này.”


Mọi người kinh ngạc, lúc này đồng loạt nhìn về phía Chu Lê. Bọn họ tuy rằng đều biết Chu Lê mới vừa vào bếp hỗ trợ, cũng nấu món ăn, nhưng không biết món nàng nấu cụ thể là món nào, thật không ngờ, bọn họ tùy ý khen ba món ăn đều là do nàng làm.





Ánh mắt các phu tử nhìn Chu Lê đều toát ra kim quang. Đặc biệt là mấy phu tử độc thân kia


Chu Lê thấy nhiều đôi mắt nhìn qua như vậy, có chút ngượng ngùng, yên lặng cúi đầu dùng bữa.


Một phu tử ngồi bên tay phải nàng, đó là người còn độc thân, giống như “không lời nói tìm lời nói” bắt đầu tán gẫu cùng Chu Lê nói: “A Lê cô nương, năm nay ngươi bao lớn?”


Chu Lê nhẹ giọng đáp: “Sắp mười chín.”


“Tay nghề A Lê cô nương tốt như vậy, nghe nói vừa thuê cửa hàng mặt tiền kia của nhà viện trưởng? Là tính mở một tiệm cơm sao?”


“Mở cửa hàng đậu hoa, thuận tiện bán thêm chút đồ ăn vặt, tiệm cơm mà nói, một mình ta không lo liệu được hết quá nhiều việc.”


“Ngươi có thể mời người phụ mà, nếu không được, chúng ta đều có thể đi giúp ngươi.”


Chúng phu tử tha thiết nói: “Đúng vậy đúng vậy.”


Thẩm Việt sớm đã mím môi thành một đường thẳng, hắn nhịn không được, ngữ khí mang theo chút trách cứ: “Các ngươi cả một đám chén đũa ở nhà cũng không biết phụ dọn cái nào, hỗ trợ cái gì? Đừng gây thêm phiền cho A Lê chúng ta.”


Một phu tử cười nói: “Nhìn đi, lại bảo vệ.”


Chu Lê nâng chung trà lên yên lặng uống trà, bị câu "A Lê chúng ta" Thẩm Việt tùy ý buột miệng thốt ra làm cho nóng tâm


Tiểu nhi tử 8 tuổi nhà viện trưởng vừa gắp đồ ăn vừa nói: “Tương lai nếu cưới tức phụ, nhất định cũng muốn cưới một người bộ dạng đẹp lại biết nấu đồ ăn, ít nhất phải nấu đồ ăn ngon hơn nương mới được, tựa như A Lê tỷ tỷ vậy!”


Lời trẻ con không suy nghĩ vừa ra khỏi miệng, tức phụ viện trưởng liền vỗ vào ót hắn một cái: “Ngươi mới bao lớn, đã muốn cưới tức phụ?”


Ngay sau đó đám người trên bàn ồn ào cười to.


Tiểu hài tử che lại cái ót ăn đau, oán giận nhìn nhìn nương mình, bưng chén cơm lên bò xuống ghế, vòng đến bên cạnh Chu Lê: “Hừ, con muốn ngồi gần tỷ tỷ xinh đẹp, con mới không ngồi gần cọp mẹ như nương!”


Tức phụ viện trưởng tức giận đến không được: “Tiểu tử thối, đêm nay ngươi chờ cho ta, cẩn thận da của ngươi!”


Mọi người lại cười một hồi. Chu Lê nhìn tiểu hài tử đột nhiên chen đến ngồi giữa mình và Thẩm Việt, dở khóc dở cười.


Tiểu hài tử thấy đầu bàn bên kia có bắp hầm, với không tới, liền kéo cánh tay Chu Lê làm nũng: “Tỷ tỷ xinh đẹp, gắp một miếng bắp giúp đệ được không?”


Chu Lê nghiêng đầu nhìn hắn, tiểu hài tử trắng trẻo mập mạp, rất đáng yêu, liền định duỗi đũa ra gắp bắp giúp hắn


Ai ngờ, Thẩm Việt đột nhiên mở miệng: “Ta lấy cho đệ.” Nói xong liền với tay gắp một miếng bắp bỏ vào trong chén tiểu hài tử


Sau đó bình tĩnh lại hiền từ hướng về tiểu hài tử cười: “Ăn đi.”


Tiểu hài tử nhìn hắn, lại nhìn nhìn bắp, ánh mắt có chút ai oán. Hắn muốn ăn bắp tỷ tỷ xinh đẹp gắp giúp mà……





Thẩm Việt chợt thoáng nhìn bàn tay nhỏ đang đặt trên cánh tay Chu Lê, không chút để ý lấy bàn tay nhỏ xuống dưới nói: “Tiểu hài tử ăn cơm, cần một bàn tay cầm chén, một bàn tay giữ đũa, miễn cho chén rớt xuống trên mặt đất.”


Viện trưởng uống cạn một ly, lúc này trong ánh mắt đã nhiễm chút rượu, hắn nhìn Thẩm Việt, lại nhìn Chu Lê, cười như không cười mà lắc lắc đầu.


Một bữa cơm ăn xong, tức phụ viện trưởng vừa thấy mặt bàn hỗn độn, trong lòng tức khắc có chút chua. Mấy món thức ăn Chu Lê làm, ngay cả một miếng hành thái cũng không còn thừa, mà thức ăn nàng làm, còn thừa hơi nhiều


*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***


Khi rời khỏi nhà viện trưởng, trời đã tối hẳn. Thẩm Việt cùng Chu Lê đi ra ngoài đường, đèn rực rỡ mới vừa đốt lên, người trên đường dần dần thưa thớt.


Đang đi trên đường Thẩm Việt ngừng lại: “A Lê, mệt ngươi trễ như vậy mới trở về, thật sự ngượng ngùng.”


Chu Lê cười nhạt lắc đầu: “Không đáng ngại, bây giờ chưa quá muộn, hiện tại trở về cũng không trễ lắm.”


Thẩm Việt bất đắc dĩ, nói: “Ta hôm nay không trở về thôn, ngươi trở về trên đường cẩn thận một chút.”


Chu Lê nhìn hắn một cái, rất nhanh đã hiểu dụng ý của hắn. Hiện tại thời gian này nếu hai người bọn họ đồng thời về thôn, trên đường có người nhìn thấy, không chừng sẽ truyền ra lời đàm tiếu gì nữa. Tam thúc làm như vậy, cũng là vì tốt cho hai người bọn họ


“Ừm” Nàng đáp ứng nói, “Chỉ là tam thúc ở trấn trên có chỗ ở sao?” Đừng vì chuyện tị hiềm mà đi nghỉ khách điếm, vậy có chút không có ổn


Trong mắt Thẩm Việt hiện lên một tia hoảng loạn, né tránh nhìn về phía đường: “Có, không bao lâu nữa ta liền phải tham gia thi hương, vì tiết kiệm càng nhiều thời gian đọc sách, hai ngày trước đã thuê một phòng ở tại trấn trên”


(nhamy111: úi chùi ui, tui đi guốc trong bụng ông tú tài này ????)


Chu Lê nói: “Vậy thì tốt rồi, vậy…… Tam thúc, ta đi trước đây?”


Thẩm Việt gật đầu: “Đi thôi.”


Chu Lê từng bước một đi xa, người vốn đồng hành bên cạnh đột nhiên không theo kịp, nàng luôn cảm thấy mình như là bị rơi mất thứ gì, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.


Ngọn đèn dầu leo lét trên con đường dài, người nọ đã không thấy.


Chu Lê ngẩng đầu nhìn nhìn màn đêm, đầy sao như thế, nàng thấy một luồng ánh sáng ngân hà lộng lẫy, trong đó có hai ngôi sao sáng nhất có thể thấy nhau mà không ở gần nhau, sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ


Sắc trời xác thật không còn sớm, nàng ở bên ngoài tung tăng một ngày, tâm vẫn luôn bay, nên về nhà rồi


Dưới chân bước nhanh hơn, đi về hướng Thẩm gia thôn


Chờ khi thân ảnh của nàng biến mất ở đầu đường, từ một đầu ngõ khác, xuất hiện một thân ảnh trường sam cao lớn


Thẩm Việt làm sao yên tâm để một mình nàng đi trở về, đi theo cách một đoạn đường xa xa, đi ra thị trấn, đi qua Tứ Động Kiều, lại vào thôn, cuối cùng tránh ở sau cây Hoàng Giác xa xa gần nhà, tận mắt nhìn thấy nàng vào cửa nhà, mới yên tâm đi trở về trấn trên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.