Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

Chương 20: 20: Tá Túc




"Không cần phải nói, đều là tam thúc sai." Thanh âm Thẩm Việt không trong trẻo giống trước đây, giờ phút này mang theo vài phần khàn khàn.

Đúng vậy, nếu không phải do hắn tụ tập cùng đồng học, làm sao có thể khiến A Lê xảy ra chuyện? Hắn vừa hối hận vừa phẫn nộ, mới vừa rồi thậm chí hắn còn muốn trực tiếp đánh chết tên háo sắc kia, nếu không phải còn lưu lại một chút lý trí, chỉ sợ hắn sẽ làm như vậy.
Chu Lê sửng sốt hồi lâu, đến khi Thẩm Việt phát hiện, ngón tay mình không biết khi nào đặt gần cánh môi người ta, mới nhanh chóng thu tay trở về.
Chu Lê rũ đầu, nàng vẫn còn muốn giải thích: "Tam thúc, mới vừa rồi người nọ nói bậy, ta không có bị hại."
Thẩm Việt gật đầu: "Tam thúc biết, nhưng ngươi có bị thương không?"
Chu Lê ngẩng đầu quan sát thần sắc hắn, không biết hắn là biết thật, hay là giả vờ, là tin, hay là không tin.

Nàng lắc đầu: "Không có, thúc thì sao tam thúc, bọn họ có làm thúc bị thương không?"
"Không có, chúng ta đi ra ngoài đi." Nói, Thẩm Việt xoay người, đi ra cửa
Chu Lê nhìn bóng dáng hắn, cắn chặt răng, không biết có phải nàng nghĩ quá nhiều hay không, nàng luôn cảm thấy tam thúc đang trốn tránh nàng.

Bằng không vì sao nói xong lời cũng không đợi nàng đi cùng?
Tam thúc là người đọc sách, từ trước đến nay vô cùng biết lễ nghĩa.
Mà nàng không biết, Thẩm Việt chính là quá biết lễ nghĩa, mới vội vàng đi trước như vậy.

Trên người nàng đang khoác xiêm y hắn, vạt áo to rộng, hơi vô ý chút, liền sẽ lộ ra một mảnh xuân sắc trước xương quai xanh, hắn sao có thể tham nhìn?
Khi Chu Lê cảm thấy vô vị với phỏng đoán của mình, chậm rãi cùng ra ngoài, giương mắt thấy dưới bậc thềm, Thẩm Việt dắt tới một con ngựa.
"Mới rồi thời giờ quá muộn, ta sợ ngươi chờ, trên đường thấy có người bán ngựa, liền mua một con." Thẩm Việt nói, "Biết cưỡi ngựa không?"
Chu Lê lắc đầu.
"Vậy ngươi lên trước, vạn nhất bị ngã xuống, ta còn có thể đỡ được ngươi."
Chu Lê kinh ngạc, cho nên hắn là muốn hai người ngồi chung một con ngựa về Cam Thủy trấn sao?
Thẩm Việt tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của nàng, vội nói: "Sắc trời đã tối, chúng ta vẫn nên mau rời khỏi vùng ngoại ô này mới yên tâm được."
Chu Lê nghĩ thầm cũng đúng.


Liền đi tới con ngựa trước mặt, nâng một chân lên dẫm bàn đạp, muốn leo lên lưng ngựa, nhưng vóc người nàng nhỏ xinh, cũng chưa bao giờ cưỡi ngựa, sau một lúc lâu nỗ lực cũng không thể lên được
Cuối cùng, Thẩm Việt thật sự nhìn không nỗi nữa, vươn một bàn tay đẩy nàng hướng lên trên một chút, nàng sợ hãi kêu một tiếng, rồi choáng váng ngồi xuống trên yên ngựa
Chỉ là......!ấm áp trên mông kia lúc nâng lên thật lâu chưa tan, làm trên mặt nàng khô nóng khó nhịn.
Ngay sau đó, Thẩm Việt cũng xoay người lên ngựa, ngồi vào phía sau Chu Lê, cầm lấy dây cương: "Giá!"
Con ngựa chạy đi, Chu Lê bởi vì quán tính, cả người đều ngã về phía sau, dán chặt vào ngực Thẩm Việt.

Nàng cảm thấy chính mình như là rơi vào trong lòng ngực Thẩm Việt, con ngựa xóc nảy, làm sao cũng không thẳng người được
Bên tai tiếng gió gào thét, sắc trời dần dần tối xuống, trong lòng Chu Lê đánh nhịp, tựa như mỗi bước vó ngựa kia, đều dẫm lên đầu quả tim nàng.

Đốc đốc đốc, lộc cộc lộc cộc, mạnh mẽ lại không cách nào ngừng lại.
Dưới ánh trăng bọn họ chạy như bay, băng băng trên đường xuyên qua rừng, không ai nói chuyện.
Chờ tiến vào Cam Thủy trấn, mặt trăng gần như đã treo giữa bầu trời, thời gian đã qua giờ Hợi, trên đường không còn người đi đường nào.
"Tam thúc, đêm nay ta ở trọ" Chu Lê nói.
"Phòng trong tiệm thu dọn xong rồi sao?"
Chu Lê ấp úng: "Dọn....!dọn xong rồi"
Thẩm Việt không hỏi lại.
Chu Lê vốn cho rằng hắn sẽ đưa mình đến cửa tiệm, ai ngờ đến cửa tiệm ngựa cũng không dừng lại.
Chu Lê trơ mắt nhìn cửa hàng cách càng ngày càng xa, vội nhắc nhở nói: "Tam thúc, tới rồi tới rồi, mau dừng lại."
Thẩm Việt không dừng, cũng không giải thích, chỉ im lặng phóng ngựa chạy băng băng.
Trong lòng Chu Lê lo sợ, phương hướng này cũng không giống như đường về thôn, tam thúc đây là muốn mang nàng đi chỗ nào?
Nàng còn đang nghi hoặc, không bao lâu, Thẩm Việt thít chặt dây cương, cho ngựa dừng lại.
Chu Lê nhìn nhìn bốn phía, bọn họ đã tới một nhõ nhỏ yên lặng.
Thẩm Việt dẫn đầu xuống ngựa, Chu Lê đang chần chờ mình đi xuống như thế nào, liền thấy Thẩm Việt vươn tay tới nàng
Trời tối, nhìn không ra vẻ mặt của hắn, chỉ nghe hắn hình như xấu hổ khụ một tiếng: "Khụ, ta đỡ ngươi xuống dưới."
Chu Lê do dự một lát, dùng ống tay áo to rộng che khuất toàn bộ bàn tay mình, cùng vải áo đưa tay cho hắn.

Xuống ngựa nàng mới chú ý tới trên tường viện phía sau hắn còn có một cái cửa nhỏ, không khỏi hỏi: "Tam thúc đây là chỗ nào?"
Thẩm Việt đã xoay người lấy ra chìa khóa cắm vào ở khóa trên cửa nhỏ: "Đây là viện tử nhỏ ta thuê."
"A?" Chu Lê nhất thời không phản ứng kịp
"Vào đi." Thẩm Việt đẩy cửa ra.
Chu Lê chần chờ không bước: "Ta, ta về cửa tiệm đi, nơi này tựa hồ cách cửa tiệm không xa, ta, ta tự mình đi qua được rồi"
Thẩm Việt nhấp môi: "Nếu bên kia ngươi thật sự đã thu dọn xong, ta cũng sẽ không mang ngươi lại đây."
Chu Lê kinh ngạc: "Tam thúc sao biết......"
"Vào đi." Thẩm Việt nói lại lần nữa, tiếp theo xoay người vào cửa.
Chu Lê cắn cắn môi, đi theo vào.
Thẩm Việt gỡ mồi lửa cạnh cửa xuống, thổi thổi lửa, thắp sáng đèn lồng treo trên cây cam lên
Lúc này Chu Lê mới có thể chân chính thấy rõ chỗ sân này
Sân không lớn, đánh giá cũng chỉ lớn hơn sân sau cửa hàng của nàng một chút.

Phía đông có ba gian nhà ở, phía tây có một phòng ở nhỏ, nhìn giống nhà xí.
Sân to như vậy cho nàng trực giác đầu tiên là, tựa hồ như thiếu cái gì đó, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra rốt cuộc thiếu gì.

Lúc này nàng cũng không suy nghĩ vấn đề này nữa, nên cũng không cẩn thận tìm tòi nghiên cứu.
Hiện tại nàng chỉ lo lắng với khẩn trương.
Sao tam thúc lại đưa nàng tới nhà hắn?
Thẩm Việt giơ mồi lửa, đi đến trước mặt Chu Lê, chỉ vào nhà phía đông nói: "Tối nay ủy khuất ngươi ở căn nhà kia một đêm."
"Ý tam thúc là đêm nay ta ở chỗ của thúc?" Chu Lê biết hắn có ý tốt, nhưng vẫn cảm thấy không ổn, "Này không thích hợp lắm, ta nên trở về bên kia thì hơn.

Bên kia tuy nói vẫn chưa thu dọn xong, nhưng trước đó ta cũng mang theo một bộ giường chiếu cùng chăn lại đây, ta trở về, chắc không quá một khắc, là có thể trải xong giường đệm"

Thẩm Việt thở dài, "Việc hôm nay, nói gì cũng do ta không tốt, tối nay nếu để ngươi ở một mình, tam thúc không yên tâm." Nói xong cảm thấy lời này không ổn, vội bổ sung, "Ta là trưởng bối, ngươi cùng đi ra ngoài với ta, lại để ngươi gặp phải loại chuyện này, ta thẹn với Lý tẩu tử."
Chu Lê cũng đã hiểu, hắn là đang áy náy.

Nàng do dự một lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy tối nay quấy rầy tam thúc."
Thẩm Việt dẫn nàng vào nhà, đốt ngọn đèn dầu lên cho nàng mới đi ra ngoài, còn đóng cửa.
Chu Lê đứng ở xa lạ phòng, nương theo ánh đèn dầu mờ nhạt đánh giá mọi nơi
Trong phòng bày biện đơn giản, một giường, một bàn, một tủ quần áo, một kệ sách.

Kệ sách chất đầy sách.

Cho nên đây hình như là phòng tam thúc
Chu Lê ý thức được, nàng ngủ ở nhà người ta, vậy Thẩm Việt ngủ chỗ nào? Nhưng nghĩ lại, không phải tổng cộng có ba gian phòng sao? Có lẽ đi ngủ phòng bên cạnh
Nàng đi đến mép giường, cởi áo ngoài đặt lên đầu giường nằm xuống, kéo chăn qua, nhắm mắt lại, chóp mũi bay tới hương bồ kết nhàn nhạt trên chăn, còn hỗn hợp một chút mùi mặc hương
Đây là mùi hương trên người Thẩm Việt
Nàng trốn trong chăn lén lút nóng mặt một trận.

Cũng không biết khi nào cơn buồn ngủ bắt đầu lan tràn, nàng trở mình, dần dần đi vào giấc ngủ.
Mà ở phòng bên, Thẩm Việt còn đang trải chiếu.

Ngày thường chỉ có một mình hắn ở, cho nên liền chỉ thu dọn một gian phòng.

Hắn cũng chưa bao giờ dự đoán được sẽ có người tới nhà hắn, là nữ nhân, lại là nữ nhân hắn tự mình mang về
Hắn trải xong chiếu nằm trên đó, đôi tay ôm ngực, nhìn nóc nhà đen như mực, tinh thần không tập trung.

Có nữ tử ngủ trên giường thường ngày mình ngủ, trong lòng ít nhiều cũng có cảm giác khác thường
Không biết chăn hắn có mùi lạ không, nàng có ngửi được không.

Trong phòng có thể có đồ kỳ quái gì không, tỷ như đôi vớ ngày thường hắn thay mà quên giặt, thậm chí là quần lót.


Hắn vắt hết óc suy nghĩ, không nghĩ ra cái gì, dần dần, cũng ngủ mất
Chu Lê nửa đêm tỉnh lại, nàng đột nhiên muốn đi nhà xí.

Rời giường phủ thêm áo ngoài, nương theo ánh trăng mở cửa đi ra ngoài, nàng còn nhớ rõ hướng nhà xí, liền vùi đầu lập tức vọt qua.
Ai ngờ, lại đâm vào người khác dưới tàng cây cam trong viện
Thẩm Việt mới từ nhà xí đi ra đến dưới tàng cây cam, ngày thường một mình hắn ở nhà, mùa hè trời nóng, trên người không mặc trung y ngủ, cứ trần trụi như vậy, mát mẻ.

Nửa đêm dậy đi nhà xí từ trước đến nay cũng lười thắt lại lưng quần, đều chỉ dùng tay xách, dù sao chờ lát nữa vào nhà cũng phải mở ra
Nhưng hiện nay, hai thói quen phóng khoáng này lại làm cho hắn trở tay không kịp.

Cũng trách hắn, hắn gần như quên mất tối nay trong nhà có nữ quyến.

Sau khi đụng vào người, hắn nhanh chóng quay người đi buộc đai lưng.
Chu Lê sững sờ tại chỗ, theo ánh trăng mông lung, một đoạn bóng lưng cường tráng nhảy vào mi mắt, lưng rộng lớn, vân da rõ ràng, vừa nhìn liền rất có khí phách nam tử
Thì ra ngày thường tam thúc thoạt nhìn hào hoa phong nhã, khi không có gì che lấp lại là cái dạng này, có chút ngoài dự đoán mọi người.
Thấy hắn vội xoay người, đôi tay sờ loạn trước người một trận, đại để đoán được hắn đang làm cái gì, tức khắc gương mặt nóng bỏng.
"Tam, tam thúc thực xin lỗi, ta, ta......" Nàng có chút khẩn trương, lời nói đều nói không suôn.
Thẩm Việt sau một phen động tác, cuối cùng quay người qua: "Ngươi có phải muốn đi nhà xí, mau đi đi." Chạy nhanh đi, hắn cũng có thể chạy nhanh về phòng.
"Ờ" Chu Lê rũ mắt gật đầu, sau đó đi về phía trước, Thẩm Việt thấy nàng vùi đầu đi tới, vội lui qua một bên, nào ngờ Chu Lê cho rằng hắn đứng yên, cũng đi theo nhường một bước, hai người lại mặt đối mặt chắn trước nhau
Một trận khí huyết xấu hổ cuồn cuộn dâng lên, hai người lại lần nữa "ăn ý", lần nữa cùng nhau lui qua
Bọn họ không hẹn mà cùng dừng bước chân, lúc này, khoảng cách hai người, gần nhau trong gang tấc.
Chu Lê ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh của hắn
Thanh âm nàng mềm nhẹ gọi hắn: "Tam thúc......"
Vốn là một người đã nghe nàng gọi qua vô số lần, nhưng giờ này khắc này, tình cảnh này, Thẩm Việt lại cảm thấy hai chữ này, mang theo mị hoặc kỳ quái nào đó
Làm máu cả người hắn đều sôi trào.
Hắn sắp không được rồi, không thể như vậy được
Hắn vươn đôi tay, nắm lấy nửa bên vạt áo không biết đã mở ra từ khi nào của nàng
Trong lòng Chu Lê căng thẳng, tam thúc muốn làm gì?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.