Chu Lê trở lại trong tiệm, bằng tốc độ nhanh nhất đóng cửa tiệm lại, chạy tới phòng ở hậu viện, ngồi vào trước bàn trang điểm.
Gương đồng chiếu ra một khuôn mặt ửng đỏ, cùng một đôi mắt hạnh đầy thủy quang, nữ tử khẽ nhếch môi thở, ngực phập phồng đến nỗi mắt thường có thể thấy được, đại khái là do vừa rồi chạy trốn quá vội vàng gây ra.
Nàng vươn tay xoa xoa thái dương, xúc cảm ôn nhuận phảng phất như vẫn còn đọng lại trên da.
Thật là môi tam thúc sao? Có phải nàng ảo giác không?
Nàng cẩn thận nhớ lại tình hình ngõ nhỏ một lần, càng nghĩ càng khô nóng, trong lòng phảng phất như có một ngọn núi lửa, chuẩn bị phun trào.
Nàng thật sự chịu không nổi, đầu chôn trên bàn trang điểm, rất lâu sau đó cũng chưa ngước lên.
Cho đến khi bên ngoài mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, nàng mới hơi hòa hoãn, nỗ lực ngẩng đầu.
Hoa Bạch Quyên gắn trên đầu đột nhiên rơi xuống dưới, nàng duỗi tay mân mê cánh hoa, rũ mắt nhìn, nỗi lòng bình phục lại, lý trí dần dần trở về.
Nàng sao lại quên, nàng đã là vợ, là quả phụ của người ta, bởi vì cái va chạm không biết có được tính là hôn không, cư nhiên ngồi ở chỗ này lâu như vậy.
Tam thúc dù sao cũng là nam tử, ngày sau, nhất định không thể lại phát sinh chuyện như vậy nữa.
Nếu bị người khác nhìn thấy, tổn hại thanh danh nàng không sao cả, nhưng tam thúc cần lấy công danh, danh tiết cũng như sinh mệnh.
Đóa Bạch Quyên một lần nữa được gắn lên tóc đen, Đứng dậy, đi đốt một ngọn đèn dầu, thời tiết tối nay oi bức, ép tới người không thở nổi.
Nàng sớm lấy nước, vắt khăn rửa mặt, lau chỗ thái dương nhiều hơn mấy lần.
Sau đó nằm đến trên giường, buộc mình suy nghĩ đến chuyện thi đấu trù nghệ.
Thịt kho đầu sư tử, rau trộn tam ti, canh nấm dại.
Cho tới nay, nguyên liệu thi đấu đều do người dự thi tự mình chuẩn bị, cùng ngày thi đấu bắt đầu nấu nướng tại hiện trường.
Chu Lê suy tính trong đầu cách làm của ba món này
Hai món ăn trước còn tính thuận lợi, nhưng khi tới món thứ ba, canh nấm dại, lại thấy khó khăn.
Nấm dại? Xem ra ngày mai phải nhờ bà bà xem cửa hàng, nàng cần đi vào trong núi hái nấm dại
Nhớ tới thực đơn, nàng lại ngồi dậy mở tờ giấy kia ra đối đèn nhìn kỹ, những nét bút màu đen đó, kỳ thật nàng xem không hiểu.
Nhưng hiện giờ chỉ là tại đêm hè khô nóng muốn lấy ra nhìn một chút, cũng không nhìn lâu lắm, nàng lại gắp lại, đặt bên gối, một lần nữa nằm trở về, nhắm mắt lại, ngủ.
Mà cách vách tường, Thẩm Việt sớm đã ngủ, chỉ là lúc nửa đêm, hắn gặp một giấc mộng.
Một giấc mộng hoang đường
Mộng tiếp diễn một màn kia lúc chạng vạng, khác biệt chính là Chu Lê không có rời đi.
Bờ môi của hắn vô ý thức cọ qua thái dương Chu Lê, hai bên kinh hoảng bốn mắt nhìn nhau, sau một hồi giằng co thật lâu, Thẩm Việt cư nhiên vươn một bàn tay tới, giữ cái ót Chu Lê, sau đó, cúi người hôn xuống.
Trong mộng hắn cũng cảm thấy nụ hôn này không chân thật, nhưng hắn lại cam nguyện trầm mê, cánh môi mềm ấm gắt gao tương giao, thậm chí hắn theo bản năng còn chậm chạm m*t sâu, hơn nữa, hắn cư nhiên còn muốn cạy hàm răng đối phương ra, đưa đầu lưỡi của mình tiến sâu vào chỗ thấm ướt……
Không biết hôn bao lâu, hôn đến khi hoàng hôn phai màu, hôn đến lúc trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một trận bạch quang.
Vừa mở mắt, cảnh trong mơ như thủy triều rút, màn đêm bao phủ, mắt hắn tập làm quen với bóng tối, có một lát mờ mịt, ngay sau đó là hối hận tự trách.
Trời còn chưa sáng, hắn đã rời khỏi giường, đi tịnh phòng, đổ một thùng nước lạnh lớn, sau đó cởi y phục, ngâm toàn bộ cơ thể vào trong nước lạnh
Cho dù là mùa hè, nước hơn nửa đêm cũng lạnh băng thấm người.
Chính là bất quá khi hắn mới vừa vào nước, cả người run rẩy, chờ sau khi thích ứng, thật lâu sau thật lâu sau, hắn cũng không có lên.
Lần thứ hai, Thẩm Việt thống khổ không thôi.
Hắn vì cái gì lại biến thành như vậy? Hắn tự hỏi mình hết lần này đến lần khác, nhưng chung quy đều không có đáp án khác, hắn cho mình một giải thích duy nhất, đó chính là, hắn thật sự có bệnh.
Hắn rõ ràng là trưởng bối A Lê
Khi trời còn chưa sáng, mùa hạ đổ xuống trận mưa, mưa rơi cực kỳ lớn, phảng phất như ai chọc trời thủng một lỗ to, mưa to che trời lấp đất theo đó bao phủ xuống, khí nóng ban nãy bị kéo mất tăm, thay thế chính là một hồi lạnh lẽo.
Cả người Thẩm Việt sớm bị lạnh đến chết lặng, mưa to gõ vào song cửa sổ, hắn dần dần khôi phục một chút thần trí ngày thường.
Mưa lớn như vậy, hắn nên xuất phát đi học viện sớm
Đứng dậy lau nước, thay đổi bộ xiêm y khác, từ trong phòng cầm cây dù mỡ lợn, ra cửa.
Chu Lê cũng bị trận mưa to này đánh thức, nàng tỉnh dậy, mở cửa phòng chuẩn bị đi ra ngoài, một trận gió lạnh cuốn theo mưa bay vào bên trong cửa, nháy mắt in lên xiêm y nàng vô số đóa thủy mai.
Nàng đứng ở phòng trong, nhìn sắc trời tối tăm than một tiếng, còn nói sáng nay vào núi hái nấm dại.
Hiện tại chỉ sợ ngay cả cửa cũng ra không được.
Nàng đón gió bước ra khỏi phòng, nép theo mái hiên đi đến cửa hàng phía trước, mở cửa tiệm, liền thấy một người đứng ngây ngốc bên ngoài, Chu Lê kinh ngạc một phen, ngẩng đầu nhìn qua, lại là Vương Hứa.
Vương Hứa ướt đẫm cả người, vừa thấy Chu Lê liền nhếch miệng cười rộ lên.
Chu Lê nhanh chóng để Vương Hứa vào tiệm nội: “Mau vào mau vào, huynh sao lại đứng ở cửa a, y phục đều ướt hết rồi.”
Vương Hứa nói: “Trời mưa ta không có làm việc, nên nghĩ đến trấn trên xem chỗ của muội có việc gì cần giúp hay không”
Chu Lê để hắn ngồi xuống, đi rót một ly nước ấm lại đây: “Đổ cơn mưa lớn như vậy, buôn bán cũng không được, có thể bận gì được chứ?”
Đối với câu hỏi ngược của Chu Lê, Vương Hứa chỉ cười, nhận nước trong tay nàng uống cạn
Giống như lời Chu Lê nói, kế tiếp không có một người khách nào vào quán.
Nhưng Vương Hứa cũng không đi, chỉ ngồi ở nơi đó uống nước, đã uống hết hai ba ly.
Chu Lê ở trong quầy hàng, cầm chổi lông gà phủi bụi, Vương Hứa thường thường từ mép ly liếc mắt nhìn một cái, là có thể thấy thân ảnh Chu Lê bận rộn, lại nhìn về phía tóc nàng, phát hiện hôm nay nàng không mang cây trâm hoa lê mình tặng
Tức khắc có chút mất mát.
Hắn thấy Chu Lê rướn người, duỗi dài tay đi phủi bụi ngăn tủ cao cao sau quầy, mặt trên có mấy thứ chai lọ vại bình, kết quả một khi chạm vào, liền có một cái bình lung lay sắp đổ.
Vương Hứa nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy bình kia một phen.
Cùng lúc đó, Chu Lê cho rằng bình kia muốn rơi xuống, bản năng tránh ra ngoài một bước, lại đụng phải một bức tường người
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy một cánh tay vắt qua đỉnh đầu mình, một bàn tay to đang đỡ cái bình bị nghiêng kia
Chu Lê theo bản năng quay người lại, vừa vặn mặt đối mặt cùng Vương Hứa, chỗ trong quầy hàng không lớn, lúc này khoảng cách hai người gần trong gang tấc.
Vừa lúc này, Thẩm Việt cầm ô từ trên đường đi ngang qua, hắn theo thói quen liếc mắt một cái nhìn vào bên trong tiệm, đúng lúc thấy được một màn này.
Ánh mắt sau màn mưa hoàn toàn tối đen, hắn vội vàng thu hồi tầm mắt, bước nhanh rời đi.
Hắn không nên trở về lấy sách, hôm nay dạy khóa khác không phải tốt hơn sao? Vì cái gì lại phải trở về lấy?
Chu Lê tất nhiên là không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Việt chợt lóe qua, nàng vừa nhấc đầu, liền thấy Vương Hứa đang nhìn mình chằm chằm, bên tai phiếm hồng, ánh mắt sáng quắc.
Nhìn đến nàng cực kỳ không được tự nhiên, vội cúi thấp người chui ra ngoài từ dưới cánh tay hắn
Một trận hương thơm ngọt ngào thấm lòng người, làm trong lòng Vương Hứa ngứa ngáy khó chịu, hắn đột nhiên có thật nhiều lời nói muốn nói với A Lê
“A Lê, ta……”
Chu Lê mẫn cảm đánh gãy: “Vương đại ca, lúc này mưa cũng nhỏ rồi, huynh vẫn nên sớm về nhà đi thôi.”
Vương Hứa hiển nhiên có chút khẩn trương, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào: “Mưa nhỏ chờ lát nữa sẽ có khách tới, ta ở lại hỗ trợ.”
Chu Lê nhìn về phía hắn, thấy bộ dáng hắn do dự, gương mặt đều ửng đỏ, trong lúc nhất thời thật không muốn nhẫn tâm cự tuyệt.
Nhưng không cự tuyệt, nàng lại sợ Vương Hứa hiểu lầm càng sâu.
Có lẽ là hai người trầm mặc đã lâu, Vương Hứa tùy ý tìm đề tài nói: “A Lê, hôm nay sao không cài trâm hoa lê?”
Chu Lê đang lo không biết nên mở miệng như thế nào, thấy hắn hỏi như vậy, vội nói: “Cây trâm kia ta cất rồi, Vương đại ca, ta là một quả phụ, tương lai cũng không tính tái giá, không cần suốt ngày đeo trâm vàng trâm bạc.”
Vương Hứa vừa nghe, bỗng nhiên nhìn về phía nàng, trong mắt đều là kinh ngạc: “Muội còn trẻ như vậy, thật sự không tính tái giá sao?”
Chu Lê cầm chổi lông gà đi đến cạnh cửa, phủi bụi trên cửa, đưa lưng về phía hắn gật đầu: “Ừh”
“A Lê, ta…… kỳ thật ta……”
Chu Lê đang muốn lên tiếng đánh gãy, liền thấy một người cầm ô từ trong mưa chạy tới: “Bà chủ, hôm nay có bán không?”
Chu Lê nhân cơ hội dời lực chú ý đi tiếp đón khách nhân.
Vương Hứa bị làm lơ như vậy, đành phải ẩn giấu hết thảy tâm tư định nói trở về
Thẩm Việt về nhà cầm sách, vốn dĩ không muốn lại đi trên phố này, nhưng cuối cùng không thể khống chế được chân mình.
Khi đi ngang qua, hắn xuyên qua màn mưa nhìn vào trong cửa hàng đậu hoa, trong tiệm lúc này đã ngồi hai ba khách nhân, Chu Lê đang vội vàng mang chén rót trà cho bọn họ, đảo quanh một vòng, không thấy Vương Hứa.
Nắm tay nắm chặt suốt một đường cuối cùng buông lỏng
Chờ khi đến thư viện dạy học, khi lật sách vô tình thoáng nhìn vào lòng bàn tay, lại là một loạt vết máu thấm do bị bấm.
Lúc này hắn mới cảm giác được một tia đau đớn, nhăn nhăn mày.
Bọn nhỏ thấy Thẩm phu tử xuất thần nhìn tay mình, đều nhao nhao chống cằm tò mò nhìn hắn.
Có hài tử ngày thường tương đối nghịch ngợm, khẽ nói nhỏ với bạn cùng bàn: “Ta đoán Thẩm phu tử nhất định đang suy nghĩ đến tức phụ đấy.”
Dẫn tới mấy hài tử chung quanh đều che miệng cười ra tiếng.
Thẩm Việt tất nhiên nghe được lời nói kia, nhấp môi liếc mắt một vòng.
Đám hài tử kia lập tức im miệng
Nói đến cũng khéo, mưa này rơi suốt ba bốn ngày, cuối cùng Chu Lê không có thể đi lên núi hái nấm dại.
“A Lê, ngày kia đã phải thi đấu, chúng ta không có nấm dại, làm món canh khác được không?”
Mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi dưới mái hiên trong viện lựa đậu, Lý thị ngẩng đầu nhìn nhìn màn mưa trong viện, lo lắng hỏi.
Chu Lê mang thùng chứa hạt đậu ra, vò vò hai lần, đảo đậu nành bên dưới lên trên mặt, tiếp tục nhặt đậu, nhặt những hạt đậu mốc ra ngoài
“Gần đây đều mưa, cũng không có khả năng đi lên núi,” nàng than một tiếng, “Có lẽ đây là ý trời rồi, ngày kia con không đi tham gia.
Mỗi năm thi đấu trù nghệ, đề mục đều là tùy cơ rút ra, mỗi người tham gia thi đấu, đều cần phải nấu món ăn trong đề thi của mình, nếu không sẽ trực tiếp 0 điểm.”
Lý thị tiếc hận nói: “Không đi a, vậy thật đáng tiếc.
Có thể nghĩ được biện pháp gì không a?”
Chu Lê cười cười: “Trừ phi Sơn Thần ban cho con một sọt nấm dại.”
Lý thị nói: “Sơn Thần lão nhân gia bận rộn lắm, đâu ra thời gian quản chuyện mấy cây nấm dại này của con.”
Nói xong, mẹ chồng nàng dâu hai người đồng thời cười ra tiếng.
Tiếng cười hai người lẫn trong tiếng mưa rơi tí tách tí tách, lướt qua mặt tường phía Bắc, bay tới trong viện bên kia
Nam tử tay cầm một cây dù giấy, đứng ở dưới chân tường, không biết đã đứng như vậy bao lâu.
Hắn thật vất vả giúp nàng báo danh, cuối cùng lại không thể tham gia sao?
Tay Thẩm Việt vô tình niết cán dù thật chặt.
Một ngày này, hắn đi lên đường mua cái áo tơi, lại mua cái sọt, trở về Thẩm gia thôn một chuyến, lại không lộ diện trước mặt người nhà, dầm mưa đi thẳng vào sau núi.
Một lần đi vào, liền đi từ buổi sáng tới buổi chiều.
Chờ khi hắn khập khiễng chật vật cõng nấm xuống núi, mưa cư nhiên ngừng hẳn.
Không chỉ ngừng mưa, mà khi hắn đứng ở chân núi ngẩng đầu nhìn phía nơi xa, còn thấy trời xanh không mây, một cái cầu vồng bắt ngang trên cao, hết sức đẹp.
Thẩm Việt nhìn cầu vồng kia thở dài một tiếng, chống cây gậy trúc đi đến thị trấn
Sau khi hái xong nấm trở về, làm sao để đưa qua lại làm khó Thẩm Việt.
Chẳng lẽ phải nói với người ta, vì mình nghe ở dưới chân tường biết người ta bởi vì không có nấm, không thể tham gia thi đấu, cho nên mạo hiểm mưa to đi lên núi hái một sọt trở về, trên đường còn té ngã một cái?
Chuyện này nghe đi nghe lại cũng có phần ngốc a, không chỉ ngốc, còn vô cùng khiến người ta hiểu lầm, mà không chỉ khiến người ta hiểu lầm, còn có chút thiếu đạo đức.
Nghe dưới chân tường, đây là việc quân tử làm sao?
Hắn bồi hồi hồi lâu, cho đến lúc trời tối cũng chưa có lấy một chủ ý.
Đơn giản đành đi ngủ
Nhưng lúc nửa đêm, hắn mơ thấy Chu Lê không đi thi đấu, hắn khuyên can mãi, còn đưa nấm mình nhặt được cho nàng, Chu Lê vẫn không đi, không chỉ đơn thuần không đi, còn ném hết nấm vào mương thối, hắn quýnh lên, ra một thân mồ hôi, đột nhiên tỉnh táo lại.
Hắn xoay người xuống giường, sờ soạng cây gậy trúc, chống đi đến trong viện, nhìn nhìn sọt nấm dưới tàng cây cam kia, vẫn còn
Kinh hoảng trong mộng mới có thể giảm bớt.
Hắn ngồi vào bàn đá, đột nhiên cười tự giễu.
Thì ra Thẩm Việt hắn còn ấu trĩ như thế, thiếu chút nữa nghĩ cảnh trong mơ là thật sự.
Bất quá, sọt nấm này để ở chỗ hắn cũng không phải chuyện đúng, xác thực nên đưa cho nàng.
Mặc dù hiện giờ đã hết mưa, nhưng ngày mai đường núi vẫn trơn trợt như cũ, nàng đi lên vẫn không an toàn.
Bỗng nhiên nhớ tới ban ngày khi nghe Chu Lê trò chuyện cùng Lý thị, nàng nói: Trừ phi Sơn Thần ban cho con một sọt nấm dại.
Trong đầu linh quang chợt lóe, hắn nghĩ trước đó đã tùy ý ném bó củi kia cho nàng
Không bằng, lại làm Sơn Thần một phen
Hắn nhắc sọt lên, khập khiễng đi đến chân tường phía Nam, sau đó dùng lực, đặt sọt nấm lên đầu tường
Đêm tối, vô số cái nấm nhỏ như mưa đá bay thẳng vào hậu viện nhà Chu Lê
Sọt không thể ném qua, thanh âm quá lớn, vạn nhất đánh thức Chu Lê
Chỉ là, Chu Lê ngủ không được đang ngồi phát ngốc trong viện nhà mình, chợt thấy từ bên kia tường phía Bắc bay tới vô số vật thể, ngẩn người ra.
Thứ gì vậy?
Nàng chạy tới nhặt lên một cái nhìn xem —— nấm?
Nàng cầm nấm lui về phía sau hai bước, nhìn bên kia tường phía Bắc, lúc này đang có gió đêm thổi tới, ngọn cây cam trong viện bên cạnh đang theo gió phiêu diêu, phát ra âm thanh sàn sạt nhẹ nhàng.