Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

Chương 57: 57: Ngầm Đồng Ý




"Kỳ thật......!Ta......" Thẩm Việt ấp úng, muốn nói lại thôi.
Chu Lê nhìn hắn chằm chằm, chờ lời tiếp theo của hắn.

Nhưng sau một lúc lâu, Thẩm Việt cũng chưa nói ra.
"Cái gì?" Chu Lê nhịn không được hỏi.
Thẩm Việt trầm ngâm một lát, nghĩ thầm, mấu chốt là nếu nói cho A Lê biết chân tướng, A Lê nhất định sẽ cho rằng mình đang lừa nàng, vạn nhất nàng đổi ý không gả cho mình nữa thì sao? Chẳng phải là mất nhiều hơn được.
Vẫn nên chờ sau khi hai người bọn họ thành thân, động phòng hoa chúc xong, hắn lại nói rõ với nàng, đến lúc đó, A Lê có đổi ý cũng không còn kịp rồi.
Nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ này của mình, hắn nhịn không được cong cong khóe môi.
Chu Lê thấy hắn sau một hồi lâu xuất thần rồi lại cười, không khỏi nghi hoặc nói: "Ngươi cười cái gì?"
Lúc này Thẩm Việt mới phục hồi lại tinh thần, vội lắc đầu: "Không, không có gì, ta đi ra ngoài trước, nàng sửa soạn lại rồi ra, chúng ta đi ra ngoài ăn sáng."
Nói, liền dịch đến cửa, đôi tay vẫn che ở trước người, mò then cửa, xoay người kéo ra liền chạy.
Chu Lê nhìn bóng dáng hắn gần như hốt hoảng chạy mất, nhịn không được thở dài một tiếng.

Làm một người nam nhân, Thẩm Việt có bao nhiêu tuyệt vọng đây, về sau thậm chí còn sẽ ảnh hưởng đến vấn đề con nối dõi.

Hiện tại hắn còn trẻ, Ngưu thị cùng Thẩm Yêu ước chừng sẽ không phát hiện ra manh mối nào, nhưng năm rộng tháng dài, chờ đến lúc thấy nhi tử chậm chạp không sinh con, chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Thẩm Việt người này, mấy năm tiếp xúc, nàng ít nhiều cũng hiểu được hắn.

Đừng nhìn hắn ngày thường ôn hòa nho nhã, nhưng trong xương cốt lại là người cố chấp hiếu thắng, thậm chí còn có vài phần cương nghị.

Chuyện hắn không muốn nói với người khác, cho dù ngươi đặt thanh đao trên cổ hắn, hắn cũng sẽ không nói ra nửa chữ.
Nàng vừa nghĩ, vừa đi đến trước bàn trang điểm chải đầu.


Gương đồng chiếu ra một nữ tử tóc xõa, hai má còn hồng nhạt, cánh môi còn nhuận nhuận, một đôi mắt sáng lấp lánh, vừa nhìn mới biết được lúc ôm hôn vừa rồi có bao nhiêu kịch liệt.
Nàng cầm lấy cây lược gỗ lên, chải sơ tóc, lại đi lấy dầu bôi tóc tới bôi lên, dầu bôi tóc nàng có hai loại hương, một loại không mùi, một loại là hương hoa hồng.

Lúc nàng mua thật ra không để ý cái gì, người làm ở cửa hàng nói với nàng mua một tặng một, nàng mua dầu bôi tóc không mùi, nhân tiện chọn thêm hương hoa hồng kia.
Ngày thường nàng đều dùng loại không mùi, loại hoa hồng nàng còn chưa mở niêm phong.

Nàng duỗi tay qua, khi chạm vào dầu bôi tóc không mùi, dừng một chút, lại dời tay qua cầm lấy dầu bôi tóc hương hoa hồng.
Gỡ niêm phong, đưa miệng bình đến dưới mũi ngửi ngửi, trong lúc nhất thời, một hương hoa thấm vào ruột gan đánh úp lại, nhắm mắt, phảng phất như đặt mình giữa cánh đồng hoa hồng trong ngày hè, tựa hồ còn có ánh mặt trời cùng bướm quanh quẩn.
Nàng đổ vào lòng bàn tay một chút, chà chà trên tay, đưa tóc đến một bên đầu vai, chậm rãi xoa lên.

Đến lúc xoa xong, lại quấn tóc lên, búi thành búi tóc tiểu tức phụ.
Búi tóc xong, khi dẹp dầu bôi tóc, nhìn thoáng qua phấn mặt cùng chì kẽ mi trong ngăn kéo, nghĩ nghĩ, vẫn không nên trang điểm, mộc mạc tốt hơn.
Sửa soạn xong, đi ra cửa, Thẩm Việt sớm đã chờ ngoài cửa từ lâu, nghe được tiếng mở cửa, quay đầu lại, trong lúc nhất thời, có gió nhẹ phất quá, một hương hoa nhàn nhạt quanh quẩn ngay chóp mũi Thẩm Việt.
Hắn nhìn về phía nữ tử trước cửa, nữ tử nói: "Đi thôi."
Thẩm Việt gợi lên khóe môi, "Ừh" một tiếng, cùng nàng sóng vai đi ra cửa.
Khi đi ngang qua nhà bếp, những hán tử đó không tránh khỏi nhìn về phía Chu Lê, có một ít người quen biết Thẩm Việt, thậm chí bắt đầu nói đùa: "Thẩm Giải Nguyên, khi nào thành thân a, tiểu tức phụ xinh đẹp như vậy."
Dẫn tới các hán tử khác huýt sáo tập thể.
Đáy mắt Thẩm Việt đều là ý cười không đè x uống được, nhưng vẫn xụ mặt nói với bọn họ: "Làm việc cho đàng hoàng, cẩn thận ta không trả tiền công."
Một hán tử khác nói: "Lần trước tới nơi này phá tường, ta còn nói, phá tường để làm cái gì, thì ra là vì cưới vợ a!"
Thẩm Việt bị đám người kia nói đến mặt đỏ tai hồng, cả người không được tự nhiên: "Hết thảy trừ tiền công." Dứt lời, cũng không nhìn bọn họ, cùng Chu Lê rời đi.
Hai người đi trên đường, khuôn mặt Chu Lê cũng đỏ bừng, một đường cúi đầu.

Thẩm Việt thấy nàng không nói lời nào, chủ động mở miệng nói: "Muốn ăn cái gì?"
Thanh âm Chu Lê tinh tế: "Đều được."

Thẩm Việt nhìn về phía cửa hàng bên đường, ven đường có một ít cửa hàng mở cửa sớm.

"Bên kia có một tiệm bánh bao."
Chu Lê vẫn cúi đầu "Ừh".
Thẩm Việt thấy nàng vẫn luôn cúi đầu đi đường, hơi nhíu mày, cố ý vòng một bước đến trước mặt nàng, nàng không để ý, thiếu chút nữa đụng phải.
Chu Lê ngẩng đầu, có chút không hiểu: "Sao vậy?".

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Thẩm Việt ngậm ý cười: "Nàng mà vùi đầu thấp một chút nữa, thì sắp chui được vào khe đất rồi."
Chu Lê tức khắc xấu hổ buồn bực, trừng mắt liếc hắn một cái: "Vậy ngươi đừng đi chung với ta, ngươi ở bên cạnh ta, cảm giác có thật nhiều người đang nhìn." Nói, liếc trái liếc phải trên đường, thường xuyên có đại cô nương tiểu tức phụ đi ngang qua, chỉ cần hướng mặt qua phía nàng, nàng đều cảm thấy là đang nhìn nàng cùng Thẩm Việt.
Thẩm Việt nhìn bên trái một cái, nhìn bên phải một cái, cũng không cảm thấy ai đang chú ý hai người bọn họ: "Người ta cũng không có thời gian nhìn chúng ta đâu, đây là nàng đang chột dạ, nàng đi theo ta."
Thẩm Việt nói, liền nâng bước chui vào một ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ thực hẹp, lúc này bên trong không có người đi ngang qua, Chu Lê theo hắn đi vào, trong lúc nhất thời, phồn hoa bên đường tựa hồ đã tách biệt cùng bọn họ.
"Kêu ta vào đây làm gì?" Chu Lê khó hiểu hỏi.
Thẩm Việt bỗng nhiên nắm tay Chu Lê, ngữ khí ôn hòa: "Về sau nàng cần phải quen, quen đi cùng ta trên đường lớn."
Chu Lê muốn rút tay về, nhưng giãy giụa hai cái, cũng không tránh thoát được: "Ngươi buông ta ra, chúng ta còn chưa thành thân đâu, đừng lôi kéo như vậy."
Thẩm Việt cũng không tính buông: "A Lê, từ khi nửa đêm trèo tường đến tìm nàng, hai người chúng ta cũng đã buông không dứt."
Chu Lê nhìn về phía hắn, oán trách nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ, đều tại ngươi."
Thẩm Việt hơi hơi nhíu mày: "Đều do ta? Trách ta hủy hôn sự của nàng cùng Vương đại ca sao?"
Chu Lê không nói, nàng nghe ra trong lời nói Thẩm Việt có một tia không vui.
Tay Thẩm Việt hơi tăng lực đạo, Chu Lê rõ ràng cảm nhận được đôi tay mình bị siết chặt hơn vài phần, nàng có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về hắn.
Sắt mặt Thẩm Việt hờ hững, nhưng ánh mắt pha trộn nhiều cảm xúc: "Nàng cảm thấy Vương đại ca thế nào?"

Chu Lê không hiểu được, Thẩm Việt hỏi có chút không đầu không đuôi, nàng đúng sự thật đáp: "Tự nhiên rất tốt, lại có tay nghề, làm người cũng thành thật, tính tình lại ôn hòa, bộ dáng cũng tráng......"
"Nếu ta không vượt tường, có phải nàng thật sự sẽ gả cho hắn không?" Thẩm Việt đi về phía trước một bước, Chu Lê theo bản năng lui về sau một bước, ngõ nhỏ này vô cùng nhỏ hẹp, nàng lui như vậy, trực tiếp chống lưng vào vách tường.
Chu Lê tựa như tự giễu: "Cũng đã nhận sính lễ của người ta, đương nhiên là nhất định phải gả, bằng không ngươi cho rằng ta đang trêu đùa Vương đại ca sao? Chu Lê ta thành loại người nào?"
Thẩm Việt kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười bâng quơ: "Phải không, còn ta thì sao?"
Chu Lê cả kinh, nhìn về phía hắn.

Lúc này, ánh mặt trời rắc lên phía trên ngõ nhỏ, hắn đứng giữa ánh mặt trời ôn nhu sáng mùa đông, mắt sắt như dao, lông mi dày, mũi cao như dãy núi, hình môi rõ ràng, tựa như những bức họa văn nhân dùng lối vẽ tỉ mỉ phác hoạ ra.
Nàng vẫn là lần đầu đánh giá Thẩm Việt gần như vậy, trước đây bọn họ cũng từng dựa vào rất gần, nhưng nàng chưa bao giờ dám nhìn hắn lâu, sợ bị người khác phát hiện ra manh mối gì.

Nhưng lần này tâm cảnh đều không giống như trước, nàng lại dám trắng trợn nhìn thẳng hắn.
Trước kia nàng chỉ biết bộ dáng hắn tuấn lãng, lại không biết tuấn lãng như thế nào, hiện giờ xem ra, hắn tuấn lãng, là một loại tuấn lãng khiến người nhìn một cái liền nhịn không được nổi trống trong lòng.

Nếu không, vì sao tim nàng lại không chịu khống chế mà ồn ào lên như thế.
"Ngươi......" Nàng thẹn thùng cúi đầu, "Là do tự mình ngươi sấn tới, có quan hệ gì tới ta."
Thẩm Việt vừa nghe, kéo khóe miệng hừ lạnh một tiếng, đôi tay buông nàng ra, Chu Lê vốn tưởng rằng mình được tự do, đang muốn tránh ra một chút, lại không nghĩ tới, đôi tai Thẩm Việt trực tiếp chống lên vách tường phía sau nàng, giam cầm nàng ở trước người hắn.
Trong lòng nàng bắt đầu hốt hoảng, liếc liếc mắt bên trong ngõ nhỏ một cái, rất sợ có người tới: "Uy, ngươi là người đọc sách, là chính nhân quân tử đó." Nói xong, duỗi tay đẩy ngực hắn.
Thẩm Việt cười: "Từ lúc ta vượt tường, cũng đã quyết định, ở trước mặt nàng, sẽ để các thánh nhân đi nghỉ một lát, quân tử hay không, đó là đối với người ngoài." Chóp mũi đều là hương hoa hồng trên tóc nàng, hắn theo bản năng cúi người xuống.
Chu Lê phản ứng cực kỳ mau, hắn bất quá mới chạm được một chút sợi tóc nàng, người nàng đã như cá trạch trong nước, chui đi ra ngoài từ dưới nách hắn.
Chu Lê đỏ mặt: "Lần nào ngươi cũng quên mất, ta nói rồi, về sau chúng ta không được như vậy nữa, bằng không lát nữa ngươi lại càng khó chịu."
Thẩm Việt vừa nghe, nhất thời như bị giội nguyên bồn nước lạnh.

Thiếu chút nữa hắn đã quên, còn nàng lúc nào cũng đều nhớ rõ, nhớ rõ thì thôi đi, vậy mà lúc nào cũng muốn nhắc nhở hắn.
Hắn thu tay, nhấp môi: "Cũng đúng.

Vậy chúng ta đi ăn sáng đi."
Chu Lê liếc nhìn hắn một cái, thấy trên mặt hắn không có vẻ tươi cười, còn nhíu mày lại.


Nàng đã nhìn ra Thẩm Việt, bắt đầu nổi lên lưu manh là sẽ quên hết.

Thôi vậy, xem ra về sau tự mình phải chú ý, không tiếp xúc với hắn là xong, đỡ phải mở miệng nhắc nhở, đụng chạm đến nỗi đau của hắn.
Hai người đi ra ngõ nhỏ, một lão bà bà bán bánh hấp cách đầu hẻm không xa, thấy hai người sắc mặt hồng nhuận ra tới, không khỏi cười hì hì nhìn thêm vài lần.
Chu Lê thẹn thùng không thôi, vẫn đi đến phía trước.

Thẩm Việt bước nhanh đuổi theo, hai người đi vào tiệm bánh bao, gọi bánh bao, bắt đầu ăn.
Chu Lê vẫn là lần đầu tiên ăn cùng Thẩm Việt ở bên ngoài ăn, nàng không dám nhìn chung quanh, chỉ vùi đầu ăn.
Trấn trên này nhìn chung cũng có rất nhiều người nhận ra nàng là bà chủ cửa hàng đậu hoa, luôn dùng ánh mắt có thâm ý khác nhìn nàng, nhìn đến nàng ngượng ngùng.
Thẩm Việt ngắt bánh bao từ từ ăn, ánh mắt trước sau đều nhìn chằm chằm Chu Lê.

Chỉ thấy nàng vẫn luôn rũ đầu, hận không thể dúi đầu vào trong chén cháo, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Bọn họ chọn ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong tiệm bánh bao, chỏ bánh bao trên bàn vuông tỏa khói nghi ngút, mặt trời mùa đông tỏa ánh sáng trắng, ôn nhu rải từ cửa sổ vào trong, có một con chim sẻ bay đến đậu trên song cửa sổ, hướng về hai người bên cửa sổ rúc lên vài tiếng, lại vùng cánh bay đi.
Thẩm Việt biết, hắn không cần Chu Lê lại xác nhận cái gì, đêm qua khi nhà bếp nổi lửa, nàng nôn nóng kêu tên hắn, còn muốn vọt vào lửa, đây...! chính là đáp án tốt nhất.
"Nàng ăn cháo không sao được? Đây, ăn cái bánh bao này đi." Thẩm Việt đưa một cái bánh bao qua.
Chu Lê không ngẩng đầu, duỗi tay nhận lấy, chậm rãi cắn.
"Ăn xong rồi chúng ta về thôn, ta bảo cha đi hợp bát tự của hai ta, rồi chọn ra một ngày tốt."
Chu Lê cắn một chút bánh bao, gật đầu: "Ừhm."
"Sau khi thành thân chúng ta ở nhà, hay ở một tòa nhà khác trong thị trấn?" Thẩm Việt tựa hồ nghĩ nghĩ, lại nói, "Nếu không vẫn nên mua một chỗ khác đi, bằng không sửa lại viện chúng ta đang ở cũng được."
Chu Lê uống một ngụm cháo, lại gật đầu: "Ừhm."
"Tách khỏi cha nương, chúng ta cũng tiện hơn một ít." Thấy khuôn mặt nàng hồng nhuận, thanh âm hắn bỗng nhiên mang theo một chút ý lười nhác, "Ban ngày ban đêm đều tiện hơn một chút."
Chu Lê căn bản không nghe ra cái gì, vẫn cứ gật đầu: "Ừhm."
Thẩm Việt thấy nàng như thế, bất chợt cảm thấy buồn cười, đột nhiên gọi nàng: "Phu nhân."
Chu Lê: "Ừhm," phát hiện không đúng, "Hửm?"
Chợt ngẩng đầu, trừng hắn.
Hắn cười lên khanh khách..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.