Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

Chương 67: 67: Nhớ Nhung




Thẩm Việt sờ sờ mí mắt, trong lòng luôn có chút yên.
Thí sinh kia thấy hắn thất thần, lại gọi: "Thẩm huynh?"
Thẩm Việt lúc này mới hoàn hồn: "Nha...!Lý đệ mới nói cái gì?"
Lý Phương thấy hắn như thế, mỉm cười nói: "Hôm nay Thẩm huynh có chút hồn vía lên mây a, sao vậy? Là nhớ vợ con ở nhà sao?"
Thẩm Việt cười với hắn, không nói tiếp, uống tiếp ngụm trà.
Lý Phương thở dài một hơi nói: "Đảo mắt đã tới tháng sáu, tính toán thời gian, ta cùng với phu nhân còn có Cẩu Đản nhà ta, đã chia xa gần nửa năm."
Thẩm Việt nghe được tên Cẩu Đản này, hơi kinh ngạc, tưởng đâu chỉ có trong thôn bọn họ mới có cái tên đại hoàng cẩu này chứ: "Cẩu Đản?"
Lý Phương cười nói: "Là nhi tử nhà ta."
Thẩm Việt ngạc nhiên nói: "Lý đệ trẻ tuổi như vậy, cũng đã có nhi tử?" Lý Phương còn nhỏ hơn hắn ba tuổi, năm nay vừa qua khỏi hai mươi.
Lý Phương thấy hắn hỏi như vậy, đúng là hơi kinh ngạc: "Sao vậy? Thẩm huynh vẫn chưa có con?"
Thẩm Việt lắc đầu một cái: "Không dối gạt Lý đệ, tháng giêng năm nay ta mới thành thân, thành thân xong ngày thứ hai đã phải khởi hành đến kinh đô, aiz..."
Lý Phương khá là kinh ngạc: "Thẩm huynh là một nhân tài, lại lỡ dỡ đến năm nay mới thành thân?"
Thẩm Việt nói: "Trước đây vẫn mãi đi học bên ngoài, không về nhà, nên lỡ dỡ đến bây giờ."
Lý Phương quen biết Thẩm Việt lúc lên thuyền quan ở tỉnh thành, nhà hắn ở ngay tại tỉnh thành, gia cảnh giàu có, trong nhà vẫn mời thầy dạy riêng, đúng là chưa bao giờ đi ra cửa đọc sách bên ngoài.
"Phu nhân ta vốn là biểu muội của ta, đã được định thân từ bé, đến năm mười sáu tuổi mới thành thân, chúng ta thành thân xong, năm sau liền có Cẩu Đản, bây giờ cũng là tiểu oa nhi bốn tuổi rồi..."
Lý Phương nói tới nhi tử của mình, câu chuyện lập tức không có điểm dừng, từ lúc vừa ra đời nói đến khi hài tử lớn đọc sách vỡ lòng.

Thẩm Việt chưa có hài tử, cũng không nói xen vào được cái gì, chỉ yên lặng nghe hắn nói, lâu lâu phối hợp cười một cái.
Chỉ là tâm tư lập tức bay về nhà ở Thẩm gia thôn, không biết giờ khắc này A Lê đang làm gì? Không biết lúc nào bọn họ cũng sẽ có hài tử, nếu là hài tử của hắn và A Lê, nhất định là một chuyện hết sức hài lòng.

Chỉ là bây giờ hắn ở kinh đô, qua khỏi thi điện, triều đình liền sẽ ban chức quan, đệ nhất giáp sẽ trực tiếp ở lại kinh đô nhậm chức, những người còn lại thì sẽ được phân công đến các nơi làm quan.

Nghe nói có chức vụ, một khi đã được ban, thì sẽ yêu cầu tức khắc đi nhậm chức, nếu như hắn bị phân công đến chỗ cách Cam Thủy trấn rất xa, chẳng biết lúc nào mới có thể có cơ hội về Thẩm gia thôn.
Thẩm Việt đang thất thần, Lý Phương bỗng nhiên dừng câu chuyện lại hỏi: "Thẩm huynh yêu thích hài tử không?"
Đối với vấn đề này Thẩm Việt không thể nói rõ được, dù sao hắn chưa từng có hài tử.
Có lúc thấy những đứa trẻ khác ở trong thôn, hoặc ở cửa thôn nghịch bùn, hoặc đi lên núi đào trứng chim, hoặc đi xuống sông mò cá tôm, bị cha nương đuổi theo đánh, nhìn thấy rất hao tổn tâm trí.
Hắn không biết sau này mình có thể cũng biến thành phụ thân cả ngày cầm cành liễu chạy khắp thôn đánh những hài tử đó không.
Thẩm Việt trả lời: "Cũng thích."
Lý Phương lại nói: "Thẩm huynh thích nhi tử hay là nữ nhi?"
Thẩm Việt còn suy nghĩ rất là nghiêm túc, nói: "Nữ nhi đi, bất quá sinh con nào cũng không làm chủ được, đều là do ông trời định."
Lý Phương ý tứ sâu xa nở nụ cười: "Thẩm huynh, cái này ngươi không biết đâu, sinh nam hay sinh nữ vẫn cần chú ý rất nhiều, chú trọng vào đồ ăn, chuyện trong phòng cũng phải chú trọng." Nửa câu sau Lý Phương nói khá là nhỏ, dù sao nơi này là tiệm cơm, người tới lui cũng nhiều.
Thẩm Việt cũng không muốn đàm luận những chuyện này trước mặt mọi người, vội vàng đổi chủ đề: "Lý đệ, ngươi thử thịt kho này đi, hương vị cũng ngon nha." Nói, liền gắp một khối thịt vào chén Lý Phương.
Lý Phương vốn đang muốn nói rõ, bỗng nhiên nhận ra biểu hiện trên mặt Thẩm Việt biến hóa, lúc này ngừng câu chuyện, không thể làm gì khác hơn là ăn khối thịt kho.
Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, Thẩm huynh năm nay cũng hai mươi ba tuổi, mới kết hôn, hơn nữa cũng chưa có hài tử, chính hắn cũng nói do đi học bên ngoài mấy năm nay mới làm lỡ chuyện đại sự cả đời, nhưng nói không chừng chỉ là cái cớ.
Nhớ tới đường huynh nhà bọn họ cũng đã như thế, thành thân trễ, đến nay chưa có con, sau đó mới biết, thì ra đường huynh có bệnh ngầm.
Nghĩ đến đây, Lý Phương vô cùng bát quái đánh giá trên dưới Thẩm Việt, càng nhìn càng cảm thấy nghiêng về ý kia.
Thẩm Việt cũng gắp một khối thịt kho lên, ăn được nửa cái, liền bỏ vào trong bát.

Nghĩ thầm, vẫn là thịt kho phu nhân nhà hắn làm ngon hơn.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

Bên này, Thẩm gia thôn.
Nửa đêm, Chu Lê cảm giác mình mới ngủ không bao lâu, đột nhiên tỉnh lại, sau khi tỉnh lại liền nghe bụng sôi rột rột một hồi lâu, nàng là tỉnh lại do đói bụng.
Gần đây khẩu vị nàng thực sự càng ngày càng tốt, tiêu hóa cũng nhanh.
Nàng vốn không muốn dậy ăn, nhưng trằn trọc trở mình một hồi lâu cũng không thể ngủ lại, then chốt là nhãi con trong bụng tựa hồ cũng tỉnh rồi, đang đi đường quyền kháng nghị trong bụng của nàng.
Hết cách rồi, nàng vẫn phải bò dậy.
Hơn nửa đêm, nàng cũng không tiện đi gọi Ngưu thị dậy làm thức ăn cho nàng, cho nên, tự nàng đi vào trong phòng bếp, cho củi vào lò nhóm lửa, hâm nóng thịt kho còn dư buổi chiều lại ăn, mới cảm thấy thỏa mãn.
Sau khi ăn uống no đủ, lại đi trở về phòng, vuốt cái bụng căng tròn, lại nhéo khuôn mặt của mình, trong nháy mắt nhận ra hình như lại mập thêm.
Ngưu thị nói, thân thể nàng gần đây lớn lên hơi nhanh một chút, rõ ràng cái bụng mới hơn năm tháng, nhìn lại như mấy người mang thai bảy tháng...! Aiz, mập muốn chết.
Cũng không biết chờ lúc Thẩm Việt trở về, nàng đã mập thành hình dáng gì rồi, có thể bị Thẩm Việt cười, thậm chí có bị ghét bỏ hay không.
Chu Lê nghĩ những thứ có không này, tay vịn lan can đầu giường, chậm rãi nằm xuống.
Bên trong bóng đêm, nàng nhìn chằm chằm đỉnh màn, ánh mắt có chút đăm chiêu.

Cũng không biết bây giờ Thẩm Việt rốt cuộc thế nào rồi, tuy nói cả nhà các nàng đều không tin tên trên công văn là Thẩm Việt, nhưng kỳ thực trong nội tâm mọi người, vẫn có chút thấp thỏm.
Nàng trở mình, thân thể hướng ra ngoài.

Bây giờ đang mùa nóng nực, khí trời khô hanh, bởi vậy nàng ngủ cũng không đóng cửa sổ.
Nàng nằm trên giường, vừa vặn có thể nhìn thấy màn trời màu xanh đậm ngoài cửa sổ, một vầng trăng sáng.


Cao cao giữa bầu trời, chiếu sáng mỗi người trên đất.
Không biết lúc này Thẩm Việt có phải cũng ngủ không được, nửa đêm bò dậy ngắm trăng không.
Tâm tư nàng đặt trên vầng trăng đang trôi không mục đích, dần dần chìm vào giấc ngủ.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Thẩm Việt xác thực đã tỉnh ngủ, đứng trong hành lang uốn khúc của khách điếm, đang ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng kia.
Hắn móc ra một cái khăn, từ từ mở ra, lộ mấy viên thịt khô còn sót lại bên trong.
Đây là trước lúc hắn đi A Lê làm cho hắn.

Trên đường hắn đã ăn hết bánh khô, thịt khô vẫn còn giữ lại một ít, là do hắn tính trước khi ăn, nếu chỉ lo ăn, đến khi hết rồi thì mấy tháng sẽ không được ăn món A Lê làm.
Hắn cầm lấy một miếng thịt khô nhỏ, đưa vào trong miệng chậm rãi nghiền ngẫm.

Cứ như vậy một miếng nhỏ bị hắn nghiền ngẫm rất lâu mới xong, mãi đến tận lúc mùi vị thịt khô hầu như không còn, hắn mới cam lòng nuốt xuống.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Hôm sao, ăn xong điểm tâm, Chu Lê liền ngồi ở cửa nhà chính tiếp tục thiêu thùa may vá, Thẩm Yêu cùng Thẩm Ngư đi tới cửa hàng bán đậu hoa, Ngưu thị ở lại nấu cơm trưa cho Chu Lê.
Ngưu thị lo liệu xong việc nhà, liền đeo giỏ trúc đến sau núi thu thức ăn, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình Chu Lê, nàng may vá thêu thùa một lúc sau, đột nhiên nghe được sát vách truyền đến tiếng cười Lý thị cùng Bảo Nhi, nàng cũng nhếch khóe môi, cất kim chỉ, dự định đi qua nhà mẹ đẻ.
Gả gần chính là tốt như vậy, muốn trở về bất cứ lúc nào cũng được.
Mới vừa đi tới cửa, liền gặp phải Ngưu thị trở về.

Vừa nãy nói mang giỏ đi hái thức ăn, lại mang giỏ trống rỗng trở về, Chu Lê ngạc nhiên nói: "Nương, chưa hái được thức ăn sao?"
Ngưu thị cau mày, noi: "Không đi." Nói xong, liền đi vào trong viện.
Chu Lê cũng theo bà đi vào, tâm tình Ngưu thị tựa hồ không được tốt, nhưng thời điểm vừa mới đi ra ngoài còn rất tốt: "Sao lại không đi?"
Ngưu thị thả giỏ trúc xuống, xoay người nói với Chu Lê: "Vừa mới đi đến cửa thôn, thì gặp phải mấy bà tám, bọn họ ở nơi đó nói chuyện, vừa lúc bị ta nghe được, ta tức không nhịn nổi, liền lên trước lý luận cùng bọn họ vài câu, bọn họ nhiều người, ta nói không lại bọn họ, nhất thời không còn tâm tình hái thức ăn, liền mang giỏ không trở về."
"Bọn họ nói cái gì?" Chu Lê nghĩ, ngày thường Ngưu thị cũng không phải người thích tính toán chi li, có lúc người khác nói bà vài câu chuyện phiếm, bà cũng làm như không nghe, lần này sao lại tức giận dữ vậy?

Ngưu thị bẹp miệng: "Cũng không biết bọn họ nghe được từ đâu, đều đang nói khoa thi năm nay xảy ra án lộ đề, còn bắt được một thí sinh họ Thẩm, thí sinh này tên rất giống Việt lang, nên đều cho rằng đó là Việt lang."
Chu Lê vừa nghe, nhíu mày: "Sao bọn họ biết chuyện công văn?"
Ngưu thị mở hai tay ra: "Ai biết được, bây giờ đều đang nói chuyện này, nói như đây là chuyện thật sự đã xảy ra, bọn họ thậm chí còn nói, năm đó Việt lang đứng đầu thi Hương, có phải cũng là do mua đề thi đỗ hay không, bằng không với phong thủy của Thẩm gia thôn này, sao có thể ra được cái giải Nguyên?"
Chu Lê nghe xong, im lặng một lúc, nhìn Ngưu thị nói: "Nương, con đi cửa thôn một chuyến, trở về nhanh thôi."
Ngưu thị thấy nàng xoay người muốn đi đến cửa thôn, mau mau ngăn cản nàng: "A Lê, bây giờ thân thể con không tiện, vẫn đừng nên đi, cửa thôn có nhiều người như vậy, con đi tới sẽ chịu thiệt đó.

Chúng ta cứ chờ xem, chờ Việt lang chúng ta trở về, lời đồn tự khắc sụp đổ."
Chu Lê kéo tay Ngưu thị, vỗ vỗ mu bàn tay bà, nở nụ cười: "Nương, người yên tâm, con cũng không phải đi cãi nhau với mấy người đó."
Ngưu thị ngạc nhiên nói: "Vậy con qua đó làm cái gì? Mấy người bọn họ, quanh năm ở bên ngoài nói hết người này đến người kia, miệng rất lợi hại, mặc dù con không cãi nhau với bọn họ, đi nói lý, cũng là nói không được."
Chu Lê lắc đầu một cái: "Không, con cũng không đi nói lý."
Ngưu thị càng thấy kỳ quái: "Vậy con đi làm gì?"
Chu Lê nói: "Nương theo con đến đó nhìn thì sẽ biết.

Nếu người bọn họ nói là con, con sẽ nhịn, nhưng tướng công con họ không thể nói được."
Ngưu thị thấy biểu hiện trên mặt Chu Lê vẫn tính bình tĩnh, cũng không tiếp tục ngăn cản, hai người cùng nhau đi đến cửa thôn.
Đi tới cửa thôn, hai người còn chưa đến gần, những người kia ngồi dưới cây đa cổ thụ bàn tán, theo gió mùa hè khô nóng truyền tới tai Chu Lê.
"Lúc trước hắn trúng Giải Nguyên phong quang đến cỡ nào, quan binh mở đường diễu hành, Học Chính đại nhân trong huyện tự mình đến nhà chúc mừng."
"Không phải sao, nhưng không nghĩ tới, người đứng đầu thi hương lại gây ra chuyện tác tệ như vậy, ngươi nói coi, đây có phải đang ném mặt mũi Thẩm gia thôn chúng ta không?."
"Không phải sao? Ta nghe nói a, chữ trên công văn, khả năng là chữ "Việt" rất lớn, nét chữ tương tự, lại là họ Thẩm, còn là thí sinh bên ngoài vào kinh thi, nói không phải Thẩm Việt ai tin, chuyện kể ở quán trà đều trùng hợp như thế đúng không?."
...
Một đống người đang ngồi dưới tàng cây, vừa cắn hạt dưa vừa thảo luận, bỗng nhiên, ánh sáng trước mặt bị chặn lại hơn một nửa, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Chu Lê cùng Ngưu thị không biết khi nào đã đến trước mặt bọn họ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.