Thì ra là như thế, đây là chuyện thương tâm nhà người ta, Chu Lê cũng không hỏi nhiều, một mẫu thân bị mất hài tử, là chuyện đau đớn tâm can đến cỡ nào a.
Nếu là nàng, chỉ sợ ngay cả dũng khí sống cũng không có.
Tới ngày hôm sau, vị Liễu Lâm đại nhân kia quả nhiên mang cả gia đình tới quán cơm món hầm của Chu Lê.
Hôm nay Chu Lê vẫn luôn ở trong tiệm, thấy người tới, đích thân nghênh đón vào một sương phòng ở hậu viện.
Gọi tiểu nhị mang trà lạnh nàng mới làm lên đây, còn nàng thì ở tại sương phòng giúp bọn họ gọi món ăn.
Chu Lê nhìn một vòng người trong sương phòng, Liễu Lâm đồng loạt giới thiệu cho nàng, cha mẹ hắn cùng đệ đệ, cùng với một đôi hài tử.
Người ngồi bên cạnh mẫu thân hắn, còn lại là một phụ nhân trung niên tầm 40 tuổi thoạt nhìn vô cùng ốm yếu, đó là dì hắn.
Dì họ Chu, cùng họ với Chu Lê.
Có lẽ do hôm qua nghe nói trước đây bà bị thất lạc hài tử, nên Chu Lê không khỏi nhìn bà nhiều thêm vài lần.
Trong lúc nhất thời vậy mà cảm thấy có chút quen mắt.
Chờ ghi xong món ăn ra khỏi sương phòng, nàng mới nhớ tới, đây không phải là thẩm thẩm trước đây dừng chân ở trước cửa hàng sao?
Nói đến cũng lạ vô cùng, bất quá chỉ là phút chốc vội vàng, nhưng Chu Lê còn nhớ rõ bộ dáng bà.
Có lẽ là bởi vì lúc ấy khi bà nhìn bảng hiệu treo trên cửa hàng nhà mình, ánh mắt kia quá mức không giống người thường.
Trong mắt có một chút ảm đạm.
Chu Lê đi nhà bếp nói cùng chưởng bếp món ăn khách đặt, bên này trong sương phòng, Liễu Lâm đang khuyên Chu thị uống trà lạnh.
"Dì, người mau nếm thử đi, trà lạnh uống còn ngon hơn trà lạnh ở Quảng Đô đấy!"
Ba năm trước đây Chu thị vẫn luôn theo trượng phu buôn bán ở Quảng Đô, trà lạnh bên kia rất nổi danh.
Không phải bà khoa trương, cả đời bà cũng đi qua không ít địa phương, các loại trà nóng trà lạnh đã từng uống không có trăm loại cũng có 90 loại.
Bà thật đúng là chưa từng uống loại trà lạnh nào còn ngon hơn cả Quảng Đô.
Bà vốn không có bao nhiêu hứng thú với thức ăn, nhưng cháu trai nói như vậy, bà cũng nâng ly lên nhấp một ngụm.
Ngụm nước màu nâu chuyển quanh đầu lưỡi, đôi mắt Chu thị tức khắc sáng ngời, lại nâng lên uống thêm hai hớp to.
Cuối cùng buông ly, vừa dùng khăn lau khóe môi vừa gật đầu: "Ừm, sảng khoái giải khát, xác thực còn ngon hơn trà lạnh Quảng Đô."
Liễu Lâm cười nói: "Đây chính là do A Lê, chủ quán này tự mình nấu, tay nghề nàng rất tốt, ta đoán dì nhất định sẽ thích."
Được cháu trai nhắc nhở, mới nhớ cô nương vừa giúp bọn họ gọi món ở sương phòng, gọi là A Lê.
Cùng tên với nữ nhi số khổ của bà.
Không khỏi hỏi: "Chủ quán A Lê này năm nay bao lớn rồi, nhìn cũng chỉ tầm hai mươi, quá trẻ."
Liễu Lâm gật gật đầu: "Ừm, nghe Thẩm đại nhân nói, phu nhân nhà hắn tựa hồ cũng vừa 21."
"Thẩm đại nhân?"
"Ừm, A Lê là phu nhân của tri phủ Thẩm đại nhân chúng ta."
Lời vừa nói ra, người ngồi ở đây đều có chút kinh ngạc.
Thứ nhất là kinh ngạc với thân phận A Lê, thứ hai là kinh ngạc vì, nàng có thân phận như vậy, cư nhiên còn xuất đầu lộ diện ra ngoài buôn bán, không phải nên ở nhà giúp chồng, dạy con, hưởng phúc sao?
Khi mọi người đang kinh ngạc, Chu thị chậm rãi gật gật đầu, ngữ khí đầy ý cười: "Thẩm đại nhân thật sáng suốt, vị Thẩm phu nhân này cũng là nữ tử rất có ý tưởng." Bà vẫn luôn buôn bán cùng trượng phu, ở bên ngoài học được nhiều thứ, nên càng cảm thấy nữ tử cần phải có ý nghĩ cùng sự nghiệp của mình.
Không khỏi xem trọng A Lê cô nương này thêm vài phần, đồng thời nghĩ đến tuổi nàng, 21 tuổi, nếu nữ nhi của bà còn sống, cũng là tuổi tác như vậy.
Chỉ chốc lát sau, liền có tiểu nhị mang món ăn tới, một chậu lớn món hầm, đặt mấy thứ rau xào được bưng lên bàn.
Liễu Lâm kêu động đũa, đặc biệt là dì, bình thường bà ăn uống không tốt, hắn còn đứng dậy cố ý gắp đồ ăn cho dì.
Chu thị vốn thật sự không muốn ăn uống, nhưng nghe hương vị cay sảng khoái của món hầm, cộng thêm cháu trai tự mình gắp đồ ăn cho bà, nên miễn cưỡng cầm đũa lên, kẹp một miếng đậu hủ nhỏ bỏ vào miệng.
Vào miệng là một hương vị nồng đậm, chờ nhai được một chút, vị cay bắt đầu kích thích đầu lưỡi, đánh thức đầu lưỡi đã say ngủ từ lâu, bên ngoài đậu hủ kia còn dính một lớp mè trắng, cắn xong môi răng còn giữ mùi.
Đầu lưỡi của bà mất cảm giác sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên có cảm giác vui sướng tràn trề như vậy.
Bất chợt gật đầu: "Ừhm, ăn ngon." Tiếp theo, bắt đầu chủ động đưa đũa gắp đồ ăn.
Liễu Lâm thấy dì cuối cùng có chút muốn ăn uống, không khỏi vui mừng cười.
Trương thẩm vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Chu thị kích động đến sắp khóc ra tiếng.
Phu nhân nhà bọn họ đối với phương diện đồ ăn, rất ít khi có nhiệt tình như vậy! Xem ra quán cơm món hầm này thật sự ăn ngon.
Bà chủ quán này lại cùng tên với nữ nhi đã mất tích của phu nhân, thật đúng là duyên phận.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Quả nhiên, từ sau ngày ấy, lâu lâu Chu thị liền muốn tới tiệm ăn một lần, Chu Lê cơ hồ mỗi ngày đều sẽ tới tiệm kiểm tra, hai người luôn có thể gặp phải, thường xuyên qua lại, hai người dần dần hiểu biết.
Nói quen thuộc thì chưa đến, chỉ là mỗi lần gặp mặt sẽ hàn huyên vài câu thôi, cũng không có thâm giao.
Chu Lê cũng có chút hiểu biết với bà, nhà Chu thị ở tại thành tây, trong nhà làm vải vóc cùng buôn bán trang phục, nghe nói nhà bọn họ buôn bán rất lớn, ở toàn bộ vùng phương nam đều có cửa hàng, hai năm trước trượng phu mất, gia nghiệp to lớn như vậy bây giờ do trưởng tử của bà lo liệu.
Đối với chuyện bà bị lạc nữ nhi, Chu Lê vẫn là nghe được ngọn nguồn từ miệng bà tử hầu hạ bên cạnh bà.
Chu thị khi còn trẻ quen biết một nam tử cùng trấn, hai người yêu nhau, nhưng người nhà trai lại không đồng ý, cảm thấy Chu thị chẳng qua là cô nương nhà quê nghèo khó, nhà bọn họ làm buôn bán, gia cảnh hai người cách xa, cũng không thích hợp ở bên nhau.
Thậm chí sau khi biết nhi tử thích nha đầu nhà nghèo, rất nhanh chóng tìm cửa hôn sự môn đăng hộ đối cho nhi tử.
Nam tử không đồng ý, lập tức rời khỏi nhà, đưa Chu thị rời khỏi trấn nhỏ của bọn họ.
Hai người tự định chung thân, kết làm phu thê.
Sau thành thân, hai vợ chồng sống ở một nơi thôn quê, vô cùng túng quẫn, nam tử quyết định buôn bán.
Gia đình nam tử trước đó đã buôn bán, hắn từ nhỏ mưa dầm thấm đất, phương hướng làm ăn tự nhiên rõ ràng, bởi vậy, rất nhanh, cửa hàng vải vóc của bọn họ đã khai trương.
Nam tử rất biết kinh doanh, cửa hàng vải vóc phát triển không ngừng, ở thời điểm như vậy, Chu thị lại có thai, hai vợ chồng cao hứng vô cùng, ngày trôi qua thật là càng ngày càng tốt.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Ngay lúc Chu thị mang thai gần bảy tháng, nam tử vào tỉnh thành nhập hàng.
Một chuyến nhập hàng này, mỗi tháng đều sẽ tiến hành một lần, trước đó nam tử đều là bình an lên đường, lại bình an trở về.
Nhưng một lần nọ, lại gặp đúng nạn hồng thủy mười năm mới có một lần ở phương Nam, ngàn vạn bá tánh mất đi sinh mệnh trong trận lũ lụt đó.
Mà nam tử không trở về trong thời gian bình thường, không bao lâu sau lại nghe nói con thuyền nam tử ngồi để vào tỉnh thành bị lật giữa đường.
Tin tức này giống như sét đánh ngang tai, Chu thị đang mang thai hơn sáu tháng lập tức quyết định đi tỉnh thành tìm người, nếu không phải Lưu thẩm giúp làm cơm trong cửa hàng vải ngăn cản, bà đã vác cái bụng to đi rồi.
Một lời của Lưu thẩm cảnh tỉnh bà, nói nếu ngay lúc này ra khỏi nhà, hài tử trong bụng có sơ xuất gì trên đường, sau đó đương gia trở lại, biết ăn nói thế nào.
Chu thị đành phải ở lại, vừa dưỡng thai, vừa chờ trượng phu trở về.
Nhưng thời gian từng ngày qua đi, cuối cùng vẫn không thể chờ được trượng phu về nhà.
Người chung quanh đều nói, nam tử tám phần dữ nhiều lành ít, nhưng Chu thị không tin.
Sau khi sinh hài tử, ở cữ xong lập tức gửi gắm hài tử cho Lưu thẩm, con dâu nhà Lưu thẩm gia ở nông thôn cũng đang ở thời kỳ cho con bú, Chu thị liền cho Lưu thẩm một túi lớn bạc, nhờ bà ôm hài tử ôm về nhà bọn họ ở nông thôn chăm sóc.
Lưu thẩm ngày thường làm người vô cùng thành thật, cũng theo bọn họ hơn một năm, làm việc vô cùng chăm chỉ, nên tất nhiên là bà yên tâm.
Dàn xếp xong cho hài tử, bà lập tức khởi hành đi tỉnh thành tìm hiểu tin tức.
Cũng may ông trời không phụ người khổ tâm, trải qua nhiều lần tìm hiểu mới biết, nam tử sau khi rơi xuống nước, được một hòa thượng cứu về chùa.
Chỉ là sau khi hắn rơi xuống nước chân bị thương, vẫn luôn hôn mê, cho đến trước mấy ngày Chu thị tìm được hắn, hắn mới tỉnh lại.
Nam tử sau khi tỉnh lại, liền nhớ tới vợ con mình đầu tiên, chỉ là ngại thân thể chưa khôi phục, bởi vậy cũng không lập tức về nhà.
Cho đến khi Chu thị tìm tới.
Phu thê đoàn tụ, chờ sau khi thân thể nam tử gần như hoàn toàn hồi phục, liền trở về trấn đoàn tụ cùng hài tử.
Hai người một đường đến nhà Lưu thẩm ở nông thôn tính đón hài tử, sau khi tới mới phát hiện, nhà Lưu thẩm mỗi người đều mặc áo tang, cũng không thấy Lưu thẩm cùng hài tử.
Chu thị liền hỏi người nhà, ai ngờ được câu trả lời là, tháng trước Lưu thẩm đã trúng gió lìa đời.
Còn hài tử, hài tử gì? Bọn họ cũng chưa từng thấy hài tử nào trong tã lót.
Chu thị làm sao chịu tin, lật tung cả nhà Lưu thẩm, cũng không thể tìm được tung tích hài tử.
Thậm chí còn hỏi người chung quanh trong thôn tìm hiểu tin tức, nhưng cũng không thể hỏi thăm ra cái gì.
Chu thị lập tức suy sụp, ngất đi tại chỗ.
Sau khi Chu thị tỉnh lại liền cùng trượng phu đi báo quan, nhưng quan phủ phái người tới tra cũng không tra được gì.
Hài tử mất tích, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, hai vợ chồng đối với hài tử có áy náy cùng nhớ nhung, quyết định vừa buôn bán vừa tìm kiếm tung tích hài tử.
Nhiều năm qua đi, gia nghiệp hai người càng ngày càng lớn, nhưng nữ nhi rốt cuộc vẫn chưa tìm được.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Chu Lê nghe xong cảnh ngộ của Chu thị, không khỏi cảm khái, có mẫu thân a, cam nguyện vứt bỏ hoặc bán nữ nhi của mình, cũng có mẫu thân, lại vì nhớ nhung nữ nhi mà ưu tư thành bệnh.
Có đôi khi Chu Lê nghĩ, nếu mẫu thân mình cũng từng đi tìm mình như vậy thật là tốt, ít nhất chứng minh, mình không phải đứa dư thừa, mẫu thân cũng thương mình.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Nàng bị người thân của mình cho đến Chu gia thôn, cũng mang nàng đi cho rồi, sao có thể nhớ nàng được?
Aiz......
Chu Lê ngồi ở đầu giường, nghĩ này nọ vô tình phát ra một tiếng thở dài.
Thẩm Việt vốn đang ngồi ở án thư đọc sách, nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chu Lê: "Đang yên đang lành, than thở cái gì đó?"
Chu Lê thở dài: "Tiểu Tranh Tiểu Đào có cha mẹ bên cạnh thật là tốt."
Thẩm Việt nghe nàng nói như vậy, trong lòng liền đoán được, nàng lại suy nghĩ thân thế của mình.
Tuy rằng Chu Lê rất ít khi đề cập những việc đó, nhưng Thẩm Việt biết rõ, trong lòng Chu Lê, đây là nút thắt cả đời nàng.
Hắn buông sách, đi đến mép giường ngồi vào bên cạnh Chu Lê, giơ tay ôm nàng vào trong lòng, ấm giọng nói:
"Ánh mắt người không cần lúc nào cũng tập trung vào thứ mình không có hoặc là thứ đã mất đi, mà cần phải nhìn vào những thứ mình đang có.
Tỷ như nàng, nàng có Tiểu Tranh Tiểu Đào, còn có cha mẹ chồng thương nàng, còn có một quán cơm món hầm thuộc về nàng, đương nhiên --"
Hắn tạm dừng một chút, "Quan trọng nhất chính là, bất cứ lúc nào ở đâu, nàng đều có ta."
Trong lòng Chu Lê ngọt ngào, nhưng nàng chịu không nổi Thẩm Việt đột nhiên nói lời này, nhéo nắm tay lên đánh hắn ngực: "Được rồi, chàng bớt bớt đi, có chàng không có chàng, ta đều sống tốt."
Thẩm Việt lại nói: "Nhưng ta không có phu nhân sẽ sống không nổi nữa."
Chu Lê tránh cái ôm của hắn, đổi thành hai tay đánh hắn: "Hôm nay chàng định ngọt chết ta à! Được rồi được rồi, ta biết rồi, ta có chàng, chàng có ta, chờ về sau chúng ta già rồi chết, dứt khoát cùng quan cùng quách."
Thẩm Việt nhìn cái miệng nhỏ của tức phụ đang luyên thuyên trước mặt mình, đột nhiên cúi người xuống chặn miệng nàng.
Cuối cùng an tĩnh rồi.
Thẩm Việt buông ra nàng, sau đó một tay ôm người tới trong lòng ngực, hướng về chính diện hắn, hai chân theo tư thế dựa vào hai sườn eo hắn.
Chu Lê sợ mình rớt xuống mặt đất, vội vươn hai tay khoanh cổ Thẩm Việt.
"Chàng đột nhiên làm gì vậy?" Chu Lê không khỏi hỏi.
Thẩm Việt không trả lời nàng, chỉ là lại bắt đầu hôn lên miệng nàng.
Chu Lê tránh thoát hắn: "Chàng làm gì? Ban ngày ban mặt."
Cũng không biết Thẩm Việt làm như thế nào, dây buộc váy của Chu Lê đã bị kéo ra.
"Phàm là nàng và ta đơn độc ở trong phòng, nếu không phải chuyện quan trọng, nàng thấy bao lâu nay có người không biết điều tới đây không.
Yên tâm đi, bọn họ hiểu mà!"
"Chàng.....!A......" Chu Lê còn muốn nói cái gì, nhưng câu chuyện bị buộc cắt đứt.
Thẩm Việt dúi đầu vào cổ nàng, nhẹ nhàng kéo xiêm y ở đầu vai, lộ ra một đoạn vai trắng nõn, trên vai kia có một vết bớt chu sa, Thẩm Việt say mê hôn xuống, hô hấp trở nên thô nặng.
"Từ khi có hài tử cùng cửa hàng kia, hiện giờ tinh lực của nàng, nhiều nhất chỉ phân một ít cho tướng công nàng thôi, sao hả? Còn không cho ta nhân lúc nhàn hạ đòi về một ít sao?"
Chu Lê vốn muốn cãi lại, nhưng không chờ nàng mở miệng, cả người liền như thuyền nhỏ theo gió bắt đầu xóc nảy, màn trướng mềm mại màu xanh lục cũng tựa như từng làn sóng, gợn liên hồi trên mặt hồ..