Quá Sớm

Chương 18



Lễ Giáng sinh hôm đó, thời tiết Paris không tốt lắm, gió lạnh rít gào, nhiệt độ dưới 00c, không khí lạnh đến nỗi khiến người ta không muốn bước ra ngoài nửa bước, hơn nữa bên ngoài còn có mưa tuyết, cả thành phố chìm trong băng giá.

Nhưng thời tiết không tốt cũng không thể khiến mọi người chán nản. Từ sáng tinh mơ tôi đã tới siêu thị mua một ít thịt. Lúc trở về, toàn bộ thành phố bắt đầu trở nên náo nhiệt, vẻ mặt mỗi người đi ngang qua đều mang theo ý cười vui vẻ.

ở bên này, du học sinh Trung Quốc cũng tổ chức một buổi họp mặt khá to, tôi rất muốn tới góp vui. Nếu may mắn còn có thể quen được một anh chàng tốt tốt nào đó, sau này sẽ không cần khó chịu với hạnh phúc của Cẩn Du nữa.

Nhưng nhìn một mình Barton ngồi bên cạnh lò sưởi trông ngóng tôi, tôi thật sự không đành lòng để nó một mình ở nhà trong ngày này.

Barton khẽ sủa hai tiếng, tôi đặt từ điển tiếng Pháp xuống, trừng nó: “Mày lại đói bụng rồi sao?”

Barton cúi đầu, cái đuôi cụp xuống, nói cho tôi biết nó thực sự rất đói rồi.

Tôi đứng dậy vào phòng bếp, dựa vào sách dạy nấu ăn, cắt thịt, cà chua, khoai tây thành từng miếng sau đó cho tất cả nguyên liệu vào trong nồi, chỉnh lửa vừa vừa hầm.

Xử lí xong mọi chuyện, tôi lấy điện thoại ra xem đồng hồ, dựa vào tường nhìn nồi hầm tỏa ra từng luồng khói trắng mà ngẩn người. Sau đó, ngay vào lúc tôi còn đang thất thần, bên ngoài chợt vang lên tiếng chìa khóa mở cửa cùng tiếng sủa đầy vui vẻ của Barton.

Tôi bất ngờ chưa kịp phục hồi tinh thần lại, lúc chạy từ phòng bếp ra đến phòng khách, đã thấy Hạ Ngang ngồi xổm ở bậc cửa cởi giày.

“Đã về rồi à?” Thấy Hạ Ngang về, tôi có chút kinh ngạc. Bởi vì trước khi anh trở về, tôi đã nghĩ hôm nay là lễ Giáng sinh, nhất định trước khi trở về anh phải cùng bạn gái trải qua ngày này chứ.

Hạ Ngang cởi giày xong, đứng thẳng dậy, tầm mắt lia tới cái tạp dề trên người tôi, hỏi: “Nấu cơm à?”

Tôi thuận miệng đáp: “Ừ, có muốn ăn một chút không?”

“Có, cũng hơi đói.” Hạ Ngang nói.

Anh vừa dứt lời, tôi đột nhiên nhớ ra đồ ăn đang nấu trong bếp là cơm tối dành cho Barton, nên vội vã nói: “Cái đó cậu không ăn được, đó là làm cho Barton.”

“Ừm.” Hạ Ngang hiểu rõ gật đầu, sau đó hỏi tôi: “Cậu đã ăn gì chưa?”

Tôi lắc đầu.

Hạ Ngang: “Vậy một lát nữa cùng ra ngoài ăn đi.”

Barton thấy Hạ Ngang trở về thì vô cùng vui vẻ. Vứt luôn bộ dạng vô tình lúc trước, từ khi Hạ Ngang vào trong nhà, Barton đã chạy quanh Hạ Ngang vài vòng rồi.

Hạ Ngang cúi người xuống vuốt ve đầu Barton, sau đó xoay qua nhìn tôi cười: “Hai ngày này nó béo lên không ít đâu.”

Ngữ khí của Hạ Ngang rất yêu chiều, tựa hồ trong mắt anh, Barton giống như con anh vậy. Tôi cúi đầu nhìn Barton. Ghê chưa, phận chó thật là tốt, hâm mộ mày chết mất.

Sau khi cho Barton ăn, Hạ Ngang đã thay quần áo đi xuống dưới, quần dài sẫm màu phối với áo khoác đen, đôi chân dài đứng cạnh cầu thang, dáng người thẳng tắp.

“Đi thôi.” Hạ Ngang nói với tôi.

Tôi gật đầu, vừa đi vừa quấn khăn quàng cổ, lúc đi ra ngoài cửa, gió lạnh bên ngoài ào tới khiến tôi duỗi tay kéo khăn quàng cổ che kín thêm.

Hạ Ngang dừng bước, ánh mắt dừng trên khăn quàng cổ tôi: “Khăn quàng cổ này thật đẹp.”

Tôi: “Mẹ tớ đan.” Khăn quàng nổ này do Tần Bạch Liên đan áo len cho cục cưng còn thừa một ít len nên đan cho tôi, khăn màu đỏ sẫm, bởi vì đan sít nên giữ ấm rất tốt.

Bởi vì là lễ Giáng sinh, tôi nghĩ Hạ Ngang sẽ đưa tôi đi ăn cơm Tây, nhưng không ngờ anh lại đưa tôi đến một quán cơm Trung Quốc. Lúc gọi cơm, tôi rất tò mò vì sao hôm nay Hạ Ngang không cùng đi chơi với bạn gái cho nên mới lắm miệng hỏi một câu: “Bạn gái cậu đâu?”

Hạ Ngang hơi sửng sốt, rồi đáp: “Cô ấy đang ở Luxembourg.”

“À.” Thì ra là không ở Pháp a, khó trách anh không thể cùng bạn gái trải qua ngày này.

Cơm tối ăn được một lát thì xong, lúc Hạ Ngang đưa tôi về, tôi chợt nghĩ đến cuộc điện thoại kia của Cẩn Du cho nên nhân lúc trước khi xuống xe, tôi liền nói với anh: “Cẩn Du gọi điện thoại tới, nói là mấy ngày nữa sẽ sang đây.”

Hạ Ngang gật đầu, đáp: “Đã biết.”

Tôi còn chưa nói đến việc Cẩn Du muốn giới thiệu cho anh biết một người. Nguyên nhân thứ nhất là do tôi cảm thấy không quan trọng, chờ đến khi Cẩn Du đưa người tới trước mặt anh tự khắc sẽ biết. Nguyên nhân thứ hai là tôi cũng đoán được Cẩn Du đưa ai tới gặp Hạ Ngang, làm người cũ, tôi thật sự có chút khó mở miệng.

Tôi đã chuẩn bị rồi, mấy ngày Cẩn Du ở đây tôi sẽ làm như không biết. Tuy lúc tôi xảy ra tai nạn xe Hà Tiểu Cảnh có đến thăm tôi vài lần, bây giờ Hà Tiểu Cảnh đến Pháp, đúng ra mà nói tôi rõ ràng nên mời cô ấy một bữa cơm, nhưng dù sao có một số việc và một số người, không phải cứ sử dụng lý trí là có thể làm được.

Hạ Ngang đưa tôi đến dưới nhà trọ, lúc tôi chuẩn bị lên tầng trên, đột nhiên anh hỏi tôi một câu, nhưng lời này vừa làm tôi ấm áp lại vừa khiến tôi quẫn bách.

Anh nói: “Triều Ca, có phải cậu rất thiếu tiền không?”

Mặt tôi đỏ bừng, sau đó đầu lắc như trống bỏi.

Tôi nghĩ nhất định bộ dạng của mình rất giống một đứa nghèo kiết xác nên Hạ Ngang mới hỏi vấn đề này. Đương nhiên, tôi cũng không thể trả lời thật được.

Hạ Ngang ngước mắt nhìn tôi, sau đó lấy một xấp tiền từ trong túi ra, rút một tệp nhét vào tay tôi.

“Tớ không cần.” Tôi nói.

“Đây là tiền lương ba ngày này cậu chăm sóc Barton.”

Tiền trong tay tôi nóng như bị lửa đốt vậy.

“Nhớ phải chăm sóc mình cho tốt.” Hạ Ngang không nói thêm gì nữa, chỉ để lại những lời này rồi lên xe rời đi.

Trở lại nhà trọ, tôi ngồi trên sô pha đếm số tiền Hạ Ngang đưa cho, tổng cộng có 6 tờ tiền mệnh giá 500 euro. Trong một chốc lát tôi cảm thấy mình nên đem số tiền này trả lại cho Hạ Ngang, nhưng chốc lát sau lại không muốn trả nữa.

Hóa đơn tiền điện, tiền nước, tiền sưởi ấm, tiền tư liệu học tập…

Tôi cúi đầu nhìn áo lông màu xanh đang mặc trên người, quần áo mùa đông cũng phải mua thêm một cái nữa rồi.

Hôm nay đột nhiên nhận được 3000 euro, đối với tôi mà nói, không thể nghi ngờ đây là một đống tiền. Trước kia nghe người ta nói có tiền rất dễ dụ kẻ trộm tới, nhưng tôi không thể tưởng tượng nổi trộm lại tới nhanh như vậy. Buổi tối hôm trước tôi vừa nhận được tiền, tối hôm sau trộm đã đến nhà…

Ngày hôm sau, lúc làm bánh ở nhà bà bà Louis, bà ấy còn nhắc nhở tôi buổi tối đi ngủ phải chú ý cẩn thận, gần đây tình hình trị an không được tốt.

Vì vậy lúc buổi tối trước khi đi ngủ tôi đã khóa thêm một cái nữa nhưng tôi đã quên mất không khóa cửa sổ, mà tên trộm đó lại đi vào bằng đường cửa sổ.

Lúc tên trộm lẻn vào tôi đã biết, bởi hắn làm đổ chậu xương rồng tôi đặt trên bệ cửa. “Bộp__” một tiếng rất to, tôi nghĩ ngoại trừ những người ngủ say như chết ra thì người bình thường đều có thể tỉnh dậy.

Từ nhỏ, tôi đã học một khóa dạy xử lí các tình huống nguy cấp, ví như lúc hỏa hoạn nên làm gì, động đất thì làm sao nhưng ở trong trí nhớ của tôi, hình như họ không hề dạy nếu có trộm đến trong đêm thì làm sao bây giờ?

Bước chân bên ngoài phòng khách ngày càng rõ ràng, tay chân tôi lạnh toát, co quắp trên giường run rẩy, tôi chỉ nghĩ ra một cách duy nhất là gọi điện thoại báo cảnh sát xin giúp đỡ, nhưng lòng tôi chợt lạnh băng khi phát hiện mình không có nhớ số điện thoại báo cảnh sát là gì.

Sau đó tôi lại ấn thêm tám số nữa gọi cho bà chủ nhà trọ, thì hay rồi, bà ấy có thói quen rất tốt đó là tắt máy khi đi ngủ.

Sau đó, sau đó __

Tôi cảm thấy lòng bàn tay tôi chảy đầy mồ hôi khiến chiếc điện thoại cũng ẩm ướt, di động dán bên tai, nóng đến mức khiến vành tai tôi phát đau.

Một giây lại một giây trôi qua, cho đến khi hồi chuông thứ năm kết thúc, rốt cuộc Hạ Ngang cũng nhận điện thoại.

“Là tớ, Hạ Ngang…” Giọng nói tôi run rẩy, hơn nữa vì cố gắng nói nhỏ, tôi cũng không biết Hạ Ngang có thể nghe thấy lời tôi nói không.

Chừng vài giây sau, bên tai truyền đến giọng nói trầm ổn của Hạ Ngang. “Nhớ kỹ nhất định không được ra ngoài, tớ sẽ nhanh chóng tới đó.”

Bởi vì những lời này của Hạ Ngang, tôi bình tĩnh hơn nhiều, giống như lần đó chứng kiến cảnh đấu súng ở quán bar Fox, hiệu nghiệm y như câu “Đừng sợ” của anh.

Nhưng chỉ vì hai câu nói vô tình sau đó, tôi lại không thể bình tĩnh nữa.

Lúc đó điện thoại của Hạ Ngang còn chưa ngắt nên tôi vẫn nghe thấy bên kia còn truyền đến tiếng nói. Một câu là của Cẩn Du, anh nói: “Hạ Ngang, xảy ra chuyện gì sao?” Đúng lúc này, một giọng nữ chợt vang lên thật gần, cô ấy nói: “Đồ ăn khuya đã làm xong rồi, hai anh vào ăn đi.”

Dự cảm không tốt trong lòng ngày càng mãnh liệt, tôi cố ý gạt cốc nước ở trên tủ đầu giường xuống, tiếng thủy tinh vỡ tan ở trong đêm tối nghe vừa chói tai vừa sắc nhọn.

Tôi nghĩ nếu bên ngoài chỉ là một tên trộm bình thường, nghe thấy tiếng động hắn nhất định sẽ nhanh chóng chạy trốn nhưng mọi chuyện lại tệ hơn rồi. Tiếng bước chân bên ngoài chợt dừng lại, sau đó càng ngày càng tới gần phòng ngủ…

Cả tim cũng ngừng đập, tập trung toàn bộ vào đôi mắt, cửa phòng ngủ không có chức năng khóa trái, tôi vừa gọi to, vừa đứng dậy chạy ra một mình giữ cửa.

Nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, con dao gọt hoa quả lóe sáng lên trong đêm.

“Don’t make any noise!” Người đi vào dùng tiếng anh cảnh cáo tôi, thân hình hắn rất to, giọng điệu ngoan độc khiến cho tôi theo bản năng lùi về phía sau vài bước.

“Cầu xin anh đừng hại tôi, cầu xin anh…” Tôi đã bị dồn đến góc tường, bởi vì quá kinh hoảng, nước mắt không ngừng chảy ra, tôi dịch người lại gần tủ đầu giường định cầm đèn bàn lên để phòng vệ.

Nhưng người đó tựa hồ biết được ý đồ của tôi, một tay nắm bả vai tôi, một tay ghì con dao gọt hoa quả của hắn kề lên cổ tôi.

Cái lạnh trên cổ khiến nước mắt tôi dù đã ra đến hốc mắt cũng phải nuốt ngược trở về, cả người tôi bị kìm chặt trong người hắn. Mùi hôi nồng nặc từ trên người hắn bay tới, khiến dạ dày tôi ghê tởm vô cùng khó chịu.

Tay chân tôi đều bị trói chặt, hắn dùng lực xé áo ngủ của tôi, roẹt roẹt hai tiếng, mảnh vải áo ngủ cùng toàn bộ cúc áo đều rơi xuống mặt đất.

Khủng hoảng ùn ùn kéo đến khiến tôi dùng toàn bộ sức lực của mình giãy dụa nhưng còn chưa đến một giây, tôi lại càng thêm tuyệt vọng không khác gì tận thế.

Khi bàn tay hắn dán lên da thịt tôi, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể như nở ra, giống như có một con rắn bò lên trên người khiến cho người ta vừa ghê tởm vừa kinh hoàng.

“Cẩn Du, Cẩn Du…” Tôi không nhịn được khóc to thành tiếng, ý thức được mình vừa mới mở miệng gọi tên người kia, đáy lòng đã rối tinh rối mù nay càng thêm bi thương.

Tôi nghĩ mình quả thật hết thuốc chữa rồi, người nọ phụ bạc tôi tổn thương tôi, nhưng ở trong thời điểm tôi tuyệt vọng như vậy, trong lòng nhớ đến, vẫn là anh.

Tần Triều Ca à, mày còn chưa rõ sao? Con người từng giống như siêu nhân ở bên cạnh bảo vệ mày bây giờ người đó đã đi bảo vệ một cô gái khác rồi, anh ta không phải là của mày đâu, đã không còn là của mày nữa rồi…

“Lạch cạch” một tiếng, bởi vì muốn cởi hết quần ra, dao gọt hoa quả trong tay hắn không cẩn thận rơi xuống đất.

Tôi mở mắt ra, linh hồn cũng bị hút ra rồi khiến tôi không biết mình lấy đâu ra sức lực nghiêng người

nhặt dao gọt hoa quả lên, sau đó giơ tay đâm thẳng vào người đang nằm trên người tôi.

.

.

.

Cả thế giới dường như đều trở nên yên lặng, khuôn mặt dán lên mặt tôi ngày càng trở nên lạnh lẽo, hình như tôi còn nghe thấy tiếng máu chảy tí tách. Thật kì lạ, tôi vốn cho rằng nhất định mình sẽ thét chói tai, cho rằng nhất định mình sẽ rất hoảng hốt lo sợ, nhưng đáy lòng tôi lúc này lại bình tĩnh dị thường.

Tôi đột nhiên nhớ đến khi còn bé đánh nhau ở bên nhà bà ngoại với người ta, rõ ràng là tôi đánh đối phương sưng mặt sưng mũi nhưng Tần Bạch Liên nhìn thấy tôi ngã trên đất lại đau lòng chỉ khẽ quát tôi. Tôi nghĩ may mà Tần Bạch Liên không ở đây, người tôi yêu nhất trên đời và cũng là người yêu tôi nhất trên đời, nếu bà thấy tình cảnh này, không biết lòng bà sẽ đau đến bao nhiêu.

Qua thật lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa đinh tai nhức óc, tôi nghe thấy có người gọi tên tôi, chốc lát đó tôi đã thất thần, cảm giác như mình đang trở lại buổi đại hội thể dục thể thao trung học năm nào, lần đó tôi ngã sấp xuống trên sân vận động, Cẩn Du cũng gọi tên tôi y như thế.

“Tần Triều Ca, Tần Triều Ca, Tần Triều Ca” giống như mang theo sợ hãi của cả một đời vậy.

“cạch __” cửa bên ngoài bị bật ra, tôi giật mình, đẩy người đang nằm trên mình ra, chống tay xuống đất, cố gắng đứng lên.

Nhưng tôi cố đến hai lần vẫn không thể nào đứng lên được, cho đến lần thứ ba khi tôi có thể tựa lên cạnh giường, cả người lại lọt vào trong lòng một người.

“Triều Ca, Triều Ca…” Anh nhỏ giọng gọi tên tôi, giọng nói cũng giống như vòng ôm của anh, không ngừng run run.

Sau đó đèn phòng được bật lên, cùng lúc đó truyền đến tiếng thét chói tai của một cô gái, “Tiểu Ca…”

Mọi người đều chạy đến à, chạy tới làm cái gì? Xem diễn à?

Tôi cúi đầu nhìn hai bàn tay dính đầy máu của mình, không nhịn được hoảng sợ la lên, tôi ngước mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cẩn Du, sau đó dùng hết tất cả sức lực đẩy anh ra, giống như anh là một thứ gì đó thực bẩn thỉu. Người tôi run run, sau đó lại ngã vào lòng một người khác.

“Đừng sợ, đừng sợ…” Người nọ vừa vuốt lưng tôi vừa nhỏ giọng an ủi, giống như tôi chỉ là một đứa trẻ bị hoảng sợ thôi.

“Òa__”một tiếng, tôi co rúm lại trong lòng người đó gào khóc.

Tôi không biết mình đã khóc biết bao lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng xe cảnh sát réo lên bên dưới, sau đó tôi nghe thấy Hạ Ngang nói với tôi: “Triều Ca, bây giờ cậu hãy nghe tớ nói, lát nữa khi cảnh sát thẩm vấn cậu không cần giấu diếm cái gì, hiểu ý tớ chứ? Nhất định phải nói rõ từng chuyện đã xảy ra, một chút cũng không được giấu diếm.” Anh ghé vào bên tai tôi nhỏ giọng nói, sau đó nắm chặt bả vai tôi, nhìn thẳng mắt tôi, hỏi tôi: “Hiểu ý của tớ chứ?”

Tôi nhìn Hạ Ngang, gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.