Con dao gọt hoa quả của tôi hua lung tung về phía tên trộm, kết quả đâm trúng động mạch cổ của hắn khiến hắn chết ngay tại chỗ. Bởi vậy nên cảnh sát ở đây mặc kệ hắn có tội hay không thì vẫn phải tạm cáo buộc tôi tội phòng vệ quá độ.
Hạ Ngang bảo tôi tin tưởng anh, bởi vì những lời này của anh, lòng tôi cảm thấy rất an toàn nhưng dù vậy cũng không thể bài trừ hết sợ hãi trong tôi.
Tôi ở sở cảnh sát ngây người một đêm, từ khi đi vào cho đến lúc đi ra, đầu óc tôi đều bị vây trong trạng thái ngơ ngẩn. Nhưng khi cảnh sát thẩm vấn tôi, tôi vẫn có thể kể rõ ràng đầy đủ từng chuyện đã trải qua.
Đây là một hiện tượng vô cùng kỳ quái, tựa như người bị bóng đè vậy, mà càng giống một cái xác không hồn hơn. Đến khi mấy người Hạ Ngang đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đề nghị tôi đến khoa thần kinh khám, tôi cũng không bất ngờ.
Trái ngược lại, Cẩn Du mới là người không thể chấp nhận đây là sự thật nhất. Khi tôi thấy vẻ mặt mất hồn của anh, tôi đặc biệt đề nghị anh có muốn đến khoa thần kinh khám cùng tôi không.
Chẩn đoán nhanh chóng có kết quả luôn, tôi được bác sĩ kết luận mắc phải hội chứng Asperger dạng nhẹ. Tuy biết tinh thần mình lúc ấy cũng có chút không được bình thường, nhưng tôi thật sự không ngờ tới cảm giác hay lo lắng sợ hãi của mình lại do bệnh tự kỷ.
Nhưng bệnh tự kỷ của tôi cũng không kéo dài lâu, điều này chứng tỏ năng lực đề kháng của tôi sau những chuyện xấu đến dồn dập đã được nâng lên một tầm cao mới.
ở trong khoảng thời gian này, tôi thường có một giấc mơ rất dài rất rất dài. Trong mơ tôi thấy mình không thể nào nhận ra một người con trai tên là Cẩn Du, đến khi tỉnh dậy, lại phát hiện thì ra tôi với người đó đã từng yêu nhau.
Thực ra đây cũng không phải cảm giác sung sướng gì, tựa như bạn ở trong mơ được ăn một que kem rất ngon nhưng đến khi muốn tìm lại hương vị ngọt ngào trong mộng thì chợt phát hiện ra tất cả đều là giả, cho dù giấc mơ đó có tốt đẹp đến bao nhiêu có chân thật đến bao nhiêu.
Nhà trọ tạm thời không thể ở lại, Hạ Ngang sắp xếp để tôi tạm thời ở lại nhà anh. Bởi vì lúc trước tôi còn chăm sóc Barton cho Hạ Ngang nên phòng ốc cũng không cần chuẩn bị kĩ quá. Dù vậy tôi vẫn cảm thấy rất bất tiện, bởi vì Cẩn Du với Hà Tiểu Cảnh cũng ở lại nhà Hạ Ngang trong khoảng thời gian đến Paris này.
Nhưng ngoại trừ nhà Hạ Ngang tôi cũng thực không biết nên sắp xếp cho mình đi đâu, hơn nữa chuyện bên sở cảnh sát còn chưa giải quyết xong, tôi chỉ có thể ở lại nhà Hạ Ngang chờ đợi tin tức từ phía cảnh sát.
Lần đầu tiên, ở sâu trong lòng tôi thực sự mong muốn mình phải trở nên kiên cường độc lập nhưng cùng đó tôi cũng cảm nhận được sự bất lực đau đớn, cho nên bắt đầu từ đó về sau, tôi đã say mê theo đuổi mấy thứ như tiền tài danh lợi.
Tôi ở nhà Hạ Ngang tổng cộng một tuần, trong một tuần đó, mỗi ngày tôi đều ngủ đúng giờ, tỉnh dậy đúng giờ, uống thuốc cũng đúng giờ. Gặp được giữa trưa thời tiết tốt lên, còn có thể phơi nắng cùng Barton trong hoa viên.
Hạ Ngang hầu như lúc nào cũng bề bộn rất nhiều việc, nhưng dù vậy mỗi ngày anh đều đi ngang qua
phòng thăm tôi một lần, thỉnh thoảng còn đem cho tôi mấy cuốn tiểu thuyết nổi tiếng giải sầu.
Thực ra tôi nghĩ người bị bệnh tự kỷ không cần giải sầu, tựa như mỗi bệnh nhân tâm thần đều cho rằng mình rất khỏe mạnh, bây giờ nếu để một mình tôi đứng cả ngày trong hoa viên xem hoa cỏ tôi cũng không cảm thấy nhàm chán. Ngược lại nếu có người không ngừng lèo nhèo bên tai tôi, chứng tự kỷ của tôi nhất định sẽ biến thành chứng cuồng loạn.
Chính vì thế khi Hà Tiểu Cảnh thường tìm đến tôi nói chuyện, mỗi lần nhìn thấy cô ấy cố gắng tìm đề tài, tôi đều cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Thực ra tôi không hề chán ghét Hà Tiểu Cảnh, ở tiểu học chúng tôi là bạn bè thân thiết nhưng chính vì sự tồn tại của Cẩn Du khiến tôi không có cách nào đóng vai bạn cũ nói chuyện với cô ấy nữa.
Về phần Cẩn Du, trong khoảng thời gian này, tôi cơ bản đều bỏ qua sự tồn tại của anh. Mà từ khi trở về từ bệnh viện, anh hẳn cũng không muốn nhìn thấy tôi, mỗi ngày đều đi sớm về muộn. Có hôm lúc anh trở về thấy tôi đang cho Barton ăn, đột nhiên hỏi một câu: “Triều Ca, hôm nay đã uống thuốc chưa?”
Bởi vì câu này, tôi chợt tức giận.
Uống cái gì mà uống, uống cái cmn ấy, có phải đang đổi cách thức nhắc nhở tôi là người bệnh thần kinh phải không?
Tôi ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục cho Barton ăn.
Cẩn Du ngẩn người đứng bên cạnh, sau đó xoay người lên tầng.
Vào ngày thứ ba tôi ở nhà Hạ Ngang, sở cảnh sát gửi một bức điện tới với thông báo hủy bỏ tội phòng vệ quá độ của tôi, bức điện đó do Hà Tiểu Cảnh nhận lấy, sau đó cô ấy rất vui vẻ làm một bàn đầy đồ ăn, nói là chúc mừng tôi.
Thực ra tôi không thấy việc này có gì tốt mà chúc mừng nhưng thấy Hà Tiểu Cảnh nhiệt tình chuẩn bị đồ ăn như thế, lại ngượng ngùng xuống dưới tầng ăn cơm.
Nhìn một bàn đầy đồ ăn, tôi cảm thấy Cẩn Du đúng là đã tìm được một người bạn gái tốt, hào phóng khéo léo lại nhiệt tình, ngoại hình sáng sủa, nấu nướng cũng khá. Đột nhiên tôi cảm thấy Cẩn Du di tình biệt luyến là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được, càng đừng nói đến chuyện anh chỉ di tình biệt luyến khi tôi vắng mặt trong 1 năm.
Cứ nghĩ như vậy, tôi liền trở nên bình thường hơn. Tôi nghĩ trước đó mình lúc nào cũng không vui vẻ, hơn phân nửa là do tâm lý. Tôi đem tình cảnh bi thảm của mình không ngừng đối lập với hạnh phúc của Cẩn Du, sau đó lại càng phát hiện ra mình không hạnh phúc biết bao nhiêu.
Suy nghĩ cẩn thận lại, cảm giác không vui vẻ này cũng do tôi tự tìm, tôi với Cẩn Du đã là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, vì sao tôi lại dám so hạnh phúc với anh chứ, tựa như người nghèo đòi so tiền với người giàu, không biết tự lượng sức mình cứ thế đối lập, chẳng phải sẽ càng khiến chính mình ngột ngạt hơn sao?
Xem ra sau khi mắc chứng tự kỷ, tôi quả nhiên đã hiểu thấu không ít chuyện.
Ngày hôm sau Hà Tiểu Cảnh liền đáp máy bay về nước, lúc đi cũng không chào từ biệt tôi. Tôi đoán là do có liên quan đến lần cãi nhau của cô ấy với Cẩn Du hôm qua. Tối hôm qua, hai người đó ở trên bàn cơm cũng không hòa thuận gì lắm, sau đó nửa đêm tôi xuống uống nước, còn thấy hai người họ đang cãi nhau.
Lúc đầu tôi còn nghĩ Cẩn Du hẳn đã cùng đi với cô ấy, sau đó lúc ăn cơm trưa tôi lại phát hiện Cẩn Du vẫn còn ngẩn ngơ ở đây.
Hà Tiểu Cảnh đi rồi sẽ không có người nấu cơm, tôi nhìn thấy trong tủ lạnh còn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn nên liền làm cho mình một bát mì. Bình thường giữa trưa Hạ Ngang luôn không trở lại ăn cơm nên tôi cũng không làm thừa.
Cẩn Du nhìn mì trong bát tôi, ngừng một chút, hỏi: “Còn nữa không?”
Tôi rất bất ngờ khi Cẩn Du vẫn còn ở đây, ngước mắt nhìn anh, đáp: “Không có.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tôi đứng dậy đi ra ngoài. Bên ngoài là một nhân viên chuyển phát, anh ta cầm trong tay một gói quà tinh xảo, sau đó đưa biên lai cho tôi xem.
Biên lai viết bằng tiếng Anh, tôi liếc nhìn xuống, bên trên đó viết sản phẩm là cặp đồng hồ đôi thủ công của Cartier, người nhận là Hà Tiểu Cảnh và Diệp Cẩn Du, ngày đặt là 26 tháng 12, có lẽ là vừa đến Pháp đã đến Cartier đặt làm.
Tôi nói câu sorry, đang muốn nói tôi không thể ký nhận được, Cẩn Du đã đi ra, anh ký lên biên lai sau đó nhận lấy gói quà tinh xảo đó.
Nhân viên chuyển phát rời đi, vẻ mặt Cẩn Du có chút mất tự nhiên, sau đó anh nói với tôi một câu: “Thực xin lỗi.”
Tôi cảm thấy buồn cười nhưng lại không thể cười nổi: “Thực xin lỗi cái gì, thực xin lỗi khi chúng ta ở bên nhau chưa bao giờ tặng tôi một món quà đắt tiền nào sao?”
“Không phải chuyện này.” Cẩn Du lắc đầu, “Tôi rất xin lỗi vì trước đó đã hiểu lầm quan hệ của em và bác…”
Tôi không biết Cẩn Du làm thế nào phát hiện quan hệ giữa tôi với bác anh không phải loại quan hệ như anh vẫn nghĩ nhưng thật sự tôi không muốn nhắc lại việc này, nhưng lúc tôi chuẩn bị bước đi, Cẩn Du lại mở miệng.
Anh nói: “Bác còn nói với tôi một chuyện…”
Giống như có một tảng đá nện vào đầu, tôi xoay người nhìn anh: “Ông ấy còn nói với anh cái gì…nói
cái gì?”
Nói thực ra tôi không muốn Cẩn Du biết chuyện của cục cưng. Tình cảm lưu luyến của tôi với anh sau khi anh cùng Hà Tiểu Cảnh bên nhau đã trở thành một loại tình cảm nực cười. Mà loại tình cảm lưu luyến nực cười này còn có thể đơm chồi ra một đứa bé, chỉ cần nghĩ đến đây, tôi vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy thật đáng buồn, huống chi, cục cưng đã mất rồi…
Qua một lúc lâu sau, Cẩn Du mới mở miệng nói: “Bác nói cho tôi biết mẹ em…”
“Anh nói cái gì, anh còn có mặt mũi nói sao?” Tôi ngắt lời Cẩn Du, “Mẹ tôi vào tù là do bác anh làm hại, bây giờ anh nói với tôi một câu “thực xin lỗi” là có thể xong sao. Lời xin lỗi của anh thật đáng giá a, Diệp Cẩn Du, anh không cần làm bộ làm tịch trước mặt tôi, anh không thấy ghê tởm nhưng tôi đây ghê tởm lắm.”
Đây là lần nói chuyện dài hơi đầu tiên của tôi sau khi bị chẩn đoán mắc chứng tự kỷ . Sắc mặt Diệp Cẩn Du tái nhợt đi, thời trung học chúng tôi thường lấy chuyện cãi nhau làm trò vui nhưng đến lúc này một câu anh cũng không phản bác.
Tôi không muốn nhìn thấy Cẩn Du nữa, liền xoay người lên tầng. Barton sau một thời gian bồi dưỡng tình cảm với tôi cũng tức giận sủa hai tiếng với Cẩn Du, sau đó cũng theo tôi lên tầng.
Một tuần trôi qua, rốt cuộc Cẩn Du cũng biến mất khỏi mắt tôi, mà Kỷ Tửu Tửu rốt cuộc cũng trở về.
Bà chủ cho thuê nhà chủ động đổi phòng trọ cho tôi, từ tầng 3 chuyển lên tầng 4. Bởi vì bóng ma đêm đó, cho dù đã chuyển lên tầng 4, tôi vẫn muốn làm một cái cửa sổ phòng cướp.
Trước khi Kỷ Tửu Tửu về nước một ngày, tôi nhờ Hạ Ngang giúp tôi mua một cánh cửa sổ chất lượng tốt. Hạ Ngang không từ chối, lái xe đưa tôi đến một cửa hàng nội thất.
Sau khi trở về từ cửa hàng nội thất, Hạ Ngang cùng với người thợ thay cửa sổ cho tôi. Chỉ một việc như vậy, sau khi kết thúc mặt trời cũng đã ngả về tây.
Xử lí xong hết mọi chuyện, Hạ Ngang nói: “Thực ra, cậu vẫn có thể ở nhà tớ.”
Tôi gãi đầu: “Thực ra trị an của nhà trọ này cũng rất tốt, cảnh sát nói đêm đó là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì tên nghiện đêm đó đã từng ở đây rất lâu.”
Hạ Ngang không nói thêm gì nữa, sau đó tôi mời anh ăn cơm. Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đặt trên bàn trà đột nhiên rung lên, bởi vì tôi cách bàn trà gần hơn, nên tôi cầm lấy điện thoại đưa cho anh: “Nếu bận việc, vậy lần mời cơm này cứ để lần sau.”
Hạ Nhang nhìn điện thoại, ấn nút tắt, đáp: “Vậy lần sau, cậu…cố gắng chăm sóc bản thân.”
Tôi: “Yên tâm đi, có lần giáo huấn này, tớ sẽ chú ý nhiều hơn.”
Ngày Kỷ Tửu Tửu trở về, tôi ra sân bay đón cô ấy. Sau đó ở sân bay tôi đã gặp gỡ một người thay đổi vận mệnh của mình, người này tên Andre, người Đại lục, dáng vẻ không hề đáng tin. Cái gì gọi là không đáng tin á? Chính là đến bây giờ tôi vẫn ngạc nhiên không hiểu vì sao lúc đó mình lại tin anh ta là một nhà tìm kiếm ngôi sao.
Nhưng hồi đó nhà tìm kiếm ngôi sao cũng không nhiều như bây giờ, bảng hiệu nghề này bây giờ đã vỡ tan nát rồi, mười người thì may ra có một là thật, nhưng nếu không may thì người duy nhất kia vẫn có thể là kẻ lừa đảo.
Em họ hỏi: “Lần đó ở trong nước chị từ chối lời giới thiệu làm người mẫu của nhiếp ảnh gia kia, vì sao sau này lại cùng Andre chen chân vào vòng luẩn quẩn này?”
Tôi: “Ở trong nước chị chỉ muốn một cuộc sống thật yên ổn. Nguyện vọng lớn nhất là tìm một công việc ổn định sau đó an ổn bên chồng mình, rồi sinh một đứa con ngoan ngoãn nghe lời sau đó về sau, tâm nguyện đó đã thay đổi…”