Quá Sớm

Chương 23



Về nước, chuyện đầu tiên tôi làm là đến nhà giam thành tây thăm Tần Bạch Liên, khi tôi ký tên lên tờ giấy xin thăm nom ba chữ Tần Triều Ca, nam cảnh sát phụ trách đăng ký vội vàng ngẩng đầu liếc tôi một cái.

“Cô là…Tần Triều Ca?” Giọng nói của anh ta tràn ngập nghi ngờ.

Am cảnh sát mặt quả táo trước mặt này khiến tôi rất có hảo cảm, tôi mỉm cười gật đầu xác nhận mình chính là Tần Triều Ca.

Từ một năm trước tin tức Tần Triều Ca có mẹ đang ở trong tù đã bị tung lên, vì vậy tôi cũng không cần lo lắng ngày mai ở trong một báo lá cải nào đó sẽ có mặt tôi nữa.

“Có thể kí tên cho tôi được không?” Nam cảnh sát lôi một quyển số lên trên bàn đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy quyển sổ, cúi đầu ký tên tôi lên đó, chữ tôi cũng không tính là xấu lắm cho nên không cần luyện tập gì mà ký tên vẫn có thể nói là đẹp đẽ lưu loát, sinh động lưu loát giống như mây bay nước chảy vậy.

“Cảm ơn.” Cậu ta nói sau đó gãi gãi đầu, “Tôi sẽ không nói chuyện này cho truyền thông biết đâu.”

Tôi nói cảm ơn, sau đó đi vào phòng thăm nom.

Vài năm này Tần Bạch Liên ở trong tù cũng khá tốt. Mấy năm trước bà làm quen được với một chị cả rồi dần dần trở thành chị em thân thiết, vị chị cả này mỗi lần lao động cải tạo ở trong tù cũng đều giúp đỡ Tần Bạch Liên một ít.

Mỗi lần tới đây Tần Bạch Liên đều nhắc tới vị chị cả này với tôi, còn nói với tôi chị cả ở bên ngoài còn có mẹ già không người chăm sóc. Mẹ chị cả đã hơn 80 tuổi rồi, ở trong một khu nhà cũ nội thành thành phố Z, mỗi ngày đều nhờ vào việc nhặt đồ phế thải kiếm sống.

Cho nên lần trước đó về nước tôi đã sắp xếp cho bà cụ vào một viện dưỡng lão, tai của mẹ chị cả không tốt, lúc tôi đến thăm bà còn nhận nhầm tôi là cháu ngoại của mình. Thực ra cháu gái của bà từ nhiều năm trước đã bị lão chủ nhà xưởng cưỡng hiếp sau đó tự sát mà chết, mà chị cả chính là mẹ cô gái này. Nguyên nhân chị cả vào tù chính là vì đêm đó bà dùng con dao gọt hoa quả đâm vào tên khốn nạn kia hơn ba mươi nhát.

Có đôi khi tôi thật sự không rõ, có rất nhiều chuyện đúng sai rõ ràng có thể phân định một cách rạch ròi nhưng ở trong pháp luật thì lại biến thành không thể nào phân định rõ.

Lúc trở về Pháp, tôi kể về việc của chị cả cho Hạ Ngang. Sau khi Hạ Ngang nghe xong thì không nói gì cả, rồi chúng tôi cũng đến ngôi mộ của Barton thăm nó. Một năm trước Barton vì bệnh tim tái phát mà qua đời, ngày nó qua đời tôi mới biết thì ra nó đã mắc bệnh tim bẩm sinh từ trước rồi.

ở trước ngôi mộ, Hạ Ngang kể cho tôi câu chuyện về Barton, khi tôi nghe xong đã không thể kìm chế lệ rơi đầy mặt, tôi nói Barton thật khổ, cũng khổ sở như đứa con bé bỏng của tôi vậy, sinh mệnh có quá nhiều tiếc nuối khiến người ta nghe xong mà cảm thấy bất lực, nhưng cũng bởi vì quá bất lực cho nên số mệnh cũng giống hệt như nhau.

Tôi không tin số mệnh, nhưng có đôi khi có một số chuyện lại khiến tôi không thể không tin. Ví dụ như hồi trung học khi xem đường tình yêu trong lòng bàn tay Cẩn Du, tôi còn giễu cợt anh vì sao đường tình yêu của anh lại phân nhánh?

Đi ra khỏi nhà tù, tôi ngẩng đầu lên nhìn bức tường bao quanh, tuy bức vẽ bên ngoài nay đã trở nên loang lổ vì dấu vết của năm tháng nhưng câu khẩu hiệu bằng chữ đỏ kia vẫn không thay đổi, một cái là “Tự cường, cảm ơn”, cái còn lại là “Coi trọng cuộc sống, hướng tới tương lai.”

Tôi cúi đầu nhìn chiếc lá ngô đồng úa vàng rơi xuống dưới đường, mùa hè ở thành phố Z đã đi qua, lá cây ngô đồng cũng bắt đầu chuyển sang màu vàng, không biết chúng nó có cảm thấy tiếc nuối sự

sống ngắn ngủi của mình hay không?

Mở cửa chiếc xe Buick đõ ở ven đường, điện thoại đặt ở ghế phó lái vang lên tiếng chuông, có một tin nhắn được gửi đến.

Tôi nhìn vào điện thoại, thật lạ bởi người gửi lại là Hạ Ngang. Trong trí nhớ của tôi, Hạ Ngang luôn không thích gửi tin nhắn, có việc là trực tiếp gọi điện thoại luôn. Tôi nhìn nội dung tin nhắn, chỉ có một câu đơn giản:

“Đến thành phố Z chưa?”

Tôi nhắn lại: “Đến rồi, vừa mới đi thăm mẹ.”

Qua một lát, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Chuông điện thoại là bài hát “Tình yêu màu xanh” bằng tiếng Pháp trong album tôi phát hành năm ngoái. Lúc phát hành album thật sự rất vui sướng, cả trợ lý Trần Khả, Andre, Hạ Ngang và tôi đều đổi hết chuông điện thoại thành bài hát này, sau này Trần Khả và Andre đều đổi nhạc chuông điện thoại, chỉ có mình Hạ Ngang là mỗi lần có ai gọi tới, nhạc chuông vang lên vẫn là bài hát “Tình yêu màu xanh”, rõ ràng là một người đàn ông mạnh mẽ

nhưng nhạc chuông thì lại vô cùng não nề.

Nhận cuộc gọi, giọng nói trầm ấm của Hạ Ngang liền truyền vào trong tai: “Mấy ngày nữa tớ sẽ về thành phố Z.”

Tôi cười nói: “Tớ sẽ đến sân bay đón cậu.”

Hạ Ngang: “Cậu không tiện.”

Tôi: “Tớ đeo kính râm thật to là được.”

Hạ Ngang đáp: “Được…”

AC thuê cho tôi một căn nhà hộ độc thân ở tòa nhà gần đó. Tuy nói là một căn hộ độc thân nhưng cũng rộng hơn 90 mét vuông, có một cái gara. Mấy năm trước, một căn hộ ở tòa nhà này cũng có giá là 5, 6 ngàn một mét vuông, bây giờ mỗi mét vuông là ba vạn hai. Nghĩ đến đây tôi thực hối hận trước khi làm ngôi sao, tôi nên vay Hạ Ngang một ít tiền sau đó dấn thân vào ngành bất động sản, bây giờ cũng chẳng đến mức phải thuê nhà, mà thực chất căn nhà đang thuê cũng là do công ty chu cấp.

Vì tôi mới về nước nên AC vẫn chưa lên lịch làm việc cho tôi, vì vậy trong khoảng thời gian này tôi rất rảnh rỗi, trên cơ bản chỉ cần đến công ty luyện tập bài hát “Mối tình đầu thuần khiết” bằng tiếng Hoa sẽ phát hành vào tháng 12 là được.

Thực ra đối với lời bài hát này cảm xúc của tôi chính là…vô cảm, vì nguyên nhân cá nhân nên khi tôi rầm rì luyện tập bài hát này thì cứ như đang phúng viếng vậy.

Đương nhiên, lời này là do thầy giáo dạy nhạc của AC – Vương Cường đánh giá. Sau đó, tựa như một chữ mà đánh thức người trong mộng, bị ông nhắc nhở như vậy, tôi cũng hiểu được lúc mình hát bài hát này quả thực là đang phúng viếng.

Buổi tổi tôi đi siêu thị mua trái cây và rau dưa. Do không có thói quen ăn ở bên ngoài nên bình thường tôi đều tự mình xuống bếp nấu ăn. Ở khu bán hàng rau, lúc đang chọn ớt xanh, nhìn thấy bên quầy ớt xanh chính là quầy cà tím, nghĩ tới hai ngày nữa Hạ Ngang sẽ về nước, tôi lại chọn cà tím đặt vào giỏ hàng.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc, tôi quay đầu lại nhìn, thấy Hà Tiểu Cảnh đang đứng lựa hoa quả cách đó không xa.

Cô ấy đứng bên cạnh một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, nhìn dáng vẻ hẳn là mẹ cô ấy.

Tôi nghĩ Hà Tiểu Cảnh nhất định không nhận ra tôi, bởi vì khi cô ấy quay sang về phía tôi, khi tầm mắt lướt qua cũng không hề dừng lại chút nào.

Trải qua mấy năm như vậy, Hà Tiểu Cảnh cũng thay đổi rất nhiều, cô ấy bây giờ đã trở thành một thành phần tri thức thành phố, mái tóc dài được buộc lên, đi một đôi giày đen hiệu OL kinh điển, mặc một cái áo sơ mi được cắt may cẩn thận khéo léo tôn lên vòng eo nhỏ nhắn.

Tôi đột nhiên nghĩ rằng nếu như tôi chưa từng ra nước ngoài, cũng chưa từng ký hợp đồng với AC, mà sau khi tốt nghiệp khóa học buổi tối tôi bắt đầu làm việc, chờ Tần Bạch Liên đi ra, bức họa trước mặt này cũng sẽ xảy ra ở trên người tôi với Tần Bạch Liên.

Chọn xong đồ ăn, tôi đẩy xe hàng đến quầy thanh toán.

“Quẹt thẻ hay tiền mặt?”

Tôi liếc nhìn Hà Tiểu Cảnh vẫn đang chăm chú chọn lựa hoa quả, sau đó xoay người nói với cô thu ngân: “Tiền mặt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.