Quá Sớm

Chương 31



“ Chết rồi, đã chết từ ba năm trước rồi.”

“ Chết rồi…” Mắt Cẩn Du tối sầm lại, cả người tựa như rơi vào cõi mộng. Rất lâu sau anh mới ngước mắt lên nhìn tôi, lâu đến mức xương cốt tôi cũng phải tê dại.

“ Đã chết, từ ba năm trước…” Giọng anh nghèn nghẹn, vẻ mặt anh giống như đã ngờ trước được điều này nhưng lại không dám tin. Sau đó anh đưa tay vuốt ve mặt tôi, tỉ mỉ vuốt từ hai má xuống dưới cổ.

“ Chết như thế nào…” Anh hỏi.

“ Sinh non, vốn đã ốm yếu, lại bị viêm cơ tim do virus.” Mỗi một chữ, tựa như lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên tim tôi.

Nhớ tới đêm cục cưng đi, tôi ôm con ngồi một đêm, nhiệt độ cơ thể con lạnh dần lạnh dần, cảm thấy con cứ thế dần dần biến mất trong vòng tay tôi, tôi không có cách nào, cũng không có bất kỳ biện pháp nào, tôi rất muốn gọi điện cho Cẩn Du, hỏi xem anh có cách nào không, nếu anh cũng không có cách nào như tôi, vậy đến nhìn con lần cuối cũng được.

Nhưng sau đó tôi lại nghĩ rằng, tôi yêu Cẩn Du, giờ anh cười với Hà Tiểu Cảnh vui vẻ đến vậy, tôi không muốn làm anh khổ sở, không muốn làm anh khó xử.

Bàn tay trên cổ tôi lạnh bất thường, mắt tôi nhìn về phía anh, đôi mắt anh đỏ bừng dị thường, ngập đầy tơ máu, hốc mắt còn ánh lên giọt nước.

“ Triều Ca, em nên nói cho anh biết, hẳn là nên nói cho anh biết chứ, tại sao em lại không nói cho anh biết?” Môi Cẩn Du run run, liên tục chất vấn tôi.

Đau, ngực rất đau, tôi hít một hơi khí lạnh, dòng khí theo khí quản tràn vào lồng ngực, phổi, tim, như một con dao, đau đến mức tôi thể nào không thở nổi.

“ Vì sao tôi phải nói cho anh, vì sao phải nói cho anh biết đây Cẩn Du.”

Đột nhiên, cơ thể bị Cẩn Du kìm chặt, tôi nghe tiếng khớp xương va vào nhau răng rắc, tay Cẩn Du đặt trên cổ tôi đột nhiên mất khống chế, từng cơn đau nhức trên cổ truyền tới làm tôi đau đớn vô cùng.

Cổ bị bóp nghẹt, tôi không nói được, trợn mắt nhìn người trước mặt, Cẩn Du trước mắt dần trở nên mơ hồ, đến khi tôi muốn nhắm mắt lại, Cẩn Du lại đột ngột buông tay.

Vẻ mặt Cẩn Du hoảng loạn, lúc anh kéo tay tôi lại, cả người tôi đã không còn sức lực rơi phịch xuống đất.

Tôi chống khuỷu tay xuống rồi đứng dậy, ho khan dữ dội, cổ họng bỏng rát, tôi nhìn Cẩn Du, nước mắt không thể kiềm chế rơi xuống.

“ Cẩn Du, anh muốn giết em, vậy mà anh lại muốn giết em…” Tôi thiếu chút nữa cười lớn, cười cay đắng, dựa tường đứng dậy, tôi bước từng bước ra tới cửa.

Khi bàn tay chạm vào tay nắm cửa, trước mắt tối sầm, cả người đổ về phía trước.

Đến khi tỉnh dậy, xung quanh đều là mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, mở mắt nhìn trần nhà màu trắng, giống như có cơn gió lạnh gào thét trong ngực, cảm giác y như trong khu nhà trọ nhiều năm trước, nhìn Cẩn Du cõng Hà Tiểu Cảnh rời đi, mỗi bước đi của anh như một nhát cứa, sau đó gió lạnh thổi trong hành lang như đâm xuyên cơ thể tôi, lạnh, thực sự rất lạnh.

Tôi nhắm mắt lại. Tần Triều Ca, thật ra cho tới bây giờ mày cũng vẫn không cam lòng phải không, không cam lòng người con trai trong ký ức lại thay lòng đổi dạ chỉ trong một năm thôi, không cam lòng cậu ta không yêu mày nhiều như mày yêu cậu ta, không cam lòng con của mày cứ thế biến mất tiêu.

Kỷ Tửu Tửu bảo, thực ra trong chuyện này cũng không thể trách Cẩn Du, tôi biết, lý trí nói cho tôi biết việc này thực không thể trách Cẩn Du, nhưng tôi không nhịn được đổ lỗi cho anh. Tôi không thể tìm thấy một điểm cân bằng, tôi hận anh yêu Hà Tiểu Cảnh, tôi hận anh cho tới bây giờ không cố gắng hiểu tôi hơn, tôi hận mỗi lần tôi gặp khó khăn nhất, người ở bên tôi không phải là anh.

Bên ngoài phòng bệnh có tiếng nói chuyện, bây giờ lại đúng vào thời gian nghỉ trưa, bệnh viện rất yên ắng, vì vậy tiếng nói chuyện bên ngoài tuy rằng rất khẽ, nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ ràng.

Người nói đầu tiên là Lâm Tương.

“ Không thể tin Tiểu Ca vậy mà lại sinh con cho cậu, hơn nữa còn đưa đứa bé về thành phố Z, càng không thể tin là đến giờ cậu mới biết.”

Sau đó là Trương Nam: “ Chuyện này thì cũng có gì đâu, chẳng qua là cô ta muốn dằn vặt nhau thôi. Cẩn Du, cậu nghe tớ, cô ta đang đổi cách tra tấn cậu đấy, cô ta hận cậu năm đó đã yêu Hà

Tiểu Cảnh, cố tình không nói chuyện đứa bé cho cậu biết.” Dừng một chút lại nói tiếp. “ Người đàn bà này thật độc ác, lúc trước khi cô ta và cậu ở bên nhau tớ đã không đồng ý, nhiều vấn đề lắm, nếu tìm bạn gái tớ cũng phải tìm loại như Băng Băng đó, thực ra sau này cậu tìm được Hà Tiểu Cảnh tớ thấy rất hợp…”

“ Trương Nam, cậu nói đủ chưa?” Lên tiếng ngăn lại là Lâm Tương, “Có ai như cậu không hả, bao nhiêu năm làm bạn như vậy cậu còn không hiểu?”

“ Đủ rồi.”

“…”

Ánh sáng mặt trời cuối trưa len vào qua cánh cửa chớp, tôi nghiêng đầu nhìn kim truyền dịch trên mu bàn tay, tí tách tí tách, không gian im lặng, qua một lúc lâu, có tiếng mở cửa vang lên.

“ Tỉnh rồi à.” Cẩn Du đi đến bên giường, hỏi tôi.

Tôi gật đầu: “ Ừm, tỉnh được một lúc rồi.”

Cẩn Du muốn chạm vào trán tôi, tôi theo bản năng nghiêng đầu né tránh.

“ Vừa rồi em bị sốt rất cao.” Cẩn Du nói.

Khóe miệng giật giật, cũng không nhắc tới việc xảy ra ở khách sạn, thiếu chút nữa anh đã bóp gãy cổ tôi.

Tôi ở bệnh viện ngây người nửa ngày, lúc chạng vạng, khi tôi muốn làm thủ tục xuất viện, Cẩn Du không đồng ý, sau đó, Andre liền chạy tới, làm thủ tục xuất viện cho tôi.

Trên đường trở về, sắc mặt Andre không được tốt, đưa tôi về nhà, Andre đứng cạnh cửa sổ nhìn xung quanh một vòng, rồi xoay người nói: “ Nơi này không thể ở được nữa.”

Tôi: “ Em biết.”

Nhìn về phía tôi, anh ta bảo: “ Triều Ca, chuyện này còn tồi tệ hơn tưởng tượng nhiều, nếu công ty có ý định cho em nghỉ ngơi một thời gian…”

“ Đóng băng à…” Tôi cười cười nói: “ Không sao, em có thể hiểu được.”

Vuốt lại tóc: “ Nhân tiện em cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian.”

“ Triều Ca, đây chỉ là quyết định tạm thời, nếu có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn…” Andre nói năng có chút lộn xộn. “ Em phải tin tưởng vào anh, anh là người đại diện của em, anh chỉ hy vọng em có thể thành công hơn bất cứ ai.”

Tôi nói lời cảm ơn.

Lời nói của Andre thực ra cũng không làm tôi nghĩ nhiều lắm, bởi vì thật sự quá mệt mỏi, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, rất nhiều chuyện cũ cũng bị lôi ra.

Bên ngoài bầu trời đêm tối đen như mực, không có lấy một tia sáng nào, cũng chẳng có lấy một áng mây, tôi ngồi trên sô pha thật lâu, sau đó tôi cầm điện thoại di động gọi cho Cẩn Du.

“ Cẩn Du, đến đây đi, em có thứ này muốn cho anh xem.” Đặt điện thoại xuống, tôi đứng lên đi về phía phòng đọc sách.

Đằng sau giá sách có một cái hộp, lần đầu tiên từ khi về nước mở cái hộp này ra, không nghĩ tới tâm trạng lại cực kỳ bình tĩnh, khi mang thai cục cưng, tôi cứ ngỡ đến một ngày có thể nói cho Cẩn Du biết cảm giác kỳ diệu khi được làm mẹ. Sau khi sinh cục cưng, mỗi ngày tôi đều chụp ảnh cho con, mỗi ngày tôi đều đè nén ý nghĩ muốn gọi điện cho Cẩn Du, tôi muốn cùng anh dõi theo quá trình trưởng thành của con, tôi muốn tự mình nói cho anh biết, đôi mắt của con rất giống anh, nhưng lông mi của con lại giống tôi hơn, trán của con rất rộng, Tần Bạch Liên nói như vậy sau này con sẽ rất giàu có.

Khi tôi vẫn đang sửa sang lại một số thứ, chuông cửa vang lên, tôi đứng lên đi ra mở cửa, Cẩn Du đi vào sau tôi, tiếng bước chân phía sau không nặng không nhẹ.

Tôi ngồi xổm xuống trước chiếc hộp, Cẩn Du lặng im nhìn chiếc hộp, rồi cũng ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi lấy ra một tập ảnh, hầu hết đều là ảnh của con, có mấy bức là ảnh của tôi chụp cùng con. Ảnh chụp trước kia đều giữ trong điện thoại, sau này là Hạ Ngang giúp tôi đi rửa, anh nói: “ Nếu không bỏ xuống được, thì cứ giữ lại toàn bộ đi.”

Tôi đưa cho Cẩn Du những bức ảnh phía dưới cùng: “ Đây là ảnh chụp khi con ra đời.”

Cẩn Du đưa tay nhận lấy, ảnh chụp mờ, anh nhìn vô cùng cẩn thận, con ngươi không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào ảnh.

“ Con rất nhỏ, bởi vì sinh non, khi con sinh ra chỉ được có 2 cân.” Rồi tôi lại đưa cho anh bức ảnh khác.

Cẩn Du nhận lấy, vuốt phẳng bức ảnh, ngẩng đầu nói: “ Bức này nhìn đã lớn lên kha khá rồi, con lớn nhanh quá.”

“ Đúng vậy.” Tôi cúi đầu nhớ lại, sau đó kể: “ Bức ảnh này là khi con đầy tháng, anh xem con đang cười này, y tá trong bệnh viện bảo với em, có rất ít đứa trẻ hơn một tháng đã biết cười.”

Cẩn Du cười nhẹ, nhưng nhìn trông không giống như đang cười, dường như anh đang cố gắng hết sức để đè nén cảm xúc của mình xuống, không để mình khóc.

“ Xem mấy bức ảnh này nữa.” Tôi lại đưa cho anh mấy bức ảnh, tất cả đều là ảnh ngoài trời. Tần Bạch Liên giúp tôi chụp với con, dưới bầu trời xanh tươi đẹp, tôi mỉm cười hôn lên trán con.

Cẩn Du lấy tay che mặt, cúi đầu nghẹn ngào khóc.

“ Bức này là kỷ niệm 100 ngày.” Tôi rút bức ảnh Đỗ Mỹ Mỹ đưa con đi chụp hôm 100 ngày. “ Lúc ấy em đã trở về thành phố Z, bởi vì vội vàng chuyện của mẹ, nên khoảng thời gian ấy không thể chăm sóc con cẩn thận, đến cả chụp hình tròn 100 ngày cũng là nhờ người quen chụp hộ.”

Cẩn Du ngẩng đầu nhìn tôi: “ Đã trở về thành phố Z sao?” Sau đó anh dùng tay trái day huyệt thái dương của mình, qua thật lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “ Anh đã gặp con một lần…”

Nghe Cẩn Du nhắc như vậy, tôi cũng nhớ ra khi đó quả có chuyện này. Đỗ Mỹ Mỹ bế con xuống dưới lầu tản bộ trở về có nói gặp một đôi tình nhân.

Tôi không nhịn được cười khẽ, giống như ngược về thời gian gặp lại câu chuyện bi hài ngày xưa.

“ Lần đó anh với Hà Tiểu Cảnh cùng gặp.” Tôi nhìn Cẩn Du. “ Có phải cô ấy còn bảo anh với con rất giống nhau không.”

Cẩn Du hít mạnh một hơi, sau đó cúi đầu xem ảnh chụp của con, nhìn chăm chú.



Trong hộp ngoài ảnh chụp, còn có một chiếc khóa trường mệnh Tần Bạch Liên tặng con, và quyển nhật ký tôi viết hồi còn ở trấn nhỏ vùng Tây Bắc xa xôi.

Nhật ký không có khóa, mặc dù được tôi mang về, đi cùng tôi tới thành phố Z, sau đó lại sang Pháp, rồi lại quay về, nhưng tôi cũng không mở ra lấy một lần.

Con người luôn luôn thay đổi theo thời gian, nhớ lại trước kia, tôi cảm thấy mình thật ngốc, thời gian trôi qua, nhìn lại quá khứ của Tần Triều Ca, không thể không nghĩ vì sao khi đó lại có thể ngốc đến vậy, cố gìn giữ một tình yêu chờ đợi nó nở hoa kết quả, nhưng không biết chờ đợi này lại là mãi mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.