Quá Sớm

Chương 32



Dường như đã ngồi khá lâu, đầu gối của tôi tê rần, tôi nhìn Cẩn Du nói: “ Anh hỏi tôi tại sao không nói chuyện về con cho anh biết…Cẩn Du, không phải tôi không muốn nói, tôi là mẹ của con, anh là ba của con, tôi là người muốn anh biết về con của chúng ta đã được sinh ra hơn bất cứ ai.”

“Khi còn ở thành phố Z, tôi từng gọi điện thoại cho anh, nghe điện thoại là Hà Tiểu Cảnh, sau đó tôi cúp máy luôn. Thực xin lỗi, tôi không mở miệng được, sau đó lại bởi vì bận rộn chuyện của mẹ, nghĩ thật lâu cuối cùng quyết định sau một thời gian nữa sẽ liên lạc lại với anh, trong tiềm thức, tôi vẫn còn chút kiêu ngạo không muốn cho anh biết mẹ tôi là tội phạm sớm như vậy.”

Hai mắt đau xót vô cùng, tôi đưa tay lên dụi mắt, rồi nói tiếp: “ Sau đó tôi đi tìm Tống Lê Minh, cũng chính là bác rể của anh, ông ấy đã giúp mẹ tôi, sau đó khi mọi việc giải quyết xong xuôi, anh cũng trở về.”

Tôi cúi đầu nhìn cuốn nhật ký trong hộp, nếu tôi nhớ không nhầm, trang đầu tiên của cuốn nhật ký có viết một câu, hình như là viết: “Cẩn Du, anh có biết em nhớ anh biết bao nhiêu không?”

“ Thành thật mà nói, khi tôi vui sướng những tưởng sẽ nói cho anh biết về chuyện của con, lại biết được anh và Hà Tiểu Cảnh đang ở bên nhau.”

Tôi xoa xoa trán, nói năng có chút lộn xộn, bình tĩnh hơn, mới nói tiếp: “ Anh luôn cho rằng lần đầu tiên chúng ta gặp lại nhau là trên con đường đó, nhưng thực ra không phải vậy. Tôi đã từng tới nhà tìm anh, khi đó tôi ở căn nhà phía đối diện, tôi vừa chuyển đến là lập tức chạy sang tìm anh, sau đó…thật chết tiệt mà!!! Tôi còn chưa leo hết cầu thang đã thấy anh cõng Hà Tiểu Cảnh đi xuống.”

“ Cẩn Du, tha thứ cho tôi khi đó tưởng nhầm anh và Hà Tiểu Cảnh đang yêu nhau, nên khi anh nói anh và Hà Tiểu Cảnh không phải như vậy, tôi đã cho rằng anh nói dối.”

“Khi đó thực sự đã sụp đổ lắm rồi, tôi không cách nào chấp nhận được việc này, sau đó con lại xảy ra chuyện, viêm cơ tim cấp tính do virus.”

“ Con nằm viện 3 ngày, ngày 16 tháng 7 qua đời, đúng rồi, con ra đời đúng giao thừa, đổi thành lịch dương là ngày 19 tháng 2, tính lại, từ lúc sinh ra đến lúc qua đời trong tay tôi, cục cưng ở lại bên tôi chỉ vỏn vẹn có 4 tháng…”

“ Đến tận khi qua đời, con vẫn chưa có tên, bởi vì muốn để cho ba nó đặt tên, nên vẫn kéo dài. Sau đó khi làm giấy chứng tử cần phải có tên, trước khi con mất Tống Lê Minh đã đặt cho con một cái tên, Tần Bác Xa, bao la sâu thẳm, cái tên nghe cũng rất hay, phải không?”

“ Tần Bác Xa…Tần Bác Xa…Cẩn Du nhỏ giọng kêu từng tiếng, sau đó anh ngẩng đầu, khuôn mặt tràn đầy nước mắt, trông rất chật vật.

Anh cắn răng, đôi môi run run, miệng gọi tên tôi, nhưng không phát ra âm thanh gì, tựa như có thứ gì mắc kẹt trong cổ họng.

-

Có quá nhiều phóng viên rình rập quanh căn hộ, đúng như Andre nói, căn hộ không thể ở được nữa. Kỳ nghỉ của tôi rất dài, không thể lãng phí. Trước khi lên chuyến bay đi Thanh Đảo, tôi đến gặp Tần Bạch Liên, nói cho bà tin tốt, sau đó nói tin không tốt rồi rời đi. Khi Tần Bạch Liên nghe tôi nói muốn đi Thanh Đảo nghỉ ngơi, bà im lặng một lúc lâu: “ Tới thăm bà ngoại con, giúp mẹ chăm sóc bà.”

Sau khi vào thăm Tần Bạch Liên, cảnh sát ngồi ở bàn ký nhận đã thay đổi thành người khác, so với nam cảnh sát xin chữ ký của tôi thì lớn tuổi hơn nhiều. Khi nhìn thấy tôi, ông đột nhiên nhớ ra chuyện gì liền gọi tôi tới.

“ Cháu có biết người đàn ông này không?” Ông chỉ vào tên của một người trong sổ đăng kí, “ Vài năm nay vẫn mang đồ đến đây, nhưng chưa một lần vào trong.”

Tôi liếc nhìn, thấy ba chữ Diệp Cẩn Du, viết trong cột người thân- gia đình.

Tôi gật gật đầu: “ Là một người quen.”

-

Tôi vẫn luôn cảm thấy Thanh Đảo là một thành phố xinh đẹp, Thanh Đảo trong trí nhớ của tôi, ngói đỏ cây xanh biển xanh trời xanh.

Khi tôi được ba tuổi, tôi và Tần Bạch Liên từ nơi đó đi đến thành phố Z, sau khi lớn lên có trở về vài lần. Nhưng sau này vì Tần Bạch Liên gặp chuyện không may nên không có cơ hội quay trở về. Ở Thanh Đảo có bà ngoại già yếu, hơn 80 tuổi, có cậu, mợ và một cô em họ. Cậu của tôi là một người nghiêm khắc, mợ thì rất hung dữ, cũng không thích tôi, còn về cô em họ, Tần Bạch Liên nói khi còn bé tôi rất thích chơi với nó, nhưng tôi cũng không nhớ được gì hết, sau khi lớn lên có gặp lại ở Thanh Đảo 2 lần, sau không gặp nữa, nghe nói là cậu mợ đưa sang Anh du học.

Lần tôi trở về Thanh Đảo này bất chợt liên lạc với em họ, con bé đang ở đây, nó nói nếu có thời gian hy vọng tôi có thể ở lại đây vài ngày.

Nhà bà ngoại ở gần một làng chài nhỏ, sau do du lịch phát triển, làng chài trở thành khu du lịch cấp quốc gia.

Xuống máy bay, sân bay Thanh Đảo rất náo nhiệt, dễ dàng bắt gặp những cô hướng dẫn viên tay cầm cờ nhỏ màu đỏ, đằng sau là một hàng dài khách du lịch.

Tôi tháo kính râm xuống, nhìn quanh bốn phía, chỗ đón khách có một cô gái mặc bộ đồ trắng đang nhiệt tình vẫy tay với tôi, tôi bước nhanh tới, cô gái cười với tôi: “ Chào chị, em là Tiểu Lâm.”

Ngồi trong taxi, con bé kể cho tôi sự thay đổi của Thanh Đảo trong mấy năm nay, tôi mỉm cười lắng nghe, con bé hỏi: “ Mấy năm nay bác thế nào?”;“ Bác ở trong đó có khỏe không?” Sau khi về nước tôi và con bé có liên lạc, con bé có biết một chút về chuyện của Tần Bạch Liên, cậu mợ cũng biết, chỉ giấu bà.

“ Rất tốt.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi quay lại hỏi con bé: “ Bà ngoại đâu, mấy năm nay bà có khỏe không?”

Trong ấn tượng của tôi, trí nhớ bà ngoại vẫn không tốt, ví như trước đây bà vẫn gội sai tên tôi và em họ. Mẹ tôi là con gái út, từ nhỏ đã luôn được yêu chiều, nhưng mẹ tôi luôn chọc tức bà, cũng giống như tôi chọc tức mẹ tôi.

“ Rất tốt, thân thể khỏe mạnh nhưng trí nhớ vẫn rất kém, mấy năm trước còn nhắc bác lâu lắm không về, bây giờ cũng không thấy nhắc đến nữa.”

Tôi “ ừm” một tiếng, cúi đầu mở di động, có hơn 10 cuộc gọi nhỡ, liếc mắt nhìn qua, sau đó cất điện thoại vào túi.

Taxi dừng lại ở một dãy nhà cũ, khi xuống xe, bác tài xế mặc một cái áp dệt kim hở cổ hỏi tôi: “ Cô có phải là diễn viên Tần Triều Ca?”

Tôi cười, nói dối: “ Làm sao có thể, tôi và cô ấy có chút giống nhau.”

Bác lái xe vẫn nghi ngờ quan sát tôi vài lần, lúc này em họ Tần Lâm dùng tiếng địa phương nói chuyện với bác lái xe vài câu, sau đó bác lái xe dùng tiếng địa phương nói: “ Thật đúng là giống nhau.”

Cậu sắp xếp cho tôi ở căn nhà mới, nhưng tôi vẫn thích sống ở căn nhà cũ này, cậu tôi kinh doanh hải sản, vì tiện cho công việc nên cũng ở đây.

Căn nhà cũ ở rất gần biển, chỉ cách một khoảng nhỏ, nhà cũng cũ kĩ lắm rồi, nghe nói còn mấy năm sau sẽ di dời đi nơi khác.

Cùng em họ vào nhà, bà ngoại đang ngồi trên ghế nghe đài, tôi gọi bà một tiếng, bà quay đầu liếc nhìn tôi một cái, nhưng không nhận ra, lại quay đi tiếp tục nghe đài.

Cậu đưa tôi đến bên bà, ghé vào lỗ tai bà nói: “ Đây là con gái của Bạch Liên, hôm nay trở về gặp bà.”

“ Bạch Liên à.” Bà quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đục ngầu hiện lên chút tia sáng. “ Bạch Liên đã trở về sao?”

Tôi ngồi xổm bên cạnh, nắm tay bà, gọi: “ Bà ngoại…”

Bà ngoại nắm tay tôi: “ Bạch Liên.”

Tôi vẫn ở lại căn phòng cũ, giống như mỗi lần trước về Thanh Đảo. Cậu cho người dọn dẹp căn phòng, giấy dán tường đã được đổi, ga trải giường, chăn cũng được thay mới.

Buổi tối cùng ăn cơm với bà ngoại, cậu và em họ, sau đó cậu tìm tôi nói chuyện, ngồi ở ghế đá bên ngoài sân, những cơn gió ấm áp từ biển thổi vào.

Nói chuyện xong cậu thở dài: “ Những ngày này hãy dành thời gian bên bà, mấy năm nay Thanh Đảo thay đổi rất nhiều, nhân dịp Tiểu Lâm còn chưa đi Anh, bảo nó đưa cháu đi dạo.”

Sau khi nói chuyện với cậu, em họ và tôi cùng đi bộ đến một làng chài gần đó, trên đường đi con bé kể chuyện về cuộc sống ở Anh của mình, cũng nói về mối tình đầu của nó, và còn bảo nó đang hẹn hò.

Sau khi trở về, con bé cứ muốn nói lại thôi, tận đến khi tôi rửa mặt chuẩn bị đi nghỉ con bé mới gõ cửa, cầm hai lon bia đi vào: “ Chị, có thể kể cho em một chút chuyện của chị không?”

Con bé nói đã từng đọc báo, sau đó do dự liếc nhìn tôi: “ Chuyện đứa bé, là thật đúng không?”

Cuộc sống ở Thanh Đảo thực nhẹ nhàng, tôi không xem TV, không dùng điện thoại, ban ngày đi xe đạp dạo xung quanh, đến tối lại trò chuyện với em họ.

Nói chuyện đến khi nhắc tới Hạ Ngang, con bé hỏi tôi Hạ Ngang có đẹp trai không?

Tôi nói: “ Rất đẹp trai.”

Tôi cũng không nói nhiều về Hạ Ngang, nhưng con bé lại thực sự có hứng thú với anh, con bé hỏi Hạ Ngang như thế nào, tôi thực không hình dung được, liền nói tên mội ngôi sao: “ Hai người có chút giống nhau.”

Tôi ở Thanh Đảo đến ngày thứ tư, em họ phải trở về Anh đi học, tôi đưa con bé tới sân bay, lúc sắp lên máy bay, con bé ôm lấy tôi: “ Chị, nghỉ ngơi thật tốt, nếu vẫn cảm thấy mệt, đừng làm nghề này nữa…”

Tôi vỗ vỗ vai con bé: “ Chị biết.”

Bên ngoài sân bay là một dãy phố bán rất nhiều đồ lưu niệm, khi đi qua một của hàng, tôi dừng lại mua một chiếc vòng tay bằng gỗ.

Tôi cúi xuống để chọn màu, sau đó cầm lấy một chiếc vòng tay màu đỏ sậm xen lẫn màu xanh ngọc, trông khá xinh, tôi đưa lên tay ướm thử, chủ hàng là một cô gái trẻ, cô ấy rất háo hức khi giúp tôi điều chỉnh kích thước vòng tay, còn nói vòng tay này sẽ đổi màu trong ánh sáng mặt trời.

Tôi xoay người, tay hơi giơ lên, xem thử màu của chiếc vòng tay, sau đó tôi không còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa bởi phía trước có người đang đi tới.

Tôi ngẩn người, người đối diện cũng rất bất ngờ, sau đó rất nhanh khôi phục lại cảm xúc, tựa như cuộc gặp bất ngờ này là điều vô cùng tự nhiên.

Trên đường về, tôi nâng chiếc vòng trên cổ tay cho Hạ Ngang xem, Hạ Ngang liếc nhìn: “ Rất đẹp.”

Tôi quay đầu hỏi anh: “ Sao anh lại ở đây?”

Hạ Ngang lại liếc nhìn tôi: “ Tìm em.”

Tôi cười vui vẻ, cũng không hỏi là sao anh biết tôi ở đây: “ Chưa ăn cơm trưa phải không, để về em nấu rồi ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.