Quá Sớm

Chương 35



Khi về nhà, nhìn thấy Cẩn Du cậu rất ngạc nhiên, cậu gọi tôi sang một bên rồi hỏi: “ Sao lại có thêm một người nữa?”

Nhất thời tôi cũng không biết nói thế nào đối với vị khách không mời mà tới đang ngồi trong phòng khách này, tôi quay đầu thở dài, nói là bạn học đến đây du lịch.

Cậu nhìn tôi, cũng không hỏi nhiều, lên tầng chuẩn bị phòng.

Trên tầng có hai phòng, của tôi và Hạ Ngang, phòng khách dành cho Cẩn Du ở tầng 2 gần phòng của cậu, trước đây là phòng của em họ tôi, nhưng vì em họ hàng năm không về nhà, nên đổi thành phòng cho khách.

Cẩn Du ở ngay phía dưới phòng tôi, bởi vì ở phòng cũ, hiệu quả cách âm kém, trước đây nghỉ hè, khi làm bài tập trong phòng, nếu mợ có làm gì trong phòng, tôi đều nghe thấy rõ ràng.

Cho nên khi tôi ở trong phòng đi lại, âm thanh sàn gỗ sàn sạt, tôi đoán Cẩn Du dưới lầu cũng nghe thấy rõ ràng, hơn nữa nếu tôi nhớ không lầm, thính giác của Cẩn Du rất nhạy, ví như trước đây tôi và anh đã ngồi rất xa rồi nhưng khi tôi hơi chút quay đầu nói chuyện với nam sinh đằng sau, một ánh mắt cảnh cáo liền liếc qua.

Tôi đi vào phòng Hạ Ngang, khi đi vào thấy anh đang gọi điện thoại, nói tiếng Pháp, Hạ Ngang nhìn thấy tôi đi vào. liền tắt điện thoại đi đến bên tôi.

“ Bên Pháp có việc gì sao?”

Hạ Ngang: “ Chút việc nhỏ thôi.”

Tôi “ ừm “ một tiếng, sau đó đi ra ngoài ban công, gió bên ngoài thổi tới làm làn váy tôi bay bay, tôi quay đầu nói chuyện với Hạ Ngang: “ Vài ngày nữa em sẽ trở lại làm việc.”

“ Đừng gây áp lực cho mình, nếu…” Nói đến đây Hạ Ngang nhìn tôi: “ Thật ra anh vẫn không thích em làm công việc này.”

Tôi nhún nhún vai: “ Em còn hợp đồng.”

“ Anh có thể trả tiền bồi thường giúp em.”

Tôi cười lắc đầu: “ Không cần, tạm thời em vẫn thích công việc này.”

Hạ Ngang liếc nhìn tôi, rồi không nói gì nữa, tựa như tính anh từ trước đến nay, chưa bao giờ phản đối quyết định của tôi, ngay cả khi anh không thích, nếu tôi thực sự quyết tâm, anh vẫn sẽ yên lặng ủng hộ.

Trước kia tôi cảm thấy Hạ Ngang không thích tôi, vì bên người anh có rất nhiều người xinh đẹp, hơn nữa nếu nói tôi và mẫu người phụ nữa của Cẩn Du có chút giống nhau thì mẫu người phụ nữ của Hạ Ngang tuyệt đối không giống tôi, căn cứ vào tổng kết vài năm ở Pháp của tôi, tôi nghĩ rằng Hạ Ngang thích phụ nữ nóng bỏng.

Nhưng ngày hôm qua nghe lời Hạ Ngang nói với tôi, tôi rất mâu thuẫn.

Hôm nay đi dạo phố mua bảy tám túi trở về, bên trong có quần áo của Hạ Ngang, đồ chăm sóc sức khỏe cho cậu và bà ngoại, còn có một chiếc váy liền cho tôi, tôi cảm thấy nó rất bình thường nhưng Hạ Ngang lại thấy nó đẹp nên đã mua.

Hạ Ngang đã thay bộ quần áo thể thao cậu mượn ra, tôi thấy không còn gì nên đi xuống dưới lầu, thấy bên ngoài có vòi nước, tôi liền đem quần áo bẩn ra giặt, quay người đi lấy chậu khi trở lại đã thấy Cẩn Du xuống tầng.

Cẩn Du nhìn găng tay cao su trên tay tôi, nâng mắt hỏi: “ Giặt quần áo à?”

Tôi không để ý đến anh, Cẩn Du bước mấy bước dài liền đuổi kịp, lấy đi chậu trong tay tôi: “ Anh giặt giúp em.”

Tôi buồn cười nhìn anh: “ Anh giặt?”

Cẩn Du gật đầu với tôi: “ Hồi đại học quần áo chủ yếu là anh giặt.”

“ Phải không?” Tôi từ từ mở miệng nói: “ Em còn tưởng Hà Tiểu Cảnh giặt giúp anh.”

Mắt Cẩn Du tối lại, sau đó cúi đầu nở nụ cười, cầm chậu đi.

Nếu Cẩn Du chủ động yêu cầu giặt quần áo thì tôi cứ đơn giản đưa găng tay cho anh là xong. Cẩn Du không nói gì, sau đó khi anh nhìn thấy bộ quần áo thể thao, bất ngờ ngẩng đầu hỏi tôi: “ Quần áo này ai mặc?”

Tôi nói: “ Hạ Ngang.”

Cẩn Du nheo nheo mắt hơi chút do dự, sau đó bắt đầu vặn nước.

Nước chảy ra rất lạnh, khi rửa tay tôi hỏi Cẩn Du: “ Khi nào anh đi?”

“ Trở về cùng với em.” Nói xong Cẩn Du cũng không chờ tôi trả lời, tự lộn áo sơ mi, sau đó xả nước đầy chậu.

Tôi ngồi xổm xuống nhìn Cẩn Du giặt đồ, dời tầm mắt về phía vòi nước đang chảy, tôi mở miệng nói: “ Cẩn Du, đừng theo em nữa, em thật sự không nghĩ sẽ lại ở bên anh.”

Cẩn Du cúi đầu giặt quần áo, như không nghe thấy lời tôi nói, cúi đầu lấy một ít bột giặt.

“ Diệp Cẩn Du, anh như vậy là sao?” Tôi tăng âm lượng, sắc mặt nghiêm túc.

Cẩn Du quay lại, nhìn vào tôi nói: “ Tần Triều Ca, em không có quyền ngăn cản anh.”

Tôi: “ Bởi vì việc làm của anh có ảnh hưởng đến cuộc sống của em nên em có quyền ngăn cản.”

“ Nếu vậy em có thể đến đồn cảnh sát tố cáo anh, chứ không phải nói với anh.” Dừng lại, Cẩn Du mỉm cười: “ Nhưng mà cũng không có cảnh sát nào rỗi việc để quản chuyện của chúng ta, Triều Ca, chỉ là anh lại theo đuổi em một lần nữa thôi.”

Tôi cười, không muốn nói chuyện với Cẩn Du nữa, đứng dậy đi vào trong nhà.

Bữa tối là cậu nấu, một bàn đầy thức ăn, rất nhiều. Xong bữa tối, tôi ra bên ngoài xem,thấy bộ quần áo thể thao có vẻ đã khô, phất phơ trong gió.

Cẩn Du ăn xong cũng rất chịu khó giúp cậu rửa bát trong bếp, tôi và Hạ Ngang không có việc gì nên ra phòng khách bóc hạt dẻ ăn.

Sau khi rửa bát xong, Cẩn Du cũng ra phòng khách ngồi cùng Hạ Ngang.

Hạ Ngang không thích ăn hạt dẻ, đưa một nắm hạt dẻ đã bóc vỏ đến trước mặt tôi, tôi liếc nhìn rồi nói cảm ơn anh.

Hạ Ngang: “ Không cần.”

“ Hạ Ngang, lát nữa đi chơi bóng đi.” Cẩn Du ngồi ở một bên đột nhiên nói: “ Tớ vừa mới hỏi cậu, cậu nói ở phía trước có một trường tiểu học, trong trường có sân bóng rổ.”

“ Được.” Hạ Ngang đứng lên. “ Tớ đi thay quần áo.”

Sau khi Hạ Ngang đi khỏi, Cẩn Du nhìn về phía tôi, sau lại nhìn nhìn hạt dẻ trước mặt tôi, rồi nói: “ Triều Ca, em cũng đi đi.”

“ Các anh đi chơi đi, em không đi.”

Cẩn Du cười nhẹ một tiếng, sau nói: “ Đi thôi, ở nhà cũng chán.”

Tôi không chịu nổi giọng điệu này của Cẩn Du: “ Em lên tầng thay quần áo.”

Thay quần áo xong đi xuống, Cẩn Du và Hạ Ngang đều ở dưới lầu chờ tôi, tôi nhìn cảnh này có điểm quen mắt. Trước đây nếu Cẩn Du cùng Hạ Ngang chơi, bình thường hai người đều sẽ chờ tôi ở trước sân thể dục, sau đó tôi sẽ vô cùng từ tốn bước tới, chờ khi tôi đến nơi, Cẩn Du sẽ nhíu mày: “ Triều Ca, em là rùa đầu thai sao?”

Cổng trường mới xây, nếu cậu không nói, tôi cũng không biết đi qua một loạt khu dân cư còn có một trường tiểu học quy mô không nhỏ như vậy.

Đến cổng trường, tôi rất ngạc nhiên trường tiểu học này sao vẫn còn ồn ào như vậy, hiện tại đã là 6- 7 giờ tối, tiếng chuông reo lên, sau đó những nhóm học sinh tiểu học đeo khăn quàng đỏ đổ ra từ một số lớp học.

“ Bọn chúng bây giờ mới tan học?”

“ Chắc là không phải.” Nói chuyện là Cẩn Du, anh suy nghĩ một chút: “ Triều Ca, em không nhớ hồi tiểu học chúng ta cũng có khóa học buổi tối sao, chắc là bây giờ mới tan học.”

Tôi: “ Em không nhớ.”

Cẩn Du thu lại nét cười trên mặt, sau đó đi đến dãy nhà trước sân bóng rổ.

Tôi không quá hứng thú đối với chuyện bọn họ chơi bóng rổ, ngay cả trước đây, khi hai người bọn họ chơi tôi cũng đều ngồi ngẩn người một bên.

Cạnh sân bóng rổ có hai bậc thang, tôi ngồi trên bậc ngẩn người, bên cạnh tôi có hai cậu bé, trên tay bọn chúng đều cầm vợt tennis, chắc cả hai vừa chơi xong mới lại đây ngồi nghỉ.

Bọn chúng nói chuyện về trò chơi, tôi nghe không hiểu chút nào, nói là khi làm nhiệm vụ phải như thế nào mới đạt nhiều kinh nghiệm, phải làm sao mới tăng lực chiến.

Rõ ràng chỉ là đứa trẻ mới 7 – 8 tuổi thôi nhưng lời nói lại rất rõ ràng hợp lý, tôi nghe cảm thấy rất thú vị, khi ngẩng đầu lên chợt thấy Cẩn Du đang cười với tôi, anh cầm quả bóng rổ trong tay mà chậm chạp không ném lên, đứng ở dưới rổ bóng, cứ yên lặng như vậy nhìn tôi, tôi lại yên lặng nhìn bọn trẻ, ánh mắt anh phản chiếu ngọn đèn dưới sân bóng khi sáng khi tối.

Hạ Ngang vẫn phải trở về Pháp sớm, anh về thành phố Z trước, rồi từ thành phố Z bay về Pháp, tôi nói chuyện điện thoại với Andre, anh ta nói tin xấu về tôi cơ bản đã được giải quyết, có thể quay về làm việc, nhưng nếu tôi đồng ý, anh ta có thể để tôi nghỉ thêm 2 ngày.

Tôi nói không cần, sau đó khi tắt điện thoại, Andre nhắc tôi lần này có Diệp gia giúp tôi giải quyết rắc rối.

“ Cẩn Du đã giúp đỡ rất nhiều, nếu không có anh ta, sự việc lần này không thể giải quyết nhanh như vậy đâu.”

Tôi “ ừm” một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Trở về Z thị, trợ lý Trần Khải đi đón tôi, khi xuống máy bay cô ấy chạy đến ôm tôi, sau đó kích động nói: “ Chị Triều Ca, rốt cuộc mọi việc cũng qua rồi.”

Hôm đó trở về nhà, tôi bảo Andre tìm thêm một trợ lý, theo tôi trở về từ Thanh Đảo, Cẩn Du còn hỏi tôi có phải trợ lý đó họ Trần không.

Andre đồng ý rất dễ dàng, sau đóvô cùng xúc động nói với tôi: “Anh nhớ rõ em đối với trợ lý của mình rất tốt mà, không ngờ chuyện xấu xảy ra lại chạy đi đâu mất?”

Tôi cười vui vẻ tới mức chua xót: “ Cho em thêm hai ngày nghỉ nữa đi.”

Trần Tử Minh giúp tôi xem lại căn nhà đã định mua lần trước, tôi nghĩ hiện nay vẫn dư tiền nên muốn trang trí lại ngôi nhà, tìm một công ty trang trí nội thất, thời điểm ký hợp đồng vậy mà lại gặp Hà Tiểu Cảnh, còn có Cẩn Du đang đi từ thang máy xuống.

“ Đây là bản hợp đồng mẫu, bạn xem xem.”

Tôi đọc hợp đồng, về cơ bản là không có vấn đề gì, đang định ký tên, Hà Tiểu Cảnh lại đi đến phía tôi, nghiệp vụ viên phụ trách lập tức đứng lên, mặt đỏ bừng chào hỏi Hà Tiểu Cảnh.

“Quản lý Hà, không, Tiểu Cảnh, đã ăn cơm trưa chưa?”

Tôi thiếu chút nữa cười ra tiếng, đã lâu không gặp người đàn ông nào thành thật như vậy, ngay cả chào hỏi người con gái mình thích nghe cũng thật khó khăn.

“ Tôi đã ăn cơm cùng mấy vị thuộc sở kiến trúc rồi.” Hà Tiểu Cảnh trả lời.

Nghe giọng điệu, hẳn là người đàn ông này yêu đơn phương.

“ Triều Ca.” Hà Tiểu Cảnh chào tôi.

Tôi tháo kính râm xuống, tỏ vẻ kinh ngạc chào lại: “ Thật khéo a, Tiểu Cảnh.” Sau đó tôi ngẩng đầu nhìn Cẩn Du cách đó không xa, ông trời lại có thể an bài cảnh gặp mặt trùng hợp này, chẳng khác nào trong phim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.