Quá Sớm

Chương 39



Tôi buông bó hoa cúc trong tay xuống, lúc này Cẩn Du cũng đứng lên. Tôi cúi đầu nhìn chiếc bánh ngọt cho cục cưng nhưng khóe mắt lại nhức nhối đau xót.

Trên bia mộ là bức ảnh cục cưng chụp khi được trăm ngày, cũng là bức ảnh đẹp nhất của con, hai mắt cười híp lại thành hai vầng trăng khuyết cong cong, miệng cười toe toét lộ ra hai cái răng sữa vừa mới mọc.

“Triều Ca, cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Cẩn Du đột nhiên mở miệng nói, giọng nói có đôi chút thô ráp.

“Không cần đâu, em đã có hẹn với anh ấy rồi.” Tôi đáp.

“Ừm.” Cẩn Du tiếp lời, không nói thêm gì nữa, một lát sau, anh quay sang, dùng giọng điệu thoải mái nhất hỏi tôi, “Em với cậu ấy rất tốt phải không?”

Toi gật đầu: “Rất tốt.”

Cẩn Du khẽ cười hai tiếng, một tay đút vào trong túi quần, tay phải buông ở trên đùi dường như có chút lúng túng không biết nên để ở chỗ nào, sau khi đỡ lấy cái trán, anh nói: “Vậy hai người sống cho tốt, sống cho tốt…”

Tôi nói với Cẩn Du đã hẹn Hạ Ngang ăn cơm, thực ra Hạ Ngang cũng chưa nói gì đến chuyện tết âm lịch sẽ về, một mình tôi nấu bữa cơm tất niên. Điện thoại trên bàn ăn thường xuyên phát ra chuông báo tin nhắn tới, là người quen gửi tin nhắn chúc mừng năm mới.

Cô đơn là một loại cảm xúc có thể dồn nén hết tất cả những cảm xúc không tốt, nhất là trong một cuộc sống đặc thù như thế này. Tôi cầm điện thoại lên, sau đó gọi cho Hạ Ngang.

Điện thoại nhanh chóng được tiếp, tôi nằm úp sấp trên bàn nói chuyện, bởi vì tâm trạng không tốt nên giọng nói rất nhỏ.

“Hạ Ngang, em nhớ anh.” Tôi lẩm bẩm, “Chừng nào thì anh mới xong việc, khi nào anh xong việc thì tới đây thăm em được không? Hay là em đến Pháp gặp anh…”

Đầu bên kia điện thoại, Hạ Ngang chỉ cười, một lát sau anh mới nói một câu: “Đồ ngốc.”

“Cười cái gì?” Tôi nhíu mày hỏi.

Hạ Ngang vẫn chỉ cười, đúng lúc này, có tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền tới.

Tôi đứng phắt dậy, khóe miệng không nhịn được cong lên, sau đó tôi chạy vội ra mở cửa, quá hấp tấp tới nỗi rơi mất một chiếc dép lê.

“Chúc mừng năm mới, Triều Ca.”

Ngoài cửa chính là Hạ Ngang cao hơn tôi một cái đầu, hai mắt anh đầy ắp ý cười, áo khoác dài màu xám lại thêm khăn quàng cổ lông dê màu đen, bàn tay rủ xuống vẫn còn cầm chiếc điện thoại màu xám bạc vừa mới trò chuyện với tôi.

Tôi suýt chút nữa nghẹn ngào ra tiếng, lại dối lòng bảo: “Không phải nói là sẽ không tới đây sao?”

Tay Hạ Ngang khẽ xoa mặt tôi, cười nhẹ: “Xem ra đúng là anh không thích hợp chơi trò surprise kiểu này rồi.”

“Đúng là không hợp đâu.” Tôi gật gật đầu, “Còn hại em đau lòng hão.” Dứt lời, tôi vươn tay ôm Hạ Ngang, kiễng mũi chân ghé vào bên tai anh nói: “Chúc mừng năm mới…”

Hạ Ngang ôm tôi, hơi ngập ngừng một chút sau đó cúi xuống bắt đầu hôn tôi thật sâu.

Bàn cơm tất niên đã nguội lạnh, tôi ngẩng đầu oán giận Hạ Ngang: “Sao không trở về sớm một chút, cơm đều nguội hết rồi.”

Hạ Ngang hôn lên hai má tôi: “Anh đi hâm nóng.”

“Không cần.” Tôi giữ chặt Hạ Ngang, suy nghĩ một lát rồi nói, “Em đưa anh đi gặp một người chị em tốt của em.”

Hạ Ngang lái xe, tôi ngồi ở ghế phó lái khoa tay múa chân chỉ đường, tôi mở cửa kính xe ra, gió đêm lạnh ẩm ướt lập tức ùa vào trong xe, tôi ló ra ngoài nhìn đèn lồng đỏ rất to trên đường, lòng vui vẻ hát bài hát chúc mừng năm mới.

“Cẩn thận.” Hạ Ngang kéo tôi vào, vừa lái xe vừa “dạy dỗ” tôi, “Đừng chui đầu ra ngoài xe.”

Tôi quay đầu mỉm cười với Hạ Ngang, sau đó dùng giọng điệu thương lượng nói với anh: “Nếu không vậy buổi tối anh phải mừng tuổi cho em.” Dừng một chút tôi lại oan ức kể lể, “Đã lâu lắm rồi em không nhận được tiền mừng tuổi nữa.”

Hạ Ngang mỉm cười liếc mắt nhìn tôi rồi đáp: “Được.”

Tôi vui vẻ hỏi: “Anh tính mừng bao nhiêu?”

Hạ Ngang: “Chuyện này không phải lúc mở bao lì xì thì mới biết sao?”

“Cũng đúng.” Tôi gật đầu còn không quên nhắc nhở, “Vậy anh đừng có quên.”

Đi tới nhà Đỗ Mỹ Mỹ, chị ấy cùng với chồng mình vừa tươi cười đón chúng tôi đi vào, vừa nói: “ Còn thiếu hai món nữa là có thể ăn rồi, hai đứa cứ ngồi xuống trước đi.”

Tôi vào trong bếp giúp Đỗ Mỹ Mỹ, sau đó Đỗ Mỹ Mỹ kéo tôi sang một bên, hỏi nhỏ: “Anh ta là Hạ Ngang sao?”

Tôi hỏi: “Làm gì còn ai khác nữa?”

Đỗ Mỹ Mỹ lại ló ra nhìn thêm một cái: “Rất được rất được, rất xứng với em đó.”

Ăn cơm tất niên ở nhà Đỗ Mỹ Mỹ, tôi ngồi trên sô pha cùng với con gái của chị, Nữu Nữu thích chơi trò đọc truyện tranh, chồng Đỗ Mỹ Mỹ gần đây học theo người ta chơi cổ phiếu, sau khi ăn xong liền thảo luận với Hạ Ngang về thị trường chứng khoán trong nước.

Tôi không biết thì ra Hạ Ngang cũng có hiểu biết về thị trường chứng khoán trong nước, chơi trò chơi với Nữu Nữu, tôi lại thường quay đầu sang nhìn Hạ Ngang.

Sau đó Nữu Nữu không vui, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ lên đùi tôi, “Dì nhỏ không tập trung.”

“Haha.” Đỗ Mỹ Mỹ ở bên cạnh thêu tranh chữ thập cười ra tiếng, nói với tôi, “Triều Ca, không được lừa gạt trẻ con đâu.”

Đêm khuya, thành phố Z pháo hoa rực rỡ, tôi với Hạ Ngang cùng đi tới quảng trưởng chờ tiếng chuông báo năm mới. Lúc này đứng ở quảng trường hầu hết đều là những thanh niên, tiếng bọn họ vui đùa ẫm ĩ vang khắp bên tai.

Tôi tựa vào vai Hạ Ngang ngáp liên tục, Hạ Ngang kéo chặt áo bông to trên người tôi, anh hỏi tôi: “Có muốn về nghỉ ngơi không?”

Tôi nhìn đồng hổ, ngẩng đầu nói với Hạ Ngang, “Cũng sắp tới giao thừa rồi, đã đợi lâu như vậy, bây giờ mà về thì tiếc lắm.”

Hạ Ngang không nói thêm gì nữa, cánh tay tăng thêm lực, ôm tôi càng chặt thêm.

Nhiệt độ buổi đêm tuy rất thấp nhưng đáy lòng lại tràn ngập ấm áp. Trên quảng trường, ánh sáng rực rỡ đủ mọi màu sắc trên thác đèn thay đổi liên tục không ngừng hắt lên trên khuôn mặt Hạ Ngang, chiếu vào trong đôi con ngươi thâm u của anh, tựa như những ngọn lửa thắp sáng lòng tôi.

Tôi cọ cọ bờ vai Hạ Ngang, gạt hết tóc rối do gió thổi ra sau đầu, lẩm bẩm: “Hạ Ngang, anh nói xem tình yêu ở trong lòng một người đàn ông có thể chiếm được bao nhiêu phần?”

Hạ Ngang quay đầu liếc nhìn tôi, hỏi: “Lại nhớ tới cái gì sao?”

Tôi hít hít mũi, đem nước mắt sắp chảy xuống ép trở về, cười cười nói: “Ở bên kia trường ở Paris, đi qua một con phố sẽ tới một quảng trường, Tửu Tửu thường tới đó đánh đàn.” Ngừng một chút tôi lại chỉ về phía màn hình lớn đang phát nhạc đằng sau thác đèn, rồi nói với Hạ Ngang, “Ca khúc này, chính là khúc đàn Tửu Tửu thích đàn nhất.”

Hạ Ngang cúi đầu hôn lên trán tôi, “Đừng buồn nữa, cô ấy cũng đã qua đời rồi, đối với chuyện của cô ấy, sau khi biết anh cũng thấy rất tiếc.”

Tôi im lặng không nói lời nào, đúng lúc này, trong đám người không biết ai chợt hô lên, sau đó là tiếng nổ “đoàng đoàng”, chiếc đồng hồ quả lắc ở nhà thờ đối diện chỉ đúng 12 giờ.

“Chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.”

Trên đầu lại là một đợt pháo hoa nữa, pháo hoa phát ra ánh lửa lấp lánh phủ lên trên đám người trong quảng trường, trên quảng trường có rất nhiều đôi tình nhân đang hôn nhau, cũng có tiếng vỗ tay, tiếng hò hét ở trong đó.

Tôi mỉm cười nhìn Hạ Ngang: “Anh không định làm cái gì sao?”

Hạ Nhang nhìn tôi, lại nhìn đôi tình nhân đang hôn nhau ở bên cạnh.

Tôi nhíu mày: “Thực sự không định làm cái gì sao?”

“Ưm__” Hạ Ngang cúi người xuống, bắt lấy môi tôi.

Rạng sáng trở về, tôi ngồi trên sô pha giơ tay đòi Hạ Ngang tiền mừng tuổi.

“Đợi lúc nữa.” Hạ Ngang nói.

Một lúc sau, Hạ Ngang đưa cho tôi một bao lì xì.

“Cho em nhiều như vậy á.” Tôi vuốt ve phong bao dày cộm, nhếch miệng cười khẽ.

Hạ Ngang mỉm cười nhìn tôi: “Mở ra xem xem.”

Tôi gật đầu, sau đó bắt đầu cúi xuống bóc bao lì xì rồi “cạch” một tiếng, một cái nhẫn kim cương rơi từ trong bao ra.

Tôi ngẩn người rút giấy tờ trong bao lì xì ra, hét lớn: “Hạ Ngang, anh cũng quá qua loa rồi đấy…”

Ngừng một chút, tôi lại nói tiếp, “Cái này tính là cầu hôn sao?”

~

7 tháng sau, nhà tù nữ ở thành tây.

Tôi trở về từ Pháp liền đến ngay đón Tần Bạch Liên, thời tiết hôm nay Tần Bạch Liên ra tù rất đẹp, gió cuốn mây tan.

Tôi đứng ở cổng ôm Tần Bạch Liên, đầu chôn trong lòng bà: “Mẹ…”

“Mau buông tay ra đi, không thấy mất mặt à.” Tần Bạch Liên kéo tay tôi ra nhưng tôi không buông, bà ngước mắt nhìn Tống Lê Minh đứng cách đó không xa rồi xoay sang nói với tôi: “Chúng ta lên xe đi.”

Vừa lên xe, Tần Bạch Liên nhìn nhẫn cưới trên ngón áp út của tôi, hỏi: “Nó đối với con có tốt không?”

Tôi lấy bàn tay kia vuốt ve chiếc nhẫn cưới màu trắng bạc trên ngón áp út, khóe miệng khẽ cong lên: “Tốt.”

Tần Bạch Liên cười lắc đầu: “Thực sự không định tổ chức hôn lễ à?” Dừng một lát bà bảo, “ Hay là để mẹ thu xếp cho, đời này kết hôn cũng chỉ có 1 lần.”

Tôi lắc đầu, “Không cần đâu, con nào phải loại người chỉ để ý tới chuyện hình thức đó?”

“Sợ sẽ khó xử?” Tần Bạch Liên nhìn sắc mặt của tôi, nói thẳng: “Cảm thấy hai đứa nó có chung quá nhiều bạn bè?”

Tôi suy nghĩ lời nói của Tần Bạch Liên, tôi với Hạ Ngang đi lĩnh chứng, chụp ảnh cưới, đi tuần trăng mật, chỉ có duy mình hôn lễ là vẫn không cử hành. Nguyên nhân trong đó, có lẽ đúng như lời Tần Bạch Liên nói, bạn bè chung nhiều lắm, làm thế nào trông cũng rất giả tạo.

Trước khi tôi kết hôn với Hạ Ngang, Chung Hiểu Tình có gọi cho tôi, trong điện thoại, Chung Hiểu Tình muốn nói lại thôi, cuối cùng cô ấy chưa nói cái gì đã ngắt máy.

Tôi đoán lời Chung Hiểu Tình chưa nói ra hẳn có liên quan tới Cẩn Du.

Cẩn Du, Cẩn Du…

Lái xe đi ngang qua trung tâm thương mại Diệp Mậu, trong đầu đột nhiên nhớ tới lần hẹn năm ấy với anh, câu thổ lộ của anh khi chúng tôi cùng nhìn lên bầu trời xem nguyện thực.

“Tần Triều Ca, thực ra tớ vẫn luôn thích cậu.”

Nay, nhớ lại, nhớ lại lời nói này và người đã nói ra nó, rõ ràng đều hiện hữu ở trong trí nhớ nhưng may mà giờ đây tôi còn có thể yêu một người khác.

Tôi đi lĩnh chứng với Hạ Ngang cách đây đúng 2 tháng, sau đó tôi không màng tới sự phản đối của Andre mà tuyên bố rời khỏi showbiz. Bởi vì vẫn chưa chấm dứt hợp đồng nên Hạ Ngang đã đền giúp tôi một món tiền lớn.

Quyết định lần này cũng không cần do dự nhiều. Tuy mấy ngày hôm trước khi đọc báo thấy trong mấy tháng ngắn ngủi đã có thêm mấy cô gái debut nữa, lại còn oán giận với Hạ Ngang là vì tại kết hôn với anh nên tôi mới bỏ qua cơ hội nổi tiếng.

Sau khi kết hôn với Hạ Ngang, tôi đi theo anh tới Pháp, công việc chủ yếu của Hạ Ngang cũng tạm thời chuyển sang Lille ở Pháp. Ở đó chúng tôi ở trong một biệt thự ngoài ngoại ô, nơi này ngoại trừ những buổi hoàng hôn say lòng người còn có hàng xóm rất nhiệt tình.

Hai bên tặng đồ ăn quê nhà cho nhau, sau đó mời đối phương tới nhà mình ăn; cho nên trong cuộc sống gần một năm ở đây, khả năng nấu nướng của tôi tiến bộ không ít, ví như bà Marry có dạy tôi cách làm món bánh crepes suzette tiêu chuẩn. Hạ Ngang còn khen tôi làm ăn ngon hơn cả dân bản xứ, nhưng mà tôi cũng không tin lời Hạ Ngang lắm, bởi vì cho dù tôi có cho anh ăn khoai tây nghiền cả 1 tuần liền thì anh vẫn cảm thấy đó là mỹ vị.

Lần này về nước tôi đón Tần Bạch Liên đi Pháp. Nhưng trước khi tới Pháp tôi lại theo Tần Bạch Liên về Thanh Đảo một chuyến, trên chuyến bay tới Thanh Đảo, tôi gặp lại cục trưởng Bạc.

Tôi nhìn bộ đồ cục trưởng Bạc mặc, không giống như đi làm việc, ngược lại giống với đi du lịch hơn, một bộ quần áo thể thao màu trắng cùng với kính râm màu đen.

Mặt khác, ngồi bên cạnh anh ta còn có một cô gái trẻ tuổi, hai người rất thân thiết, khi thì nhìn nhau cười, khi thì anh ta vén tóc giúp cô gái, chỉ có điều cô gái này cũng không phải Kỷ Thiền – vợ anh ta.

Cô gái kia có lẽ là sinh viên mới ra ngoài xã hội chưa lâu, tuy có make up nhưng vẻ non nớt vẫn hiện rõ trên khuôn mặt. Luận về diện mạo, cô này kém hẳn Kỷ Tửu Tửu, luận về khí chất dịu dàng, cũng kém hẳn Kỷ Thiền vợ anh ta, chỉ là một khuôn mặt bình thường không có gì lạ, ngoại trừ một đôi mắt rất sáng.

Ngồi song song với nhau, cách một lối đi nhỏ nhưng cục trưởng Bạc không hề chú ý tới tôi cho nên tôi cũng coi như không nhìn thấy cho tới khi xuống máy bay, tôi thấy anh ta khẽ đẩy đầu cô gái đang ngả trên vai anh ta.

Tôi nghe thấy anh ta nói: “Tiểu Cửu, dậy đi, tới Thanh Đảo rồi.” Tôi đứng lên, lấy túi hành lý hộ Tần Bạch Liên sau đó lướt qua bọn họ đi xuống máy bay.

Sau khi trở về từ Thanh Đảo, Tần Bạch Liên theo tôi tới sống ở Pháp nhưng bởi vì không quen với cuộc sống tha hương ở đất nước khác nên nửa năm sau bà lại quay về thành phố Z. Cho nên khi Tần Bạch Liên trở về thành phố Z một lần nữa tôi chỉ có thể cách 10 ngày nửa tháng về thăm bà 1 lần, mà Hạ Ngang về cơ bản hàng tháng anh đều về cùng tôi ở lại vài ngày.

Ba tháng sau khi Tần Bạch Liên rời khỏi Pháp, Hạ Ngang lại về nước đón Tần Bạch Liên quay lại—Nguyên nhân là vì bụng của tôi có động, Hạ Ngang sắp được làm pa pa.

Sau khi Tần Bạch Liên ra tù, tôi đưa cho bà một món tiền. Tần Bạch Liên dùng món tiền này đầu tư cổ phiếu. Trong lúc kinh tế đình trệ, thị trường chứng khoán giảm sút vậy mà bà vẫn kiếm được.

Tần Bạch Liên dùng số tiền này đặt mua cho tôi rất nhiều của hồi môn, tuy tôi đối với của hồi môn cũng không mặn mà gì nhưng khi thấy Tần Bạch Liên thu xếp mọi việc cho tôi, trong lòng tôi vẫn rất cảm động.

Tôi rất thỏa mãn với cuộc sống hiện giờ của mình, có nhà, có người để lo, yên ổn mà bình thản.

Tôi đến phòng Tần Bạch Liên tìm bà, bà đang đeo kính mắt gõ bàn phím máy tính.

Tôi gõ cửa, lúc đi vào, Tần Bạch Liên còn đang vội vàng đóng lại cửa sổ chat.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, tôi hỏi: “Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai thế?”

“Một người bạn mà thôi.”

“Bạn nào?” Tôi hỏi tiếp.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Tần Bạch Liên lảng sang chuyện khác, “Một lát nữa mẹ còn phải tới lớp học tiếng Pháp.”

Buổi tối, tôi quay sang nói chuyện với Hạ Ngang: “Em cảm thấy mẹ em có vấn đề.”

Hạ Ngang mỉm cười hỏi: “Vấn đề gì?”

Tôi mò sang hôn anh một cái nói rất nghiêm túc: “Thực ra mẹ em vẫn còn rất trẻ.”

Hạ Ngang cũng có chút hiểu được nhưng anh không nói gì, lại hôn lên trán tôi rồi bảo: “Ngủ đi, ngày mai còn phải tới bệnh viện kiểm tra.”

Tôi không nghe, ghé vào vai Hạ Ngang làm chút động tác nhỏ, vì dựa vào quá gần mà tôi có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh cùng với tiếng hô hấp càng ngày càng dồn dập.

Hạ Ngang bắt lấy tay tôi, trong mắt rực lên tia lửa, cuối cùng anh vẫn kìm chế được, ôm tôi vào lòng, một lúc lâu sau mới nói: “Anh sợ làm tổn thương em và con.”

Tôi: “Thành thật một chút đi, anh muốn hay là không muốn?”

Hạ Ngang cứng người, mà một cái khác cũng cứng lên.

“Không muốn sao?” Hơi ngừng một chút, tôi nhìn Hạ Ngang, xấu tính hỏi: “Vậy sáng nay anh ở trong nhà vệ sinh làm cái gì thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.