Quá Sớm

Chương 41



Thấy giáo sư Lý biến đổi cách thức hẹn hò với Tần Bạch Liên, tôi cũng không muốn ở lại đây làm bóng đèn nữa nên tìm lý do đi về trước.

Trên đường trở về, đi qua một bãi cỏ, có một đám trẻ con trong khu đang ở đó gấp máy bay giấy chơi đùa. Tuy giờ đã hơn 7 giờ nhưng vì là mùa hè nên ngày dài hơn đêm, xa xa phía chân trời vẫn nhuộm hồng bởi ánh nắng chiều, đem đến cho buổi tịch dương một vẻ đẹp u sầu.

“Con gái của Bạch Liên.”

Có người ở phía sau gọi tôi, tôi quay đầu lại, thấy chính là dì hàng xóm đưa đồ ăn cho chúng tôi ban sáng.

Bà vẫy tay với tôi, ý bảo tôi ngồi xuống. Tôi nhìn về phía bà, bà đang ngồi trên băng ghế đá trong bãi cỏ, trong tay còn cầm bộ tranh thêu chữ thập đang thêu dở, dưới chân bà là một cậu bé chừng 3 tuổi đang cúi đầu chăm chú vẽ tranh.

Hiện giờ có vào trong nhà cũng chỉ đầy mồ hôi, còn không bằng ngồi bên dưới hóng mát. Nghĩ vậy tôi liền đi tới bên dì hàng xóm.

Tôi băng qua bãi cỏ sau đó ngồi vào băng ghế đá còn trống, thấy tôi đến gần, dì hàng xóm nhìn tôi mỉm cười hỏi: “Cháu kết hôn bao lâu rồi?”

Tôi trả lời: “Cũng sắp được 2 năm rồi ạ.”

Dì hàng xóm “ồ” một tiếng: “Trông cháu vẫn còn trẻ lắm?”

Tôi: “Cháu đã hơn 25 rồi.”

Dì hàng xóm mỉm cười: “Mới có 25 thôi.” Sau đó lại cường điệu thêm, “Con gái lớn của bác vẫn còn chưa có đối tượng nào, người trong nhà đều gấp muốn chết rồi.”

Tôi: “Bây giờ phổ biến kết hôn muộn, cháu là sớm quá.”

Dì hàng xóm thở dài: “Được như cháu là tốt nhất.” Dừng một chút bà lại hỏi tôi, “Bụng đã mấy tháng rồi?”

“7 tháng.” Tôi đáp, lúc này chợt có một cái máy bay giấy rơi ở dưới chân tôi.

Tôi ngẩng đầu, cách đó không xa có một cậu bé con kháu khỉnh đang đứng, không biết có phải vì cái bụng bự của tôi dọa nó sợ không mà dù nhìn thấy máy bay rơi xuống dưới chân tôi, cậu bé vẫn chậm chạp không dám tới lấy.

Máy bay giấy ở ngay dưới chân tôi, tôi liếc mắt nhìn cậu bé kia một cái, chợt cảm thấy rất muốn lấy cho nó, sau đó tôi đứng lên, duỗi thẳng lưng ngồi xổm xuống.

“Cháu làm gì vậy, muốn lấy đồ thì cứ nói với bác.” Phía sau vang lên tiếng dì hàng xóm đang chuẩn bị buông khung tranh thêu chữ thập.

“Không có việc gì đâu.” Tôi cười đáp.

Sau đó khi tay phải tôi sắp chạm vào máy bay giấy thì một bàn tay gầy gầy sạch sẽ đã nhặt máy bay lên.

Tôi đứng thẳng người, lúc này cậu bé con cũng đã chạy tới, nói với người bên cạnh tôi: “Chú ơi, máy bay này là của cháu, chú có thể trả lại cho cháu không?”

“Đây.” Người nọ đưa máy bay giấy ra trả lại cho cậu bé.

“Cảm ơn chú.” Đây là một cậu bé khá nhút nhát, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe, sau khi lấy lại được máy bay của mình thì lập tức chạy đi.

Tôi dõi mắt nhìn theo bóng dáng cậu bé chạy đi rồi ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Ánh mắt của anh cũng vừa mới chuyển từ cậu bé rời đi.

“Về từ khi nào?” Sau đó anh mở miệng hỏi tôi.

“Hôm nay.” Tôi đáp.

“Trùng hợp thật trùng hợp thật.” Cẩn Du nói, sau đó anh cụp mi, tầm mắt dừng ở cái bụng tôi, thoáng im lặng. Hai tay anh đút vào trong túi quần dài màu vàng nhạt, thoải mái nói: “Hạ Ngang đâu, cùng về nước à, đã lâu không gặp cậu ấy, có thời gian đi ăn một bữa cơm.”

Tôi nói: “Anh ấy vẫn còn ở Lille.”

“Ồ.” Cẩn Du đáp lời.

“Ừm.” Tôi gật đầu, “Qua mấy ngày nữa mới tới đây, vốn định về cùng nhưng vì em gấp gáp nên mới về thành phố Z trước với mẹ.”

“Ừ ừ.” Cẩn Du liên tục đáp lại hai tiếng sau đó nói với tôi: “Anh tới bởi vì giáo sư đại học của anh cũng ở đây, anh đến đưa cho ông ấy tập tài liệu, không ngờ lại gặp em ở đây.”

Giáo sư đại học, tài liệu, nghĩ tới Tần Bạch Liên còn đang cùng giáo sư Lý ở quán cà phê phía trước chờ Cẩn Du tôi cảm thấy hơi đau đầu.

Có đôi khi, thế giới này thật sự rất nhỏ, nó sẽ đem tất cả những người quen biết nhau trộn hết vào một chỗ, rõ ràng không có bất kì giao điểm nào nhưng lại bị thả vào trong một cái vòng luẩn quẩn có hàng ngàn hàng vạn mối liên quan.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không vì giáo sư Lý, tuy không gặp mặt nhau nhưng mối liên hệ giữa tôi với Cẩn Du, quan hệ qua lại giữa cả hai, cho dù có không muốn nghĩ tới cũng không cách nào biến mất được.

“Giáo sư đại học của anh ở đây à.” Tôi đáp, tôi cũng không muốn để Cẩn Du với Tần Bạch Liên chạm mặt, nghĩ một lát rồi tôi mở miệng hỏi, “Cẩn Du, em muốn đi ra hiệu thuốc đằng kia một lát, anh có thể đưa em đi được không?”

Nếu tôi nhớ không lầm, đằng trước khu chung cư có một hiệu thuốc, vừa đúng nơi giao lộ.

Cẩn Du “Ừ” một tiếng rồi nói: “Xe của anh ở bên kia.” Giọng điệu không mặn không nhạt, không hề chứa cảm xúc gì đáng nói.

“Làm phiền anh.” Tôi bảo.

Đi lên trước, dì hàng xóm còn vẫy vẫy tay với tôi sau đó bà còn liếc mắt nhìn Cẩn Du quan sát một chút rồi khẽ cười.

Cẩn Du đứng cách đó không xa, anh mở cửa xe cho tôi, khi tôi ngồi vào trong, anh kéo dây an toàn ra rồi tay dừng lại giữa không trung, đặt dây an toàn vào tay tôi.

“Cám ơn.” Tôi mỉm cười đáp lại rồi khóa chốt dây an toàn lại.

“Không sao.” Cẩn Du đáp.

Ngồi ở trên xe, tôi cầm điện thoại nhắn cho Tần Bạch Liên một tin, bảo bà mau trở về.

Cẩn Du không để ý tới tôi, cả đường đi đều tập trung lái xe, lúc đến giao lộ, anh nhanh chóng ngoặt xe, dừng lại ở ven đường, rồi quay đầu nói: “Để anh cùng đi vào mua với em.”

Cũng đã diễn đến cảnh này rồi tôi thật khó có thể nói cái gì khác nên gật đầu lại tiếp tục nói cảm ơn.

Cẩn Du lắc đầu, khách khí bảo: “Không có gì đâu, anh cũng không vội.” Nói xong, anh xuống xe trước.

Đến hiệu thuốc chỉ là lấy cớ, tôi cũng không có gì cần mua, nhưng lúc vừa mới bước vào hiệu thuốc, nhân viên bán hàng liền dẫn tôi với Cẩn Du đến khu dành cho phụ nữ có thai luôn.

“Mang thai mấy tháng rồi?” Nhân viên bán hàng thành thạo hỏi, nhưng người bà ấy hỏi không phải tôi mà là Cẩn Du.

Nhân viên bán hàng là một người phụ nữ đã lớn tuổi, thấy Cẩn Du không trả lời, có lẽ bà cho rằng Cẩn Du là một người ba không xứng chức nên mới nói đùa một câu: “Phụ nữ mang thai vất vả như vậy, mấy ông đàn ông các anh thì ngay cả ngày tháng mang thai cũng không nhớ.”

Đối với sự nhầm nhọt quá đáng này tôi mỉm cười xin lỗi với Cẩn Du, sau đó giải thích với bác bán hàng: “Anh ấy chỉ là bạn của cháu, tiện đường nên đưa cháu tới đây thôi.”

“Xin lỗi.” Bác bán hàng cũng cảm thấy ngại ngùng sau đó giới thiệu với tôi những dược phẩm bổ dưỡng tốt nhất dành cho phụ nữ có thai.

Đến hiệu thuốc chỉ là lấy cớ, những dược phẩm dành cho phụ nữ có thai trước khi về nước Hạ Ngang đã gửi về cho tôi hết rồi, tôi căn bản cũng không cần mua thêm cái gì.

Nhưng đã diễn thì phải diễn cho hết, tôi cầm hai hộp bong bóng cá mà bác bán hàng gợi ý rồi rời khỏi hiệu thuốc.

Lên trên xe, Cẩn Du vừa khởi động xe vừa hỏi tôi: “Trở về luôn à?”

Tôi gật đầu sau đó nói: “Tốn nhiều thời gian của anh quá.”

Cẩn Du quay đầu nhìn tôi: “Triều Ca, thực sự thì anh không gấp.”

Tôi cười khẽ: “Em cũng chỉ khách sáo vậy thôi.”

Cẩn Du nở nụ cười, so với lúc đi, không khí trên đường về tốt hơn nhiều, thậm chí anh còn kể với tôi về vài người mà cả hai cùng quen biết.

“Lâm Tương càng ngày càng bị vợ quản nghiêm, bây giờ việc mời cậu ta đi ra ngoài chơi căn bản là không thể, còn Tiểu Bạch, học cùng trung học ấy, em còn nhớ cậu ta chứ, tháng trước cậu ta cũng kết hôn rồi, vợ là người Mỹ, lúc mời rượu còn có thể nói mấy câu tiếng Bắc Kinh, rất thú vị.”

Cẩn Du có vẻ như đang hồi tưởng, vừa nói vừa cười, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Trước đó trường trung học của chúng ta kỉ niệm 100 năm thành lập trường, các bạn trong lớp cũng có cơ hội họp mặt. Triều Ca, chắc em vẫn còn nhớ rõ Dư Khương chứ, em có biết bây giờ cậu ta đang yêu ai không, chính là…” Cẩn Du nhíu mày nghĩ một lát, “Cố Tiểu Tây, chính là cô bạn nho nhỏ gầy tong teo đó. Hồi trước Dư Khương xảy ra chuyện, chính nhờ cô ấy ra mặt giải quyết giúp.”

“Thế ư, bất ngờ quá.” Tôi đáp.

“Đúng thế.” Cẩn Du nở nụ cười sau đó chửi một câu thô tục, “Chuyện bất ngờ trên đời này thật con mẹ nó nhiều quá.”

~

Đưa tôi về bên dưới tiểu khu, Cẩn Du liền rời đi. Tôi một mình đi lên trên, lúc vào nhà Tần Bạch Liên đã ngồi sẵn trên sô pha trong phòng khách chờ tôi.

“Sao đột nhiên lại gọi mẹ về?” Tần Bạch Liên hỏi tôi.

Tôi ăn ngay nói thật: “Học trò của giáo sư Lý chính là Diệp Cẩn Du.”

Tần Bạch Liên sửng sốt sau đó “ồ” một tiếng: “Tiếc là không gặp mặt nếu không thì cũng rất lý thú.”

Tôi mỉm cười: “Lại còn lý thú nữa, chẳng lẽ định giới thiệu em họ cho anh ấy thật à.”

Tần Bạch Liên vênh cằm: “Hay để mẹ thử xem?”

Tôi cười xùy một tiếng, xoay người đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: “Tùy mẹ.”

Ngày hôm sau cậu đưa bà ngoại tới khám bệnh, Tần Bạch Liên đã rời nhà từ sớm sau đó cùng cậu đi gặp bác sĩ, lấy sổ khám, đăng ký nằm viện.

Bận rộn cả một ngày, bữa tối Tần Bạch Liên định giải quyết ở Hòa Viên. Nghe Tần Bạch Liên nói đây là một nhà hàng mới mở, khung cảnh và món ăn đều rất tuyệt.

Dọc theo đường đi, Tần Bạch Liên và cậu dùng giọng Thanh Đảo nói chuyện với nhau, tôi nghe mà chẳng hiểu gì, nằm trên ghế xe chán nản nhắn tin cho Hạ Ngang.

“Nghịch di động ít thôi.” Tần Bạch Liên quay đầu nhắc nhở tôi một câu.

“Điện thoại di động dành cho phụ nữ có thai mà, ít phóng xạ lắm.” Tuy nói như vậy nhưng tôi vẫn bỏ điện thoại vào trong túi.

Tôi quay sang nhìn dòng người bên ngoài xe, trong lòng rất nhớ một người.

Hòa Viên được xây dựng theo phong cách thời dân quốc, tường trắng ngói xanh, trong vườn trông cây lựu, quả lựu đỏ hồng điểm xuyết trên tán lá cây xanh tươi, trông đẹp vô cùng.

Ba người ăn cơm nên chỉ chọn vài món ăn địa phương nổi tiếng của thành phố Z. Chắc vì ngơ ngẩn ở Pháp lâu quá nên đồ ăn của thành phố Z không còn hợp với khẩu vị của tôi nữa, chỉ ăn được có vài miếng. Vì phụ nữ có thai hay đi tiểu nên tôi lại đứng lên sau đó ra khỏi phòng hỏi người phục vụ mặc sườn xám phòng vệ sinh ở đâu. Cô phục vụ chỉ về phía trước: “Đi hết hành lang dài này là đến.”

Từ nhà vệ sinh nữ đi ra, lúc đang trên đường quay trở về, tôi nhìn chiếc gương gắn bên trên bồn rửa mặt ngắm nghía bản thân. Bởi vì mang thai, cân nặng tăng hơn nhiều so với trước kia. Khuôn mặt trái xoan khi trước đã biến thành mặt bánh bao, tay tôi bóp bóp hai má thịt, đã sắp thành bà béo tới nơi rồi.

Đột nhiên đằng sau vang lên một tiếng cười khẽ, tôi quay đầu, vị người quen này vừa thấy mặt liền mở mồm oán giận.

“Tần Triều Ca, em bạc bẽo quá đấy, về nước cũng không thèm nói với người bạn cũ này một câu.”

“Không phải là vừa mới về sao, còn chưa kịp thông báo.” Tôi cười nhìn Trần Tử Minh ăn mặc chỉnh tề đứng cách đó không xa, “Gặp khách hàng à?”

Trần Tử Minh lắc đầu, sau đó chỉ về căn phòng thứ 2 bên trái, “Tổ chức tiệc mời mấy vị quan chức tới.” Dừng một chút, Trần Tử Minh còn cố ý cười xấu xa, bỏ thêm câu, “Bên trong còn có người quen cũ của em đấy.”

Đúng lúc này, tiếng gọi “bí thư Bạc” chợt hấp dẫn lực chú ý của tôi.

Trần Tử Minh cũng nhìn theo tầm mắt của tôi, kể cho tôi: “Nửa năm trước được điều từ bên thành phố S sang đây làm phó bí thư khu ủy, nghe nói là chủ động đề nghị điều chuyển, so với chức vị cũ còn thấp hơn mấy bậc đấy.”

“Gã này đúng là có bệnh.” Tôi nói với Trần Tử Minh.

Trần Tử Minh lắc đầu, ghé vào bên tai tôi nói: “Nghe đồn là vợ chồng bất hòa nên mới chủ động xin điều chuyển.”

Tôi cười: “Vợ chồng bất hòa cũng phải thôi, gã họ Bạc này quá hủ bại, còn nuôi gái bên ngoài nữa chứ.”

Trần Tử Minh cười phì một tiếng, sau đó ho khan: “Kín miệng thôi, bí thư Bạc của chúng ta rất là thanh liêm đấy.”

Tôi nhìn về phía căn phòng bên trái đó thì thấy một đám đàn ông mặc tây trang đi từ bên trong ra, thì ra người quen cũ Trần Tử Minh vừa mới ám chỉ chính là Diệp Cẩn Du.

Bởi vì ngày hôm qua anh mặc đồ thường nên tôi không cảm thấy anh thay đổi, bây giờ anh ăn mặc chỉnh tề đứng trong đám người này thì mới thấy anh thay đổi rất nhiều. Vì da Cẩn Du trắng nên trông anh không hề có nét già nua, năm 18 tuổi tôi vẫn thường lo anh bạn trai Diệp Cẩn Du của mình cho dù có hơn 30 tuổi thì vẫn đẹp trai trẻ tuổi, nhưng hôm nay nhìn lại, năm tháng bể dâu, sao có thể không để lại dấu vết.

~

Ngoảnh đi ngoảnh lại tôi đã về thành phố Z được gần 1 tháng. Tuy ngoài miệng không nói nhưng tôi vẫn luôn chờ Hạ Ngang về, cục cưng trong bụng càng ngày càng lớn, tôi lại càng muốn gặp Hạ Ngang.

Bởi vì Tần Bạch Liên còn bận tới bệnh viện chăm sóc bà ngoại nên đã mời một người tới chăm sóc cho tôi.

Người tới là một cô gái trẻ tên Tiểu Linh đến từ vùng khác, tuổi còn chưa đến đôi mươi nhưng tay chân lại rất nhanh nhẹn.

Bữa cơm tối tôi muốn ăn cháo hải sản Hà Gia nên liền cùng Tiểu Linh đi tới Cửu Phố. Tiệm cháo Hà Gia ở “Cửu Phố” là một cửa tiệm lâu đời ở thành phố Z, không biết nó được mở năm nào, chỉ biết khi tôi vẫn còn đang học trung học, tiệm cháo Hà Gia đã nổi tiếng lắm rồi.

Đã qua giờ ăn cơm, người tới mua cháo cũng không còn nhiều, tôi với Tiểu Linh chọn vị trí ngồi bên cửa sổ. Cách bài trí của tiệm cháo Hà Gia không giống với các tiệm cháo bình thường, mỗi bàn ăn đều được ngăn cách bởi một cái bình phong bằng gỗ điêu khắc. Mặc dù tạo nên không gian độc lập nhưng hiệu quả cách âm lại không được tốt lắm, ví như tiếng nói chuyện ở bàn bên cạnh tuy chúng tôi có vô tình nhưng vẫn nghe được một ít.

“Thì ra anh cũng tốt nghiệp đại học A, em cũng có người bạn tốt nghiệp ở đại học A, nghe nói đại học A mỹ nữ nhiều như mây.”

“Thế à?”

“Em cũng chỉ nghe nói vậy thôi, em có thể hỏi một chuyện không, anh đã từng có bạn gái chưa?”

“Có rồi.”

“Mấy người?”

“Hai người.”

“Đều là ở đại học sao?”

“Không phải.”

Người con gái “ừm” một tiếng: “Thực ra em đối với chuyện tình cảm hơi khắt khe, nguyên nhân em với bạn trai cũ chia tay là vì bạn gái cũ của anh ấy cho nên em mạo muội hỏi một câu, anh cùng với người trước có còn liên lạc với nhau không?”

“…”

“Thú vị thật đấy.” Tiểu Linh ngồi đối diện với tôi khẽ nháy mắt, từ lúc bước vào tới giờ, cô ấy luôn chăm chú ngồi nghe cuộc nói chuyện của đôi nam nữ ngồi bàn bên.

Tôi mỉm cười sau đó cúi đầu húp cháo cho tới khi đôi nam nữ kia rời khỏi tiệm cháo, hai người cùng đứng bên cạnh một chiếc Touareg.

“Chị Triều Ca, chị cảm thấy đôi nam nữ này có tiến tới được không?”

“Không chắc lắm nhưng xét về hình thức thì hai người này rất xứng đôi.”

Tiểu Linh lè lưỡi: “Xem mắt trông điều kiện, em cảm thấy cô gái không xứng với anh chàng kia.”

Tôi húp mấy ngụm cháo: “Em cũng bao xem mắt trông điều kiện, nói không chừng điều kiện của cô gái này còn tốt hơn cả chàng trai kia thì sao?”

“Cũng có thể.” Tiểu Linh tỏ vẻ suy tư, “Nhưng nếu em là chàng trai kia thì sẽ rất chướng mắt với cô gái này, trừ khi bị buộc phải kết hôn nếu không em sẽ tìm người nào đó dễ chịu hơn.”

Buổi tối lúc tắm rửa xong, bụng tôi đột nhiên đau nhức từng cơn, Tần Bạch Liên còn chưa về, tôi dựa vào tường gọi Tiểu Linh. Tiểu Linh vội vã chạy từ phòng khách vào, thấy đầu tôi chảy đầy mồ hôi thì tay chân hoảng hốt.

“Gọi điện cho xe cứu thương trước rồi em gọi cho dì Tần giúp chị.” Tôi nói. Rồi nhờ Tiểu Linh dìu mình ngồi xuống sô pha, tôi đau đến chảy cả nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.