Quá Sớm

Chương 42



Ở trong phòng sinh đau đớn hơn 10 giờ mà cục cưng vẫn không ra, khoảng thời gian sau khi tôi được đưa vào bệnh viện phụ sản Tần Bạch Liên liền chạy từ bên bà ngoại tới đây.

Lúc vào phòng sinh là 8 giờ 15 phút tối, trong buổi đêm dài dằng dặc này, tôi bị cơn đau bụng sinh tra tấn đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng hơi lạnh trong phòng sinh thì lại rất nhiều, cho dù mồ hôi của tôi có chảy ướt sũng xuống dưới ga giường nhưng vẫn cảm thấy lạnh kinh khủng, cái lạnh khiến tay chân như nhũn ra.

“Hạ Ngang đâu, đã gọi điện thoại cho anh ấy chưa?” Răng nanh vì kìm nén cơn đau mà cắn nát môi, tôi quay đầu giữ chặt tay Tần Bạch Liên hỏi.

Tần Bạch Liên vỗ tay tôi trấn an: “Đã gọi điện thoại cho nó rồi, bay chuyến sớm nhất, sẽ nhanh chóng bay tới đây thôi.”

Bên ngoài phòng sinh trồng một hàng cây ngô đồng, trong gian phòng chờ sinh tôi dán mặt vào gối, gió bên ngoài rất to, có lúc lại thoáng tĩnh lặng, rồi gió mạnh mẽ thổi bạt lá cây, phát ra tiếng xào xạc.

Sau đó liền nghe thấy tiếng trời mưa, mưa rơi tí tách như những cục đá rơi trên đường, tí tách tí tách, nghe thật trong trẻo. Chợt có một cơn gió lớn, mưa bắt đầu ào lên trên cửa sổ thủy tinh, từng hồi sét đánh vang trời, ầm ĩ.

Dù biết rõ Hạ Ngang đang ở Pháp cho dù có lập tức chạy tới thì cũng cần có thời gian nhưng tôi vẫn luôn hỏi Tần Bạch Liên câu hỏi ngốc nghếch: Bao giờ Hạ Ngang tới?

Thời điểm cần người đó ở bên cạnh, tâm trạng gấp gáp nỏng nảy đó thì ra là như vậy.

Suốt một đêm mưa to, cho tới khi chân trời dần sáng, cả một đêm này, tưởng như dài tới vô biên vô hạn, tôi cũng không biết tới khi nào thì hừng đông.

Qua một lúc sau, cửa phòng sinh bị đẩy ra, sau đó có một nhóm người tất tả bước vào, trên đầu có tiếng nói chuyện, hẳn là các bác sĩ đang trao đổi, nói toàn tiếng Pháp.

Cánh mũi đột nhiên chua xót, nước mắt chảy tràn ra bên ngoài, cảm xúc từ đầu tới cuối giờ chỉ còn lại tủi thân, sau đó có một bàn tay đặt lên trán tôi, có một tiếng thở dài rất nhỏ, ngón tay thô ráp lau đi nước mắt trên khóe mắt tôi.

“Xin lỗi, Triều Ca.” Một giọng nam trầm thấp bay vào trong tay tôi, tôi hít hít cánh mũi, chỉ cảm thấy nước mắt càng chảy càng nhiều, quay đầu lại tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Hạ Ngang mặc bộ đồ tiêu khuẩn, Hạ Ngang mà tôi chờ suốt đêm cũng tới rồi, Hạ Ngang có đôi mắt đen sâu thăm thẳm đang tràn ngập áy náy và lo lắng nhìn tôi.

Một khắc kia, tôi chợt cảm thấy được bản thân mình đã hạnh phúc đến dường nào, Hạ Ngang tựa như ánh bình minh trong sinh mệnh của tôi, băng qua đêm đen, chỉ vì sự xuất hiện của anh khiến cho tôi cảm nhận được niềm vui sướng trước nay chưa từng có, bởi vì anh, tôi không sợ chờ đợi.

~

Sau khi sinh con xong, Tần Bạch Liên còn đùa: đúng là ba và con gái liền tâm, con gái phải đợi ba ba đến thì mới chịu chui ra, khóe miệng tôi cong lên, sau đó há mồm uống chén canh gà Hạ Ngang bón.

Trước khi lâm vào mê man, cuối cùng tôi cũng nghe được bác sĩ nói một câu với tôi: “Sinh được một tiểu công chúa xinh đẹp, chúc mừng cô.”

Sau khi biết được giới tính của con, tôi chợt thoáng cảm thấy may mắn. Trong tiềm thức, tôi vẫn luôn hy vọng đó là con gái chứ không phải con trai.

Cũng bởi vì sinh non nên con gái của tôi phải ở trong lồng ấp. Vì vậy từ khi tỉnh lại cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy tiểu công chúa của mình.

“Anh đã tới thăm con chưa?” Tôi hỏi Hạ Ngang.

Hạ Ngang lấy từ trong túi ra một cái di động, sau đó hơi nghiêng người, mở những bức ảnh anh chụp được cho tôi xem.

“Nhìn này, đây là con gái của chúng ta.” Hạ Ngang nhìn ảnh chụp rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi sau đó vươn cằm hôn lên trán tôi, “Cám ơn em, Triều Ca.”

Tôi cúi đầu sau đó tiếp tục nhìn ảnh chụp trong máy Hạ Ngang, những bức ảnh đều chụp con gái nằm trong lồng ấp ngủ, bàn tay mềm mại nhỏ bé của con bé còn đang áp lên má.

Tôi chưa bao giờ thấy Hạ Ngang chụp ảnh bằng điện thoại, tưởng tượng tới cảnh Hạ Ngang ngồi xổm trong phòng giữ ấm chụp ảnh cho con thì không nhịn được mỉm cười.

Hạ Ngang lại hôn lên trán tôi: “Con bé rất giống em.”

Tôi nghiêng đầu tựa vào lòng Hạ Ngang, tiếp tục nhìn ngắm ảnh chụp trong máy anh.

Bởi vì sinh tự nhiên nên ngay ngày hôm sau tôi đã có thể xuống giường, lúc đến phòng cách ly thăm con gái, Hạ Ngang kiên trì muốn ôm tôi, dọc theo đường đi đều là các bác sĩ, y tá và người nhà bệnh nhân, hai tai tôi nóng rực lên.

Đi tới lồng ấp của con gái, tôi chăm chú nhìn con sau đó quay đầu sang nhìn Hạ Ngang, hạnh phúc tràn đầy trong lòng, chợt có một gương mặt của một cục cưng khác lướt qua đầu tôi.

Năm 18 tuổi ấy tôi cũng ngồi xổm bên cạnh lồng ấp nhìn thằng bé, nhìn đôi lông mi thưa thớt nhạt màu của nó, ngắm cái miệng nhỏ nhắn của thằng bé đang hơi hé ra khi ngủ.

Tôi lắc đầu muốn để những hình ảnh đó trôi đi, sau đó chỉ vào mấy sợi tóc tơ xoăn xoăn trên đầu con gái rồi quay đầu hỏi Hạ Ngang: “Hạ Ngang, anh vốn đâu có phải là tóc xoăn tự nhiên?”

Con gái tuy đẻ non nhưng tóc cũng đã mọc dài ra, xoăn xoăn trên trán.

Hạ Ngang khẽ cười, dừng một chút mới đáp: “Chắc là di truyền cách qua thế hệ, mẹ anh cũng là tóc xoăn tự nhiên…”

Con gái ở trong lồng ấp khoảng 1 tuần, Hạ Ngang bảo với tôi rằng tuy đẻ non nhưng con bé lớn lên rất khỏe mạnh, không cần ở trong phòng giữ ấm lâu. Nhưng không biết vì sao tôi vẫn luôn lo lắng, cho tới khi Tần Bạch Liên ôm con gái tôi từ trong lồng ấp đi ra đặt vào lòng tôi, nhìn dáng vẻ ngủ say của con bé, tôi mới an tâm.

Hạ Ngang còn chưa biết cách ôm con, anh rất cẩn thận, tay chân lóng ngóng vụng về. Nhưng có lẽ đúng như lời Tần Bạch Liên nói: cha và con gái liền tâm, con gái đang khóc nhưng chỉ cần Hạ Ngang ôm sẽ dần yên tĩnh lại, sau đó nằm trong lòng anh ngủ say.

“Con bé đang yêu quá.” Chung Hiểu Tình với Lâm Tương tới thăm tôi, Chung Hiểu Tình tiếp lấy con từ trong tay Tần Bạch Liên, sau đó hỏi tôi, “Con bé tên là gì?”

“Tên là…” Tôi đáp, “Hạ Lê.”

“Tiểu Lê Tử, ngoan ngoãn nhé.” Chung Hiểu Tình nói chuyện với con sau đó cô ấy đặt con vào lòng Lâm Tương, nháy nháy mắt, “Có muốn thử cảm giác làm ba ba trước không?”

Lâm Tương khẽ cười vài tiếng, sau đó trong sự giám sát quản lý chặt chẽ của Hạ Ngang mà ôm con, lúc giao lại con bé cho Hạ Ngang còn nói: “Khuê nữ nhà cậu nặng lắm đấy.”

Hạ Ngang cười, trong mắt thoáng qua sự kiêu ngạo của người làm cha: “Mới có hơn 7 cân thôi.” (=3.5 kg)

Lâm Tương vươn tay ra định nhéo hai má của con nhưng bởi vì ánh mắt của Hạ Ngang mà phẫn nộ rụt tay về.

“Sờ có một chút thôi, đâu có làm sao.” Lâm Tương lên án.

Chung Hiểu Tình ở bên cạnh cười híp mắt, sau đó cô ấy kéo tay Lâm Tương lại, hỏi: “Có phải có xúc động muốn làm ba ba hay không?”

Lâm Tương giơ ngón tay ấn vào trán Chung Hiểu Tình, hai người đã kết hôn hơn 2 năm, nhưng những động tác nhỏ thời còn yêu nhau vẫn gìn giữ tới tận giờ.

“Có chút…”

Chúng Hiểu Tình mỉm cười rồi không ngừng nói chuyện với tôi.

Giữa trưa, Hạ Ngang vì phải làm giấy chứng sinh cho con nên rời đi. Một mình nằm trong phòng bệnh, tôi để con gái gối lên tay chơi, chốc lát sau con bé liền ngả vào ngủ bên cạnh tôi, mỗi lần tôi sờ hàng lông mày của nó là con bé sẽ nhăn mặt nhăn mũi.

“Đúng là một con nhóc xấu tính.” Tôi cười khẽ.

Tóc bết kinh khủng, vậy mà Hạ Ngang với Tần Bạch Liên lại không cho tôi gội đầu, nghe Tiểu Linh bảo phấn rôm cũng có thể làm sạch đầu nên tôi nhờ cô bé mua cho tôi một ít phấn rôm tới.

Cửa phòng bị ai đó đẩy ra, tôi tưởng Tiểu Linh đã trở về nên không ngẩng đầu lên mà nói luôn: “Mau lên, mau dạy cho chị biết cách làm sao dùng phấn rôm gội đầu.”

Im lặng.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng ở cửa, sửng sốt một lát rồi tươi cười chào hỏi: “Cẩn Du.”

Cẩn Du cũng nhoẻn miệng cười sau đó đi vào phòng bệnh, đặt túi quà lên trên ghế sô pha trong phòng bệnh rồi đi đến bên cạnh tôi nói: “Nghe nói em mới sinh nên tới đây thăm em và … con.”

Dứt lời, tầm mắt Cẩn Du liền dừng lại trên cô nhóc đang nằm ngủ bên cạnh tôi, ngập ngừng một chút, anh hỏi tôi: “Là con gái sao?”

Tôi nhìn con cười đáp: “Con gái, tên là Hạ Lê.”

Cẩn Du gật đầu, vẻ mặt thoáng chút đờ đẫn, nhìn con rồi bảo: “Trông rất đáng yêu.”

Đúng lúc này, cục cưng mở mắt ra, “Oa” một tiếng, khóc nức nở.

“Chắc là tã ướt rồi.” Tiểu Linh đi tới thuần thục thay tã cho con xong thì con cũng dừng khóc thật, bàn tay nhỏ bé cầm lấy cái khăn mềm bao quanh người.

“Anh có thể ôm không?” Cẩn Du nói.

Chần chờ một lát, tôi đật đầu rồi nhờ Tiểu Linh đặt con bé vào trong tay Cẩn Du.

Nhưng khi đứa nhỏ vừa nằm trong lòng Cẩn Du, có lẽ là vì thay đổi tư thế nên con bé lập tức khóc váng lên, Cẩn Du không giao lại con bé cho Tiểu Linh mà ngược lại anh chậm rãi đi dong trong phòng bệnh, thành thạo vỗ về, tựa như một người cha vậy.

“Triều Ca, em xem này, con bé ngừng khóc rồi, ngoan lắm.” Dần dần con bé cũng không khóc nữa, Cẩn Du quay đầu nói với tôi, nhất thời ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt anh, bởi vì ánh sáng nên nụ cười trên mặt Cẩn Du tựa như chìm trong ánh sáng mặt trời, sau đó từ từ tan biến.

Đáy lòng như bị ai đó nhéo một cái, sau đó tựa như hai người bạn cũ gặp nhau, tôi hỏi Cẩn Du: “Lần trước em gặp anh đang xem mắt, thế nào, có kết quả không?”

Cẩn Du thoáng run lên, giống như không nghe thấy câu hỏi của tôi, anh lại tiếp tục ôm con đi dong trong phòng bệnh. Lúc anh đưa con bé trả lại cho tôi không hề đưa qua Tiểu Linh mà là đặt thẳng tới bên cạnh tôi.

Lại nhìn con thêm vài lần nữa, sau đó anh mới ngẩng đầu trả lời câu hỏi lúc trước của tôi.

“Cứ như vậy thôi”, Cẩn Du đáp, vẻ mặt và lời nói của anh đều có lệ như nhau. Sau một lát anh hỏi tôi: “Hạ Ngang đâu, không ở lại đây sao?”

Tôi trả lời: “Đi làm giấy chứng sinh cho con bé rồi.”

Cẩn Du “À” một tiếng, khóe miệng khẽ cong lên, không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.