Quá Sớm

Chương 46



Lúc vừa tỉnh dậy, sau 9 năm ngủ vùi, cũng không dễ điều chỉnh, hơn nữa đối với Lê Tử, Cẩn Du còn trách tôi không giống một người làm mẹ.

Tôi ngồi trên thảm lông chơi cùng con gái, trong phòng ngủ chỉ mở mỗi một cái đèn, ánh sáng màu lam nhạt dịu dàng phủ lên mặt con gái, con bé đang cúi đầu chăm chú chơi cùng con gấu nhỏ trong tay.

“Lê Tử, ăn bánh quy nào.” Tôi cầm một cái bánh quy đưa tới trước mặt con gái.

Lê Tử ngẩng đầu lên, giơ tay muốn đón lấy cái bánh quy tôi vừa “mời”.

Sau đó ngay vào lúc con bé sắp cầm được tôi đã nhanh chóng giấu bánh quy sau lưng: “Gọi mẹ đi…”

Lê Tử vẫn không thèm gọi tôi.

Tôi lấy cái bánh quy giấu sau lưng ra, vừa nhìn con bé vừa ăn bánh quy.

Bánh quy này ăn rất ngon, ăn một cái tôi lại tiếp tục ăn đến cái thứ hai…cuối cùng Lê Tử cũng buông con gấu đang chơi ta, nhìn thấy bánh quy của mình đều đã bị tôi giải quyết hết rồi, không nói hai lời, há mồm khóc to.

“Bánh bánh…”

Tôi cố ý đem gói bánh trống trơn hua hua trước mặt Lê Tử, vừa hua vừa nói: “Ăn hết rồi, ăn hết rồi…”

Đột nhiên, cả người tôi bị túm lấy, tôi nhìn Cẩn Du đang ẩm ướt vì vừa tắm rửa xong, đối diện với khuôn mặt nhăn nhó của anh, tôi vội vàng giải thích: “Lê Tử không gọi em là mẹ.”

“Papa, bánh bánh…” Lại nức nở một tiếng, Lê Tử tố cáo tội trạng của tôi sau đó tiếp tục gào khóc.

Cẩn Du đau đầu buông tôi ra rồi tới bên ôm Lê Tử.

Trẻ con luôn có khả năng khóc và nín cực kỳ tuyệt vời, Lê Tử trước đó một giây còn khóc lóc vang trời, sau khi Cẩn Du ôm con bé, nó ngay lập tức yên tĩnh lại.

trong đầu chợt lóe lên cái gì đó, tôi lắc lắc đầu, cảm thấy cảnh này như đã từng xảy ra rồi, bé con khóc nháo, bóng dáng anh tuấn, sau đó anh ôm lấy con bé, con bé lập tức nín khóc.

“Ngày mai papa bắt mẹ đền bánh bánh cho con nhé?”

Khi nghe thấy Cẩn Du nói “bánh bánh”, tôi chợt cảm thấy vui vẻ, sau đó nằm ngả ra cười không ngừng: “Bánh bánh…Cẩn Du, anh có thể nói chuyện bình thường được không.”

Cẩn Du không thèm để ý tới tôi, ôm Lê Tử đi thẳng ra ngoài.

Tôi nằm trên giường suy nghĩ mọi chuyện, tôi nhớ rõ mình có tham gia kỳ thi vào trường cao đẳng, nhưng lại không nhớ mình thi vào trường cao đẳng được bao nhiêu điểm, chờ Cẩn Du đẩy cửa bước vào, tôi liền mở miệng hỏi anh.

“Em thi vào trường cao đẳng được bao nhiêu điểm?”

Cẩn Du bị tôi dọa cho sợ run, sau đó nói ra một số điểm.

“641.”

“Anh thì sao?” Tôi theo bản năng hỏi lại.

“Quên rồi, nhưng mà vẫn cao hơn em.” Cẩn Du nói.

“Nói dối, sao lại có thể quên được.” Nghĩ tới một khả năng, tôi mỉm cười nhìn Cẩn Du, “Hay là khi thi vào trường cao đẳng anh làm nhầm, điểm thấp hơn em?”

Cẩn Du cũng cười: “Triều Ca, bây giờ cách đợt thi vào trường cao đẳng đã 9 năm rồi, ngay cả cấu trúc đề thi sở giáo dục ra cũng thay đổi nhiều rồi.”

“Ừm.” Không cần nhắc tôi cũng biết giờ đã là năm 20XX, vậy nên tôi cứ giả vờ mình hồ đồ, chui vào trong chăn rồi nhắm mắt ngủ.

Qua một lát sau, đệm chỗ bên cạnh lõm xuống, là Cẩn Du nằm xuống.

Chợt nổi da gà lên, từ sau khi tôi tỉnh lại, Cẩn Du đều ngủ ở phòng Lê Tử, hôm nay anh bỗng ngủ cùng giường với tôi khiến tôi không cảm thấy tự nhiên.

Tôi nghĩ tới năm lớp 11 chúng tôi đi leo núi bắt bướm ép làm tiêu bản nhưng vì bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng mà phải thuê một gian phòng ở nhà nghỉ gần đó. Nhưng mà hồi đó chúng tôi cũng không làm cái gì cả, lần đầu tiên ngủ cùng giường, tôi với Cẩn Du ngủ hai đầu khác nhau, giường không lớn, Cẩn Du nằm ở đầu ngược lại bị lộ chân ra, sau đó tôi nghịch ngợm cầm lấy bàn chân anh gãi gãi vào gan bàn chân.

Không ngủ được, hơn nữa còn nhớ tới câu chuyện thú vị này nên tôi liền nói với Cẩn Du về nó.

“Cẩn Du, có phải lòng bàn chân của anh có 3 nốt ruồi đen hay không?”

“Ừ.” Cẩn Du đáp lại tôi một tiếng.

“Chân đạp Tam tinh, quý không thể tả…” Tôi bịa.

Cẩn Du: “Phải là Thất Tinh chứ?”

Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Cũng không kém bao nhiêu đâu, Thất Tinh là mệnh hoàng đế, anh muốn làm hoàng đế làm gì, chẳng lẽ anh muốn có hậu cung ba ngàn mĩ nữ sao?”

Cẩn Du khẽ cười một tiếng, sau đó xoay người ôm tôi vào lòng.

“Anh chỉ muốn em…” Cằm anh gác lên đầu tôi, bất chợt nói.

“Buồn nôn.” Tôi bảo.

Vợ chồng hẳn đều ôm nhau ngủ, tôi từ từ thả lỏng cơ thể, sau đó đặt tay lên lưng Cẩn Du, thắt lưng Cẩn Du rất đẹp, tôi nhéo một cái, không có tí thịt dư mỡ thừa nào.

Người trước mặt chính là chồng tôi, tôi nói với bản thân mình, chồng không giống với bạn trai.

Tôi sờ sờ nơi đó của Cẩn Du, xoa bóp nơi đó của anh, rồi luồn tay vào trong đó, ngước mắt nhìn anh.

“Em còn chưa thấy thứ đó của anh.”

Dần dần, thứ tôi đang đùa nghịch trong tay chợt biến hóa, lúc đầu tôi cảm thấy hơi sợ nhưng nghĩ tới Cẩn Du đã là chồng tôi, tôi với anh còn có thêm Lê Tử nữa rồi, lá gan lại lớn thêm.

“Đừng đùa nữa, ngủ đi.” Cẩn Du thản nhiên kéo tay tôi ra.

Tôi không biết Cẩn Du e ngại cái gì nhưng tay vẫn đành rời đi, rồi cánh tay dài của anh vươn ra, kéo tôi vào lòng.

“Triều Ca, em có muốn cứ thế này rồi chết đi không?” Cẩn Du chợt hỏi tôi.

“Cái gì được không?” Tôi không hiểu.

Cẩn Du: “Hiện tại.”

“Không được.” Tôi thở dài nói, “Đột nhiên già đi 9 tuổi, làm sao mà tốt được?”

Trong bóng đêm, Cẩn Du xoa nhẹ đầu tôi: “Ngủ đi.”

Nhưng tôi lại không hề buồn ngủ, xoay xoay người rồi bảo: “Nhưng mà cuộc sống của em quả thực đã tiến triển rất tuyệt, cũng không khác gì lắm so với những điều trước kia em từng mong. Thi đỗ đại học, gả cho anh rồi sinh ra Lê Tử, thời gian cũng vừa vặn, tuy là em cảm thấy sau 27 tuổi mới sinh con thì tốt hơn.”

Cẩn Du không đáp lại lời tôi, tôi tưởng anh đã ngủ rồi, nghĩ lung tung một lát rồi cũng nhắm mắt lại.

Tôi nhận được cú điện thoại Tần Bạch Liên gọi tới, trong khoảng thời gian tôi vừa tỉnh dậy, bà vẫn luôn ở bên tôi, sau đó bà trở về nước. Bà bảo bà đã lập gia đình, đối phương là một vị giáo sư.

Từ chú Trần rồi đến vị giáo sư này, tôi cũng biết không nên nói gì về cái nhìn của bản thân nữa.

“2 con có vui vẻ không?” Tần Bạch Liên hỏi tôi.

“Vui lắm.” Tôi đau đầu đáp lại, “Cảm ơn mẹ đã đồng ý để cho con gả cho Cẩn Du, lúc trước mẹ phản đối chuyện con với anh ấy yêu nhau, con còn cho rằng mẹ rất ghét anh ấy.”

Tần Bạch Liên im lặng một lát rồi nói: “Tiểu Ca, mẹ đã do dự rất lâu, lúc ấy đồng ý bởi vì cảm thấy như vậy có vẻ tốt.” Ngừng một lát, “Một năm này con hôn mê, nó vẫn luôn ở bên chăm sóc con.”

Tôi cười: “Con mắt của con rất tốt phải không?”

Tần Bạch Liên ở đầu bên kia điện thoại thở dài: “Không nói nữa, có rảnh mẹ sẽ sang bên đó thăm con. Ở Thụy Sĩ rất tốt, đợi tới khi giáo sư về hưu, chúng ta sẽ chuyển sang đó ở, ở cách vách nhà con.”



Cúp điện thoại, tôi nhìn đôi chân đã gần như hồi phục của mình, hỏi Cẩn Du: “Chúng ta không quay về sao?”

Cẩn Du đang ở trong bếp rửa hoa quả, tôi chống gậy vào trong bếp tìm anh, dựa vào cửa bếp, tôi hỏi: “Chúng ta không trở về thành phố Z sao?”

Cẩn Du cũng không ngẩng đầu lên: “Anh vừa mới kí hợp đồng 5 năm với một văn phòng kiến trúc ở đây.”

Tôi: “…”

Cẩn Du nhét một quả dưa chuột cho tôi cắn, rồi nói: “Nền giáo dục bên này cũng tốt lắm, về sau Lê Tử học ở đây tốt hơn ở trong nước.”

Tôi: “Nhưng ngôn ngữ của em không thông.”

Cẩn Du mỉm cười: “Chờ chân của em lành rồi, em cũng nên sạc điện lại thôi. Anh xin cho em vào một trường đại học tư; chờ chân em tốt rồi em có thể tự chọn một khoa cho mình.”

Tôi: “Không phải anh bảo em đã học đại học rồi sao?”

Cẩn Du: “Học lại đi.”

Hai tháng hồi phục chức năng, bây giờ đi đường về cơ bản đã không có vấn đề gì. Sau 2 tháng ở chung, Lê Tử cũng thân thiết hơn với tôi nhiều, cũng bắt đầu dính lấy tôi.

Tình thương của người mẹ là một trải nghiệm vô cùng kỳ diệu, đối với Lê Tử, từ lúc ban đầu là khiếp sợ, bây giờ mỗi ngày nhìn con bé lớn thêm một chút, tôi bắt đầu cảm nhận được niềm tự hào và vui sướng của người mẹ.

Cuối tuần, Cẩn Du ở trong phòng trẻ con đang cầm tập tranh vẽ dạy Lê Tử nhận biết các loại quả.

Cẩn Du chỉ về bức tranh quả táo, đọc một lần.

“Quả táo…” Lê Tử nghĩ một lát rồi đáp, sau đó dường như biết mình đã đọc đúng rồi, con bé ngẩng đầu lên nhìn tôi, dáng vẻ y sì kiểu “Mau khen con đi, mau khen con đi”.

“Lê Tử giỏi quá.” Tôi nói.

Cẩn Du khẽ liếc sang rồi chỉ vào bức tranh quả xoài.

“Quả chuối…” Lê Tử đáp.

Tôi cười, lắc đầu.

Lê Tử ngập ngừng một chút, đoán tiếp: “Xoài.”

Tôi gật đầu.

Sau đó là lê, ngón tay thon dài của Cẩn Du dịch về phía bức tranh quả lê.

Lê Tử nhoẻn miệng cười rồi chỉ vào mình: “Là Lê Tử đó.”

Rất đáng yêu, tôi tiếp lấy Lê Tử từ vòng tay Cẩn Du, rồi hôn lên hai má con bé: “Lê Tử giỏi quá.”

Buổi tối tôi mơ thấy mẹ chồng tới, không ngờ hôm sau, mẹ chồng tới thật.

‘Anh bảo em nên mặc bộ nào bây giờ?” Tôi mở tủ quần áo ra, quần áo bên trong hầu hết đều là đồ mới, tôi nhấc từng bộ ra, nhờ Cẩn Du cho ý kiến.

“Không cần khẩn trương như vậy.” Cẩn Du đi tới kéo tôi ra.

Tôi quay đầu: “Mấy năm này, quan hệ của em với mẹ có tốt không?”

Cẩn Du mỉm cười, không trả lời câu hỏi của tôi, anh đứng lên giúp tôi chọn quần áo: “Nếu muốn chọn, vậy chọn cái này đi.”

Tôi nhìn bộ váy màu vàng nhạt Cẩn Du lấy ra rồi kiễng chân hôn má anh: “Đúng là thần giao cách cảm, em cũng thấy thích cái này.”

Mẹ chồng tới 8 giờ tối mới xuống máy bay, bởi vì đây là thời gian Lê Tử đi ngủ nên Cẩn Du không yên lòng giao cho chị trông trẻ, vậy nên mới không để tôi đi đón mẹ.

Khoảng chừng hơn 10 giờ, Cản Du trở về, tôi nhẹ bước từ phòng trẻ con ra.

Một mình Cẩn Du trở về, tôi nhìn về phía cánh cửa.

“Mẹ đâu?”

Cẩn Du đi tới ôm tôi: “Ở khách sạn, thấy vậy tiện hơn.” Vô tình Cẩn Du nhìn vào trong bếp, anh hôn lên trán tôi hỏi, “Chuẩn bị ăn đêm?”

Tôi thoáng rầu rĩ không vui, nhưng lại không muốn để cho Cẩn Du biết nên cúi đầu đáp: “Em sợ mẹ anh xuống máy bay sẽ đói nên mới nấu đồ ăn đêm.”

“Đúng là con dâu hiền.” Cẩn Du khen tôi sau đó lại hôn lên môi tôi, từ nông tới sâu, cuối cùng áp tôi lên trên tường.

“Cẩn Du, có phải mẹ anh không thích em đúng không?” Tôi đẩy Cẩn Du ra hỏi.

“Trên đời này mỗi một người mẹ chồng đều không thích con dâu, bởi vì các cô ấy đã đoạt mất con họ.” Cẩn Du cười đáp, rồi anh ôm tôi, đi vào phòng ngủ, “Ngày mai chúng ta đưa mẹ đi mua đồ.”

Ngày hôm sau, tôi đi cùng Cẩn Du tới khách sạn đón mẹ, dọc theo đường đi, Cẩn Du nắm bàn tay ướt sũng mồ hôi của tôi, anh trêu tôi là đồ nhát gan.

Lúc tới trước cửa phòng khách sạn, Cẩn Du gõ cửa.

Một lát sau, cửa mở ra.

“Mẹ.” Cẩn Du chào.

“Mẹ…” Tôi cũng chào theo Cẩn Du.

Mẹ gật đầu, trên mặt không có cảm xúc gì lắm, điều này hoàn toàn bất đồng với hình ảnh mẹ Cẩn Du trong trí nhớ của tôi, tôi vẫn nhớ lần đầu tiên biết sử dụng băng vệ sinh chính là do mẹ dạy.

Đi dạo phố cùng mẹ chồng, đủ các tiệm giày, da lông, mẹ xuống tay tuyệt đối không nương tay. Cẩn Du ở phía sau phụ trách quẹt thẻ, mặt cũng không nhíu, đối với đồ trang sức ngọc ngà mẹ thích suốt đường đi, anh cũng hỏi tôi có thích hay không, nếu tôi bảo đẹp, anh sẽ bảo nhân viên gói thành hai túi.

Hạn định số tiền tiêu phí của tôi vẫn dừng lại ở thời trung học cho nên đối với cách đi dạo phố của mẹ Cẩn Du, tôi thuộc về tuýp người khó tiếp nhận đối với kiểu dạo phố này. Khi mẹ hỏi tôi nhãn hiệu nào tốt, tôi thường xuyên không đưa ra được ý kiến nào, cùng lắm thì chỉ đưa ra được chút ý kiến về màu sắc với kiểu dáng.

Bữa trưa chúng tôi tới khách sạn ven bờ hồ Zurich dùng cơm, Cẩn Du giới thiệu cho chúng tôi những món ăn ngon ở đây, sau đó anh gọi đồ ăn.

“Quyết định ở lại chỗ này sao?” Khi đồ ăn còn chưa được đem ra, mẹ chồng mở miệng hỏi Cẩn Du.

Cẩn Du ngẩng đầu: “Không phải chuyện này đã quyết định ngay từ đầu rồi sao?”

Mẹ chồng không nói cái gì nữa, tới khi đồ ăn được mang lên, bà hỏi tôi: “…Con gái con có khoẻ không?”

Tôi: “Khỏe ạ.” Con gái con, xem ra mẹ chồng không chỉ không thích tôi mà còn liên lụy tới Lê Tử nữa.

Sau khi ăn xong, tôi đi vào toilet, lúc quay lại, tôi nghe thấy mẹ chồng nói với Cẩn Du:

“Từ nhỏ tới lớn, con có quyết định cái gì, mẹ với ba con chưa bao giờ phản đối. Đối với chuyện này ba mẹ cũng không cản được con, nhưng Tiểu Du à, Diệp gia chỉ có mình con thôi, con dù thế nào cũng phải có một đứa con của mình chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.