Quá Sớm

Chương 49



Tiết trời ở Pháp những ngày qua rất xấu, bầu trời không ngừng âm u, gió thu mang theo hơi ẩm rét lạnh quét trên mặt đất dường như có thể xuyên thấu qua làn da hòa nhập vào trong máu.

Lê Tử nhất thời không kịp thích nghi với khí hậu nơi này, vừa xuống máy bay đã bắt đầu sốt nhẹ, đến đêm tỉnh lại thì ầm ĩ đòi papa. Tôi bắt đầu mất ngủ, đã một tuần liền không ngủ đủ, soi mình trong gương, hốc mắt giống như hai cái hố đen đậm, nhưng thật bất ngờ là nước mắt trong hốc mắt đã không còn trào dâng nữa, khóe mắt khô khốc, cổ họng cũng khô khốc, ăn cái gì cũng đau, ngay cả uống nước cũng không nuốt xuống được.

Tôi vẫn không dám đi tới ngôi mộ của Hạ Ngang, Bill bảo nó nằm trong cánh rừng phía sau ngôi nhà của tôi và anh ở Lille. Tôi thầm nghĩ, nơi đó quả thật là một nơi non xanh nước biếc khung cảnh vô cùng tươi đẹp, có cánh rừng bao la ngút ngàn, còn có cả tiếng chim hót vui tai, nhưng…có phải là hơi có chút cô đơn không?

Cẩn Du bảo anh ấy ở bệnh viện kiên trì 36 giờ, tôi không dám nghĩ tới, trong 36 giờ ấy có phải anh đang đợi tôi tỉnh lại không, có phải còn muốn nói gì đó với tôi không, nếu trong 36 giờ đó tôi tỉnh lại, có phải có thể kịp nhìn mặt anh không, xoa lên khuôn mặt của anh, rồi nói với anh một câu: Em yêu anh.

Lúc anh đi có cảm thấy tiếc nuối không, Lê Tử đã sắp tới tuổi đến nhà trẻ, anh có cảm thấy tiếc nuối không, không thể ở bên con bé cho tới khi lớn lên, anh có cảm thấy tiếc nuối hay không hả? Hạ Ngang, anh hứa với em cả đời, anh có tiếc nuối không?

~

Khoảng thời gian này Lê Tử vẫn luôn do Cẩn Du chăm sóc, tôi thì đã khá lâu rồi chưa gặp con bé.

Tôi đi thăm ba Hạ Ngang, người đàn ông phong vân trong cả hai giới hắc bạch ở Pháp hiện giờ chỉ có dùng dịch dinh dưỡng mới có thể sống qua ngày.

Lúc Hạ Ngang còn sống tôi vẫn chưa bao giờ có một lần nói chuyện tử tế với ông, ông vẫy tay ra hiệu cho tôi đi tới.

“Con bây giờ có tốt không?” Ông hỏi tôi, giọng nói để thốt lên dường như đã cố hết sức.

Chỉ một vấn đề đơn giản như vậy mà tôi lại không thể nào hồi đáp được, chỉ lặng im không nói lời nào, sau đó cong khóe miệng nói: “Hôm nay trông ba dường như rất có tinh thần.”

“Ba có lỗi với Hạ Ngang, ba là một người ba thất bại…” Ông lại cố sức nói tiếp, con mắt đã vẩn đục, phảng phất nỗi tĩnh mịch.

Tôi đứng bên cạnh nghe, trong căn phòng bệnh xa hoa này có một cánh cửa sổ sát đất rất rộng, vừa nhìn ra là có thể thấy hàng cây ngô đồng cổ thụ rất lớn bên ngoài, tiết trời ở Pháp rốt cuộc cũng đã tốt lên, ánh mặt trời phủ lên tán cây ngô đồng, xuyên xuống mặt đất tạo thành những cái bóng loang lổ.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh, nước mắt đã không thể chảy xuống, chỉ còn lại tấm thân mỏi mệt vô cùng, tôi thực sự chỉ muốn khép mình lại. Hiện giờ bệnh trạng của tôi cũng giống như thời điểm vừa tới Pháp bị người đột nhập rồi hành hung. Là một cái xác không hồn, ngoại trừ còn có hô hấp, tôi thực sự cảm thấy mình so với người đã chết cũng không có gì khác nhau.

Thậm chí tôi còn không nghĩ tới sẽ đến thăm Lê Tử, Cẩn Du nói: “Cơn sốt của con bé đã hạ, nhưng anh nghĩ, Lê Tử hẳn rất muốn gặp em.”

Nhưng mà tôi không muốn, tôi không muốn gặp Lê Tử, tôi không xứng là một người mẹ, tôi hiện giờ cũng không cách nào đảm đương trọng trách của một người mẹ, chưa bao giờ bi quan tới mức này, lối ra với cuộc sống dường như bị bịt kín, tôi không biết sau này mình nên đi tiếp như thế nào.

Tên của Lê Tử trên hộ khẩu đã được sửa lại như cũ, Cẩn Du đưa cho tôi một tập tài liệu, đó là tài liệu thừa kế tài sản, hơn 20 trang tài sản, chính là Hạ Ngang để lại cho tôi và Hạ Lê.

“Ngày mai ở đây có lễ hội mừng, Lê Tử đòi đi xem, chúng ta đưa con bé đi xem được không?” Cẩn Du ân cần hỏi tôi, tựa như đang dò hỏi, anh nói, “Lê Tử đã lâu không gặp mẹ rồi, con bé rất nhớ mẹ.”

Tôi trầm mặc một lúc lâu, sau đó gật đầu.

Cẩn Du xoa mặt tôi, đi theo lời nói của anh là tiếng thở dài rất khẽ: “Có muốn ăn cái gì không? Anh đi làm…”

“Cà tím sao bánh gạo.” Tôi nói.

Đây là món Hạ Ngang thích ăn, tôi từ nhỏ đã không thích ăn cà tím, tôi không biết vì sao cà tím khó ăn như vậy mà Hạ Ngang lại thích đến thế, tôi ngẩng đầu lên nhìn Cẩn Du, giơ tay ra dấu: “Chính là đổ cà tím với bánh gạo vào rồi xào…”

Cẩn Du thoáng run lên, sau đó nói với tôi: “Được.”

Cẩn Du quả nhiên đã làm đúng 1 đĩa đầy cà tím sao bánh gạo, cực nhọc đi quãng đường 30 km tới phố người Hoa mua cà tím với bánh gạo rồi xào cho tôi một đĩa to.

Tôi dùng đũa gắp một miếng nhưng cũng không gắp đũa thứ hai. Cẩn Du cũng không ép buộc tôi, vào trong bếp rửa sạch bát. Nghe tiếng nước chảy chầm chậm, bất chợt nhớ tới chỉ mấy tuần trước thôi, sau khi ăn xong, Cẩn Du rửa bát còn tôi thì cùng Lê Tử ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình.

Nhưng giờ không giống rồi, Tần Triều Ca, đó chỉ là Tần Triều Ca chẳng nhớ chuyện gì, hai năm sống trong một ảo ảnh, bây giờ nhớ lại, người đã tỉnh, tất cả đều đổi thay, không giống nữa, không giống nữa rồi.

Tôi nói mà không giữ lời, ngày hôm sau tôi không hề đi chơi lễ hội với Lê Tử mà là đi Lille. Ngồi trên chuyến tàu tới Lille, tôi gửi tin nhắn cho Cẩn Du, tôi cũng không giấu diếm hành tung của mình, tôi nói cho anh biết tôi đi thăm Hạ Ngang, dặn anh không cần lo lắng.

Cẩn Du vẫn chưa hồi đáp, cho tới khi tàu dừng lại, một tin nhắn được gửi tới.

“Rượu trái cây ở nơi này ngon lắm, Lê Tử cũng uống một chút, con bé rất thích.”

Ngồi tàu 3 tiếng, tôi đã đến Lille, rồi đi tới vùng ngoại ô đã từng là nơi ở, tôi đã sớm làm mất chìa khóa, tôi nghĩ một lát, xuyên qua vườn hoa đi tới bên cửa sổ, kiễng chân với tay vào sau bệ cửa sổ sau đó lấy ra một cái chìa khóa màu vàng lấp lánh.

Ở đây vẫn luôn có một cái chìa khóa dự phòng, lúc còn ở đây, nếu như Hạ Ngang không ở, một mình tôi đi ra ngoài thường quên mang theo chìa khóa, sau đó Hạ Ngang nghĩ ra cách đặt một cái chìa khóa ở đây, anh bảo như vậy tôi sẽ luôn có thể vào được nhà.

Mở cửa ra, phòng ốc bởi vì không có người ở mà trở nên ẩm mốc nhưng cũng chẳng thay đổi cái gì, ngay cả chậu hoa hướng dương trồng trên tầng hai cũng vẫn còn đó, chỉ có điều vì không có ai chăm sóc nên đã lụi tàn vào bùn đất, chỉ còn lại một chậu hoa trống trải.

Phòng ngủ đã nhuộm đầy bụi, khung ảnh treo đầu giường cũng ở đây, chỉ có điều không dựng thẳng mà úp sấp trên tủ đầu giường, trong khung ảnh là ảnh chụp cả nhà ba người, vì khung ảnh nằm úp sấp mà không nhìn thấy ảnh, tôi đi tới cố gắng mấy lần định lật nó lên nhưng mỗi khi tay chạm vào khung ảnh thì lại thu về.

Tôi ngồi trên giường, cửa sổ phòng ngủ mở ra, rèm cửa cũng vẫn là chiếc rèm cũ, hoa văn trên đó là do tôi và Hạ Ngang cùng nhau lái xe tới chợ vải chọn được.

Bất chợt bên ngoài vang lên tiếng động.

Lòng như bị ai giật mạnh, thế giới của tôi lập tức rơi vào trong trạng thái chao đảo.

Sau đó tôi hé miệng, khàn giọng khẽ gọi tên một người: “Hạ Ngang?”

Không có ai đáp lại.

“Hạ Ngang…” Tôi chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi tên anh.

Vẫn không có ai đáp lại như cũ, trong ngoài phòng đều yên ắng, giờ đến cả gió cũng ngừng lại, tĩnh lặng như cả thế giới cùng trở nên trống rỗng.

Rốt cuộc, tôi cũng không kìm chế được nữa, ngồi sụp xuống khóc òa.

Không có Hạ Ngang, Hạ Ngang không có trở về, tiếng động bên ngoài cửa chỉ là tiếng gió lùa vào, ở bên ngoài hiên khẽ thoảng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.