Qua Sông Hái Sen

Chương 13



Lời vừa dứt, cả hội trường đã xôn xao hẳn.

Mặc dù lúc trước bọn họ rất bất mãn với việc Cao Tư Viễn giả câm giả đieec, ai ai cũng thầm tính toán xem làm sao cậy cái miệng hến của hắn, ai ngờ yêu tăng này lại nói tuột ra hệt, trúng với suy nghĩ trong lòng bọn họ. Mọi người tỏ vẻ khó xử lúng búng trong miệng, sau đó dùng đôi mắt vui sướng xem kịch, để coi hắn trả lời kiểu gì.

Nào ngờ Cao Tư Viễn chỉ ngần ngừ vài giây, mặt không đổi sắc nói: “Thì ra là thế. Vậy thì chắc hẳn các vị đại hiệp đây đều từng nghe tin Vọng Hi Đoạt tướng trong trang của ta, nhưng thật không may, mặc dù pháp sư Già Ngọc có giao tình rất tốt với tiên phụ, cũng từng gửi một ít đồ riêng ở đây, mà trong đó không hề có mật pháp võ học nào. Thật uổng công các vị đến đây một chuyện, Cao mỗ lấy làm hổ thẹn.”

Mọi người hai mắt nhìn nhau, không tin lời hắn nói. Cao Tư Viễn chỉ dừng lại rồi nói tiếp: “Nếu không tin, đợi sau khi ta quyết định các bí bảo còn lại trong trang cùng một số bí bảo ở mật trang, các vị đại hiệp ở đây có thể tự mình đi xem. Nếu thật sự tìm được, thì cứ việc lấy đi.”

Lời nói rõ ràng thẳng thắn, khiến mọi người xì xào bàn tán, thấy Cao Tư Viễn sắc mặt không đổi, không giống nói dối, trong lòng họ ngổn ngang xoắn xuýt.

Bọn họ nhìn về phía Triệt Liên, chỉ thấy yêu tăng xinh đẹp kia mỉm cười, rút một phong thư ố vàng từ trong tay áo, dùng hai ngón tay kẹp lấy đưa trước mặt Cao Tư Viễn, không đồng ý nói: “Kính xin Cao trang chủ đừng nói dối không chớp mắt thế, Mật pháp đoạt tướng giờ còn ở chỗ nào đã được pháp sư Già Ngọc viết rõ trong thư, sai ta đến lấy lại, thật giả đúng sai, mời Cao trang chủ đọc rồi sẽ rõ ngay.”

“……”

Việt Minh Khê nhìn Cao trang chủ trước đó còn bình chân như vại kia bỗng run lên, nhìn yêu tăng trước mặt chằm chằm, tựa như đã đoán ra thân phận của hắn. Sau đó dùng ánh mắt khó tin cầm thư, đọc nét chữ phóng khoáng trên đó, thần sắc trên mặt biến đổi liên tục, như đang nhẫn nại nội tâm sóng xô cuộn trào bên trong.

Y không rõ cảm xúc bất chợt này của Cao Tư Viễn, khắc sau thấy hắn làm như không có gì gấp thư lại, vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh nói với Triệt Liên: “Cũng không phải Cao mỗ không tin sư phụ, chỉ là bảo vật của pháp sư Già Ngọc hiếm khi lưu lạc tại giang hồ, rất nhiều đại hiệp chưa từng thấy nó, Cao mỗ cần đến thư phòng giám định bức thư này, mời các vị ở đây chờ một lát.”

Thấy Cao Tư Viễn dặn dò vài câu, rồi nắm chặt thư vội vàng rời khỏi Diễn Võ Đường, chỉ để lại mọi người ngây ngốc chờ tại chỗ, Việt Minh Khê cảm thấy không đúng lám, nghĩ ngợi một hồi nhỏ giọng hỏi: “Đại mỹ nhân, ngươi đã xem qua nội dung bức thư gia gia viết cho Cao trang chủ chưa?”

“Chưa từng.” Triệt Liên ngồi xuống bên cạnh Việt Minh Khê, nhận lấy chén trà do đệ tử phía sau châm cho hắn, “Ngoại trừ phong thư kia viết cho ta, thì hai phong còn lại đều có pháp ấn chỗ niêm phong, chỉ có người nhận thư mới mở ra được.”

Việt Minh Khê lắp bắp sững sờ, nhớ tới thần sắc khó hiểu vừa rồi của Cao Tư Viễn, lo lắng hỏi: “Nếu chúng ta không biết trong thư gia gia viết gì, lỡ như hắn có ý xấu, xé thư không thừa nhận thì phải làm sao?”

Triệt Liên nghe xong ra chiều suy nghĩ, có lẽ cũng lường đến khả năng này, cuối cùng chỉ cười lạnh, yêu khí quanh quẩn trong mắt mang theo phần khinh thường: “Ta phải sợ hắn à?”

Dù sao đã chứng kiến thân thủ của đệ tử Đại Ninh, đương nhiên y tin tưởng tuyệt đối vào cảnh giới võ hoạc xuất thần nhập quỷ trong lời đồn của đại mỹ nhân, Việt Minh Khê gãi gãi đầu, tuy rằng vẫn cảm thấy mơ hồ, nhưng cuối cùng cũng yên tâm, từ từ dựa vẫn có chút dự cảm không rõ, nhưng vẫn yên lòng, thăm dò dựa vào bên cạnh Triệt Liên, thấy hắn không phản cảm,  vô cùng thân mật tự nhiên nắm lấy bàn dưới bàn của hắn.

Thấy Triệt Liên trên mặt tuy rằng ung dung, nhưng dưới bàn vẫn từ từ nắm lấy bàn tay y, vô cùng dịu dàng đan mười ngón tay với y, Việt Minh Khê được sủng đến ngạc nhiên, giống như những thiếu niên mới mở lòng xuân.

Lòng bàn tay ấm áp của người mình thích đang dán sát vào nhau, ánh mắt liếc y cũng ẩn chứa vẻ bao dung. Việt Minh Khê yên lòng, mừng rỡ, bất chấp không khí hiện giờ có thích hợp hay không, do dự nhỏ giọng hỏi:

“Đại mỹ nhân. Tối nay thực sự…được không, có thể không…”

“…… Ừm.”

Sau khi xác nhận câu trả lời, Việt Minh Khê hạnh phúc muốn ngất.

Cao Tư Viễn vẫn chưa trở lại, mọi người đang ngồi chờ ở Diễn Võ đường bắt đầu tức giận, mà không dám động đến yêu tăng Đại Ninh tự đang im lặng ngồi yên, đành tạm thời nhẫn nại chịu đựng.

Trong lúc này một vài người chú ý đến kiếm khách trẻ tuổi thiếu niên đang ngồi chung một chỗ với đám yêu tăng, nhưng dù sao Việt Mình Khê cũng mới xuất hiện gần đây, chưa từng theo chân cha mẹ tham dự mấy sự kiện lớn, mặc dù bọn họ đều âm thầm suy đoán thân phận thiếu niên này, nhưng ngoại trừ Trúc Gian phái ra không ai biết rõ.

Tới ngay cả lão hòa thượng của Bồ Phong tự cũng đang nhìn mình, Việt Minh Khê cảm thấy không tự nhiên. Cái người Tinh Trần thượng nhân này chính là hòa thượng Triệt Hải từng dùng khổ nhục kế hãm hại đại mỹ nhân, y chú ý tới cánh tay trái của lão hòa thượng giấu trong tay áo liền hiểu ngay. Ở chung một chỗ với kẻ thù không đội trời chung của đại mỹ nhân, y cũng rất lo lắng, nhưng thấy ý thù địch lướt qua trong mắt Triệt Liên, đoán hắn đã có tính toán, nên y cố kiềm lại.

Cũng may sau một hồi chờ đợi khổ sở, Cao Tư Viễn đã trở lại Diễn Võ đường, Việt Minh Khê vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, chỉ đợi hắn mở miệng nói nội dung trong thư kia, chứng minh đại mỹ nhân trong sạch.

Nhưng có lẽ do dự cảm vi diệu vừa rồi của y không may đã ứng nghiệm, khi Cao Tư Viễn mặt mày tái mét đứng trước mặt Triệt Liên, dùng ngữ điệu đầy áp lực mà đau đớn giận dữ, không chỉ hắn, mà cả đám hiệp sĩ trong Diễn Võ đường này đều khiếp sợ không thôi.

“Yêu Tăng Triệt Liên!! Ngươi còn mặt mũi mà dám lên Minh Kính sơn trang ta đòi bí bảo! Pháp sư Già Ngọc xưa này đối xử với ngươi không tê, ngươi lại làm ơn mắc oán báo hại hắn chết oan! Trời xanh trên cao, người là kẻ ác độc không biết viết hai chữ nhân nghĩa!!”

Cao Tư Viễn  trợn tròn mắng xong, khóe miệng còn tràn ra tia máu tươi, cả người già sọm ra. Sự việc xảy ra quá đột ngột, khiếm mội người không hề ngữ tới ngay cả văn nhân nho sĩ như Cao trang chủ cũng có lúc tức giận đến vậy, tức khắc cả phòng rơi vào im lặng, chưa thể hoàn hồn lại nổi.

Người đầu tiên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này chính là Việt Minh Khê. “Cao bá, rốt cuộc bá đang nói cái gì vậy?” Việt Minh Khê đứng lên chắn trước mặt Triệt Liên, nhíu mày bất mãn nói, “Gia gia ta rõ ràng đã tọa hóa, liên quan gì đến đại mỹ nhân?”

Cao Tư Viễn ho khan sặc sụa, tức giận trên mặt vẫn chưa tan, nghe vậy ngẩn ra: “Gia gia?”

“Đúng vậy, pháp sư Già Ngọc chính là gia gia ta.” Việt Minh Khê không biết rốt cuộc Cao Tư Viễn định giở trò gì, theo bản năng muốn biện giải cho đại mỹ nhân, nghiêm mặt nói, “Bốn mươi năm trước gia gia ta hoàn tục cưới vợ, ở đỉnh núi Giang Châu xây dựng Việt gia trang, hai mươi năm trước ông đã ở tọa hóa ở tịnh xá trong núi, sao lại nói do đại mỹ nhân hại chết?”

“……”

Xác định rõ thân phận chân chính của thiếu niên ngồi chung một chỗ với yêu tăng này, lại nghe bọn họ nhắc tới pháp sư Già Ngọc đã lui ẩn giang hồ nhiều năm, Tin tức quá đáng sợ chém đứt màn sương, mọi người ai ai cũng trợn mắt há mồm, không chen nổi lời nao, chỉ nín thở nhìn hai người kia giằng co.

“Hoang đường!” Việt Minh Khê thấy Cao Tư Viễn hoảng hốt, đang muốn tiếp tục nói nguyên nhân cái chết của gia gia, thấy hắn trợn mắt nghiến lợi mắng mình, “Việt Minh Khê, nếu pháp sư Già Ngọc pháp sư thật sự là tổ tông Việt gia ngươi, vì sao ngươi dám lừa gạt làm loạn, còn thay giải thích thay tên tặc này!”

Việt Minh Khê sửng sốt, lập tức giận dữ giậm chân, không hiểu tại sao Cao trang chủ này muốn hắt nước bẩn lên người đại mỹ nhân, trong lúc đang định mắng người, thì Triệt Liên bên cạnh đưa tay ngăn lại.

Triệt Liên thấy Cao trang chủ kia tức giận hừng hực, trong lòng đã tờ mờ hiểu ra, sau đó thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ “…… Cao trang chủ, ngươi nói ta hại chết Già Ngọc pháp sư, chứng cứ đâu?”

Cao Tư Viễn ném lá thư trong tay đến trước mặt Triệt Liên, lạnh lùng nói: “Trong thư này viết rõ, không cho phép yêu tăng ngươi giảo biện!”

Việt Minh Khê vươn tay cướp bức thư kia, lúc này liếc mắt nhìn nhanh, đúng là một bức thư chứa đầy máu me đầm đìa, nói mình bị yêu tăng Triệt Liên, sợ không bao lâu nữa sẽ rời khỏi cõi trần, muốn Cao trang chủ bảo quản di vật của hắn để phòng bị trộm mất, hy vọng một ngày nào đó hắn có thể lấy đầu của yêu tăng kia báo thù cho cố nhân.

Việt Minh Khê vừa đọc, xác nhận chữ viết này giống như nét chữ đề bài thơ trên bức tranh mình nhất trước án thu của Tinh Xá, sắc mặt trầm xuống, biết trong này có biến. Trong lòng y vô cùng giận dữ, biết mình không thể làm mình làm mẩy ở chỗ Minh Kính sơn trang này, cha mẹ có thể làm chỗ dựa cho mình cũng không ở bên cạnh, nên y suy nghĩ lại, đành miễn cưỡng nuốt cục tức này vào trong bụng, dùng giọng điệu thương lượng nói với Cao Tư Viễn:

“Cao bá bá, trong này tất có chuyện hiểu lần, chỉ dựa vào bức thay này mà đã đưa kết luận, vậy thì quá qua loa rồi”

“Qua loa?” Cao Tư Viễn cười lạnh nói, “Ai mà không biết yêu tăng Triệt Liên năm mươi năm trước chính là một ma đầu vong ân phụ nghĩa, khi sư diệt tổ, đã làm chuyện xấu một lần, há không thể làm lần thứ hai? Phấm chất làm người của hắn ra sao, ngươi cứ hỏi Tinh Trần thượng nhân đang ngồi kia là biết.”

Bị hắn bất ngờ nhắc tới kẻ thù đáng hận nhất của đại mỹ nhân, Việt Minh Khê bốc hoả, bất chấp phản ứng của Triệt Liên, nhảy dụng lên chỉ thẳng vào lão tăng ngồi im bất động bên Bồ Phong tự kia nói:

“Lão hòa thượng, ta hỏi ngươi, năm mươi năm trước rốt cuộc chân tướng những chuyện kia ở Bồ Phong tự ra sao? Thật sự ngươi bị đại mỹ nhân hãm hại không thành, bị đứt một tay trái hay đó chỉ là khổ nhục kế?”

Thấy Việt Minh Khê bất kính với trụ trì, y chưa dứt lời đã có đệ tử Bồ Phong muốn đứng dậy phản bác, bị Tinh Trần liếc mắt ngan lại. Tinh Trần im lặng không nói, trước mặt tất cả mọi người cầm châu đứng dậy rời khỏi chỗ, kéo tay áo bên trái trống rỗng, tập tễnh đi tới trước mặt Triệt Liên.

“Năm mươi năm không gặp, sư huynh…”Hắn nhìn Triệt Liên, một lúc lâu nước mắt rơi từ đôi mắt đục ngầu, run run hỏi, “Sư huynh, ngươi còn giận ta sao?”

Việt Minh Khê hít một hơi, vô cùng bái phục với bản lĩnh giả ngây giả dại của lão hòa thượng này.

Tiếng sư huynh này gọi đầy tình sâu nghĩa nặng, chất chứa khổ sở và hối hận, sự xấu hổ trên mặt càng chân thật hơn, phô bày việc Việt Minh Khê đang làm là thừa thãi, lấy đá đập chân mình. Nhưng lão hòa thượng này mặt mũi hiền lành, lời nói mang vẻ từ bi của Phật thương xót chúng sinh, trong mắt người khác là hắn không muốn đổ lỗi, tấm lòng rộng lượng như biển đối đãi với yêu tăng một lòng muốn báo oán này.

So với Triệt Liên sớm bị gán danh yêu tăng, vốn là tu la sống, hòa thượng trước mặt thuộc Phật tông chính phái tụng kinh nhiều năm này, thiếu đi thiền ý vốn có, mờ mờ tỏa ra sát khí, khiến mọi người không thể tin phục nổi.

Mà Triệt Liên cũng không rảnh mèo khóc chuột với hắn, chỉ mỉm cười nói:

“Tức giận? Sư đệ, từ này nghe hơi quá. Đáng tiếc năm đó do ngươi sơ sẩy, mới để ta năm mươi năm thao thức khó yên, hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi. Ngươi chỉ cần biết không phải là không báo, mà thời điểm chưa tới. Hôm nay Đại Ninh tự ta không đành lòng động tay chân ở nơi thanh tịnh này, mà không lâu sau chính là ngày chết của ngươi.”

“Được rồi! Được rồi!” Tinh Trần chưa kịp đáp lại, Cao Tư Viễn vẫn lạnh lùng nhìn bên cạnh liền đập án nói, “Chư vị hào hiệp đã nghe rõ ràng rồi! Yêu tăng này chẳng những mưu hại Già Ngọc pháp sư, thậm chí còn nói ra những lời ngông cuồng muốn lột da ăn thịt Tinh Trần thượng nhân! Chúng ta đã là nghĩa sĩ giang hồ, hôm nay chẳng lẽ còn muốn mặc yêu nghiệt này tung hoành nhân gian sao!”

Nói xong xoay người đối mặt với đám hiệp sĩ trong diễn võ đường, hai mắt mở to: “Dù sao pháp sư Già Ngọc từng là bạn thân của tiên phụ, bị yêu tăng này giết hại, nếu không thể làm theo di nguyện báo thù rửa hận của hắn, Cao mỗ thật uổng công làm cháu. Kính xin chư vị hào hiệp đông tâm với Cao mỗ, và người trong Minh Kinh sơn trang bắt yêu tăng Triệt Liên đây, thay trời hành đạo!”

Vừa dứt lời, chúng tăng Đại Ninh tự do Triệt Liên cầm đầu nhịn không nổi bật cười, cười đến mức mặt mọi người đen như màu đất, tâm hoảng ý loạn.

Tuy rằng bọn họ còn chưa rõ chuyện vừa phát sinh, pháp sư Già Ngọc có liên quan gì đến Việt gia trang, sao bị khẳng định chết trên tay Triệt Liên, nhưng thấy Cao trang chủ muốn kéo bọn họ xuống nước, kêu khổ trong lòng, cảm thấy không ổn. Nhưng dù sao họ cũng đã nhận bí bảo ở Minh Kính sơn trang không tiện từ chối thẳng đành im miệng xem Đại Ninh tự ứng phó thế nào.

“Dừng lại! Cao bá bá, Minh Kính sơn trang ngươi muốn để mọi người đánh Đại Ninh tự, đã hỏi ý Việt gia trang ta chưa?” Việt Minh Khê thấy Cao Tư Viễn không thèm để mình vào mắt, nheo mắt, cũng nghiêm túc nói với mấy đại hiệp đang tần ngần kia, “Chư vị tiền bối cân nhắc cho kỹ, các ngươi tin lời Minh Kính sơn trang thất thế này đang vội vàng tập kích, sau này là địch của Việt gia trang ta hay là cứ việc nghỉ ngơi, ai cầm bí bảo về nhà nấy? Đừng xem thường những sư phụ ở đây, ta không khinh quý vị, chỉ e đa số các tiền bối ở đây chưa chắc chiếm phần thắng.”

Việt Minh Khê vừa nó xong, trong Diễn Võ Đường càng yên tĩnh hơn.

Nhìn ra võ lâm chính phái đang âm thầm nghĩ nát óc, Triệt Liên thủng thẳng đứng, mang theo chúng tăng Đại Ninh tự lướt qua Tinh Trần thượng nhân, ra khỏi Diễn Võ đường, trước khi đi còn ngạo nghễ liếc Cao Tư Viễn:

“Vậy đi, Cao trang chủ, bần tăng chỉ sợ nếu đường đột khiêu chiến, e là sẽ thua sạch. Hôm nay tạm thời cho phép các người bàn bạc một đêm, bố trí chiến thuật cẩn thận, ngày mai nói với Đại Ninh tự ta cũng không muộn đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.