Qua Sông Hái Sen

Chương 23



Gần cuối năm, mùa đông năm nay dường như lạnh hơn bình thường, vùng đất Lĩnh Nam được bao phủ bởi tuyết dày trăm năm hiếm thấy. Cả ngọn núi Tiểu Đào được giăng kín bởi lớp màu bàng bạc, chân núi cũng nhiễm màu trắng, điểm thêm nét chấm phá cho túp lều trong rừng bên bờ suố đã đóng bằng cực kỳ thanh kỳ tú lệ.

Tiệm may lâu đời nhất trên trấn là Bích Đan phương. Qua buổi trưa đã trở nên nhàn rỗi, mấy người thợ phía trước còn đang đắm chìm vào công việc thì chợt nghe tiếng kêu lanh lảnh bên trong của công tử trẻ tuổi.

“Thành công rồi!”

Việt Minh Khê đột nhiên nhảy dựng khỏi án, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào bộ quần áo đã hoàn thành trong tay, nhớ tới bộ dáng xinh đẹp phong lưu của đại mỹ nhân khi mặc nó, khẽ cong môi, cực kỳ hành lòng với tay nghề của mình.

Mấy ngày nay y vẫn mài mông ở tiệm may học cách may quần áo, vì muốn tự tay may cho đại mỹ nhân nhà mình một bộ đồ, không biết đã tốn biết bao nhiêu sấp vải mỹ lệ, cuối cùng may tấm gấm vân quý giá nhất thành bộ đồ đẹp nhất. Vốn y còn định học thêu với tú nương ở phường thuê, thuê mấy đóa hoa sen ở vạt áo, nhưng dù sao tiểu công tử tay chân vụng về, sau khi thử đi thử lại liền bỏ cuộc.

Y cẩn thận gấp bộ đồ đỏ xinh đẹp do chính tay Việt thiếu trang chủ y tự mình may lại, rồi đến chỗ chưởng quỹ lấy lụa vàng quấn lại, sau đó tạm biệt Bích Dan phương, định bụng về nhà tặng người.

“Việt ca nhi à, chi bằng ở đây ăn cơm rồi hẵng về! Tú nương bên trong quầy thấy Việt Minh Khê muốn đi, vội gọi với lại.

“Cảm ơn Lư tẩu tử, không cần đâu, nương tử nhà ta còn đang chờ ở nhà!” Việt Minh Khê cười nói, “Ta phải nhanh chóng trở về để hắn mặc bộ đồ này mới được, phải nói cho hắn biết phường dệt Bích Đan này thần tiên cỡ nào, khôgn chỉ thợ thủ công tay nghề điêu luyện, mà bà chủ cũng là người có tấm lòng thiện lành. Đợi đến sau đêm giao thưa, ta nhất định sẽ đưa nương tử đến nhà chúc tết.”

Chưởng quỹ chỉ là một thiếu phụ trẻ tuổi, nghe y nói vậy tự nhiên trong lòng thấy vui lây, vội vàng nói:

“Đã vậy, thì ngươi đi đường cẩn thận vào. “

Dứt lời lại dạn mấy người đang bận rộn trong đình viện mang ít thịt gà vịt, cá, bánh kẹp, xếp vào mấy cái túi rồi nhét vào tay Việt Minh Khê nói: “Ở chỗ tẩu tử có ít đồ tết còn dư, không chia hết cho mấy cô nương trong phường, ngươi mang về ăn cùng với nương tử Việt gia đi.”

Nhìn thấy trong túi đều là đồ ăn mình thích, Việt Minh Khê vui vẻ cảm tạ chưởng quỹ, rồi gẫu chuyện vài câu với nàng, sau đó đạp tuyết trắng bay là là về dưới chân núi Tiểu Đào.

Trong phòng nhỏ, lò lửa đang cháy lách tách, ánh sáng đỏ rực chiếu lên gương mặt ấm áp của Việt Minh Khê, ấm áp rất thoải mái. Y cất xong mấy món đồ tết vào góc tường, rón rẻn đến bên rèm giường bị che kín, hỏi dò một câu: “…Đại mỹ nhân?”

Bên trong im ắng không ai đáp lại, y vén rèm nhìn vào bên trong, phát hiện Triệt Liên không có ở đây, theo bản năng liếc ngoài cửa sổ, chỉ lờ mờ thấy bóng dáng mặc đồ đơn giản bên cạnh khe suối đóng băng.

Việt Minh Khê vội vàng cầm áo khoác dày chạy ra ngoài cửa, quấn chặt Triệt Liên đang mang đồ mỏng manh vào ngực, xác nhận thân thể hắn dần ấp lên, lúc này hơi giận dỗi cọ cọ hai mái hắn: “Ngươi ở đây lỡ bị gì, cảm lạnh thì phải làm sao đây…”

Lời còn chưa dứt, y bỗng cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhìn người vẻ mặt lạnh lùng trong ngực kia, nhíu mày nói: “Đại mỹ nhân, trời lạnh thế này, vì sao ngươi lại cạo đầu?”

Triệt Liên thản nhiên nhìn y, giãy ra khỏi lồng ng.ực hơi đông cứng của y, chắp tay cúi người nói: “Ngươi không phải là người như vậy?”

“Thiếu chủ, đã đến lúc chúng ta khởi hành.”

……

Vốn tuyết còn đang lững thững rơi, đã biến thành từng đóa hoa tuyết lớn xen lẫn trong gió tự lúc nào, núi Tiểu Đào chìm trong màu trắng lặng im, chiếu hai chiếc bóng người nhìn nhau trên lớp băng.

Người trước mắt mặc áo đen ma mị, trên cổ là Phật châu màu đỏ, đỉnh đầu sạch trơn không sợi tóc cùng với sắc hồng dưới mắt, vòng vàng lấp lóe trên tai phải, vẫn là diễm tăng xinh đẹp lúc mới gặp.

Việt Minh Khê sững sờ nhìn hắn hồi lâu, mới hoảng hốt xoay người đi về phía căn phòng nhỏ trong rừng còn đang đốt lò sưởi, trong miệng lẩm bẩm nói: “Đại mỹ nhân ngươi đói bụng sao? Lư tẩu của tiệm may tặng chúng ta rất nhiều đồ tết. Tối nay để ta nấu cơm, ngươi nghỉ ngơi mốt lát chờ ta.”

Nói xong liền trở về phòng nhóm bếp. Rửa sạch thịt tươi trong đám quà tết kia, cầm dao nghiêm túc thái miếng, bắt nồi, xào, không để ý tới hòa thượng đang lặng lẽ đứng sau lưng mình.

Y nấu cơm, nấu canh, lấy ghế đẩu ngồi nhìn bếp lửa, khuôn mặt tuấn tú hơn sơ với một năm trước viết tràn đầy khổ sở, cúi đầu, nước mắt lã chã rơi xuống.

Thực ra, thái độ Triệt Liên gần đây rất khác thường. Mỗi lần triền miên cùng mình đều quấn đến tận bình minh. Việt Minh Khê biết hắn sẽ không bỏ lỡ nhiều năm tu hành, hoàn tục làm thiếu chủ phu nhân. Nhưng y vẫn cố chấp ôm tia hy vọng. Nếu đại mỹ nhân bị thương nặng không chừng sẽ ở cùng mình ở chỗ này thêm một thời gian nữa. Đến phút cuối có thể rũ bỏ chấp niệm quay về cõi hồng.

Nhưng hiện tại xem ra, Triệt Liên chưa từng nhen nhóm ý niệm này trong đầu, không biết trong lòng có thầm cười nhạo sự ngây thơ của y hay không.

Tối hôm qua còn tóc mướt đẫm mồ hôi. Hôm nay đã dễ dàng tìm lại thiền ý bị bỏ quên gần hai năm, vẫn là bộ dáng hai người gặp nhau ở núi U Tranh, như thể đôi tình nhân sống với nhau hơn một năm nay chỉ là ảo tưởng.

“…… Chúng ta làm vợ chồng cõi tục đã gần hai năm, nhưng trong lòng ngươi vẫn chủ có Phật thôi sao?”

Người phía sau từ chối cho ý kiến.

Việt Minh Khê cố kìm những giọt nước mắt còn sót lại, tự giễu nói: “Vậy là Việt Minh Khê ta tự mình đa tình, còn tưởng ngươi đã sớm thích ta, hóa ra chỉ do ngại ”đem nước mắt còn sót lại cứng rắn nghẹn trở về, tự giễu lại nói: “Như vậy xem ra lại là Việt Minh Khê ta tự mình đa tình, lại còn tưởng rằng ngươi cũng đã sớm thích ta, chỉ là vì thù cũ trong lòng, nhịn xuống không tỏ mà thôi.”

Người phía vẫn im lặng như cũ.

Ngoài cửa sổ gió lạnh rít gào, trong bếp nhỏ tí tách tia lửa, Việt Minh Khê mở nắp nồi lên, vớt thịt hầm thơm lừng lên, lại xới cơm cho hai người, cầm chén ngồi xuống bên bàn nhỏ ấm áp chật chội kia, trên mặt đã bình tĩnh trở lại.

Triệt Liên nhìn Việt Minh Khê vùi đầu ăn cơm giống như ngày thường, khuôn mặt đau khổ đã vơi đi không còn gợn sóng, tròng lòng cảm thấy khôn tả.

Hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần rằng thiếu niên này sẽ khóc, chất vấn, van xin mình, nhưng lại không nghĩ chỉ sau tích tắc, vẻ hụt hẫng đó liền biết thành sự tiếp nhận thản nhiên rằng hai người sắp chia tay, bình tĩnh lạnh nhạt hơn hắn tưởng.

Đây đáng ra phải là kết quả hắn mong đợi. Nhưng khi hắn ngồi trước mặt thiếu niên, bưng chén cơm trăng phảng phất mùi biệt ly, trong lòng lại cảm thấy đắng chát.

“Liên nhi, ngươi nhất định phải suy nghĩ kỹ.”

Thấy hắn ăn gần hết, Việt Minh Khê buông bát đũa xuống, hai tay đạt trên đầu gối đối mặt với Triệt Liên, trên mặt bỗng hiện lên vẻ mặt khác thường khiến Triệt Liên cảm thấy quen thuốc, nhìn thẳng hắn điềm tĩnh nói:

“Ta hỏi người lần cuối cùng.Nếu ngươi nguyện ý hoàn tục gả cho ta, từ nay về sau khỏi hỏi tới Phật nữa, sau khi trở ra bên ngoài lò luyện, hai ta có thể tiếp tục sống như vậy. Nếu ngươi quyết tâm xem ta là đoạn tình duyên lướt qua, vẫn một lòng khổ tu hướng Phật không đổi, chúng ta dừng ở đây thôi.”

Y nói xong dừng một chút, trầm giọng nói: “Thật sự nên dừng ở đây. Dù sau này ngươi còn muốn ta, dây dưa thì ta sẽ tuyệt đối không mềm lòng.”

“……”

Triệt Liên hơi ngẩn ra, không biết vì sao Việt Minh Khê lại dùng giọng điệu chắc nịch như vậy, tự như tin rằng sau này mình sẽ quấn lấy y, nhíu mày, ngồi ngay ngắn im lặng.

Việt Minh Khê không biết hắn nghĩ gì, có phải trong lòng vẫn do dự hay không, nhớ đến những điểm tốt của y. Nhưng khi Triệt Liên ngẩng đầu lên, tiếng thở dài thật sâu tràn từ cổ họng, khoảnh khắc đó y đã biết đáp án.

“Ân tình của thiếu chủ bần tăng sẽ không bao giờ quên. Đáng tiếc chúng ta nên dừng tại đây thôi. ”

Đây là lời chấm dứt hết môi duyên của hai người, khiến cho trái tim như đang rơi xuống hầm băng của Việt Minh Khê cuối cùng không gợn sóng nổi. Y nghe xong gật đầu, bình tĩnh đứng lên dọn bát đũa trên bàn, rồi để trong chạn, dọn quần áo, sắp xếp hành trang đơn giản của mình, nói:

“Sư phụ, mấy thứ nhỏ nhặt này chúng ta không đem theo được, để lại ảo cảnh này cũng là để tưởng niệm, vậy thì dùng lửa đốt hết phòng này đi, sẽ sạch sẽ triệt để hơn. “

Giọng nói lạnh lùng mà xa cách khiến ánh mắt Triệt Liên hơi tối lại, nhìn lướt qua bài trí xung quanh, gật đầu nói: “Cũng tốt.”

Việt Minh Khê ném hết đồ vật trong phòng xuống đất, đồ lớn thì đập vỡ nghiền nát, đỏ nhỏ thì ném vào lò sưởi, động tác thuần thục lưu loát, giống như củi khô rẻ tiền chất đống ở chân tường. Triệt Liên vẫn trầm mặt đứng một bên nhìn y, trong đôi mắt phượng sâu thẳm phản chiếu ánh lửa hừng hực.

Việt Minh Khê lấy mấy cái túi dưới chân, nói: “Chỉ đáng tiếc mấy năm nay, coi như hai chúng ta đã trải qua rồi.”

Sau đó liền bỏ vào lò sửa. Triệt Liên chú ý tới bọc lụa vàng đặt trên giường, theo bản năng muốn cầm nó lên xem đồ vật bên trong, lại bị Việt Minh Khê nhận ra cướp lấy, bối rối nói:

“Chỉ là một ít vải vụn không đáng giá, cứ để vậy đốt đi.”

Ngón tay Triệt Liên móc vào, nút thắt trên vài vàng xõa ra, lô ra gấm mây đỏ thẫm bên trong.

Hắn biết đây là một bộ váy được may tỉ mỉ, thủ công tinh thế cùng hoa văn rực rỡ, giá trị không hề nhỏ, tim dường như ngừng đập, ánh mắt nhìn vào chi chít lỗ kim đây và vết chai trên tay Việt Minh Khê.

Việt Minh Khê nhìn hắn, không nói gì, giơ tay ném xiêm y đỏ vào lò sưởi.

Triệt Liên theo bản năng vươn tay ra, chưa kịp ngăn y lại.

Ngọn lửa gào thét nuốt sạch gấm mây đỏ thẫm, giống như hóa đi tia quyến luyến cuối cùng trong lòng Việt Minh Khê thành tro tàn. Nhìn lò sửa càng cháy càng mạnh trước mắt, hô hấp Triệt Liên mơ hồ trở nên dồn dập, bỗng nhiên chân khí hỗn loạn va vào kinh mạch được chữa trị của hắn, dưới sự áp bức cuối cùng nó cũng từ từ dừng lại.

“Được rồi.” Việt Minh Khê vỗ vỗ tay, phảng phất không nhận ra sự dị thường của hắn. Đứng dậy lần nữa, trên mặt đã là thiếu niên tuấn tú linh động đáng yêu lúc trước.

Y nhìn khuôn mặt Triệt Liên bị lẫn trong bóng tối, cười nói: “Sư phụ, chúng ta đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.