Khi Việt Minh Khê thấy hòa thượng quyến rũ đang bước trên con đường nhỏ trong sắc xuân mờ mờ, áo khoác tung bay, lòng y như bị hươu đụng nhẹ, cảm thấy cuộc đời chưa bao giờ được chứng kiến sắc màu rung động đến vậy, càng thêm cảm giác quen thuộc mơ hồ trên người hắn, nên y nhìn đến ngơ ngẩn, không để ý cả Tây Đường trưởng lão bên cạnh.
Tuy rằng y liếc mắt đã nhận ra đây là tăng nhân đi vân du nhân gian, vốn không nên dùng ánh mắt như vậy để đánh giá. Nhưng Việt tiểu công tử xưa này không hề có sực kháng cự với cái đẹp, thấy hắn lúc này đi về phái mình, lòng tràn đầy vui mình, tiến lên muốn nói chuyện cùng vị sư phụ không biết đến từ đâu này.
Thấy tăng nhân kia đã đứng trước mặt mình, dưới nón là một đôi mắt đào hoa xinh đẹp khó tả tựa như đang nhìn y, lại đặt bên người Tây Đường trưởng lão hơi đờ người, y chớp chớp mắt làm dáng vẻ nhu thuận trước mặt người khác, mở miệng nói: “Vị sư phụ này…”
“Đã lâu không gặp, thiếu chủ còn nhớ tiểu tăng không?”
Tăng nhân mỹ mạo trước mắt bỗng nhiên mở miệng, lại nói ra những lời khiến Việt Minh Khê trở tay không kịp. Y hơi hoang mang nhìn vị sư phụ trẻ tuổi này, thật không nhớ ra mình với hắn có quan hệ sâu xa gì. Sau một lúc tập trung suy nghĩ, ánh mắt y đột nhiên rơi vào bàn tay trắng nõn mềm mại của hắn ngoài ống tay áo.
Dường như từ rất lâu rồi, y quả thật đã nhìn thấy một đôi tay dịu dàng điều trị cho mình.
“Ta, ta nhớ tới!” Cuối cùng Việt Minh Khê từ trong ký ức mơ hồ tìm ra chân tướng, vô cùng kích động, lúc này cũng không màng quy củ, vui vẻ nắm tay Không Phạm nói, “Sư phụ chính là mỹ nhân ân công mấy năm trước từng đến thành Giang Châu, cứu Minh Khê một mạng?”
Có trời mới biết từ năm bảy tuổi y may mắn cứu được cái mạng này của mình, đã hy vọng biết bao lần có thể sẽ gặp lại sư phụ thần bí từng cứu mình, nào biết đi mòn cả giày sắt không tìm được, mà hôm nay lại gặp được hắn ở viện hòa thượng Tấn Bắc này.
Hắn gắt gao kéo tay mỹ nhân ân công, trong lòng vừa hưng phấn vừa cảm khái, nhiệt tình muốn kéo hắn nói chuyện, càng bởi vị đã bị mỹ mạo hiếm gặp này mê hoặc, thấy hắn tựa như không phản cảm khi bị mình đụng chạm, lại muốn hỏi thêm hắn có định trở về cùng mình du ngoạn giang hồ hay không.
Y đang nhếch môi nghĩ ngợi, đã thấy mỹ nhân cười nhạt, giơ tay chỉ về phía Tây Đường trưởng lão bị y bỏ qua một bên, lại hỏi: “Thiếu chủ kia còn nhớ rõ vị sư phụ này không?”
Việt Minh Khê không hiểu mô tê gật đầu, nói với vẻ đương nhiên: “Đây là Tây Đường trưởng lão của Tam Bảo Thiền Tự, ta nhớ rõ.”
Không Phạm nghe vậy dừng lại, ánh mắt sâu thẳm đánh giá y một lát, bỗng dưng nở nụ cười.
Tuy rằng mỹ nhân cười rộ lên rất đẹp, nhưng Việt Minh Khê lại mơ hồ cảm thấy trong đó có hơi kỳ lạ, thoạt nhìn, còn có chút bi thương nói không thành lời.
Thấy mỹ nhân ân công cười cười, ròi rút tay ra khỏi lòng bàn tay y, y có hơi lưu luyến khẽ nắm thành quyền, trong lòng lại cảm thấy mịt mùng, không biết mình vừa rồi đã nói sai câu nào.
“Sư huynh, ” Hắn nhìn thấy mỹ nhân ân công đi tới trước Tây Đường trưởng lão, “Kính xin nhường bước nói chuyện.”
Dứt lời liền liếc y một cái, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Việt thiếu trang chủ y tóm lại là người biết điều, thấy mỹ nhân ân công là người quen cũ của Tây Đường trưởng lão, nếu hai người hàn huyên, nơi này sẽ không còn chỗ cho người ngoài cửa Phật như y xen vào, mặt mày xám xịt chủ động rời khỏi thiền viện, đến đầu bếp Hương Tích ở phía đông xin cơm.
Triệt Liên nhìn bóng lưng quen thuộc mà xa lạ của y, tầm nhìn lúc trước sáng sủa lại trở nên mơ hồ. Mạch đập suy nhược kia ngày càng rõ ràng, hắn thu ánh mắt luôn dõi theo Việt Minh Khê, lại nhìn về phía đôi tay bị người yêu của mình nắm chặt lúc trước của Không Phạm, ngón tay nhăn nheo nhanh chóng nổi gân xanh, rồi nhanh chóng lắng xuống:
“Còn có gì để nói, như ngươi đã thấy, ta là người sắp chết.”
Hắn bình tĩnh nói, sau đó nhìn thẳng vào trong mắt Không Phạm: “Làm sao? Thấy sư huynh sắp chết, sư phụ lại quên mất hắn, nên muốn thừa dịp đến đây cướp à, để thỏa mãn tiếc nuối năm đó của ngươi vì không chen chân vào hai người chúng ta?”
Không Phạm nghe hơi nhíu mày, một lúc lâu sau khẽ thở dài một hơi, nói: “Sư huynh quả nhiên nghĩ vậy sao?”
Triệt Liên nhất thời không nói gì.
Hắn đương nhiên biết sư đệ nhìn thì mưu mô, kì thực trong lòng không hề tính toán nhân dịp cháy nhà vào hôi của, thần thái lúc trước hắn cố ý duy trì khoảng cách với Việt Minh Khê đã nói rõ hết thảy, nói ra lời này chẳng qua là lấy lòng tiểu nhân mà đo tâm quân tử. Nhưng vừa nhớ lại ánh mắt cực kỳ nóng bỏ của Minh nhi khi nhìn hắn, trái tim đã chết lặng chợt quặn đau.
Hắn là đèn đã cạn dầu, tự biết mình không thể dùng thân thể già nua yếu đuối này quyến rũ được Minh nhi chỉ yêu thích mỹ nhân, chuyện chuyển thế luân hổi còn chưa rõ, hắn sợ Minh nhi sẽ ở nơi hắn không nhìn thấy mình mà chuyển sang yêu người khác, từ đó về sau sẽ không nhớ đến đại mỹ nhân năm đó cô phụ y nửa đời này.
Cơn đau nhói quen thuộc kèm theo nhiệt độ cơ thể giảm sút, đánh vào thân thể già nua sắp đỏ của hắn. Triệt Liên dựa vào gốc thông từ từ thở dộc, mơ hồ nhìn thấy chuyện cũ như đèn đường chạy lướt qua mắt.
Hắn nhớ lại năm đó ở Minh Kính sơn trang, Không Phạm và Việt Minh Khê sóng vang ngồi trên mái hiên nói chuyện, kỳ thật hắn ở dưới hàng lang nghe rõ mồn một.
Việt Minh Khê nói mình quả thật không phải không có khả năng thích Phạm Không, chỉ là chuyện tình yêu đơn giản chú ý ai là người đến trước ai là người đến sau. Nếu y đã thích đại mỹ nhân, thì sẽ không cho phép mình động lòng với những mỹ nhân khác nữa, chỉ thế mà thôi.
Như vậy, nếu như lần đầu tiên y gặp là Không Phạm sư đệ thì sao?
Đáp án đã rõ rành rành.
Triệt Liên tự biết mình trừ việc có một bộ da tốt bẩm sinh ra thì vốn không có chỗ nào đáng kỳ vọng, không thể so với sư đệ hiểu lòng người, dịu dàng dễ gần. Nếu không phải vì kiếp trước khi còn trẻ Thích Già Ngọc đã thích hắn, thì hắn làm sao tranh đoạt nổi với sư đệ.
Mà hiện tại chuyện hắn lo lắng nhất như ác mộng trở thành sự thật, Minh Nhi nhìn Không Phạm, tựa như tình thâm giống như khi nhìn hắn vậy.
Hắn không biết sau khi chuyển thế mình còn kịp gặp Minh Nhi hay không, sư đệ có thật sự có thể kiên định từ chối một thiếu niên tuấn tú nhiệt tình lanh lợi, lại là sư phụ chuyển thế. Cơn buồn ngủ nặng nề trùm lên đầu không cho phép hắn nghĩ kỹ những thứ khác.
Hắn an tọa dưới gốc tùng, thầm niệm chú luân hồi cho mình, sau đó ngẩng đầu nhìn hai pho người tuyết còn đang nắm tay nhau cách đó không xa, bình yên nhắm mắt lại.
……
Triệt Liên vốn tưởng rằng lần này mình đã thực sự rời bỏ thế gian, mở mặt tới là đến đất Phật, cầu Thế Tôn cho mình cơ hội đầu thai. Nào biết vừa tỉnh lại, ngoài cửa sổ là ánh xuân quang rực rỡ, hắn vẫn đang ở trong thiền phòng của mình.
Không Phạm ngồi đầu giường của hắn, lúc này đang cầm Hổ Phách Niệm Châu nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh liền nhướng lên đôi lông mày thanh tú nhìn hắn, kêu một tiếng:
“Sư huynh.”
Triệt Liên nhíu mày nhìn hắn hồi lâu, nói: “Sư đệ, sao ngươi cũng chết vậy?”
Không Phạm bật cười, đứng dậy đẩy một cánh cửa sổ nhỏ, để hương hoa ngoài cửa sổ bay vào vào thiền phòng yên tĩnh, sau đó nói: “Sư huynh ngươi nhìn cho rõ đi, đây vẫn là trần thế, không phải là đất Phật cực lạc đâu gì đâu.”
Triệt Liên cố gắng chống người đứng dậy, phát hiện mình mặc dù vẫn mang thân thể già nuôi, nhưng kịch độc vốn chảy trong cơ thể đã không quấy nhiễu nữa, trọc khí trong mũi cũng mất sạch, cảm giác tràn trề sức sống chưa từng có. Sau khi đoán ra khả năng, hắn nhìn Không Phạm với ánh mắt không thể tin được:
“Độc này rõ ràng chỉ có máu trong tim Minh nhi kiếp trước mới giải được, sự đệ ngươi làm sao…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã hiểu.
Ánh mắt Không Phạm dừng trên chuỗi Xá Lợi Tử sư huynh ngay cả lúc ngủ cũng bị sư huynh nắm chặt, im lặng một lúc lâu rồi nói:
“Ngươi tưởng sau khi sư phụ đời trước xuống núi, thật sự không quan tâm đến ngươi nữa sao? Y đã sớm biết độc trong cơ thể ngươi cần máu tim của y để giải, trước khi tọa hóa đã sai người của Việt gia trang đưa thuốc giải đã luyện xong từ lầu đến chỗ ta, chỉ sợ ngày sau ngươi gặp phải chuyện.”
Lại nói: “Sau khi ta rời núi Đại Ninh vân du, mấy ngày gần đây luôn cảm thấy trong lòng thấp thỏm, bấm quẻ thì biết hai người có kiếp nạn, nhớ tới chuyện ngươi còn mang kịch độc trong người, lúc này mới bôn ba tìm tới. Khó lắm mới đuổi tới kịp, không thể để sư huynh ngươi cũng kinh thiên động địa như sư phụ được.”
……
Triệt Liên nhéo mình thật mạnh, xúc cảm đau đớn, nhưng cũng suýt khiến hắn cảm động đến rơi nước mắt.
Niềm vui khi thoát khỏi cái chết quá đỗi chân thật, hắn xuống giường, đến bên cửa sổ nhìn thiền viện đã là phong cảnh hoàn toàn mới mẻ. Việt Minh Khê đang nằm trên cây xem cuốn tiểu thuyết kể về những chuyện quái dị không biết lục được ở đâu ra, thấy Tây Đường trưởng lão đầy tinh thân đang lừng lũng đứng trước của sổ nhìn y, liền vui vẻ vẫy vẫy tay.
Triệt Liên trong lòng ấm áp, nhìn về phái sư đệ nhà nhã thản nhiên bên cạnh, cảm thấy tràn đầy cảm kích không nói nên lời. Nếu Không Phạm không đến kịp cứu mình một mạng, chỉ sợ lúc này hắn và Minh nhi đã âm dương cách biệt. Nghĩ không cần phải lãng phí hơn mười năm vô ích nữa, chỉ cần ở bên cạnh Minh nhi đợi Vô Ngã trưởng lão luyện Tán Công đan là được. Hắn mở miệng, cũng đau khổ không nghĩ ra lời cảm tạ nào cho tốt.
Nhận ra ý đồ của sư huynh, Không Phạm vội vàng lui ra phía sau khoát tay nói: “Không cần phải nói lời cảm ơn, ta không nhận nổi đại lễ của sư huynh. Huống chi giải dược này vốn là do sư đệ luyện ra, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền, không thể tính là ân nghĩa quá lớn được.”
Dứt lời trong lòng âm thầm nổi trống, không ngờ sư huynh sau khi khai tình khiếu, cả người trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, không còn bộ dáng yêu tăng lãnh đạm kiêu căng năm đó nữa, khiến hắn không quen nổi.
Triệt Liên mỉm cười, trong lòng biết hắn nói có lý, cũng không tiếp tục dây dưa chuyện này, quay đầu nhìn về phía Việt Minh Khê đang ngủ trên cây kia.
Việt Minh Khê đang xuất thần nhìn về phía bọn họ, chẳng qua hiển nhiên là không phải nhìn Tây Đường trưởng lão không chút nhan sắc, mà nhìn mỹ nhân ân công hôm qua còn chưa kịp thân cận.
Y tất nhiên là không biết Tây Đường trưởng lão tối qua đã trải qua chuyện mất hồn mất vía như thế nào, mà tất cả những chuyện này lại liên quan tới mình, chỉ biết khó lắm mới gặp được mỹ nhân xinh đẹp như vậy, mà lại còn là sư phụ năm đó đã cứu y một mạng, cho dù thế nào cũng không thể bỏ qua mối nhân duyên tốt đẹp này. Sao mỹ nhân ân công ở trong phòng Tây Đường trưởng lão mãi không ra, y tạm thời ở trên cây suy nghĩ kế sách.
Sau khi biết được tâm tư của Việt Minh Khê, lòng của Triệt Liên vốn dấy lên một chút hy vọng bỗng nhiên lạnh xuống.
“Chuyện của các ngươi, ta đã nghe được một chút từ chỗ Vô Ngã Đại sư.” Không Phạm vẫn chưa để ý tới ánh mắt nóng bỏng của Việt Minh Khê, mắt thấy thần sắc sư huynh trở nên ảm đạm, liền an ủi, “Y bây giờ đang trong trạng thái trẻ tuổi vô tri cũng chỉ là nhất thời, sư huynh cứ an tâm ở bên cạnh là được.”
Triệt Liên nhìn khuôn mặt sư đệ có vài phần tương tự mình khi còn trẻ, lại nhìn Việt Minh Khê còn đang ở xa xa xuân tâm lay động, cười khổ nói: “Ta sợ mặc dù y phế đi tầng công pháp này, cũng khó nhớ lại quá khứ từng vui vẻ với ta.”
Bảo hắn dùng thân thể già nua như vậy nhìn Minh nhi đi ân cần dịu dàng với những người khác, không khác gì cực hình tàn nhẫn nhất thế gian này.
“…… Tóm lại sẽ nhớ thôi. “Không Phạm rũ mắt xuống, cũng không đồng ý với ý nghĩ này của sư huynh, “Sư phụ đã từng si luyến ngươi nhiều năm như vậy, ngay cả chút tín nhiệm này ngươi cũng không chịu cho y sao?”
Triệt Liên trầm mặc, không muốn tranh luận thêm với sư đệ, vẫn dõi về phương xa nhìn tiểu thiếu niên nhàn nhã tự tại kia, ánh mắt cuối cùng lại rơi vào chỗ sâu trong thiền viện hai người bọn họ cùng nhau đắp người tuyết.
……
Không Phạm ở trong Tam Bảo Thiền Tự mười ngày, cùng Vô Ngã Đại sư điều dưỡng thân thể cho sư huynh, xác nhận tuổi thọ còn lại của hắn đủ để kiến trì cho đến ngày tinh lọc Tán Công Đan, lúc này mới đội nón, cầm, cầm hổ phách niệm châu đến từ biệt bọn họ.
Không phải hắn vội rời đi, chỉ là vừa tới nơi này cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại, một lần nữa đối mặt với sư phụ mình từng ái mộ giờ theo đuổi mình mãnh liệt, hắn vừa sợ, lại vừa không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của sư huynh, liền quyết định rời đi trước, ngày sau gửi thư liên hệ là được.
Thấy mỹ nhân chỉ ở chung với mình có mười ngày mà sắp vứt bỏ y đi mất, trong lòng Việt Minh Khê không nỡ, nhưng không biết phải nói sao để giữ hắn lại, chỉ năn nỉ: “Mỹ nhân sư phụ, ngươi muốn đi vân du nơi nào, mang theo Minh Khê cùng đi được không?”
Không Phạm nhìn y mỉm cười lắc đầu.
“Thiếu chủ đối xử ân cần với ta, chỉ vì không biết trước khi mình mất trí nhớ từng có người thương mà thôi.” Giọng điệu hắn thản nhiên, “Bởi vì người nọ không thể tới gặp ngươi, nên thiếu chủ cũng phải thủ thân như ngọc vì hắn, chớ nên động lòng với người khác mới đúng.”
Việt Minh Khê lắp bắp kinh hãi: “Ta, ta đã có người yêu?”
Y chưa từng nghĩ mỹ nhân ân công lại nói ra những lời bất ngờ như vậy, nhưng cũng phải lời bịa đặt để lừa dối y, y cúi đầu rối rắm, cẩn thận mở miệng hỏi
“Vậy hắn… có đẹp không?”
Không Phạm buồn cười, cảm thán sư phụ hiện tại vẫn say mê sắc đẹp như vậy, lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, tựa như rất để ý câu trả lời của mình, liền nói: “Đâu chỉ là mỹ nhân. Cho dù là ta so với hắn, cũng khó tránh khỏi bị che mờ mất.”
Trước mắt Việt Minh Khê sáng ngời, trong nháy mắt thu thần sắc uể oải lúc trước, đôi ngươi có tia sáng nhảy nhót: “Thật sao? ”
Thấy Không Phạm gật đầu, y cũng vui mừng, không nghĩ tới chuyện mình bị mỹ nhân ân công trước mặt từ chối, lại suy nghĩ về người yêu chưa từng gặp lại sau khi y mất trí nhớ, một lúc lâu sau lại lo lắng nói: “Vậy vì sao hắn còn không đến gặp ta? Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì sao?”
Không Phạm dừng một chút, nhìn về phía thân ảnh dưới gốc thông phía sau Việt Minh Khê, thấp giọng nói:
“Xa ở chân trời, gần ngay trước mắt.”
Việt Minh Khê đang nghĩ đến xuất thần, vẫn chưa nghe rõ lời hắn nói: “Hả?”
“…… Không có gì hết. Rồi hắn sẽ đến gặp thiếu chủ thôi, có lẽ là một ngày, có lẽ là một năm, chỉ cần ngươi an tâm ở lại là được.” Không Phạm nói xong, chắp tay hợp thập với y, cười nói, “Sau này gặp lại.”
……
Nhìn bóng lưng Không Phạm dưới ánh sáng đỏ thẫm dần dần đi xa, trong lòng Việt Minh Khê bỗng dưng sinh ra chút tiếc nuối.
Trong lòng cũng biết, e là mình vô duyên không thể gặp lại mỹ nhân ân công, cũng tự nhiên không hiểu nổi phong hoa tuyết nguyện mà y kỳ vọng.
Lần đầu tiên trong đời chân tình chưa kịp nở mà đã chết, y hơi khổ sở và buồn bã. Nhưng bất ngờ là, kỳ thật y không cảm thấy không đành lòng, càng gần như khẳng định mình có một người yêu chưa từng gặp mặt.
Tuy rằng lời nói của mỹ nhân ân công mơ hồ, y còn chưa kịp hỏi thêm tin tức hữu dụng, nhưng y tin tưởng người yêu của mình đang trên đường đến gặp y.
Mặc dù y còn không biết dung mạo người nọ, nhưng chỉ cần gặp lại y tất nhiên có thể liếc mắt đã nhận ra, đó chính là người trong số mệnh nhất định y phải quyến luyến cả đời.
Nghĩ như vậy, Việt tiểu công tử rốt cục cũng vui vẻ hẳn lên, quay đầu nói chuyện với người đã đứng một bên đã lâu: “Tây Đường trưởng lão, chúng ta cùng đi sau núi dạo một vòng được không:? Hôm tước ta thấy một ít táo dại chín trên đỉnh Mộ Lĩnh, muốn cùng sư phụ đi hái ăn.”
Lúc dứt lời, y tận mắt nhìn thấy Tây Đường trưởng lão bỗng nhiên lộ ra một tia ý cười cực kỳ tươi sáng.
Trong nháy mắt đó y có chút choáng vại, cảm thấy mình giống như nhìn thấy một đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại.
Y nghi ngờ dụi mắt nhìn, nhấc chân đuổi theo bước chân của Tây Đường trưởng lão.