Đóa Miên nghe xong liền ngạc nhiên thốt ra: "Tớ chỉ biết mỗi lớp sẽ có bạn đi mua thuốc dự phòng, nhưng là..."
Cận Xuyên liếc mắt: "Có vấn đề gì à?"
Đóa Miên: "... Không có!"
Cô nào dám có ý kiến, chủ nợ là đại gia, đại gia có quyền.
Cuối cùng, vị đại gia quyết định sẽ đi mua thuốc vào chiều thứ năm.
Hôm nay có tám tiết học, đều không có tiết hướng nghiệp quan trọng, Đóa Miên xin chủ nhiệm lớp một tiếng rưỡi, sau đó cùng vị bạn học kia đi mua.
Vừa ra khỏi dãy học, Đóa Miên vô ý thức đi về phía nhà xe nhưng lại bị Cận Xuyên kéo balo xách trở về.
"Làm gì?" Đóa Miên mờ mịt.
Cận Xuyên nhai kẹo cao su, lười biếng không trả lời. Anh nhanh chân đi ra khỏi cổng trường.
Đóa Miên không biết anh muốn làm gì, đành phải nhíu mày, nhượng bộ theo sau.
Trong lúc ấy, Cận Xuyên lấy điện thoại ra, gọi cho ai đó.
Đóa Miên lặng lẽ vểnh tai lên nghe.
"Giúp tớ mua ít đồ, chiều năm rưỡi đưa đến trường cao trung J." Bỗng nhiên, đối phương đưa di động đến sát tai cô.
Đóa Miên ngây người, né tránh hỏi: "Làm cái gì?"
"Không phải tránh như tránh tà." Anh từ trên cao nhìn xuống, nắm điện thoại vẻ không kiên nhẫn: "Vừa rồi chủ nhiệm lớp đưa cho cậu danh sách đồ cần mua, đọc ra đi!"
"..." Đại gia đừng có coi thường bản thân, ngài còn đáng sợ hơn cả tà.
Đóa Miên xoắn xuýt năm giây, mới chậm rãi tiến lên hai bước, đem lỗ tai dán lên chiếc điện thoại kia.
Bàn tay anh lành lạnh, vô tình hữu ý chạm vào má của cô.
"..." Đóa Miên nghe tim đập nhanh hơn, mặt hơi nóng.
Bên trong điện thoại liền truyền ra một giọng nam nghe vẻ rất phấn khích: "Chào bạn học, thầy giáo cậu muốn mua cái gì, cứ nói cho tớ đi."
"Xin chờ một chút." Đóa Miên nhất thời chưa kịp phản ứng, từ túi áo tìm ra một tờ đơn, bắt đầu nói: "Ba hộp thuốc đau đầu, hai hộp thuốc say xe, bốn hộp đau bụng, mười hộp băng cá nhân..."
Người bên kia nhanh chóng ghi lại rồi cười nói: "Được, năm rưỡi sẽ đúng giờ đưa cho các cậu."
"... Thật là làm phiền quá, tớ..." Đóa Miên chưa kịp nói hai chữ cảm ơn, điện thoại liền bị Cận Xuyên cướp lấy, trực tiếp tắt máy.
Cô rất hiếu kì: "Cậu bảo ai mua thuốc vậy?"
Cận Xuyên: "Một người bạn."
"Cậu ấy ở gần đây sao?"
"Không có."
"Vậy người bạn này thật tốt!" Đóa Miên cười. Thế là không cần phải đi mua thuốc cùng người này rồi, thật là may mắn. Vui vẻ, tâm tình đang đổ mưa của cô bỗng nhiên tỏa nắng. Đóa Miên híp mắt nói: "Thế bây giờ chúng ta về lớp đi."
Cận Xuyên: "Không về."
"..." Đóa Miên tụt hứng, rất im lặng: "Hiện tại không cần đi mua thuốc, cũng không muốn về trường, vậy cậu định làm gì?"
"Chơi game."
"..." Cô nâng trán, nghiêm túc suy nghĩ vài giây, vẫn là quyết từ bỏ cái ý định cùng người này đi chơi mà bỏ bê học tập: "Được rồi, vậy cậu đi một mình đi, tớ về lớp. Gặp lại sau!"
Cận Xuyên vẫn đứng yên ở đấy, lấy trong bao thuốc lá một điếu bỏ lên miệng, không thèm ngẩng đầu.
Buổi chiều gió uể oải.
Đóa Miên đi được mấy bước lại quay lại, cứng ngắc nói: "Tớ sẽ bảo thầy là tớ mệt nên trở về trước."
Ý là kể cả cậu có bất nhân nhưng tớ vẫn sẽ không bán đứng cậu.
Mấy phút sau, Đóa Miên lẽo đẽo theo sau Cận Xuyên vào một quán net cách trường một nửa con phố. Quét thẻ xong, cô bước vào.
Ý chí học tập lúc nãy chỉ là phù du.
Hôm nay, mày đã rất tập trung nghe giảng, cũng làm được rất nhiều đề, hai tiết cuối không phải tiết chủ nhiệm cũng không chơi đùa, nói chuyện phiếm với Trương Hiểu Văn. Vậy, chơi game tiếng rưỡi chắc không vấn đề gì. Bình thường mày cố gắng như vậy, lười một chút cũng không sao.
Đóa Miên ở trong lòng tự an ủi bản thân.
"ID của cậu là gì?" Cô mở PlayerUnknown"s Battlegrounds bản Châu Á, chuẩn bị đăng nhập, vừa gõ bàn phím vừa hỏi một bên Cận Xuyên: "Trước tiên thêm bạn đi, tớ mời cậu lập tổ đội."
Cận Xuyên hai chân bắt chéo tựa lưng vào ghế, lấy thuốc lá ra như một vị đại gia. Anh cự tuyệt: "Cậu mở, tớ nhìn cậu chơi."
"?"
Kêu dạy cô mà? Chẳng lẽ đổi ý sao?
Đóa Miên tự nhiên cảm thấy bị lừa gạt.
"Cậu nói tớ đi chơi cùng, cậu sẽ dạy tớ chơi game." Cô ủy khuất, khuôn mặt như đưa tang: "Tại sao cậu nói mà không giữ lời?"
Cận Xuyên ngước mắt lên, nhàn nhạt nhìn cô: "Nếu như cậu chơi trò này chỉ để ôm đùi người ta, từ đầu đến cuối đều đi trốn thì có ý nghĩa gì cơ chứ."
... Có lý, không thể phản bác.
Đóa Miên: "Vậy được."
Trò chơi bắt đầu, Đóa Miên đơn phương độc mã, không lập tổ đội, 100 người đều tự lực cánh sinh.
Ván đầu tiên, Đóa Miên hạ cánh xuống đất thì cô liền bị hai người đánh đến chết.
Ván thứ hai, cô tại Dã khu gặp một địch nhân, trong lúc kinh hoảng đem súng đổi thành cái liềm, dũng cảm xông lên, sau đó bị người ta cầm súng bắn chết.
Ván thứ ba, dù sao cũng vẫn chết.
...
"Không chơi nữa." Đóa Miên cả người mệt lả, cô cùi bắp thì thôi, thế mà còn phải tự mình đối mặt với sự thực máu me bi thương này. Cô phải tự mình đối mặt với sự thực máu me bi thương này thì thôi, thế mà bên cạnh còn có một người theo dõi từ đầu đến cuối.
Mà người kia còn rất bình tĩnh.
Đóa Miên cảm thấy cô sắp phát điên rồi.
Mấy giây sau, Cận Xuyên xích lại gần, mở trình duyệt mạng, tải một trò chơi tên là "Aimbooster". Sau đó, anh đưa con chuột cho cô, lười biếng nói: "Thấy điểm tròn trên màn hình thì ấn vào theo trình tự, càng nhanh càng tốt."
Đóa Miên chăm chú nhìn giao diện, một điểm tròn nhanh chóng xuất hiện tại chính giữa.
Cô nhíu mày, vừa định ấn vào đó thì điểm tròn thứ hai lại xuất hiện, tiếp tục là điểm thứ ba, thứ tư lại hiện lên.
Đóa Miên nhìn thời gian điểm phía dưới, độ phản ứng trung bình là 1.203 giây, còn có dòng chữ đánh giá: Phản ứng trì độn, chậm chạp.
"..."
Đóa Miên nhìn mà không biết nói câu gì.
Bên cạnh, Cận Xuyên tùy ý cười ra tiếng, trên mặt hiện lên vẻ trào phúng khinh bỉ.
"..." Đóa Miên cố gắng kìm nén cơn giận, hít sâu một hơi, nói: "Những điểm tròn này hiện ra nhanh như vậy, ai mà nhớ được trình tự xuất hiện của nó. Trò chơi này cũng quá biến thái, căn bản không ai có thể hoàn thành xuất sắc."
Không khí yên tĩnh chừng hai giây.
Cận Xuyên ném tàn thuốc vào gạt tàn, liếc nhìn cô một cái, anh không nói gì, chỉ cầm con chuột nhất vào dòng chữ: Again.
Điểm tròn thứ nhất mới xuất hiện liền biến mất. Màn hình thậm chí chậm chạp đến nỗi mãi mới xuất hiện điểm tiếp theo, chớp mắt tức thì.
"..." Đóa Miên mở to mắt nhìn, trò chơi rất nhanh đã kết thúc.
Cô nhìn về phần nhận xét.
Tốc độ phản ứng: 0.143 giây.
Đánh giá: Nhanh xuất thần.
Cận Xuyên thả tay khỏi con chuột, nghiêng đầu nhìn cô, ngữ khí nhàn phúng (nhàn nhạt, trào phúng) hỏi lại: "Không ai có thể?"
"..."
Cô cắn môi, hai má đều đỏ ửng. Một hồi lâu, cô ổn định tâm trạng, cầm lấy chuột chơi lại.
Lần này, Đóa Miên hết sức tập trung.
Cuối cùng, tốc độ phản ứng của cô là 0.297 giây, nhận xét nói: khác với người phàm.
Sự thật chứng minh, càng cố gắng, càng may mắn!
Đóa Miên cong môi, hất cằm, ý vị sâu xa nhìn về người bên cạnh: Chớ chọc tớ, tớ siêu dữ.
Cận Xuyên không có thái độ gì. Anh nhìn chằm chằm con nhỏ trước mặt. Một lát, anh đưa tay sờ cằm cô.
Mịn màng.
"..." Một bên khác, được đối phương xoa xoa cằm, Đóa Miên mặt đỏ như cà chua.
Cậu ta...
Đột nhiên sờ cằm cô là có ý gì?
Những người chơi trò này đều biến thái sao?
Sau đó, Cận Xuyên dùng sức, bóp cằm cô một cái: "Đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn lão tử!"
"... Cái gì cơ?" Ánh mắt cô như thế nào?
"Ngu ngốc."
Đóa Miên: "..." Vị đại gia này, ngài không độc miệng thì cả người không thoải mái à?
Rất nhanh, Cận Xuyên liền nói: "Cậu có thể dùng tốc độ này để đánh PUBG thì lúc đó mới tính là tốt."
Đóa Miên nói thầm: "Thật khó nha!". Nói xong, không biết cô nhớ đến việc gì, liền nở nụ cười.
Cận Xuyên nhíu mày: "Cười cái gì?"
"Không có gì..." Cô cười đến hai mắt thành hình lưỡi liềm, có chút ngượng ngùng, thành thật nói: "Tớ chỉ bỗng nhiên nghĩ tới, lần đầu tiên chơi game, tớ đâm chết đồng đội"
Cận Xuyên ngừng mân mê điếu thuốc: "..."
"Đồng đội kia cũng không phải người bình thường đâu." Được lập tổ đôij với đại thần, Đóa Miên đặc biệt tự hào, giọng nói cũng mang vẻ khoe khoang: "Cậu ấy đặc biệt lợi hại, là đội trưởng của một đội tuyển E-sport, đệ nhất sever ý."
Cận Xuyên cười một tiếng: "Vậy sao?"
"Ừm, tớ siêu siêu nể phục cậu ấy."
Cận Xuyên quay đầu, nhìn cô một cái.
"Thật sự. Tớ đã tìm hiểu thông tin về đội MYS kia, đó là đội duy nhất có thể đại diện cho Trung Quốc tham gia giải Quốc tế." Đoá Miên cảm thán: "Chỉ tiếc, PUBG ở trong nước không có thịnh hành cho lắm nên MYS không được quan tâm nhiều, fan cũng không tính là khổng lồ."
"Nhưng bọn họ rất đáng gờm."
"Tớ nói cậu nghe, bọn họ đơn phương độc mã, đang rất cố gắng mang lại vẻ vang cho đất nước." Đóa Miên vẫn dùng biểu cảm nể phục đó thao thao bất tuyệt, nói xong, cô liền tìm sự đồng tình từ Cận Xuyên, hỏi: "Cậu thấy có đúng không?"
Không khí rất yên tĩnh, không có ai trả lời.
Người kia vẫn cúi đầu hút thuốc, mấy giây sau, anh đứng dậy, trực tiếp đi ra khỏi quán.
Đóa Miên tò mò: "Cậu đi đâu vậy?"
"Nên trở về rồi!" Cận Xuyên cũng không quay đầu lại, ngữ khí lãnh đạm ném cho cô ba chữ: "Học sinh giỏi."