Kết cục của cuộc đàm phán này chính là Đoá Miên lặng lẽ lấy di động ra, yên lặng mở mục ghi chú thời gian và địa điểm ăn cơm.
Cận Xuyên nói xong, trực tiếp quay người đi.
Đóa Miên tay nắm chặt điện thoại, im lặng nhìn bầu trời.
Quả nhiên "Uy vũ bất năng khuất"* chỉ là dối trá, "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt"* mới chính là triết lý nhân gian.
(Uy vũ bất năng khuất: Quyền uy không thể khuất phục.)
(Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt: Kẻ biết thời thế là người tài giỏi.)
Nếu anh cứ muốn báo ân, thì cứ báo đi.
Cuối cùng, Đóa Miên như thần du* trở về nhà, thần du ăn cơm, thần du đánh PUBG.
(Thần du: Đi vào cõi thần tiên.)
Xem list bạn bè, Lục Dịch vẫn đang ở trong trận.
Cô ngồi trước máy vi tính, không biết làm thế nào, chợt nhớ tới cái hôm cùng Cận Xuyên ở trong quán net, đối phương lãnh đạm nói: "Cậu có thể dùng tốc độ này để đánh PUBG thì lúc đó mới tính là tốt."
Yêu cầu chơi game của anh đúng thật là hà khắc!
Đóa Miên mấp máy môi, hai giây sau, cô quyết định chơi với hình thức solo, một người là một đội, nhanh chóng tiến vào trận chiến.
Ván đầu tiên, cô rơi xuống đất biến thành hộp.
"..." Đóa Miên hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần, bình tĩnh chơi ván thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Đến ván thứ sáu, thành tích trận chiến từ top 99 đã lên thành top 11.
Cô vươn vai một cái, nhìn thời gian, đã 11 giờ đêm.
Đóa Miên nhớ sáng mai còn phải đi đến trung tâm luyện thi, chẹp miệng một cái, cô tắt máy tính, nằm trên giường vừa chơi game vừa ngáp ngủ. Khi nhấn vào Weibo, cô giật mình. Giao diện còn dừng lại ở trang chủ của MYS.
Cô nháy mắt mấy cái, tiện tay lướt xuống dưới.
Cô nhìn thấy bài viết có nhiều lượt thích nhất. Đó là chiến huy* của MYS. Màu đen lạnh lùng kết hợp với màu đỏ rực lửa. Giữa là dòng chữ MYS được làm nổi bật.
(Chiến huy: huy hiệu của chiến đội.)
Đóa Miên nhìn kĩ.
Cửa sổ không đóng, một trận gió lạnh thổi tới khiến cô thanh tỉnh. Giây lát, tay cô giật giật, đem hình ảnh lưu lại vào máy.
Sau đó tiến đến khu bình luận.
@Tiểu Hồng: Lần này rốt cục châu Á cũng có thể tham gia giải đấu thế giới rồi, cố lên nha *nắm đấm*
Lượt thích: 923
@Đàm Nhi của ta: Còn ba tháng nữa thôi, cả đội nhớ dành thời gian tập luyện, đừng làm cả nước mất mặt. *mỉm cười*
Lượt thích: 896
@Hoa nhài bên cửa sổ: Tay Hunter thế nào rồi? Nếu như hắn giải nghệ thì phải làm thế nào bây giờ? Thật đáng lo nha! *mặt buồn*
Lượt thích: 563
@Tiểu Hồ Điệp: Nghe nói Broken có thể sẽ vắng mặt sao? Con mẹ nó, thiếu chuyên nghiệp vậy. Nếu muốn theo con đường game thủ thì bỏ học đi, OK?
Lượt thích: 300
@Lan rừng: Lầu trên não tàn à? Năm ngoái, vì tham dự SL I Ukraine mà anh ta trực tiếp bỏ học, thi đại học cũng không. Ngươi còn muốn chuyên nghiệp hơn nữa à? Loại như ngươi nên cầm bàn phím đi theo bên Âu Mỹ đi!
Lượt thích: 1889
...
Một chuỗi bình luận làm Đóa Miên hoa cả mắt, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ mấy từ kia. Bỏ học? Bỏ thi đại học?
Broken vì tham dự giải đấu mà còn bỏ thi đại học sao?
Ánh mắt cô bỗng nhiên mở to ra.
Đầu óc trì trệ hai phút, sau đó cô nhíu mày, tại cột bình luận viết ra vài dòng, sau đó ấn đăng.
Cùng lúc đó, màn đêm ở phía Bắc thành phố J.
Tại một căn biệt thự cấp cao nào đó, huy chương MYS mờ ảo chiếu sáng.
"Phía Bắc góc 40 một đội, Đông góc 165 một đội." Trước màn hình vi tính, một nam sinh tóc nhuộm vàng cau mày: "Xuyên ca, tấn công hay phòng thủ?
"Lên."
"Đi!"
"Sâm! Phía nam sau gốc cây kia có người, bắn hắn đi."
"Không vấn đề. Đại Sơn, yểm hộ cho tớ."
"OK"
Trong gian phòng, mấy thanh niên tàn khốc mà lạnh lùng, tất cả đều tập trung cao độ, phối hợp ăn ý. Không gian yên tĩnh chỉ ngẫu nhiên vang lên tiếng trò chuyện.
Vài phút sau, trò chơi kết thúc.
Bọn họ đứng top 1.
Tay bắn tỉa Um tùm bỏ tai nghe xuống, vươn vai một cái, mơ hồ hỏi: "Xuyên xa, hôm nay có phải luyện tập tới rạng sáng không?"
"Sắp đấu giải rồi, mỗi ngày huấn luyện một ít còn ngại mệt sao? Ban ngày cũng không phải các cậu không được nghỉ."
Hỏa Xa buông tay: "Cũng không có cách nào khác."
Một bên, Cận Xuyên tựa trước máy tính hút thuốc, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Muốn ngủ cũng được"
Hai mắt Đại Sơn sáng lên.
Lão đại hôm nay như thế mà thấu hiểu lòng ngườ!
"Cứ chạy quanh nhà năm mươi vòng rồi ngủ."
"..." Haha, quả nhiên là lão đại. Um tùm cùng Đại Sơn không phản kháng được, yên lặng đứng dậy, rời đi.
Lúc này, ngoài của bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, một nam nhân cao lớn thô kệch đi đến, gõ cửa hỏi: "Đói không? Để anh mua bữa khuya."
Mọi người quay đầu nhìn lại, là quản lý Hỏa ca.
Các đội viên mồm năm miệng mười nói tên món ăn.
Hổ ca nhanh chóng rời đi, tay đang lướt điện thoại tiện tay mở ra phần bình luận, anh sững sờ. Hỏa Xa có chút hiếu kì, tiến đến hỏi: "Làm sao vậy Hổ ca?"
"Có chút lạ.." Hổ ca nhíu mày: "Mới mười mấy phút mà đã có 100 lượt thích."
Um tùm lấy kẹo cao su nhai, kinh ngạc: "Em tưởng mười mấn vạn fan hâm mộ đều là do anh mua?"
Đại Sơn thấy thế liền cướp một thanh kẹo, gật đầu nói: "Tớ cũng nghĩ vậy."
Hỏa Xa hỏi: "Bình luận của ai? Viết cái gì?"
Hổ ca cận thị, híp đôi mắt nhìn kĩ màn hình, có chút kinh ngạc: "Hóa ra fan hâm mộ của ta còn có một tiểu muội... ID là Đoá Đóa không phải hoa...?"
"..." Cận Xuyên đang uống nước cũng dừng lại, rũ mắt.
Hổ ca tiếp tục: "Chào admin, tôi rất thích MYS, cũng rất sùng bái Broken. Nếu như có thể, xin hãy thay tôi gửi đến Broken một lời xin lỗi. Trong lần đầu chơi game, tôi hình như đã không cẩn thận đâm chết anh ấy, thật sự rất xin lỗi."
Tiếng nói trầm thấp, bình ổn, trong nháy mắt, toàn bộ gian phòng rơi vào mảnh yên tĩnh.
Hổ ca quay đầu, ngạc nhiên nhìn về Cận Xuyên.
Um tùm cùng Địa Sơn cũng quay đầu, vẻ mặt khiếp sợ.
Cũng may Broken là người trầm ổn, nếu không, là người khác, sợ cái gì Đóa Đóa kia đã bị chém ra thành từng mảnh,
Thật lâu, người tự xưng là có thể vượt qua phong ba bão táp như Hỏa Xa vẫn thất thần. Anh hắng giọng, môi giật giật, nhìn Cận Xuyên cười, nói: "...Fan vẫn coi cậu là thần..."
Cận Xuyên mặt lạnh tanh nhìn về Hỏa Xa.
Anh ta ho khan hai tiếng: "Yên tâm... mọi người đều là huynh đệ, chuyện cậu bị đâm chết, bọn tớ liền coi như không nghe thấy."
Bên ngoài, bầu trời im ắng.
Mấy giây sau, Cận Xuyên mặt lạnh lùng lại lộ ra một nụ cười ấm áp.
Rất tốt, hiện tại cả thế giới đều biết MYS Broken bị một tân thủ cùi bắp nghiền chết. Rất có thể, anh sẽ con mẹ nó nhanh nổi tiếng.
***
Tối thứ bảy, sau khi học xong ở trung tâm luyện thi đã là năm giờ, thời gian hẹn cơm là sáu giờ rưỡi. Nếu về nhà thì lại phải đi đến chỗ hẹn, quá lười. Không trở về nhà mà đến liền chỗ hẹn thì Cận Xuyên lại nghĩ rằng cô rất mong chờ ăn cơm cùng anh...
Cô nhìn lên trời một lát, quyết định đến tiệm sách cạnh chỗ hẹn giết thời gian.
Lịch sử nhân văn...
Qúa buồn tẻ!
Khoa học xã hội...
Quá thâm thúy!
Đóa Miên buồn bực đi tiếp, cuối cùng, hai mắt cũng phát sáng nhìn về giá sách: tiểu thuyết tình cảm.
Cô dừng chân, tùy tiện cầm một quyển "Quán ăn số 56".
Nhìn thêm vài phút...
Thật đói!
Đóa Miên đem sách trả lại chỗ cũ, ngước lên hàng cao nhất. Cô nhìn thấy một cuốn tiểu thuyết có bìa sách lòe loẹt "Vương gia bá đạo."
Cô nháy mắt mấy cái, giơ tay lên muốn lấy.
Không tới...
Cô nhón chân lên, vẫn không được.
"..." Đây là sỉ nhục con người 1m60 sao?
Đóa Miên tức giận, quyết phải lấy được quyển kia.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến, không nhanh không chậm dừng lại sau lưng cô.
Đóa Miên vô ý thức quay đầu lại, sửng sốt.
Người kia mặt không biểu tình, vẫn đứng yên. Sau đó, anh khẽ nâng tay, cầm "Vương gia bá đạo", nhàn nhạt hỏi cô: "Muốn?"
"..." Đóa Miên cứng ngắc gật đầu, chuẩn bị đưa tay định nói: "Cảm..."
Nhưng mà, cái chữ "ơn" còn chưa kịp thốt ra, đối phương liền đem sách đặt lại chỗ cũ.
"..."
Cận Xuyên nhìn sang một giá sách khác, giây láy, anh đưa một quyển sách cho cô, đồng thời thuận tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô như sủng vậy. Anh cười nhẹ một cái rồi bước đi.