Quá Thời Hạn

Chương 4



Bình nước biển trên cao từng giọt từng giọt chảy xuống. Trong đầu Cố Bình An hỗn độn cùng mệt mỏi, cô ngủ quên đi. Trước gìờ chỉ có khi bị bệnh cô mới không bát nháo mà nằm im. Cô đầu tóc hỗn độn, câu được câu mất dựa vào vai Thẩm An Bình ngủ, không khác một đôi tình nhân đang tựa vào nhau. Thẩm An Bình ngồi yên không nhúc nhích để mặc cô dựa vào vai, nhiều khi thấy cô hơi xoay người hắn lập tức thẳng lưng để cô dựa vào thoải mái hơn.

Cố Bình An tỉnh lại đã thấy người khỏe hơn, không biết Thẩm An Bình làm cách nào đã kiếm cho cô được giường bệnh này, tuy không có nệm êm gối mềm nhưng so với ngồi trên ghế khi nãy đã thoải mái rất nhiều. Chẳng phải vì bệnh quá mà hồ đồ không, ngay cả được Thẩm An Bình ẳm lên giường mà cũng không hay biết.

Thức dậy đã không thấy Thẩm An Bình, hắn mới sáng sớm đã chạy đi đâu làm cô không khỏi có chút uể oải.

Kỳ thực Cố Bình An không phải là người thích đeo bám người khác, không biết từ khi nào cô lại hình thành thói quen có hắn ở cạnh. Cô luôn hy vọng ở trước mặt Thẩm An Bình không trở thành quá tầm thường cho nên cô không hỏi, bắt buộc không đi tò mò chuyện của hắn, không vì chuyện của hắn mà kích động, cũng không đeo bám hắn tận lưc bắt buộc bản thân mình xem nhẹ mọi chuyện như vậy cô sẽ không phải vì hắn mà lo lắng.

Lúc nào cũng tươi cười khi nghe đến chuyện của hắn, cảm giác như hắn là một phần trong đời sống mình, không cho phép bản thân mơ tưởng xa xôi việc hắn đặc biệt chiều chuộng mình, đồng thời không đem tình cảm mình thổ lộ cùng hắn.

Mọi người thấy thế đều cho rằng cô thật khờ, tâm trí trì độn, phản xạ chậm chạp nhưng chỉ có cô biết bản thân mình không phải là vậy. Đối với nhưng việc nhỏ nhặt cô tuy có chút hồ đồ nhưng thật ra trong việc trọng yếu cô rất sáng suốt. Cố Bình An chính là người như thế, biết phân biệt nặng nhẹ cho nên mới giữ được trái tim của mình trong tình yêu.

Cho nên cô sẽ không thổ lộ tình cảm mình trước mặt Thẩm An Bình, điều đó là liều lĩnh, đó cũng chính là nguyên nhân mà cô trở thành người phụ nữ cạnh hắn lâu vậy. Bời vì đối với Thẩm An Bình chính là cô không tỏ ra mình yêu thương hắn, chỉ điểu này thôi cũng làm hắn thật yên tâm mà đối với cô thật tốt.

Đang lúc chán nản nằm ngó trần nhà thì nghe thấy có tiếng bước chân, tiết tấu không nhanh không chậm lại hết sức bình ổn, vừa nghe được cô đoán ra ngay đó là Thẩm An Bình đã trở lại.

Cố Bình An ngay lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ, không ngờ Thẩm An Bình chưa tiến vào đã đụng phải y tá trưởng đang kiểm tra phòng bệnh. Giọng nói y tá không cao không thấp lại rất ôn nhu, cười hỏi:”Đã tìm được nơi gọi là Phúc Hỉ Tân chưa?”

Thẩm An Bình dừng chân, cười trả lời:”Cám ơn cô, đã tìm được rồi”

“Đi xa như vậy, anh thật nhẫn nại. Bạn gái anh khờ khạo vậy thế mà lại có phước.”

“Cô ấy vừa tiêm thuốc xong liền rống lên kêu khổ, nói muốn ăn mức bí đao của chỗ này, tôi cũng là vì muốn bảo vệ cho lỗ tai mình được yên tĩnh thôi.”

“Hahah tuổi trẻ thật tốt mà” y tá trưởng vẫy vẫy tay cười rồi rời đi.

Cố Bình An mặc dù giả bộ ngủ nhưng tai vẫn nghe rõ mọi chuyện hai người đang nói trong lòng cũng tràn ngập mâu thuẫn.(

Thẩm An Bình từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng kéo ghế đến ngồi cạnh giường Cố Bình An, hắn lấy tay vỗ nhẹ chăn, giọng nói đặc biệt trầm ấm:”Ngồi dậy! Đừng giả bộ nữa! Anh biết em tỉnh”

Cố Bình An không còn cách nào hơn, không cam lòng mở mắt, đầu tóc một mớ lộn xộn trừng mắt nhìn hắn:” Tại sao biết em giả bộ mà cũng không vờ theo?? Sao phải vạch ra chứ thiệt làm người ta mất mặt mà”

Thẩm An Bình cười khẽ, chân mày khẽ run , nét mặt tràn đầy sức sống, cử chỉ nhẹ nhàng thật là một sự kế hợp hoàn mĩ mà, hắn thong thả nói:” Mí mắt em run run như vậy, anh muốn phối hợp giả bộ chẳng phải là có lỗi với đôi mắt mình sao” nói xong mệt mỏi đỡ cô ngồi dậy, lấy gối kê ra sau lưng cho cô dựa.

“Anh đã đi mua bàn chải, kem đánh răng, những vật dụng cần thiết đều ở đây, em thật là phiền mà”. Nói rồi đem chén cháo nóng hổi đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh không quên để hộp khăn giấy cho cô:”Em hãy ngoan ngoãn ăn cho xong chén cháo này đi rồi mới được ăn mức, nghỉ một lát rồi chúng ta sửa soạn về nhà. Bên phía Lý tổng anh đã cho người thông báo họ biết, hôm nay em không cần phải đi làm.”

Vừa nghe nói không cần đi làm, Cố Bình An cười thật tuơi rồi đem chén cháo nóng trước mặt bắt đầu ăn, một mùi hương thơm phức xông lên mũi, trong miệng từ hôm qua đến nay luôn có cảm giác đắng nghét, nhưng lúc này khẩu vị lại rất tốt, cô liền bắt tay vào ăn.

Cô vừa ăn vừa hỏi:”Khi nãy, y tá kia có vẻ hiểu lầm quan hệ chúng ta thì phải? Anh sao không giải thích với cô ấy?”

Thẩm An Bình thản nhiên nâng mí mắt nhìn cô hỏi:” Cần gì phí sức giải thích, quan trọng sao?”

Đây hiển nhiên là giọng điệu của Thẩm An Bình, thái độ bình tĩnh đến đáng ghét không coi ai vào trong mắt đó, mỗi lần hắn dùng giọng điệu này nói chuyện cô chỉ hận không thể dùng roi da quất vào hắn mấy phát. Nhưng trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, hắn là người cao ngạo không coi ai ra gì, bất cần thế mới làm cho các cô đeo như sam ấy, các cô ai cũng mong muốn được trờ thành người phụ nữ cuối cùng của hắn , nhưng mà sự thật thì luôn tàn khốc , cho đến nay Cố Bình An vẫn chưa thấy nguời nào có thể nắm bắt được trái tim hắn. Thậm chí nhìn họ thật chẳng khác nào như những mỹ nhân cổ đại trong các bộ phim kiếm hiệp ấy, lúc nào cũng thề thốt sẽ nguyện yêu hắn cả đời cả kiếp.

Càng suy nghĩ cô càng cảm thấy buồn cười vì những lý luận của mình, nhất thời có ý định muốn làm loạn, định đùa với hắn một chút liền hỏi:” Chẳng lẽ em nhớ lầm sao, hôm qua không biết người nào đó còn lăn lộn cùng người khác đến tận 3 giờ sáng cơ!”

Lời nói cố tình mang vẻ chế nhạo Thẩm An Bình, đoán chừng thế nào hắn cũng bị làm cho ngượng chết đi nhưng không ngờ hắn sắc mặt không đổi, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái vân đạm phong khinh nói:”con nít mà muốn tìm hiểu chuyện người lớn sao hả?”

“Phì” Cố Bình An phun ra một chữ, liếc hắn một cái:” Tưởng mình lớn lắm ấy?” cô khua tay múa chân, vươn ra ngón út nói:”Rõ ràng chỉ nhỏ bằng này”. Cô thấy mình nói không có sai nha vì trước đây cô từng nhìn qua cơ thể hắn lúc không mặc gì hết. Vì còn nhỏ chưa ý thức được nên không ngại mà cố tình giương mắt nhìn cho kỹ, hóa ra so với viên đạn cũng không khác lắm.”Tiểu Thẩm An Bình” thật ra cũng nhỏ bằng này mà thôi, cô không có chút ý tứ sai lệch nào nha.

Thẩm An Bình sắc mặt đen thui, hừ lạnh hai cái, cả người cố tình chồm tới, đôi mắt đẹp nheo lại thành một đường dài nhìn chả khác nào hồ ly. Người hắn toát ra một tia giảo hoạt làm người không rét mà run. Nhưng không thể phủ nhận, dung nhan hắn có thể làm điên đảo chúng sanh mà, bất cứ nhìn từ góc cạnh nào trên mặt đều không thể không thán phục, thiệt đúng là yêu nghiệt mỹ nam mà.Taygác lên đôi chân dài bắt chéo bên dưới, theo đó là giọng cười đầy âm trầm :”Cố Bình An anh thấy em là bệnh đến hồ đồ mất rồi? Hay là anh kêu bác sĩ tiêm thêm hai mũi nữa đi”

Cố Bình An vừa thấy tình thế không đúng bèn cười tủm tỉm nói:”Sao lại như vậy, em nghĩ anh chẳng phải luôn đối với em là tốt nhất sao”

Thẩm An Bình dùng vẻ mặt “có ma mới tin” liếc mắt nhìn cô một cái.

Cô không sợ chết tiếp tục náo loạn:”Hôm qua cô gái đó là ai vậy? Âm thanh thật là kiều mị nha, em nghe thôi mà xương cốt đã muốn nhũn ra rồi”. Thẩm An Bình trầm ngâm nhìn cô một lát rồi đùa:”Không kêu là oanh oanh thì gọi là yến yến đi”

Ngươi đi chết đi, Cố Bình An nhìn hắn xem thường, trong lòng không khỏi oán thầm.

Cố Bình An thay đổi quần áo bệnh viện rồi tay xách nách mang kéo theo những vật phẩm mà người đến thăm tặng, theo Thẩm An Bình về nhà. Đối với việc phải đến nhà Thẩm An Bình ở cô thật là không cam lòng mà. Lại nói cả hai bên gia đình Cố gia cùng Thẩm gia đều ở tỉnh thành khác, ở đây cô chỉ có hắn là thân thuộc nên đành chịu vậy.

Chuẩn bị trở về quê, Thẩm an Bình thay cái áo khoác màu đen, tuy chỉ ăn mặc rất đơn giản nhưng vẫn không che được khí chất đặc biệt của hắn, cơ thể tràn đầy sức sống nhìn vào chẳng khác người mẫu trên bìa tạp chí nổi tiếng. Hai người tuy cùng nhau lớn lên nhưng khác biệt lại rất lớn. Khi hắn còn nhỏ so với những đứa trẻ khác vóc dáng không chênh lệch nhiều lắm nhưng khi lớn lên lại cao đến 1.85, còn phần Cố Bình An thì thật miễn cưỡng cũng leo tới 1.7 chứ chả ít, mang thêm đôi giày cao gót vào đứng cạnh hắn cũng không đến nỗi mất mặt lắm.

Đang lúc Cố Bình An thả hồn phiêu du suy nghĩ đông tây thì điện thoại gọi hồn của Quan Tiểu Bảo truyền đến. Tiếng chuông reng điện thoại so sánh với bản thân người gọi đến không khác mấy, là ồn ào như nhau. Điện thoại reng hồi lâu, không ai bắt máy liền ngưng một chút rồi lại reng tiếp tục. Cố Bình An nhìn màn hình hiện lên tên người gọi đến, tay vô tình day day hai bên huyệt thái dương rồi nhấn nút nhận cuộc gọi. Quả nhiên điện thoại vừa thông, tiếng bom oanh tạc của Quan Tiểu Bảo dội đến, cô lớn tiếng chất vấn:”Cố Bình An, bồ mau nói thật cho nãi nãi ta nghe. Bồ có phải là đã biết trước phó tổng mới đến nhận chức trong công ty mình, không ai khác chính là Tất Nhiễm phải không?. Bồ mau mà thành thật với cô nãi nãi đây, đừng nói ta là bây giờ đang định bỏ chạy lấy người đấy nhé. Con mẹ nó, bồ đúng là nhu nhược mà”

Cố Bình An tiếp tục xoa xoa hai bên huyệt thái dương nhất thời không biết phải tìm lý do gì để thoái thác, chỉ đành dở khóc dở cười lúng ta lung túng mà trả lời:” Bồ hỏi một lúc nhiều chuyện như vậy, mình biết trả lời cái nào trước đây?”

Đang lúc cô không biết nói gì tiếp theo thì bên đây Thẩm An Bình hướng cô vươn tay kêu lại, nhìn bàn tay to lớn, các ngón tay thon rõ của hắn ra hiệu, Cố Bình An hiểu ý ngoan ngoãn đưa điện thoại cho hắn. Tiếp đó chợt nghe giọng Thẩm An Bình bình tĩnh, lịch sự nói chuyện ngược lại hoàn toàn với giọng pháo đại của Quan Tiểu Bảo từ đầu dây bên kia.

“Cô ấy là đến kiếm ta ký hơp đồng vì để hoàn thành nhiệm vụ ”

“Phát bệnh tối qua nên phải vô nước biển cả đêm trong bệnh viện”

“Chúng ta chuẩn bị về quê, nghe nói anh em cũng về”

“Em gọi cho hắn đi nếu không đến nửa đêm mắc công hắn lại gọi đến làm phiền”

“Được, vậy tối nay anh sẽ dẫn em cùng với Bình An ra ngoài ăn”

“Được, gặp sau, chú ý cẩn thận, có việc thì cứ gọi cho anh hay anh của em cũng được.”

……..

Chỉ vài ba câu đơn giản đã thu phục được Quan Tiểu Bảo kia. Nhận lại di động Cố Bình An không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm An Bình tiếp tục nhìn phía trước, chăm chú lái xe, cho đến khi rời khỏi thành phố tiến vào ngoại thành, hắn mới đánh vỡ bầu không khí im lặng, vô tình hỏi:”Còn chưa quên được hắn sao?”

Cố Bình An nhất thời nghẹn họng, cô cũng biết được Thẩm An Bình đang nhắc đến “hắn” là ai. Cố Bình An kéo cửa xe xuống, đầu gối lên khủy tay, để mặc gió lạnh thổi vào mặt, cô lại hình dung mình với vẻ mặt Phong Phi Dương, làn da trắng nõn nhưng mặt không một chút máu, nhìn qua thật quỷ dị nhưng lại thập phần xinh đẹp.

Thẩm An Bình thở dài:” Được rồi, mau kéo cửa sổ lên, không cẩn thận lại phát sốt nữa bây giờ!”

Cố Bình An nghe lời kéo cửa sổ, đầu cúi thấp xuống, lông mi thật dài phủ xuống trông như một cây quạt nhỏ, đem tất cả che dấu trong hốc mắt. Kỳ thật đối với chuyện này trong quá khứ cô thật không muốn nghĩ đến nữa, cũng đâu có gì to tác, nhưng là giờ phút này không hiểu đang nghĩ gì, cô lại nói một câu không đầu không đuôi :”Kỳ thật, em cũng từng nghĩ giống anh, cho rằng bản thân mình thật yêu thích hắn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.