Tôi không nghĩ tới muốn cướp thứ gì của Cố Bình An cả.
Thẳng cho đến buổi tiệc tốt nghiệp tiểu học tối hôm đó.
Người phụ trách đã từng nói qua chủ trì buổi tiệc tối nay là tôi. Tôi mỗi ngày ở nhà không ngừng soạn bản thảo, thẳng lưng đứng luyện tập cho bào phát biểu của mình.
Nhưng ai ngờ cuối cùng, người phụ trách kia lại nói:”Mạc Phi, em đã chủ trì quá nhiều loại hoạt động thế này, lần này có thể nhường cho tôi được không? Thầy giáo đã có an bài tiết mục cho em lên hát.”
…
Tôi một câu cũng không nói, chỉ là cười hì hì đáp ứng. Trên đường đi đến văn phòng, tình cờ lúc đứng ngoài cửa tôi nghe được giọng nói quen thuộc của người phụ trách khi nãy:” Anh của tôi sắp được chuyển sĩ quan cho nên muốn lợi dụng dịp này nhờ vả Cố gia một chút.”
Rồi lại giọng nói của một người khác xen vô:”Tôi thấy con bé Mạc Phi đó cũng không phải không được, dù sao cũng là con gái nuôi của nhà đó.”
“Con gái nuôi làm sao thân bằng con ruột chứ, tôi để Cố Bình An thay vào đó chẳng phải cơ hội cao hơn sao, không chừng còn có thể làm thân với bố mẹ của cô ta”
“…”
Từ ngày đó mà tôi cũng bắt đầu hoàn toàn hiểu ra, cho dù tôi có cố gắng bao nhiêu để mọi người chú ý đến mình, thật ra tôi cũng không thắng nổi đứa con gái có ba mẹ quyền thế kế.