Quá Thời Hạn

Chương 9



Nhìn vẻ mặt đùa dai của Tất Nhiễm, Cố Bình An không nói im lặng đứng nhìn trời, trong lòng không tránh khỏi ảo não suy nghĩ. Cô đã không ngừng lặp đi lặp lại nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh đối mặt kẻ địch, nhưng không hiểu sao lần này cô lại khinh địch, dễ dàng để cho hắn chọc giận, thật là thất sách mà!

Cô không muốn cùng hắn tranh cãi, tiến đến mở cửa ngồi vào ghế sau xe

Dọc đường đi Cố Bình An vẫn duy trì vẻ trầm mặc, Tất Nhiễm cũng thức thời mà không làm phiền cô, chỉ đơn giản nói chút ít về sự an bài của công ty. Vị khách lần này ít nhiều coi như cô có một nửa quen biết, vì trước kia khi cô ra ngoài ăn cơm cùng Thẩm An Bình đã từng trò chuyện qua. Cố Bình An nhớ rõ ông ta còn cho rằng cô là bạn gái Thẩm An Bình, không biết lát nữa gặp lại có thể nhờ vào mối giao tình ấy để hợp tác được thuận lợi không.

Mỗi lần thấy Cố Bình An cố ý lợi dụng mối quan hệ giữa cô và Thẩm An Bình, Quan Tiểu Bảo đều không khách khí ném cho cô cái nhìn khinh thường. Nhưng Cố Bình An lại không cho là đúng, có thể lợi dụng quen biết vào công việc ai lại không làm chứ.? Nếu người ta nhận ra cô, cô dĩ nhiên sẽ không phụ lòng họ để mọi chuyện cứ thế mà trôi chảy tiến hành chẳng phải tốt hơn sao, còn phải gấp tranh thủ là đằng khác. Cô không phủ nhận mình rất bình thường như bao người khác, cũng yêu thích đồ hiệu, trang sức và cũng rất thích có bạn trai tốt bụng lại đẹp trai nha.

Nhưng cô lại cố tình không dính vào Thẩm An Bình. Hắn có khả năng cho cô tất cả những gì cô muốn nhưng cô lại né tránh. Người khác cho rằng bọn họ ở cùng một chỗ sẽ đem lại may mắn cho đối phương, nhưng cô ngược lại không cho là đúng.

Tình yêu ngay từ lúc bắt đầu, nếu như thật sự tốt đẹp như vậy, chẳng lẽ không sợ hào quang của nó sẽ làm cho người ta bỏng mắt sao. Chỉ có loại tình yêu bước ra ánh sáng từ trong đêm tối, trải qua nhiều thử thách, mới được người khác trân trọng cho nên cô càng không muốn Thẩm An Bình dễ dàng đạt được. Cô càng không muốn biến mình thành quần áo hắn mặc xong rồi vứt đi kia, không muốn mỗi đêm một mình thức giấc cô đơn ôm gối trong căn phòng lạnh lẽo, chờ Thẩm An Bình sau khi mệt mỏi rã rời trở về bố thí chút yêu thương cho cô.

Cô bất quá cũng chỉ là một người nhát gan, cho nên cô muốn mình được sống yên ổn, không cần phải dính vào những chuyện cảm tình rắc rối của hắn.

Thẩm An Bình không có khả năng cho cô, hắn muốn cũng không có loại tình yêu như thế.

Cố Bình An không nghĩ đến sẽ gặp Cố Bình An ở đây.

Dù sao cũng đã qua mấy ngày bọn họ không liên lạc, đây coi như phá lệ hiếm thấy. Trước đây bọn họ dù bất đồng nhưng chỉ một hai ngày là thôi. Thẩm An Bình luôn nói:”Tính tình Cố Bình An trở thành thế này là do hắn quá chiều chuộng cô mà ra cả”

Lời này thật không sai, từ nhỏ đi theo hắn cô liền hiểu được sự bất đồng giữa nam nữ, mà cô rất biết lợi dụng ưu thế chính mình. Cứ mỗi lần có chuyện là cô liền dùng nước mắt, khóc đến khàn cả giọng, thẳng đến Thẩm An Bình không còn cách nào phải cho qua cô mới chịu để yên.

Lần này không biết vì sao có phần không giống trước kia,Thẩm An Bình lại mặc cho cô hờn dỗi cũng nhất quyết không chịu xuống nước.

Lúc trước, Thẩm An Bình từng nói:”Đàn ông so với đàn bà có phần rộng lượng hơn.” Lần này tuy là do cô bụng dạ hẹp hòi nhưng tại sao tiểu tử Thẩm An Bình này cũng không chịu đi tìm cô chứ.

Cô buồn bực đứng phía xa nghỉ ngơi nhìn thân hình cao lớn mà quen thuộc đang trò chuyện rất vui vẻ. Thật là mỹ nam, đứng đâu cũng thu hút tầm nhìn của người khác. Thẩm An Bình đứng đó nổi bật hẳn so với những người chung quanh, tựa như hạc trong bầy gà. Hắn diện bộ quần áo thể thao màu trắng trông thật khí phách, ngọc thụ lâm phong rất sáng chói dưới ánh mặt trời.

Mang theo bộ golf mà trước đây Cố Bình An cùng hắn đi mua, hai tay nhẹ chống lên trên, vẻ mặt hứng trí bừng bừng nghe người chung quanh nói chuyện. Đôi khi cũng chen vào một hai câu kèm theo nụ cười rộ lên làm lộ hàm răng thật trắng bóng. Cố Bình An say mê nhìn hắn, giật mình nhận ra hành động chính mình, trong lòng không tránh khỏi có chút hoảng hốt.

Cuộc sống của hắn rõ ràng dù không có cô cũng cực kỳ sinh động, trái lại nếu hắn cứ cố chấp giữ cô bên cạnh dường như không ổn cho lắm. Nhận ra điều này cô liền cảm giác toàn thân thật uể oải.

Đang lúc còn sững sờ mê ngắm An Bình, chợt nghe từ xa Tất Nhiễm đang gọi tên cô.

“Cố Bình An” thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để Thẩm Bình An nghe thấy.

Cố Bình An thấy Thẩm An Bình ngẩng đầu, ánh mắt đạm mạc không một tia cảm xúc. Hắn không cười cũng không lên tiếng chào hỏi, dường như đang suy nghĩ gì đó liếc mắt nhìn cô cùng Tất Nhiễm, sau đó lại như cũ quay lại tiếp tục nói chuyện cùng người bên cạnh.

Cố Bình An thấy phản ứng của hắn, cảm thấy có phần thất vọng. Cô run sợ đi nhanh về phía Tất Nhiễm.

Cố Bình An là người biết luồn lách, chuyện dễ đương nhiên làm còn chuyện khó nếu tránh được thì cứ tránh nha. May là trước kia bị Thẩm An Bình bắt buộc cô đi theo hắn chơi vài lần nếu không cô sợ ngay cả trái banh đánh làm sao cô cũng không biết.

Trước kia có người từng nói đánh golf là loại vận động nhẹ nhàng nhất, thời gian chơi golf lại kéo dài, chủ yếu là cho mọi người có nhiều cơ hội trò chuyện. Đương nhiên cô hiện tại còn có thể thưởng thức trời xanh mây trắng, kích thích nội tiết tăng trưởng dễ dàng.

Nói thì nói vậy thôi chứ làm người đi theo như cô dĩ nhiên không thoải mái chút nào. Bởi vì bọn họ nói chuyện phiếm không ít, cho nên phải chuẩn bị rất nhiều đề tài để tán gẫu, đồng thời phải khéo léo cho đối phương biết mục đích của mình. Cho nên mà nói trò chuyện cùng những người này đây cũng cần họ phải có kỹ thuật cao nha.

May thay hôm nay chuyện này không nằm trong phạm vi của Cố Bình An, vì đã có Tất Nhiễm. Hắn hiển nhiên rất quen thuộc với loại hình thức này. Hắn đang cùng họ trò chuyện rất vui, hơn nữa còn đem kế hoạch của hạng mục lần này giới thiệu rất tường tận. Cứ nhìn lão tổng kia không ngừng gật đầu như giã tỏi đã biết, hẳn hài lòng đến cỡ nào đi, thật là không khó nhìn ra chút nào. Hắn nếu như nói đã bị Tất Nhiễm ”dụ dỗ” cũng không sai biệt đi. Lát nữa ra ngoài ký hợp đồng nhất định sẽ rất thuận lợi đây. Còn cô suốt buổi đi theo bên người Tất Nhiễm , thỉnh thoảng gật đầu hay mỉm cười vài cái, cứ làm cho thật xứng chức, tận tâm của bình hoa di động của mình là tốt rồi.

Đánh xong 18 lỗ, bọn họ liền kéo nhau đi nghỉ ngơi. Cố Bình An theo như lời Tất Nhiễm phải chiếu cố Dương lão tổng nên tiến đến đưa khăn mặt cho ông ta. Dương tổng cười tủm tỉm nhận lấy, dường như công việc bàn bạc hoàn tất thuận lợi nên ai nấy đều trông thật thoải mái. Dương tổng cuối cùng cũng nhận ra Cố Bình An , bộ dáng hứng thú dạt dào hỏi:”Cố tiểu thư chúng ta có phải là đã từng gặp qua.?”

Cố Bình An mỉm cười gật đầu:”Dương tổng trí nhớ thật tốt a” Cô muốn nói tiếp gì đó chợt nghe âm thanh quen thuộc từ sau vọng đến.

“Dương tổng thì ra là đang ở đây?” Hắn hỏi cũng thật là thừa a, câu hỏi làm người khác ngại ngùng như thế không phải của Thẩm An Bình thì còn ai vào đây chớ? Cố Bình An quay đầu nhìn thấy hắn nửa người đã tiến đến ngồi xuống cạnh cô trong tay đang cầm ly rượu. Hắn tao nhã ngồi bắt chéo hai chân, miễn cưỡng đem thân thể tựa lên sô fa, một bàn tay hoàn hảo đặt lên trên sô fa vòng qua vai Cố Bình An. Nhìn qua chỉ như là đặt nhẹ lên vai Cố Bình An nhưng cô lại thấy cực kỳ không tự nhiên.

Ngược lại Tất Nhiễm rất bình tĩnh, đôi mắt hắn yên tĩnh giống như vô tình nhìn về phía Thẩm An Bình cùng Cố Bình An, mi không hề động, vẻ mặt tươi cười. Dương tổng vội chạy nhanh đến Thẩm An Bình giới thiệu:” Tất Nhiễm,vị này đây là người rất nổi tiếng, Thẩm An Bình tổng giám đốc.”

Thẩm An Bình lịch sự vươn cánh tay ra:” Xin chào”

Tất Nhiễm cũng vươn tay ra:”Cấp trên của Cố Bình An, Tất Nhiễm.” hắn cố ý không giới thiệu tên công ty, cũng không giới thiệu thân phận của chính mình, chỉ cố tình nhắc đến mối liên hệ của hắn cùng Cố Bình An. Dương tổng đối diện Cố Bình An vẻ mặt kinh ngạc, còn Cố Bình An lại cúi đầu thật thấp, đến mức chỉ hận không thể dấu xuống vai.

Thẩm An Bình thế nhưng lại rất bình tĩnh, cười đến vân đạm phong khinh:”Cám ơn Tất tổng đã thay chúng tôi chiếu cố đến Bình An, con bé này từ nhỏ đã vụng về chậm chạp, thường gây không ít rắc rối.” Hắn rõ ràng là cười nhưng ai có mắt cũng sẽ dễ dàng nhận thấy hắn không thoải mái. Thật ra Cố Bình An cũng rất bực bội, hắn sao lại dửng dưng đem mọi chuyện khống chế tốt đến vậy, luôn không mặn không nhạt làm người ta trong lòng tràn ngập vô số vấn đề khó hiểu.

Cố Bình An ý muốn chen vào không nghĩ cô còn chưa kịp mở miệng đã bị Thẩm An Bình đánh gãy, hắn vô cùng tự nhiên ra lệnh cho cô:”Đi lấy cho anh một cái khăn mặt!.”

Cố Bình An kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, trong bụng buồn bực trách mắng, cô cũng không phải là người sai vặt của hắn nha.

Cô rất muốn phản kháng, nhưng mắt vừa đảo qua nhìn đến Dương tổng đang ngồi đối diện, cô cắn cắn môi dưới, giả bộ tươi cười cầm lấy chìa khóa từ tay Thẩm An Bình đứng lên.

Đồ đạc của Thẩm An Bình thật ra không khó tìm chút nào vì hầu hết những đồ đạc này nọ của hắn là do bọn họ cùng nhau đi mua. Hắn có một tính xấu đó là không thích dùng những vật dụng cá nhân do hội cung cấp, ví như áo khoác, khăn mặt.

Cố Bình An thường châm chích cái bệnh công tử của hắn. Hắn tuy theo đuổi vật chất nhưng không đến nỗi khoa trương lắm, cũng chưa từng dùng thân phận cao quý của mình mà đòi hỏi đặc quyền, trái lại rất tuân thủ trật tự ở nơi công cộng, so với Cố Bình An còn hiểu chuyện hơn nhiều. Trừ bỏ nhận những quà cáp tầm thường như bút máy, hắn không có thói quen nhận quà sang trọng của người khác. Nếu công bằng mà nói, so với Quan Đại Bảo tiêu tiền như nước thì với thành tựu Thẩm An Bình đạt được, cách tiêu xài của hắn tuyệt đối không hề phung phí.

Cố Bình An tay cầm khăn mặt của hắn, trên đường không ngừng suy nghĩ vẩn vơ. Vừa tiến vào, cô liếc mắt nhìn thấy chỉ còn duy nhất Thẩm An Bình. Hắn đang ngồi cùng với Dương tổng, còn tất Nhiễm thì không biết đã chạy đi đâu. Thẩm An Bình mỉm cười cùng Dương tổng trò chuyện, thỉnh thoảng còn ngẫu nhiên nâng ly hớp vài ngụm rượu. Tư thế kia chỉ có thể dùng một từ tao nhã mà hình dung. Chất lỏng màu đỏ kia theo tay hắn di chuyển nhẹ dao động theo một vòng tròn, trông như một tác phẩm của nghệ thuật hiện đại.

Cố Bình An tay nắm khăn mặt vẫn đứng ở chỗ cũ. Cô phân vân không biết bản thân có nên tiến lên hay không. Cô biết rõ ý tứ của Thẩm An Bình, hành động này chính là muốn hướng cho Dương tổng thấy quan hệ giữa cô cùng hắn là rất không bình thường. Mà giờ đây Dương tổng tự nhiên cũng hiểu được ý tứ trong đó, nể mặt Thẩm An Bình mà đối với cô chiếu cố hơn.

Nhưng cô không muốn vì công việc mà làm người ta hiểu lầm quan hệ bọn họ, trái lại cũng không muốn tiếp tục dấu diếm không sáng tỏ. Cô có chút khẩn trương nắm chặt khăn mặt. Đột nhiên cô cảm giác được tai mình có một hơi thở ấm áp phớt qua, cô theo bản năng giật mình quay đầu lại. Khuôn mặt Tất Nhiễm quen thuộc mà lại xa lạ lập tức phóng đại hiện lên trước mắt , cô sợ đến mức há hốc mồm thành chữ “O”.

“Hừ ngạc nhiên gì chứ, bộ tưởng đang gặp quỷ sao?” Tất Nhiễm nhíu mày nói khích.

Cố Bình An lập tức ngậm miệng, thấp giọng hỏi hắn:”Anh sao lại đứng đây? Còn cố ý không lên tiếng nào nữa?”

Tất Nhiễm không thèm để ý nhún nhún vai nói:”Có người thay tôi nói chuyện, tôi cần gì đi làm chuyện thừa thải chứ?”

Cố Bình An nghi hoặc :”Anh có phải đã biết Thẩm An Bình trước không?”

“Đương nhiên” Tất Nhiễm sảng khoái thừa nhận”Thẩm tổng nổi tiếng như vậy ngày nào hình cũng đăng đầy trên tạp chí, có gì mà khó nhìn ra chứ.”

“Còn làm bộ, đúng là không biết mắc cỡ, anh chính là ghen tị đi!”

“Thật vậy sao” Tất Nhiễm ý vị thâm thường cười nói:” Cô biểu tình đắc ý như vậy, thế nào, đây là bạn trai của cô sao?”

Cố Bình An liếc mắt nhìn hắn, xấu xa:” Điên à .” nói xong xoay người tiến đến chỗ Thẩm An Bình.

Còn chưa đi được hai bước đã bị Tất Nhiễm kéo lại, theo quán tính cô suýt chút nữa ngã vào lòng Tất Nhiễm. Cô phản xạ đặt hai tay lên phía trước, gắt gao chặn lại trước ngực hắn, nhưng bất quá tư thế của bọn họ cũng quá sức ái muội đi, từ xa nhìn lại giống như cả hai đang ôm nhau.

Cố Bình An lập tức đẩy hắn ra, không nghĩ đến hắn lấy tay đỡ lấy thắt lưng của cô, tay kia giữ chặt lấy cổ tay cô, đầu hắn từ từ cúi thấp, đem mặt hắn kề sát vào Cố Bình An, nhìn từ góc độ khác họ giống như đang hôn nhau. Cố Bình An ý thức được mục đích của Tất Nhiễm, không khỏi giận dữ:” Anh có ý tứ gì chứ?”

Tất Nhiễm cố ý để môi hắn nhẹ phớt lên vành tai Cố Bình An, hơi thở ấm áp mà mềm mại, Cố Bình An sắc mặt lập tức đỏ lên. Tất Nhiễm rốt cuộc cũng chịu buông lỏng tay cô ra, cười một cách quỷ dị.

“Cô nói thử xem, Thẩm An Bình bây giờ có phải là tức giận muốn bóp chết tôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.