Lúc đầu danh thiếp vẫn chưa có tin tức, Từ Nghi Bằng ở bên ngoài yên lặng
chờ đợi, suy nghĩ tâm sự. Tuy rằng hắn ngay thẳng kiêu ngạo, nhưng phụ
thân chỉ là Lại Bộ Thị Lang, tự nhiên không dám đắc tội con trai độc
nhất của Định Quốc Công Phó Vân Chương, Phó Dư Sâm.
Tước vị ở Đại Lương không phải đều là cha truyền con nối, tổ phụ Định
Quốc Công là tước vị thân vương, rất gần huyết thống hoàng thất. Mà nhân mạch hoàng thất phó thị luôn luôn đơn bạc, đồng lứa Vĩnh Yên đế, chỉ có Vĩnh Yên đế và đường đệ hắn là Định Quốc Công Phó Vân Chương; đến đồng
lứa Hoàng thái tử này chỉ có Hoàng thái tử và con trai Phó Vân Chương,
Phó Dư Sâm. Xưa nay Hoàng thái tử người yếu nhiều bệnh, trên thực tế Phó Dư Sâm trở thành người thứ hai có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế. Bởi
vậy, tuy rằng danh tiếng Phó Dư Sâm cực thối, ở kinh thành được coi là
một mối họa, nhưng cũng không ai dám không để hắn vào mắt, ngay cả Vĩnh
Yên đế, cũng là cực kỳ dễ dàng tha thứ cho hắn.
Khoảng chừng qua hai khắc chung, Phó Quế đi ra mời Từ Nghi Bằng vào. Chu Anh mặt mày hớn hở ra đón, làm lễ gặp mặt với Từ Nghi Bằng, dắt tay
nhau mà vào. Từ Nghi Bằng vừa vào cửa, chỉ thấy trên sạp ở giữa căn
phòng có một thiếu niên áo trắng đang ngồi, ngày thường rất thanh tú,
trên mặt vẫn còn mang nét trẻ con. Hắn vô ý thức quan sát bên trong
phòng một phen, nhưng trừ hai người thân binh đứng bên cạnh, hắn không
thấy người khác. Tuy rằng Phó Dư Sâm ác danh truyền xa, nhưng kể từ ba
năm trước đây hắn làm bẩn phi tần trong cung, đã bị Định Quốc Công dẫn
tới quân doanh, rất ít hồi kinh, càng không tham gia giao tiếp với giới
quý tộc kinh thành, bởi vậy Từ Nghi Bằng cũng không gặp qua hắn. Chu Anh thấy Từ Nghi Bằng chần chừ, hiểu ý cười, giới thiệu:
- Từ thế huynh, đây là biểu ca ta, Phó gia.
Từ Nghi Bằng lập tức hiểu ý, vội vàng khom mình hành lễ. Phó Dư Sâm cũng không đứng dậy, ngồi trên sạp chịu một lễ này, cằm hướng về cái ghế bên phải khẽ nâng. Chu Anh vội vàng bảo Từ Nghi Bằng ngồi. Phó Liễu dâng
trà rất nhanh.
Từ Nghi Bằng giống như lẳng lặng thưởng thức trà, trong lòng lại đang
nói thầm. Hắn nhớ rõ năm nay Phó Dư Sâm mười tám tuổi, lớn hơn hắn một
tuổi, bộ dáng thế nào lại giống như mới mười bốn mười lăm, hơn nữa ngày
thường lại đẹp, ngày thường đẹp như vậy lại phải dùng tới “khi nam phách nữ” hay sao? Sớm không biết bao nhiêu người nhào đến rồi!
Phó Dư Sâm làm ra vẻ mặt thâm trầm không chút biểu tình, kỳ thực vẫn
lặng lẽ quan sát Từ Nghi Bằng. Hắn nhớ rõ khi Từ Xán Xán không cười ánh
mắt hiện ra mị thái mê ly, nhưng khi cười, mắt sẽ híp lại thành hai
đường cong cong như trăng lưỡi liềm, vô cùng đáng yêu.
Quan sát một lúc, Phó Dư Sâm rốt cục xác định Từ Nghi Bằng và Từ Xán Xán lớn lên vẫn có điểm giống nhau, đều là cằm nhọn và ánh mắt long lanh,
đôi mắt hoa đào tựa say mà không phải say. Vì có chiếc cằm nhọn và cặp
mắt hoa đào tương tự như Từ Xán Xán, hắn quyết định khách khí với Từ
Nghi Bằng một chút.
Phó Dư Sâm mỉm cười rất ôn hòa hỏi Từ Nghi Bằng:
- Thế huynh đến trạm dịch vì chuyện gì vậy?
Từ Nghi Bằng thụ sủng nhược kinh, cảm giác Phó Dư Sâm cười đẹp mắt đến mức kỳ lạ, không tự chủ được nói:
- Ngu đệ tới đón đường muội.
Phó Dư Sâm cười càng thêm sâu:
- A, chúng ta là thông gia tốt, đường muội của thế huynh, cũng là muội muội của ta, vậy gặp một lần đi.
Thấy Phó Dư Sâm cười không có hảo ý, nghĩ đến khuôn mặt đẹp của Từ Xán
Xán, Từ Nghi Bằng cảm giác sâu sắc bản thân đã mắc mưu Phó Dư Sâm, hận
không thể tát mình một bạt tai, hắn cười làm lành nói:
- Tạ công tử hỏi thăm, chỉ là xá muội đã ngủ rồi ạ.
Phó Dư Sâm không nói gì, chỉ là mắt phượng híp lại lẳng lặng nhìn Từ
Nghi Bằng. Từ Nghi Bằng giống như con chuột nhỏ run lẩy bẩy dưới vuốt
con mèo, biết mình đã đắc tội vị hậu duệ quý tộc hoàng thất này, trong
lòng rất hoảng sợ. Chu Anh thấy thế, vội vàng giải vây cho hắn:
- Đại ca, ta dẫn Từ thế huynh đi lấy lá trà nhé.
Ra khỏi phòng, đi được một đoạn, lúc này Từ Nghi Bằng mới dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán. Chu Anh an ủi hắn:
- Mọi người đều là thân thích, đại ca sẽ không làm gì muội muội ngươi đâu.
Từ Nghi Bằng liếc hắn một cái, thầm nghĩ: đại ca ngươi ngay cả tần phi
của Hoàng đế cũng dám mơ ước, còn dám nói hắn sẽ không làm gì muội muội
ta sao? Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Từ Nghi Bằng
lại hỏi:
- Hắn thật là đại ca ngươi à? Nhìn qua còn nhỏ tuổi hơn ngươi!
Chu Anh nở nụ cười:
- Hắn còn lớn hơn ngươi một tuổi đấy, chẳng qua là khuôn mặt non nớt thôi.
Từ Nghi Bằng thực sự không nghĩ ra: rõ ràng là một tiểu công tử như
ngọc, thế nào lại là dâm ma nổi tiếng kinh thành nhỉ! Hắn thề, đoạn
đường từ Úy Thị đến Biện kinh này, nhất định phải bảo hộ thật tốt trinh
tiết của đường muội! Thấy sắc mặt Từ Nghi Bằng trở nên trắng bệch, lộ ra hơi thở kinh sợ, nhà Chu Anh và hắn là thân thích, đành phải cười hì hì an ủi:
- Yên tâm đi, đại ca vẫn là xử nam đấy, sẽ không tìm nữ nhân lung tung lấy đi trinh tiết của hắn đâu.
Từ Nghi Bằng nghĩ: Dâm ma sẽ là xử nam? Điều này sao có thể cơ chứ! Hắn
nhìn bộ dáng Chu Anh cười hì hì, nghĩ rằng Chu Anh đang nói dối trêu
chọc mình, bèn nói:
- Đùa giỡn cái gì, hừ!
Chu Anh cũng cười:
- Trêu chọc ngươi chơi thôi!
Bầu trời hoàn toàn tối đen, cửa sổ gian phòng Từ Xán Xán đã sáng đèn.
Nhìn ánh sáng màu vàng xuyên qua song cửa sổ, Từ Nghi Bằng cảm thấy ấm
áp trong lòng, mọi sự sợ hãi vừa rồi đều bị quét sạch, hắn dẫn theo Tri
Lễ sải bước đi tới.
Sau khi Từ Nghi Bằng ra ngoài, Từ Xán Xán vẫn đàng hoàng ngồi trên kháng thêu thùa may vá với Tiểu Hương để biểu hiện nữ hồng của mình cũng
không tệ. Mấy người biết thêu thùa may vá nàng cũng dẫn theo. Thấy Từ
Nghi Bằng tiến vào, Từ Xán Xán vội vàng xuống kháng, khoác áo xa tanh,
đi giày thêu, đoan đoan chính chính hành lễ với Từ Nghi Bằng:
- Đại ca đã trở về ạ! Bảo Tiểu Hương bày cơm nhé?
Thấy đường muội khéo léo như thế, trong lòng Từ Nghi Bằng rất thoải mái, lại cười nói:
- Bảo Tri Lễ lấy cơm đi thôi.
Ngay cả tiểu nha đầu Tiểu Hương này, hắn cũng không muốn để dâm ma Phó Dư Sâm kia thấy!
Mặc dù Đại Lương có cách nói “Nam nữ bảy tuổi không cùng ngồi”, nhưng
chấp hành không nghiêm ngặt lắm, để coi chừng đường muội, Từ Nghi Bằng
đành phải ăn cơm tối với Từ Xán Xán. Phòng bếp trạm dịch làm đồ ăn đương nhiên rất đơn giản, nhưng cũng có hai món ăn nóng là cá ngũ vị hương và thịt dưa muối, hai món ăn lạnh là bánh
đúc đậu giã tỏi, lá bạc hà nộm, mặt khác còn có canh mạch nhân và bánh
bao lớn.
Từ Nghi Bằng ăn quen đồ ăn tinh xảo, làm sao ăn được những đồ ăn chế biến
qua loa như thế này? Hắn chỉ ăn hai miếng rau, uống vài ngụm canh đã
buông đũa xuống. Lại nhìn Từ Xán Xán, thấy nàng ăn rất ngon miệng, Từ
Nghi Bằng cũng hơi đồng tình với nàng: Nhà thúc thúc nhất định thật sự
khổ cực, những thức ăn thô kệch như vậy mà đường muội cũng ăn ngon lành. Nghĩ tới đây, hắn bèn gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán ngẩng đầu nhìn hắn cười cười, tiếp tục cố gắng mà ăn. Thấy
muội muội tươi cười, Từ Nghi Bằng rất vui vẻ:
- Chờ đến kinh thành, ta mang Nhị muội đi Vương lâu ăn bánh bao hoa mai nhé.
Từ Xán Xán vừa nghe liền mừng rỡ, lập tức nuốt thức ăn trong miệng xuống:
- Ca ca, nói phải giữ lời nhé!
Từ Nghi Bằng thấy nàng vui mừng như vậy, ưỡn ngực nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy.
Dùng xong cơm tối, Tiểu Hương ngâm hai chén nước trà bưng lên, Từ Nghi
Bằng và Từ Xán Xán ngồi hai bên kháng vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm. Từ Xán Xán nhìn Từ Nghi Bằng đi bít tất vải bố, bỗng nhiên nghĩ ra một
biện pháp nịnh bợ Từ Nghi Bằng. Nàng lấy ra thước cuộn từ trong khay
châm tuyến, cười nói:
- Ca ca, ta giúp ngươi đo bàn chân, làm đôi giày cho ngươi nhé.
Muội tử giúp ca ca làm giày là chuyện tình rất bình thường. Từ Nghi Bằng cũng không khách khí, trực tiếp đưa chân đưa tới trước người Từ Xán
Xán. Từ Xán Xán nghiêm túc đo đạc một phen, dùng bút than kẻ lông mày
ghi xuống trên giấy. Từ Nghi Bằng thấy bút than, thốt ra một câu không
kịp suy nghĩ:
- Ngày thường lông mi Nhị muội giống như vẽ, thực sự là “Lưỡng loan mi
họa viễn sơn thanh, nhất kính nhãn minh thu thủy nhuận"", cần gì dung
bút than để vẽ nữa?
Nói xong, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Từ Xán Xán, hắn ý thức được mình
đang trêu đùa chính muội muội của mình, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ
bừng. Từ Xán Xán nghiêm túc nhìn Từ Nghi Bằng mặt đỏ tới mang tai:
- Ca ca, ta chính là muội muội của ngươi! Muội muội!
Từ Nghi Bằng che mặt mà đi:
- Ta buồn ngủ, ta đi đây.
Nhìn Từ Nghi Bằng chạy trối chết, Từ Xán Xán không khỏi nở nụ cười. Nàng tuy đẹp, nhưng cũng là muội muội Từ Nghi Bằng, Từ Nghi Bằng luôn luôn
chính trực nghiêm nghị, sau lần này cũng không thể ở trước mặt nàng lên
mặt nữa.
Buổi tối nằm trên giường, Từ Nghi Bằng suy nghĩ tâm sự. Không biết vì
sao, chỉ cần hắn và cô em họ Từ Xán Xán này ở cùng một chỗ, thật giống
như thay đổi biến ngốc vậy, một điểm cũng không giống mình! Hắn hơi
phiền não, ở trên giường trở mình một lúc lâu mới ngủ.
Ngày thứ hai, Từ Nghi Bằng vẫn bảo Tri Lễ đến quan sát, thẳng đến khi
xác định đoàn người Phó Dư Sâm đã xuất phát, đợi nửa canh giờ, lúc này
mới tuyên bố lên đường. Một đường đi lúc nhanh lúc chậm, đến khi màn đêm buông xuống, đoàn người Từ Nghi Bằng, Từ Xán Xán mới chạy tới vị trí Từ phủ nằm ở kinh thành Ngũ nhạc Quán. Mẫu thân Từ Nghi Bằng và nhũ mẫu
Tần Phách Phách dẫn theo hai người con dâu đang chờ ở cửa chính, thấy Từ Nghi Bằng xống ngựa, vội vàng nghênh đón:
- Công tử rốt cuộc cũng trở về rồi! Đón được Nhị cô nương chưa?