Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 129



Từ Xán Xán đang chuẩn bị đáp trả Thi ma ma, ngẩng đầu thì thấy Phó Dư Sâm.

Vừa thấy núi dựa Phó Dư Sâm của nàng, Từ Xán Xán đầy ngập ý chí chiến đấu nháy mắt giống như bị kim đâm thủng, "Xuy xuy xuy" lậu khí, lập tức xẹp xuống.

Nàng giống như một đứa bé, thấy Phó Dư Sâm lập tức muốn làm nũng.

Cái mũi Từ Xán Xán chua xót, ánh mắt bịt kín một tầng hơi nước, vô cùng đáng thương nhìn Phó Dư Sâm, chần chờ đứng dậy muốn đi nghênh đón.

Phó Dư Sâm thấy nàng như thế, trong lòng đau lòng, bước chân liên tục đi đến, đỡ Từ Xán Xán, ngồi bên cạnh Từ Xán Xán.

Có Phó Dư Sâm cứu trận, Từ Xán Xán lập tức trì sủng sinh kiêu, bắt đầu sinh lòng dạ hẹp hòi.

Nàng liếc Phó Dư Sâm một cái, nghĩ đến hắn gây phiền toái cho mình, cố ý dời tầm mắt, không muốn quan tâm hắn.

Phó Dư Sâm thấy nàng vừa thấy mình thì trở nên giống như đứa bé ngây thơ ỷ lại, trong lòng buồn cười, vỗ vỗ tay Từ Xán Xán, sau đó nhìn Thi ma ma bên ngoài đầu cũng không dám ngẩng, chỉ biết run lập cập, ánh mắt mang theo lãnh ý: "Thi ma ma, nương tử ta nàng sao lại không đúng?"

Thi ma ma biết tính tình của Phó Dư Sâm, sớm dọachết khiếp, run rẩy lắp bắp nói: "Lão... Lão nô vượt quá... đi quá giới hạn..."

Phó Dư Sâm không kiên nhẫn nhìn Phó Dương đứng bên ngoài: "Lôi lão nô dám bất kính với chủ tủxuống đánh bốn mươi trượng!"

Từ Xán Xán: "..." Thi ma ma tuổi lớn như vậy, bốn mươi trượng này có chút nặng?!

Sắc mặt nàng hơi tái nhợt, lại biết Phó Dư Sâm lập uy cho mình, nên không mở miệng khuyên can.

Trong lòng hai mươi vị mỹ nhân run sợ nhìn Phó Dư Sâm ngồi ngay ngắn ở trên tháp, vừa kinh ngạc Phó soái xinh đẹp, lại khiếp sợPhó soái tàn bạo, bởi vậy người người hoa dung thất sắc rồi ánh mắt lại tỏa sáng.

Trong ngoài bhà chính nhất thời yên tĩnh lại.

Phó Dư Sâm ngồi ngay ngắn ở đó, mắt phượng sâu thẳm, chờ đợi thị vệ bên ngoài hành hình.

Từ Xán Xán trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lặng lẽ liếc mắt quan sát Phó Dư Sâm một cái, tay lặng lẽ đưa vào trong tay áo chòng của Phó Dư Sâm, cầm tay Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm thấy nàng nhu thuận như thế, trong lòng vừa lòng, vươn tay cầm tay mềm mại của Từ Xán Xán, trong lòng toát lên cảm giác thỏa mãn.

Phó Dương và Phó Tùng mới từ Lạc Dương trở về giám sát thị vệ hành hình.

Những mỹ nhân này bị bắt nhìn quá trình hành hình thảm thiết này, duy nhất đáng được ăn mừng là thị vệ hành hình đều rấtanh tuấn.

Nhưng mà, theo âm thanh "Phốc phốc", hơi thở Thi ma ma càng ngày càng yếu, sắc mặt chúng mỹ nhân vây quanh xem cũng càng ngày càng tái nhợt.

Từ Xán Xán quyết định thấy đỡ thì thôi, vội vàng đứng dậy nghiêm túc hành lễ, thay Thi ma ma cầu tình: "Tướng công, Thi ma ma đã biết sai rồi, ngài tạm tha cho bà ấy đi!"

Phó Dư Sâm một bức rất cho Từ Xán Xán mặt mũi, cho bên ngoài trượng hình ngừng lại.

Mặc dù hắn khinh thường làm những việc vặt này, nhưng vì lập uy cho Từ Xán Xán, phải kiên nhẫn xiếc diễn.

Hai thị vệ kéo Thi ma ma ình đầy thương thíchđến nhận sai.

Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán liếc mắt một cái, ý bảo nàng nói chuyện.

Từ Xán Xán hít sâu một hơi, nói: "Phó Dương, đưa Thi ma ma trở về trị thương!" Lại nhìn Thi ma ma, nói: "Ma matrở về Thiên viện dưỡng thương cho tốt, chờ vết thương chuyển biến tốt, chỉ cần lấy công chuộc tội, tiếp tục quản lý công việc Thiên viện!"

Thi ma ma giãy dụa đáp "Vâng", lại cố gắng cảm tạ ân.

Phó Dương thấy thế, phất phất tay, ý bảo thị vệ mang Thi ma ma đi.

Thi ma ma bị Phó Dư Sâm dọa vỡ mật, thấy Từ Xán Xán ra mặt cứu mình, trong lòng cảm động đến rơi nước mắt, khóc thút thít nói "Tạ thiếu phu nhân", rồi bị thị vệ mang đi.

Phó Dư Sâm liếc mắt khen ngợi Từ Xán Xán một cái, tay giấu trongống tay áo nhẹ tay nhéo tay Từ Xán Xán, lấy đó khích lệ.

Từ Xán Xán đắc ý hướng hắn nháy mắt, mím môi nở nụ cười.

Đêm nay, chúng mỹ nhân trải qua có thể nói bốn bề sóng dậy, sau khi chịu đủ kinh hách, lại nhìn thấy Phó thị và tiểu Phó phu nhân ân ái trước mặt mọi người, trong lòng các nàng trăm mối ngổn ngang, yên lặng không nói gì đứng ở đó.

Từ Xán Xán vốn dĩhơiảm đạm, nhưng vì Phó Dư Sâm đặc biệt chú ý bảo hộ, tâm tình nàng trở nên khoái trá, mặt mày toàn mang theo ý mừng.

Phó Dư Sâm nắm chặt tay Từ Xán Xán, thấp giọng nói: "Phó Dương làm nội quản gia của nàng, Phó Tùng làm ngoại quản gia của nàng, nội viện giao cho Chu Nhan và Bích Vân, thế nào?"

Từ Xán Xán nghe vậy mừng rỡ, an bài này thật ra rất tốt.

Nàng cười khanh khách nhìn Phó Dư Sâm gật đầu: "Thiếp đến tuyên bố?"

Phó Dư Sâm khẽ vuốt cằm. Theo sự biến hóa trong thân phận của hắn, Từ Xán Xán cần xử lý nhiều chuyện, không bằng bồi dưỡng những người này thay nàng xử lý chuyện trong ngoài.

Sau khi Từ Xán Xán phân công Phó Dương, Phó Tùng, Chu Nhan và Bích Vân chức trách và ngân lượng nhận saumỗi tháng, lại bảo Chu Nhan dẫn những mỹ nhân này đi Thiên viện, lúc này mới nhà rỗi.

Sau khi mọi người lui ra, nội viện rốt cục yên tĩnh lại.

Bích Vân dẫn nhóm tiểu nha hoàn dọn cơm, Từ Xán Xán tâm tình khoái trá hầu hạ Phó Dư Sâm, ngồi xuống bàn bát tiên.

Phó Dư Sâm vốn không có khẩu vị, nhưng thấy Từ Xán Xán ân cần hầu hạ, đành phải cố gắng ăn hơn một chén cháo đậu xanh.

Đêm dài người yên.

Trong nội viện Trúc Thanh viện chỉ còn hai cái đèn lồng sáng, có vẻ rất u ám. Mỗi ngườitrực đêm quản lý chức trách của mình, không để xảy ra rối loạn, trong viện có vẻ đặc biệt trống trải.

Trong phòng ngủ nến đỏ đốt cao, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán tắm rửa xong, tóc dài xõa ra ra khỏi phòng tắm.

Hai ngọn đèn hai bên bàn trang điểm của Từ Xán Xán trang chiếu sáng ngời trong phòng ngủ.

Phó Dư Sâm một tay chống ngồi trên ghế dài, rũ mi mắt tính toán tâm sự, mặc cho Từ Xán Xán đùa nghịch mình. hắn đãbẩm với Vĩnh An đế, lợi dụng cơ hội nội loạn, xây dựng một cơ cấu bí mật kiểm tra hoàng cung, thanh tẩy mọi thứ. 

Nghĩ đến sắp xuất hiện tình cảnhmáu tanh, máu Phó Dư Sâm dần dần hưng phấn.

Buổi chiều Từ Xán Xán đã ngủ đủ, lúc này rất hưng phấn, cực kỳ cẩn thận xử lý tóc dài của Phó Dư Sâm.

Phó Dư Sâm vẫn nhẫn nại cảm giác tê tê, sau thấy Từ Xán Xán liên tục ép buộc mình, hắn cũng không nói nhiều, bỗng dưng đứng dậy, ôm Từ Xán Xán đặt trên bàn trang điểm, xốc váy Từ Xán Xán lên, vạch tìm tiết khố của nàng, kéo áo tắm của mình lên.

Từ Xán Xán bất ngờ không kịp phòng bị, đau thét chói tai đẩy Phó Dư Sâm.

Nàng càng như vậy, Phó Dư Sâm càng hưng phấn, đỡ eo Từ Xán Xán, rốt cục đẩy vào.

Bàn trang điểmtheo động tác của Phó Dư Sâm phát ra âm thanh "Kẽo kẹt kẽo kẹt", Từ Xán Xán đau khóc lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn ánh nên trong ánh mắt của Phó Dư Sâm, dần dần có phản ứng.

Phó Dư Sâm đạt đến đỉnh điểm, hắn tiếp tục ngăn Từ Xán Xán, cúi đầu bắt đầu hôn Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán khóc ánh mắt ướt đẫm, nhìn cực kỳ đáng thương, làm Phó Dư Sâm nhanh chóng có phản ứng lại.

Phó Dư Sâm nhìn chằm chằm đôi môi Từ Xán Xán bị hắn cắn sưng đỏ bừng, chậm rãi đẩy vào.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Từ Xán Xán cảm thấy toàn thân mình như tan ra, cả người đau nhức.

Phó Dư Sâm đã đi, trên giường gỗ Lê Hoa chỉ còn lại một mình Từ Xán Xán, màn xanh thêu phượng và màn sa mỏng xanh đều buông xuống, che khuất đi cảnh giữa giường chặt chẽ.

Mặc dù trên người Từ Xán Xán không mặc quần áo, nhưng chăn trên người bọc kín mít, hẳn là Phó Dư Sâm đắp lại cho nàng.

Nàng nhớ đến tình cảnh đêm qua, mặt chậm rãi đỏ bừng, nóng bừng cả mặt.

Từ Xán Xán kéo chăn che mặt lại, cố gắng nhớ lại đêm qua khi nào thì mình lên giường, nhưng từ đầu đến cuối không nghĩ ra.

Giữa giường tràn ngập mùi ái muội, Từ Xán Xán trở mình thay đổi tư thế nằm, phát hiện phía dưới cũng sưng lên, không khỏi hít một hơi.

Tia sáng trên giường rất mờ, Từ Xán Xán lanh chóng ngủ thiếp lại.

Phó Dư Sâm đi từ rất sớm.

Bởi vì đêm qua thư giải, hôm nay tinh thần sảng khoái, giống như khí lực dùng mãi không hết. Rửa mặt xong, Phó Dư Sâm trực tiếp đi thư phòng, uống chén thuốc Phó Dương chuẩn bị, rồi đi chính viện ngoại thư phòng thỉnh an phụ thân.

Phụ tử Phó Vân Chương và Phó Dư Sâm dùng điểm tâm trong phòng sinh hoạt của Phó Vân Chương.

Dùng điểm tâm xong, Phó Dư Sâm nhận trà xanh Phó Dương đưa súc miệng.

Phó Vân Chươngtrông mong nhìn hắn, muốn mở miệng nhờ Phó Dư Sâm cùng ông diễn vở tuồng đau khổ, đắp nặn hình tượng hiếu thảo của Phó Dư Sâm.

Nhưng nghĩ lui nghĩ tới, Phó Vân Chương lại sợ Phó Dư Sâm mất hứng —— từ khi Phó Dư Sâm làm con nối dõi của Vĩnh An đế, thân cha như ông có cẩm giác tràn ngập nguy, sợ Phó Dư Sâm chỉ thân cận với Vĩnh An đế, bỏ ông sang một bên.

Trong lòng Phó Dư Sâm hiểu rõ toàn bộ, sau khi súc miệng, lại nhận Phó Dương dâng trà xanh, cố ý uống chậm rãi, giống như không thấy biểu tình tren mặt của phụ thân.

Lúc ra cửa, Phó Dư Sâm rốt cục mở miệng vàng ngọc: "Phụ thân, người an bài tình cảnh long trọng một chút!" Như vậy mới có thể xứng đáng với biểu hiện của hắn.

Phó Vân Chương mừng rỡ, liên tục gật đầu: "Ta đi làm ngay!"

Phó Dư Sâm mang theo Chu anh luôn đứng đợi mình ở thư phòng, cùng nhau tiến cung gặp Vĩnh An đế, sau đó ở trong hoàng cung dấy lên gió tanh mưa máu, bắt đầu thanh tẩy những cung nữ thái giám ởKhôn Trữ cung.

hắn định thanh tẩy từ trong hoàng cung lan rộng đến ngoài Biện Kinh, sau đó mở rộng đến toàn bộ quan trường Đại Lương, tiêu diệt hoàn toàn những kẻ làm phản.

Từ Xán Xán tỉnh lại, mắt mở to lập tứcthấy được Chu Nhan và Bích Vân đang vén màn lên, không khỏi hoảng sợ.

Chu Nhan vội vàng trấn an nàng: "Thiếu phu nhân, đã qua buổi trưa, bọn nô tỳ thấy ngài vẫn chưa dậy nên cả gan vào nhìn xem!"

Hai tay Từ Xán Xán chống người ngồi dậy, ai biết vừa mới động, chất lỏng lạnh lạnh phía dưới chảy ra, mặt nàng nháy mắt lập tức trở nên nóng rát, đành phải phải nói: "Hai người các ngươi ra ngoài trước đi, ta tự mình ngồi dậy!"

Chu Nhan và Bích Vân cũng ngửi thấy mùi ái muội ở trên giường, thấy đống hỗn độn không chịu nổi trên đệm giường và những vết trên người Từ Xán Xán, sợ Từ Xán Xán thẹn thùng, buông màn lui xuống.

Sau khi tắm rửa thoải mái, Từ Xán Xán lười biếng dựa vào đệm, cầm một khối bánh đậu xanh cắn, thuận tiện hỏi Chu Nhan và Bích Vân: "Hôm nay ta phải làm việc gì?"

Chu Nhan và Bích Vân nhìn nhau, Bích Vân khẽ vuốt cằm —— Chu Nhan tư duy kín đáo lại có trật tự, nàng vẫn bẩm báo rõràng cho thiếu phu nhân!

Chu Nhan quỳ gối hành lễ, sau đó bẩm báo nói: "Phó Tùng mang về bốn vị ma ma và một nhóm nha hoàn từ Lạc Dương, ngài tự mình gặp một chút, chọn lựa; nô tỳ và Bích Vân đã chuẩn bị xong ngân lượng để ngài ban thưởng cho Phó Tùng và đội thị vệ, mời ngài xem qua; Ngày mai Quốc Công Gia mời bảy vị cô nương lại mặt, ngài an bài trước một chút."

Từ Xán Xán ngạc nhiên: "... Ta sao lại bận rộn như vậy?"

Chu Nhan và Bích Vân thấy vẻ mặt nàng phiền não, không khỏi nở nụ cười. Bích Vân giòn tan nói: "Thiếu phu nhân, ngàikhông biết quản lý trong nhà quyền quý quan trọng bao nhiêu đâu, không ít phu nhân danh gia vọng tộc vì tránh quản lý gia đình mà huyên náo một hồi đó! Quốc Công Gia muốn tốt cho ngài, để ngài đến Lô Tuyết Am tiếp nhân gia sự từ phu nhân!"

Từ Xán Xán: "... Nha..." thật phức tạp!

Chu Nhan mỉm cười: " Xin ngài đừng nản chí, công tử gọi bốn vị ma ma đó về là muốn giúp việc cho ngài, hơn nữa, còn có Bích Vân và nô tỳ đây mà!"

Từ Xán Xán sợ bốn vị ma ma này giống như Thi ma ma, rất phiền não, nhíu mi nói: "Ta gặp bốn vị ma ma đó trước!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.