Mặc dù miệng nói không muốn rời giường nhưng Từ Xán Xán vẫn cắn răng ngồi
dậy, bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, trên thực tế nàng chỉ có thể
thích ứng với thế giới này. Bởi vì trời còn chưa sáng, trong phòng vẫn
đốt nến, làm cho toàn bộ phòng ngủ như được phủ lên một lớp vải mỏng.
Bích Vân nhanh nhẹn cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày của Từ Xán Xán đến, để Tiểu Hương hầu hạ Từ Xán Xán mặc quần áo, còn mình đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm rửa mặt. Từ Xán Xán nhanh chóng mặc xong áo trong màu trắng. Nàng mở cửa sổ ra, thấy bên ngoài vẫn mờ tối, cây tùng trong viện chìm
trong sương mù buổi sáng, thoạt nhìn cũng không rõ ràng.
Không hiểu sao nàng lại nhớ tới một câu thơ “Hoa phi hoa vụ phi vụ, dạ
bán lai thiên minh khứ” (1), trong lòng cảm thấy phiền muộn. Rửa mặt
xong, trời đã tờ mờ sáng, tất cả mọi thứ trong viện dần dần trở nên rõ
ràng. Từ Xán Xán bảo Tiểu Hương chờ ngoài gian sáng, thấy đám người đại
nương đến thì thông báo cho mình.
Tiểu Hương nghe lời chờ ngoài gian sáng, Bích Vân và Từ Xán Xán ở trong
phòng ngủ. Từ Xán Xán muốn thử bản lĩnh trang điểm của Bích Vân, bèn
ngồi trước bàn trang điểm, mặc cho Bích Vân xử lý. Bích Vân lau sạch
tay, mở hộp trang điểm của Từ Xán Xán ra, nhìn son phấn bên trong, chỉ
thấy nước hương, son và bút chì. Nàng nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Từ Xán Xán, hiểu được nguyên nhân trong hộp trang điểm không có phấn
trắng — Căn bản Từ Xán Xán không cần phải dùng đến!
Để phối hợp trang điểm cho cân xứng, nàng lấy hộp trang sức của Từ Xán
Xán trong ngăn kéo ra, thấy đồ trang sức trong hộp đã có tới ba bộ sắp
đặt chỉnh tề, càng không cần phải nói tới những thứ vụn vặt như vòng
tay, khuyên tai. Từ Xán Xán thấy vẻ mặt nàng như thế, lại cười nói:
- Ta từ nhỏ đã thích vàng ngọc đá quý, những thứ này đều do cha nương ta chuẩn bị cho ta mấy năm nay.
Bích Vân cũng cười nói:
- Đồ nữ trang của cô nương đều có chất lượng rất tốt đấy ạ!
Từ Xán Xán nghe vậy bèn tiện tay lấy một chiếc vòng tay ngọc bích đưa cho Bích Vân:
- Ngươi đeo vào thử xem đi!
Nàng biết rõ tổ mẫu mình keo kiệt, đồ dùng để tắm rửa tối hôm qua nhất
định là của Bích Vân, bởi vì cảm ơn Bích Vân, cũng vì lôi kéo nàng, thế
mới có sự việc này. Bích Vân có chút sợ hãi, vừa muốn từ chối, Từ Xán
Xán đã lên tiếng:
- Uyển Châu là nơi sản sinh ra ngọc, ở chỗ ta còn có nhiều đồ quý giá hơn nữa cơ!
Nàng lại kéo ngăn phía dưới, lấy ra một chiếc vòng ngọc màu phấn hồng:
- Bảo Tiểu Hương lại đây một lát!
Tiểu Hương được cho vòng ngọc thạch anh khắc hoa sen màu phấn hồng,
trong lòng cực kỳ vui mừng, hành lễ xong lại lập tức chạy ra ngoài —
nàng còn phải nhìn động tĩnh bên ngoài nữa đấy! Bích Vân mặc dù không
hiểu biết về ngọc, nhưng cũng biết vòng tay của mình có màu xanh biếc,
bề mặt nhẵn nhụi, gần giống phỉ thúy, chắc là Thiên Lam ngọc trân quý
nhất. Nàng cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Nô tỳ sẽ tận tâm, xin cô nương yên tâm.
Từ Xán Xán luôn luôn hào phóng, lúc đưa lễ vật xong cũng rất vui vẻ,
ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm để Bích Vân trổ tài. Đoàn người Từ Hàn thị, Từ Nghi Bằng, Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng vừa mới vào sân, Từ Xán Xán lập tức dẫn theo Bích Vân nghênh đón — Tiểu Hương ở lại trong
phòng. Lúc này đã là đầu hạ, trời sáng rất sớm, Từ Hàn thị quan sát Từ
Xán Xán vừa mới hành lễ xong.
Hôm nay Từ Xán Xán chải tùy vân kế phức tạp, trên tóc đen chỉ cài một
cây trâm bươm bướm vờn hoa khảm hồng ngọc bằng vàng ròng, trên tai cũng
đeo khuyên hình con bướm khảm hồng ngọc bằng vàng ròng đồng bộ, trên cổ
tay tuyết trắng cũng là vòng tay hồng ngọc bằng vàng ròng. Trên người
mặc la sam màu đỏ thêu bướm vờn hoa màu vàng và váy dài màu trắng viền
vàng. So với sự mộc mạc ngày hôm qua, hôm nay Từ Xán Xán càng xinh đẹp
cao quý, làm Từ Hàn thị nhớ tới câu thơ “Nhật biên hồng hạnh ỷ vân tài”
(2). Từ Hàn thị đoán: phu thê lão nhị thật ra rất cưng chiều con gái,
tuổi còn nhỏ mà đã dùng trang sức quý giá như thế. Nàng cười cười kéo
tay Từ Xán Xán đi về phía trước:
- Xán Xán, ở trước mặt đại nương không cần giữ lễ tiết.
Từ Nghi Bằng đứng sau mẫu thân, thấy Từ Xán Xán, mắt cũng sáng ngời. Ở
trên đường, Từ Xán Xán mặc rất giản dị thanh nhã, không nghĩ khi trang
điểm lộng lẫy lại xinh đẹp như thế! Đoàn người đi về phía chính đường.
Từ Nghi Đồng đi phía sau nhìn bóng lưng Từ Xán Xán, đố kỵ điên cuồng:
Chẳng qua chỉ là một cô nương ở nông thôn thôi, giả vờ tiểu thư khuê các cái gì chứ!
Dùng xong điểm tâm ở chỗ Từ lão thái thái, Từ Nghi Bằng phải đi tiền
viện đọc sách, Từ Hàn thị tìm cớ dẫn Từ Xán Xán đến Thanh Tâm viện của
mình, để Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng ở lại hầu hạ. Từ Xán Xán không
biết trong hồ lô của đại nương bán thuốc gì, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, cùng Bích Vân theo Từ Hàn thị vào Thanh Tâm viện.
Thanh Tâm viện không giống Xuân Huy viện, trong viện chỉ trồng mấy cây
lựu đang nở hoa đỏ rực, ngoài ra trước nhà chính còn trồng hai bụi hoa
hồng, thoạt nhìn bớt một phần trang nghiêm, hơn một phần tươi đẹp, thực
không giống biểu hiện bình tĩnh đạm bạc bên ngoài của Từ Hàn thị.
Từ Hàn thị ngồi xuống trên tháp ở nhà chính, đại nha hoàn bên người nàng là Mai Tuyết mời Từ Xán Xán ngồi xuống ghế ở phía tây, lại dâng trà Phổ Nhị cho Từ Xán Xán. Trong nhà chính, ngoài Từ Hàn thị và Từ Xán Xán,
chỉ có hai nha hoàn đứng hầu hạ bên cạnh là Mai Tuyết và Bích Vân, Từ
Hàn thị và Từ Xán Xán uống trà, trong phòng nhất thời yên tĩnh. Từ Xán
Xán nhận ra chiếc chén trong tay mình là chén Thành Diêu (3) ngũ sắc, so với chén trà Quan Diêu (4) có nắp bằng sứ trắng trong phòng lão thái
thái quý giá hơn nhiều lắm, trong lòng đã hiểu được gia chủ Từ phủ là
ai. Nhìn Từ Xán Xán buông chén Thành Diêu ngũ sắc xuống, lúc này Từ Hàn
thị mới nói:
- Xán Xán, để Mai Tuyết dẫn con đến phòng phía đông đi!
Lại cười nói:
- Xán Xán, nhất định phải nghe lời Ngô ma ma đấy.
Nàng nói chuyện rất kỹ xảo, cố ý nhấn mạnh mấy từ “nhất định” và “nghe”, Từ Xán Xán cũng nghe ra được. Sau khi cùng Từ Xán Xán vào phòng phía
đông, Mai Tuyết đóng cửa phòng lại, cài then cửa, lúc này mới xoay
người hành lễ với người phụ nữ trung niên trắng mập ngồi ở trên tháp:
- Ngô ma ma, Nhị cô nương đến rồi ạ.
Ngô ma ma mặc áo bối tử màu đen và váy đỏ, đeo vài món trang sức bằng
bạc, có vẻ rất giản dị, nàng xuống tháp, hành lễ với Từ Xán Xán, lúc này mới nói:
- Nhị cô nương, mời vào phòng ngủ!
Từ Xán Xán và Mai Tuyết theo Ngô ma ma vào phòng ngủ. Sau một khắc
chung, Từ Xán Xán từ phòng ngủ đi ra, dẫn Mai Tuyết rời khỏi phòng phía
đông. Nếu nói trước kia nàng vẫn mơ hồ cảm thấy đại bá muốn cho mình
tiến cung tham tuyển, hiện tại đã xác định trăm phần trăm. Ngô ma ma bảo nàng cởi sạch quần áo, kiểm tra lỗ tai, sờ thân thể, kiểm tra bộ ngực
của nàng, lại cẩn thận kiểm tra chỗ tư mật, cuối cùng mới vừa lòng gật
gật đầu, bảo nàng mặc quần áo — đây không phải kiểm tra giống như khi
tuyển tú hay sao! Mai Tuyết cũng không đưa Từ Xán Xán trở lại nhà chính, mà đưa nàng đến phòng phía tây.
Vừa đến phòng phía tây, lập tức có một thiếu phụ dáng người cao gầy mắt
to khuôn mặt rất xinh đẹp đi ra đón, khụy gối hành lễ với Từ Xán Xán, vẻ mặt tươi cười:
- Nhị cô nương đại giá quang lâm thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này quá!
Từ Xán Xán nhận ra nàng là nha hoàn thông phòng Mai Vũ mà Từ Hàn thị đưa cho Từ Đình Hòa, cười cười, ngồi trên tháp ngoài gian sáng. Mai Vũ vội
vàng chuẩn bị một hộp hoa quả khô, đi pha trà, nhiệt tình tiếp đón Từ
Xán Xán. Từ Xán Xán nâng chung trà lên giả vờ muốn uống, mới đầu trong
lòng có chút loạn, giờ đã từ từ bình tĩnh lại - cha mẹ bị chụp mũ hiếu
đạo ngăn chặn, hôm nay cùng với việc làm một ít phản kháng không thực
tế, không bằng thuận theo, đi một bước lại tính một bước.
Không bao lâu sau, một đại nha hoàn là Mai Vân đến gọi, Mai Tuyết liền
dẫn Từ Xán Xán trở về nhà chính. Từ Hàn thị thân thiết nhìn Từ Xán Xán:
- Xán Xán, đại bá con đã mời giáo tập dạy cung lễ, văn học và nữ nghi
cho con rồi, một lát nữa bắt đầu học ngay ở phòng phía đông đi nhé!
Đến chạng vạng tối, Từ Xán Xán mới học xong chương trình hôm nay. Nàng
bị giáo tập cung lễ, văn học và nữ nghi dày vò gần một ngày. Giáo tập
cung lễ là ma ma trong cung đi ra, họ Trương, còn trẻ vào cung, lớn tuổi được ra cung, cả đời chưa gả, kiếm sống bằng việc dạy dỗ nghi lễ cung
đình cho các khuê nữ ở kinh thành, cũng có chút danh tiếng. Giáo tập văn học họ Hồ, là quả phụ để tang chồng, lúc tuổi trẻ cũng là một tài nữ,
nàng dạy Từ Xán Xán đều là một ít thơ từ hương diễm — để cho những cung
phi lấy sắc hầu hạ, không cần tham gia chính sự, chỉ cần làm cho hoàng
đế vui vẻ là được. Mà chương trình học tập nữ nghi của Âu Dương đại gia
lại làm cho người sống hai kiếp như Từ Xán Xán cũng phải đỏ mặt như rỉ
máu — còn chưa biết học cụ thể những gì, nhưng Âu Dương đại gia đã tuyên bố chương trình học. Nghĩ đến cái gì mười hai cách quyến rũ, ba mươi
tám kiểu trên giường, mười bảy kỹ thuật thổi tiêu, Từ Xán Xán cũng phải
che mặt.
Ngồi cùng Từ Hàn thị một lúc, Từ Xán Xán làm nũng muốn Từ Hàn thị đổi
chăn gối, đệm giường mới tinh cho mình- nàng đã sớm phát hiện, sắc đẹp
của mình không chỉ có hiệu quả với nam nhân, còn hiệu quả với cả nữ
nhân! Hơn nữa, nếu nàng vì phu phụ Từ Đình Hòa ra sức, như vậy phu phụ
bọn họ cũng phải có nghĩa vụ làm cho cuộc sống của nàng thoải mái chút!
Như thế mười ngày sau, bởi vì Từ Xán Xán được ba vị giáo tập khen ngợi,
Từ Hàn thị liền khen thưởng cho nàng — cho nàng đi theo Từ Nghi Liên và
Từ Nghi Đồng đến Định quốc công phủ tham gia yến hội mừng sinh nhật của
Lục tiểu thư quốc công phủ Phó Hồng Anh. Từ Xán Xán nghe Từ Nghi Liên
nói, Định quốc công phủ có bảy vị tiểu thư, đều là con vợ cả! Lúc nàng
biết được Phó Dư Sâm có bảy vị tỷ tỷ ruột, Từ Xán Xán cười đến mức sắp
nội thương — thê tử tương lai của thứ xuất Phó Dư Sâm đời trước chắc là
tạo nhiều nghiệt chướng đây, đời này mới có bảy tỷ tỷ, còn đều là con vợ cả nữa chứ!
· Ghi chú:
(1) “Hoa phi hoa vụ phi vụ, dạ bán lai thiên minh khứ” là một đoạn trong bài thơ “ Hoa phi Hoa” của Bạch Cư Dị: