Vì trong xe để hai lò sửa nên cực kỳ ấm áp, Bích Vân cởi áo choàng trắng thêu phong lan của Từ Xán Xán, gắp lại đặt đối diện chỗ ngồi.
Thời gian này, Từ Xán Xán vẫn đóng cửa dưỡng bệnh, nhưng vì tâm sự quá nặng, ngược lại càng dưỡng càng gầy. Vì để phụ mẫu tâm sinh thương tiếc, sau đó dẫn theo đệ đệ ở lại Biện Kinh với mình, hôm nay Từ Xán Xán muốn bày ra khí chất điềm đạm đáng yêu, đặc biệt cố ý trang điểm.
trên đầu nàng búi oa kế đơn giản, chỉ dùng một cây trâm minh mguyệt phỉ thúy con bướm giữ tóc, trên mặt không bôi son phấn, trắng có chút trong suốt, trên môi cũngkhông tô son, nhìn qua không có tinh thần.
Hôm nay, Từ Xán Xán mặc áo dài cổ chéo thêu phong lan, phía dưới mặc váy màu xanh rải hoa bằng lụa mặt ngựa, kích thước lưng áo tinh tế, trắng trong thuần khiết mang theo một tia gầy yếu, quả nhiên là phong thái sạch khiến người ta thấy mà yêu.
Từ Xán Xán sợ Bích Vân làm hư Chuyện, ngồi trong xe dặn kỹ Bích Vân: "lúc ta nóiChuyện, ngươi ở bên cạnh cổ vũ: ta nói "Ta khỏe lắm", ngươi phảiở bên đỡ ta, nói là "Vương phi vẫn chán ăn" ; ta nói " phụ mẫu không cần phải quan tâm ta, mang Nghi Xuân đến là được", ngươi nói là "Vương phi lẻ loi một người ở Biện Kinh, rất đáng thương" ; ta nói "Thân thể đã khôi phục, xin hai người yên tâm", ngươi lại nói "Vương phi gần đây bụng hay đau"!"
Bích Vân nhịn cười nói: "Vương phi yên tâm, nô tỳ nhớ kỹ hết rồi, nhất định sẽ phối hợp với ngài diễn xuất thật tốt!"
Nàng vừa cười nhếch lên ngón tay cái tỏ vẻ bội phục Từ Xán Xán: "Vương phi, ngàithật lợi hại!"
Từ Xán Xán cười đắc ý. Kỹ thuật làm nũng của nàng đã trải qua nhiều năm thực tiễn, khổ tâm tu luyện mà thành, đối phó với cha ma ma và đệ đệ nàng là hữu hiệu nhất!
Phó Dư Sâm ngồi trên lưng ngựa cũng nghĩ tâm sự.
Trước khi ra cửa hắn nâng Từ Xán Xán lên xe, phát hiện hôm nay Từ Xán Xán có chút mảnh mai, thân thể cũng giống như gầy yếu đi rất nhiều, nhìn mềm mại mà e sợ, có chút yếu đuối.
Phó Dư Sâm đau lòng Từ Xán Xán nên trong lòng tính toán cách thuyết phục nhạc phụ nhạc mẫu ở lại với Từ Xán Xán, giúp hắn chăm sóc Từ Xán Xán.
Kỳ thật lúc hắn phái Phó Quế đến Uyển Châu thì đã có ý này —— hắn dặn Phó Quế chỉ có thể nói "Vương phi sảy thai ", còn lại một câu cũng không cần nhiều lời.
Phó Dư Sâm Chuẩn bị tất cả mọi thứ, Chuẩn bị giống như câu cá, sử dụng mồi thơm Từ Xán Xán này, đưa nhạc phụ, nhạc mẫu ở Uyển Châu xa xôi kiađến kinh thành!
Vì trong nhà còn có mấy trăm mẫu ruộng, Từ Thuận Hòa trở về Uyển Châu lập tức bắt đầu vội vàng thu hoạch vụ thu. Mặc dù ruộng đất nhà ông có người ở làm nhưng Từ Thuận Hòa vẫn bận rộn một đoạn thời gian.
Chờ thu hoạch vụ mùa xong, gieo hạt xuống đất, ông lập tức thương nghị với Từ vương thị vào kinh nhìn nữ nhi hiền tế, thuận tiện để Nghi Xuân trở lại tiếp tục đến trường.
Mặc dù Từ vương thị không muốn ở gần với bà bà, nhưng tình yêu thương ái nữ vẫn chiến thắng nỗi hoảng sợ bà bà, cũng đồng ý theo trượng phu đi Biện Kinh.
Tuy Từ vương thị được trượng phu thuyết phục, nhưng mà bà vẫn đưa ra một yêu cầu —— bà muốn đến Vương Doanh và Diêm trang trước để thăm phụ mẫu và huynh tỷ rồi mới xuất phát.
Từ Thuận Hòa tất nhiên đáp ứng, tự mình mua không ít điểm tâm trái cây trong thành Uyển Châu cho thân thích, hơn nữa Xán Xán tặng tơ lụa trang sức, mỗi nhà thân thích của hai vợ chồng đều đi lại một phen, Từ vương thị thế này mới không còn việc bận tâm.
Từ Thuận Hòa còn nhớ rõ hiền tế nhờ ông đi tìm Chu thợ rèn làm ống sắt pháo, liền bảo Từ vương thị ở nhà cùng Đinh ma ma và Tiểu Hương thu dọn hành lý, còn bản thân cưỡi ngựa đến trấn cầu đá phía đông bắc thành Uyển Châu tìm Chu thợ rèn.
Chu thợ rèn vừa nghe được cống hiến cho Phó soái nổi tiếng thiên hạ, lập tức sảng khoái đáp ứng, nói với Từ Thuận Hòa chờ hắn an trí cẩn thận người nhà, liền đến phố sách ở Biện Kinh tìm Từ Thuận Hòa.
Từ Thuận Hòa viên mãn hoàn thành nhiệm vụ hiền tế con rể giao, tâm tình cực kỳ thả lỏng, chậm chậm rì rì cưỡi ngựa về nhà. Mới đến chân núi Độc, ông nghe có người gọi ông ở phía đông"Từ tiên sinh".
Phó Quế dẫn người đến Uyển Châu, không lập tức tới bái phỏng ngoại gia lão gia phu nhân, mà đi núiĐộc Trác Sam ở trước để gặp Trác Sam và Trần Tố.
Trác Sam và Trần Tố mang binh chinh phạt xong trở lại Uyển Châu, dựa theo mệnh lệnh của Phó Dư Sâm đóng quân luyện binh ở chân núi Độc, cũng phụ trách bảo vệ phụ mẫu Từ Xán Xán.
Thấy Phó Quế, hai bên trao đổi, Trần Tố nhân tiện nói: "Phó Quế huynh đệ đến thậtđúng lúc, binh lính âm thầm bảo vệ Từ tiên sinh nói Từ tiên sinh đi trấn cầu đá, chờ ông ấy trở về nhất định sẽ đi ngang qua quan đạo phía tây chân núi Độc, chúng ta đứng ở đó đợi là được!"
Phó Quế nghe vậy mừng rỡ, lập tức lôi kéo Trần Tố đi chân núi ôm cây đợi thỏ.
Bọn họ đợi hơn nửa ngày, rốt cục thời gian không phụ lòng người, đón được Từ tiên sinh.
Sau khi hô một tiếng "Từ tiên sinh", Phó Quế thật nhanh lấy tay xoa mặt, bỏ tay ra,trên mặt hiện ra vẻ lã chã sắp khóc, sau đó đi tới bên cạnh Từ Thuận Hòa.
Từ Thuận Hòa xuống ngựa, thấy vẻ mặt đau khổ của hắn sau khi hành lễ, lo lắng hỏi: "Phó Quế, ngươi làm sao vậy?"
Phó Quế nghe vậy, dùng sức xoa xoa ánh mắt, thở dài một hơi, cũng không nói nhiều.
hắn càng làm ra vẻ như thế này, Từ Thuận Hòa càng lo lắng, tiếp tục truy vấn Phó Quế.
Phó Quế thấy như vậy thì thôi, xoa xoa ánh mắt, nói giọng khàn khàn: "Thiếu phu nhân... Thiếu phu nhân nàng... Nàng sảy thai..."
Dứt lời, hắn cúi đầu dùng ống tay áo lau lau nước mắt tràn mi, không nói thêm nữa.
Tin tức này như sét đánh, hoàn toàn đánh sụp Từ Thuận Hòa, ông cũng không hỏi nhiều, cũng không quan tâm Trần Tố và bộ hạ đứng bên cạnh, xoay người lên ngựa: "Chúng ta chạy nhanh trở về đi!"
Phó Quế liếc mắt ra hiệu, mọi người đều lên ngựa đi theo
một lúc lâu sau, cả nhà Từ gia lên xe ngựa xuất phát theo Phó Quế.
Đến trấn Chu Tiên phía nam Biện Kinh, đoàn người Phó Dư Sâm mới đón đoàn Phó Quế và Từ Thuận Hòa.
Phó Dư Sâm đi đến trước cửa xe ngựa của Từ Xán Xán, đội mũ trùm lại cho Từ Xán Xán, lại che kín áo choàng cho nàng, thế này mới bế nàng đi ra.
hắn nắm tay Từ Xán Xán đi đến trước xe ngựa.
Từ Thuận Hòa, Từ vương thị và Từ Nghi Xuân đều ở xe ngựa giữa.
Thấy Phó Dư Sâm đến đây, Từ Nghi Xuân vội vàng hành lễ với hắn: "Bái kiến tỷ phu tỷ tỷ!"
Từ Xán Xán rút tay ra khỏi tay Phó Dư Sâm, nhào tới ôm Từ Nghi Xuân, liên tiếp hôn vài cái, sau đó mới phát hiện đệ đệ hình như đã cao hơn mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng nói không rõ là gì, chỉ nhào tới lại ôm lấy đệ đệ.
Ánh mắt Từ Nghi Xuân đã sớm ươn ướt, lúc Từ Xán Xán ôm hắn, tay hắn lúc đầukhông làm gì, cuối cùng rốt cục hạ quyết tâm, ôm chặt lấy tỷ tỷ.
Chu anh xuống ngựa cũng đi theo.
hắn đánh giá Từ Nghi Xuân, sát vào Phó Dư Sâm nhỏ giọng nói: "Đại ca, cậu em vợ của người vẫn là tiểu hài tử à!"
Phó Dư Sâm thấy Từ Xán Xán và đệ đệ thân mật như thế, trong lòng đang ghen tuông quay cuồng, nghe Chu anh nói xong càng khó chịu.
trên mặt hắn cũng không biểu hiện gì, mỉm cười bước lên gọi một tiếng "Nghi Xuân", lại nói: "Xán Xán, chúng ta đi trước gặp nhạc phụ nhạc mẫu đi!"
Từ Xán Xán thế này mới buông đệ đệ ra, đưa tay lôi kéo tay Từ Nghi Xuân cùng đi gặp phụ mẫu.
Từ Thuận Hòa và Từ vương thị sớm đã xuống xe ngựa, đứng một bên chăm chú nhìn Từ Xán Xán.
Bọn họ cảm thấy khuê nữ của mình gầy đi rất nhiều, mặt nhỏ đi , màu da tái nhợt, màu môi bạc nhạt, nhìn là biết bị bệnh, tuy rằng bọc áo choàng, nhưng vẫn có thể nhận ra kích thước lưng áo nhỏ đi rất nhiều —— hai vợ chồng đứng ở đó, đều rưng rưng nước mắt.
Phó Dư Sâm nhìn nhạc phụ nhạc mẫu rơi lệ, cuối cùng cũng biết vì sao nước mắt Từ Xán Xán nói rơi là rơi.
hắn nắm tay Từ Xán Xán, ý muốn Từ Xán Xán buông Từ Nghi Xuân ra. Ai biết Từ Xán Xán thà buông tay hắn cũng muốn kéo tay Từ Nghi Xuân, bỏ tay hắn lôi kéo tay đệ đệđi về phía trước, tiếng hô thống khổ"Cha, nương", khóc nhào vào lòng Từ vương thị, hai mẫu tử ôm đầu khóc rống lên.
Từ Thuận Hòa và Từ Nghi Xuân đứng bên cạnh, cũng đau lòng chua xót chảy nước mắt.
Phó Dư Sâm phẫn nộ đứng bên cạnh, mở miệng nói: "Xán Xán, thân thể nàng quá yếu, không nên đứng ngoài thổi gió lạnh!"
hắn vừa nói xong, phu thê Từ Thuận Hòa vội vàng lôi kéo Từ Xán Xán muốn nàng lên xe.
Từ Xán Xán vừa thấy phụ mẫu thì cảm thấy cực kỳ ủy khuất, khóc xong một trận mới nhớ đến mình quên nói lời kịch đã chuẫn bị sẵn.
Phó Dư Sâm trơ mắt nhìn một nhà bốn người Từ Xán Xán lên xe ngựa, để hắn lẻ loi đứng một mình ở đó.
Chu anh lảo đảo đi tới, nhìn mặt Phó Dư Sâm không chút thay đổi, vui sướng khi người gặp họa nói: "Ai, ta nói đại ca này, người thế mà bị đại tẩu rơi bỏ!"
Phó Dư Sâm: "..."
hắn cũng không nói gì, xoay người đổi góc độ hoàn mỹ, nâng chân dài nhắm ngay mông Chu anh đạp xuống.
Chu anh bị đá thiếu chút nữa ngã chó gặm phân, thật vất vả ổn định thân thể, quay đầu phẫn nộ nói: "Đại ca, người chỉ biết bắt nạt đệ!"
Mắt phượng Phó Dư Sâm híp lại, Chu anh lập tức tè ra quần: "Ai u, đại ca, người đối với tiểu đệ thật sự rất tốt!"