Trong tiếng thở dốc của Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán cúi đầu khóc, hai tay ôm cổ Phó Dư Sâm, hai chân cũng kẹp chặt thắt lưng Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm không e dè làm vài lần, đột nhiên mím môi lấy tay đẩy Từ Xán Xán ra, mặt vẫn khuynh đảo như trước, dán lên khuôn ngực đầy đặn tuyết trắng của Từ Xán Xán.
Phó Dư Sâm vào phòng ngủ, Chu Nhan và Bích Vân biết hắn ghét người ở trong phòng, không dám ở lại lâu, lập tức dẫn theo tiểu nha hoàn trực ban trở về viện phía đông chờ chuông gọi các nàng.
Mọi chuyện nhất thời xong xuôi.
Phó Dư Sâm cảm thấy toàn thân thư thái, bế Từ Xán Xán cả người xụi lơ ra khỏi phòng tắm, đặt nàng nhẹ nhàng trong khăn lớn trên giường cẩm, cuốn khăn lụa bao Từ Xán Xán lại.
Phía dưới Từ Xán Xán vẫn còn co rúc, cả người run rẩy thở gấp nửa ngày không nói gì.
thật lâu sau, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán thu dọn lên giường ngủ.
Từ Xán Xán mệt muốn chết, vùi vào lòng Phó Dư Sâm nhanh chóng ngủ thiếp.
Phó Dư Sâm nằm nghiêng người, tay phải vuốt ve vòng eo mềm mại và giữa đùi co dãn của Từ Xán Xán, yên lặng nghĩ tâm sự.
Ngày mai, hắn có rất nhiều việc phải làm: phải dẫn sứ thần Tích Lâm tiến cung; gặp Khai Phong phủ doãn Dương Thế Hạo; cần bày mưu dụ Thư Uẩn Chi mắc câu; muốnđi Từ phủ thị lang đón Từ Xán Xán...
Phó Dư Sâm chưa bao giờ nôn nóng, hắn luôn đem chuyện muốn làm chải chuốt hoàn hảo, phải thấu hiểu tất cả phương diện của vấn đề, sau đó đâu vào đấy làm từng chuyện.
Sau khi nghĩ kĩ những chuyện này, Phó Dư Sâm vuốt Từ Xán Xán, cảm thấy thành thânthật không tệ, ít nhất sau khi có Từ Xán Xán, hắn có con đường thư giải, thân thể tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.
Nghĩ đến bất lực lúc trước của mình, mặc dù Phó Dư Sâm cảm thấy bản thân còn nhanh một chút, nhưng dù nhanh cũng hơn là bất lực?!
Suy nghĩ như vậy, Phó Dư Sâm hơi chột dạ, nghĩ rằng: Từ Xán Xán rốt cuộc có biết phương diện ấy của ta không đủ hay không?
Trong lòng thấp thỏm bất an, Phó Dư Sâm ngủ thiếp đi.
Buổi sáng, Từ Xán Xán ngồi trước bàn trang điểm, Chu Nhan trang điểm nàng, Bích Vân đang chuẩn bị quần áo.
Lúc này,Phó Dư Sâm không ở trong phòng.
Đêm qua, Ngọc Minh và Chu anh theo hắn đi ra từ trong cung, mặt dày mày dạn ngủ trong phòng khách ở sân thư phòng của hắn, sáng sớm hôm nay hai người đến đây, cầu xin Phó Liễu vào gọi Phó Dư Sâm cùng đi luyện quyền.
Phó Liễu tất nhiên không chịu vào, Chu anh và Ngọc Minh lập tức đứng ở ngoài cửa nội viện gào gào gọi bậy. một người gọi là "Đại ca, nên rời giường ", một người khác kêu "Vương gia, không nên ngủ lười".
Phó Dương túm lấy bọn họ, đang muốn kêu thị vệ nâng hai người kia đi ra ngoài, tảo diệp trực đêm ở trong phòng gác cổng mở cửa ra, Phó Dư Sâm mặc đoạn bào màu đen thắt lưng thúc hồng ngọc mặt lạnh nghiêm đi ra.
Ngọc Minh cười hì hì chắp tay hành lễ: "Vương gia, thuộc hạ luyện quyền với người!"
Chu anh cười mỉa: "Đại ca, buổi chiều đệ đi Liêu Nam, đệ dùng điểm tâm với ca!"
Phó Dư Sâm trừng mắt thở dài một hơi, lạnh lùng nói: "Xoay người sang chỗ khác!"
Ngọc Minh buồn bực xoay người.
Chu anh thấy sẽ có chuyện phát sinh, nhưng từ nhỏ đến lớn hắn có thói quen bị Phó Dư Sâm chà đạp, bởi vậy cũng ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác
Chuyện tốt buổi sáng của Phó Dư Sâm bị hai kẻ dở hơi Ngọc Minh và Chu anh này quấy nhiễu,bất mãn tự nhiên không thoải mái, thấy bọn họ thành thật xoay người sang chỗ khác, Phó Dư Sâm nhấc chân đạp tới.
Ngọc Minh "Phốc" một tiếng bò trên mặt đất.
Chu anh theo sát sau hắn, cũng bổ nhào về phía trước.
Phó Dư Sâm tự nhiên sẽ không cùng bọn họ luyện quyền,mang theo hai huynh đệ bị đạp vào nội viện.
Về phương diện lôi kéo lòng người, Phó Dư Sâm rất có thủ đoạn và tâm đắc. Nếu người khác nghe lời nói điên cuồng của Chu anh và Ngọc Minh xong, nhất định sẽ thấy hai người này xúi bậy; nhưng Phó Dư Sâm cũng hiểu hai người kia rất sùng kính hắn , rất muốn cùng hắn thân cận.
Tuy rằng hắn đạp, nhưng cũng phải để hai kẻ dở hơi này hiểu được, bản thân coi bọn họ là người một nhà.
Chu anh còn tốt nhưng Ngọc Minh lại cực kỳ hưng phấn —— đại soái cho hắn đi gặp vương phi, đây là để hắn làm thông gia đi gặp người một nhà sao!
hắn quả thực hận không thể "Ha ha ha" cười lớn ba tiếng.
Bởi vì hôm nay phải đi Từ phủ thị lang, Từ Xán Xán dụng tâm tân trang một phen, tuy rằng không mặc lễ phục vương phi, nhưng cũng đội quan hoa sen Bạch Thạch, mặcmột bộ đỏ thẫm mạ vàng thêu phượng.
Biết Chu anh và Ngọc Minh tới gặp mình, Từ Xán Xán nghĩ một chút, chuẩn bị ra ngoài nghênh đón—— nếu Phó Dư Sâm coi trọng như thế, vậy nàng phải đi gặp, cho Phó Dư Sâm mặt mũi, cũng có vẻ Phó Dư Sâm coi trọng hai người kia.
Đối với biểu đệ Chu anh này, Từ Xán Xán yêu ai yêu cả đường đi, vô cùng thích; về phần Ngọc Minh, nàng chỉ mới nghe tiếng mà chưa gặp người, vì nghe tiểu nha hoànnói Ngọc Minh cực kỳ anh tuấn nên lòng hơi hiếu kỳ.
Thấy vương phi tự mình ra đón, Chu anh vẫn bình thường, chắp tay, cười hì hì gọi mộttiếng "Đại tẩu".
Tuy rằng bây giờ Phó Liễu đã làm tướng quân ngũ phẩm, nhưng khi thấy Từ Xán Xán, vẫn kính cẩn hành lễ.
Ngọc Minh vừa thấy Từ Xán Xán, không khỏi trước mắt sáng ngời, vẻ mặt ngưng đọng, ngơ ngác nhìn Từ Xán Xán.
hắn nhìn làm Từ Xán Xán hơi ngượng ngùng, bước tới bên người Phó Dư Sâm, nhìn Phó Dư Sâm cười yêu kiều, sau đó khoát tay chặn lại: "Hai vị xin mời!"
Thấy Ngọc Minh dọa người như thế, Phó Dư Sâm lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái. Ngọc Minh nhất thời giật mình, lập tức khôi phục bình thường, cười hì hì theo đi vào.
hắn không nghĩ tới Thanh vương phi lại trời sinh một đôi với vương gia, đều mỹ mạo như vậy, bởi vậy có chút thất thố.
Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán sóng vai ngồi trên tháp chính giữa nhà chính.
Chu anh và Ngọc Minh ngồi trên ghế dựa lớn gỗ Lê Hoa ở phía đông, Phó Liễu ngồitrên ghế dựa lớn phía tây, ba người ngồi ngay ngắn nói chuyện với Phó Dư Sâm—— vô luận có khinh nhờn thế nào, đến trước mặt Phó Dư Sâm cũng sẽ trầm tĩnh lại.
Từ Xán Xán không can thiệp ngoại vụ của Phó Dư Sâm, nàng mỉm cười quan sát Phó Liễu ngồi nghiêm chỉnh, không giống ngày thường gọi Chu Nhan dâng trà, mà kêu Bích Vân vào đây.
Bích Vân dùng khay đế hoa hồng sơn bưng ấm trà bích sứ và chén trà bước vào, sau khi dâng cho Phó Dư Sâm, Ngọc Minh và Chu anh, thế này mới bưng một ly trà xanh dâng cho Phó Liễu.
Từ Xán Xán lặng lẽ quan sát tình hình giữa Bích Vân và Phó Liễu, nàng phát hiện nếunói Bích Vân mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc kích động thì Phó Liễu đó chính là đầu gỗ tê liệt thờ ơ.
Thấy tình trạng vậy, Từ Xán Xán có chút lo lắng, trong lòng không khỏi thở dài mộthơi.
Ngọc Minh đang nói hắn ở Tích Lâm chiêu một ngàn kỵ binh với Phó Dư Sâm, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Từ Xán Xán rồi phút chốc lại tránh né.
Phó Dư Sâm thấy thế, mi mắt rũ xuống, lông mi đen dày che khuất sóng mắt sâu thẳm.
Tiễn ba người Ngọc Minh rời đi, Phó Dư Sâm ngồi ngay ngắn ở giữ bàn bát tiên, Từ Xán Xán mang theo Chu Nhan và Bích Vân dọn điểm tâm.
Phó Dư Sâm ngẫu nhiên nhìn Từ Xán Xán, trong ánh mắt mang theo một chút trầm tư, nhưng từ đầu đến cuối không nói gì thêm.
Dùng điểm tâm xong, Từ Xán Xán kéo Phó Dư Sâm vào phòng ngủ, cầm áo choàng the mỏng đen phủ thêm cho Phó Dư Sâm.
Nhưng mấy ngày nay, vóc dáng Phó Dư Sâm lại cao hơn, khoảng chừng cao một mét tám bảy, mà Từ Xán Xán vẫn duy trì thân cao một mét sáu như trước, nàng cho dù nhón chân cũng không thể phủ thêm áo choàng cho Phó Dư Sâm.
Thấy Từ Xán Xán bĩu môi phiền não, Phó Dư Sâm không khỏi hớn hở cười, cúi hạ thắt lưng để Từ Xán Xán phủ thêm áo choàng cho hắn.
Từ Xán Xán đánh giá Phó Dư Sâm, chỉ cảm thấy mặt Phó Dư Sâm như thoa phấn môi như tô mắt xếch, hơn nữa dáng người cao gầy, quả thực làm người ta không dời mắt nổi.
Ánh mắt Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm rõ ràng như vậy làm hắn hơi ngượng ngùng, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, tay trái nắm thành quyền đặt ở trên môi, ho nhẹ một tiếng.
Từ Xán Xán cười nhìn hắn: "Phó Dư Sâm, không cho chàng ra ngoài tìm nữ nhân!"
Phó Dư Sâm rũ mắt xuống: "đã biết!"
Từ Xán Xán liếc hắn một cái: "Trong nhà cũng không cho tìm!"
Phó Dư Sâm thấy nàng tuy rằng ghen, nhưng cũng chua đáng yêu, cúi người hôn môi nàng một cái, ôn nhu nói: "đã biết!"
Từ Xán Xán nhéo ống tay áo hắn, lại cường điệu: "không được quan tâm Bạch Chỉ!"
"Bạch Chỉ là ai?" Phó Dư Sâm nhíu mi hỏi.
Từ Xán Xán thấy hắn thật không biết Bạch Chỉ, vui vẻ ra mặt nói: "Chàng không biếtthì thôi!"
Phó Dư Sâm rũ mắt, lông mi đen dày che khuất sóng mắt sâu thẳm.
Phó Dư Sâm mang theo Thính Vũ và Quan Tuyết ra nhà chính.
Đến đường mòn trong rừng trúc nội viện, Quan Tuyết tiến lên thấp giọng bẩm báo nói: "Vương gia, lúc Ngọc tướng quân ra ngoài, cùng biểu công tử nói ngài với vương phi "Trai tài gái sắc, quả nhiên là một đôi người ngọc"."
Phó Dư Sâm nhíu mi không nói. hắn cảm thấy "Trai tài gái sắc, quả nhiên là một đôi người ngọc" nghe thế nào cũng không thấy tốt, nhưng cũng không biết cái gì xấu.
Dừng một chút, Phó Dư Sâm phân phó Quan Tuyết: "Sai người đi thăm dò chuyện tình của Ngọc Minh!"
Quan Tuyết đáp"Vâng".
Phó Dư Sâm trầm giọng bảo Thính Vũ: "Ngươi đi xem Bạch Chỉ kia, nếu nàng có chỗkhông ổn, gọi Phó Tùng phái người đưa nàng đến biệt trang Lạc Dương!" trí nhớ hắntốt kinh người, nhớ rõ ngày thường nha đầu Bạch Chỉ kia có chút phát triển, chỉ cần Chu Nhan và Bích Vân không ở trước mắt, Bạch Chỉ này liền việc cần làm thì khônglàm, việc không nên làm thì lại thích làm, hơi thích xuất đầu.
Thính Vũ vội vàng bước ra khỏi hàng đáp "Vâng".
Từ Xán Xán bảo Chu Nhan đi chọn vài nha hoàn cùng nàng đi Từ phủ thị lang, lại bổ sung một câu: "Gọi Bạch Chỉ cũng đi theo!" Bạch Chỉ đã có chút kỳ quái, thay vì để nàng núp ở nơi bí mất không bằng để Bạch Chỉ theo bên người, nghe nói trông được, xem nàng rốt cuộc có ý tưởng gì.
Cần xuất phát, đội trưởng thị vệ của Từ Xán Xán Hàn Thủy dẫn theo hai mươi thị vệ đứng ngoài cửa, gặp nhóm nha hoàn ma ma vây quanh vương phi đội mũ trùm áo choàng chồn bạc đi ra, hắn bước lên hành lễ.
Từ Xán Xán nhìn đội trưởng thị vệ thanh tú này, khẽ gật đầu, nói: "Làm phiền Thủy Đội trưởng!"
Hàn Thủy vội vàng cúi đầu nói: "Là bổn phận của Hàn Thủy!"
Lúc Từ Xán Xán lên xe, Hàn Thủy lưng thẳng đứng một bên, ánh mắt giống như vô tình liếc mắt một cái, vừa vặn cùng Từ Xán Xán đang nói chuyện với Bích Vân bốn mắt nhìn nhau.
Hàn Thủy sửng sốt, hắn trước kia chưa bao giờ gặp chính diện vương phi, không nghĩ tới vương phi lại xinh đẹp như vậy, nhỏ như vậy! Nhìn qua bộ dáng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mặc quần áo hoa lệ trang trọng như vậy, nhìn mềm mại sợ hãi, có chútkhông chịu nổi y phục.
Hàn Thủy cũng gặp qua không ít phu nhân, cũng không biết vì sao, thấy vương phi thìtâm tình hơi kích động.
hắn cúi đầu, không dám nhìn.
Từ Xán Xán đang hỏi Bích Vân: "Phụ mẫu ta chờ ở ngã tư thư điếm phải không?"
Bích Vân cười nói: "Vương phi xin yên tâm, nô tỳ đặc biệt để Đổng ma ma đi gặp ngoại gia phu nhân!" Trong bốn ma ma, Đổng ma ma có tài ăn nói tốt nhất, hơn nữa nóichuyện hài hước khôi hài, bình thường cần đi bên ngoài gặp người như vậy, vương phi đều phái Đổng ma ma đi .
Từ Xán Xán thế này mới yên tâm, để Bích Vân nâng lên xe.
Lên trên xe, Bích Vân cúi bên tai Từ Xán Xán hạ giọng nói: "Vương phi, nô tỳ cảm thấy Ngọc tướng quân và Hàn Thủy này, hôm nay nhìn ngài đều có chút kỳ quái!"
Từ Xán Xán lại nói: "Bề ngoài ta xinh đẹp như vậy, đây không phải rất bình thường sao?!" Từ lòng của nàng có Phó Dư Sâm thì không bao giờ nhìn nam tử khác, đương nhiên cũng sẽ không đi chú ý phản ứng của Hàn Thủy.
Hơn nữa, Từ Xán Xán đặc biệt xinh đẹp, nam tử thấy nàng cử chỉ khác thường nhiều lắm!
Bích Vân: "..." Nàng hầu hạ vương phi lâu như vậy, vẫn lần đầu tiên thấy vương phi tự tin như thế!
Từ Xán Xán cười liếc nàng một cái, không nói khi chính nàng dưỡng trong khuê phòng, liền thường có người ban đêm ở ngoài tường nhà nàng hát ca, cái gì "Kêu một tiếng muội muội ngươi mau nhìn ca ca", "Quát Đại Phong, lâu đậu diệp, nhất lâu Từ đại tỷ nhi", " ba tháng ( cái kia) mặt trời hồng lại hồng, vì sao ta ( u) mệnh khổ như vậy. Ta nghĩ tới ( cái kia) Từ đại tỷ nhi thật ( nha) đau lòng" bài ca như thế thật sự nghe nhiều lắm, Ngọc Minh vàHàn Thủy lần đầu tiên thấy nàng có chút giật mình thì tính là gì?!
Thị vệ cưỡi ngựa vây quanh xe ngựa Từ Xán Xán ra Quốc Công phủ, hướng bên phải phố thư điếm chạy tới.
Hôm nay,Từ Xán Xán đi qua ngã tư đường không một bóng người, mấy vị đại nhân Khai Phong phủ mang theo nha dịch và thân binh Thanh thân vương mang theo bội đao vài bước một người canh giữ ở hai bên ngã tư đường, đuổi người không được đilại.
Vì nhân số hoàng tộc Phó thị quá ít (nhóm nữ nhi lập gia đình bị trọng nam khinh nữ nên dân chúng tự động xem nhẹ ), bên đường dân chúng khó được nhìn thấy tĩnh phố, bởi vậy tuy rằng không dám lớn tiếng nói chuyện, nhưng cũng hưng trí bừng bừng vây xem đoàn xe của Thanh vương phi và thị vệ thông qua, đồng thời nhỏ giọng trao đổi như là "Thanh vương phi khi nào có thai" "Thanh thân vương ngày thường đẹp như vậy, vương phi có thể xứng hay không " linh tinh trong lời nói.
Từ Xán Xán ngồi trong xe, trong lòng đang tính toán trước mặt tổ mẫu nên bày dáng vẻ gì, cũng không biết bản thân ra ngoài một chuyến gây phiền toái lớn cho dân chúng, cung cấp nhiều giải trí.
Phó Dương và Phó Tùng làm nội ngoại quản gia của vương phi, tất nhiên che chở đội ngũ đi trước.
Phó Dương cưỡi ngựa đi đầu, nhìn thấy Tảo Diệp mang theo xe ngựa ngoại gia đứng ở ngã tư, liền phất phất tay, ý bảo Tảo Diệp dẫn Thường Liễu vội vàng dắt xe ngựa vào đoàn xe của mình.
Phó Tùng cưỡi ngựa đi Từ phủ thị lang trước, đi báo bọn họ ra ngoài nghênh đón vương phi.
Từ Đình Hòa và Từ Nghi Bằng đón Phó Tùng vào phòng khách tiền viện.
Phó Tùng tuy là người có công danh, bình thường ra Quốc Công phủ gặp người khônghành lễ, nhưng bởi vì Từ Đình Hòa và Từ Nghi Bằng là người nhà mẹ đẻ của vương phi, hắn kính cẩn chắp tay hành lễ: "Vương phi xe giá ước chừng hai khắc nữa sẽ đến, Phó Tùng vào nói một tiếng!"
Bởi vì thân tín của Thanh thân vương quyền khuynh thiên hạ, Phó Tùng ở bên ngoài cùng Phó Liễu, Phó Dương và Phó Quế giống nhau, gặp người đều tự xưng "Phó mỗ", nhưng ở ngoại gia vương phi hắn tự nhiên không dám lên mặt, liền tự xưng "Phó Tùng".
Từ Đình Hòa đối thân tín cháu rể rất hòa ái, mỉm cười tiếp đón Phó Tùng: "Tùng tiểu ca, mời ngồi xuống nói chuyện!"
Ông và con Từ Nghi Bằng cùng nhau tiếp đón Phó Tùng trước ngồi xuống uống trà.