Trong màn một cảnh kiều diễm.
Phó Dư Sâm ôm eo Từ Xán Xán quỳ gối trên giường, theo động tác của Phó Dư Sâm đung đưa trước sau, tóc dài đen rối buông xuống, khuôn mặt trơn bóng đỏ ửng, đau đớn cầu xin.
Nàng càng làm như thế, Phó Dư Sâm càng động tình, chỉ rút ra một chút rồi xoay người Từ Xán Xán đối diện với hắn.
Phó Dư Sâm lại đâm vào, Từ Xán Xán cảm thấy hai tay hai chân như ngồi trên bàn đu dây bay đến giữa không trung, nàng hưởng thụ loại mê muội thoải mái này.
Cho dù trong tình cảnh như vậy, nàng vẫn cố gắng nhìn mặt Phó Dư Sâm.
Lúc Phó Dư Sâm động tình còn thẹn thùng, hắn ngượng ngùng nhìn Từ Xán Xán, rũ mi mắt xuống, lông mi đen dài che khuất mắt phượng sâu thẳm, chỉ có đuôi mắt cong lên, như dùng lối vẽ chấm nước tỉ mỉ phác hoạ, hai má trắng nõn đỏ ửng, xinh đẹpkhông có gì tả nổi.
Từ Xán Xán thở hổn hển, trong lòng lại suy nghĩ: Phó Dư Sâm như vậy chỉ có mộtmình ta có thể nhìn thấy, cũng chỉ có một người như ta có thể nhìn thấy!
Suy nghĩ như vậy, nàng lại có phản ứng, vặn vẹo thân thể đón ý hùa theo Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm bị nàng làm lộn xộn thiếu chút nữa xuất ra, đột nhiên cúi người ngậm nụ hoa hồng bên trái Từ Xán Xán, mút một lúc rồi lại cắn, phía dưới tiếp tục ra vào.
Theo vòng tiến công tiếp theo của Phó Dư Sâm, hắn làm cho Từ Xán Xán cắn răng thậtchặt, thở hổn hển run rẩy, tay chân giống như bị co rút, hai tay dùng sức nắm chặt nệm bên dưới, tinh thần dần dần không rõ .
Bởi vì tín sứ Vĩnh An Đế phái tới sẽ đến thành Lương Châu vào sáng sớm hôm nay, cho nên Phó Dư Sâm sáng sớm đã thức dậy.
hắn rửa mặt rồi đi ra, xốc lên màn giường nhìn Từ Xán Xán, thấy nàng cuộn mình ngủ say thì cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng đang chu lên của nàng, thế này mới đi ra ngoài.
Phó Dư Sâm ngồi trước bàn bát tiên, yên lặng bưng chén thuốc, một hơi uống sạch, sau đó bưng trà xanh bắt đầu súc miệng.
Chu Nhan đứng bên cạnh hầu hạ, thấy vương gia thoải mái uống thuốc như thế, trong lòng lại nghĩ: lúc vương phi ở đây, vương gia làm nũng các loại; vương phi không có mặt, vương gia lại uống sạch một hơi hết chén thuốc!
Phó Dư Sâm bắt đầu dùng điểm tâm.
Tuy người hầu hạ trong phòng nhiều, nhưng vì bị hắn ảnh hưởng, không ai dám phát ra âm thanh nên trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có đồng hồ báo giờ ở góc tường phát ra âm thanh "Ca ca" rõ ràng.
Phó Dư Sâm dùng điểm tâm xong rồi súc miệng, mặt không chút thay đổi hạ giọngnói: "Ngoại trừ Chu Nhan và Bích Vân, mọi người lui xuống hết đi!"
Chờ trong phòng chỉ còn lại Bích Vân và Chu Nhan, Phó Dư Sâm thế này mới hỏi: "Hàn Thủy tặng lễ vật cho vương phi?"
Chu Nhan và Bích Vân lúc này ngừng thở. Bích Vân liếc Chu Nhan một cái, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, nói: "Bẩm vương gia, Hàn đội trưởng nói là cảm tạ vương phi thayhắn nói tốt trước mặt ngài, cho nên cầm một hộp trang sức muốn tặng cho vương phi, nhưng vương phi vẫn chưa xem đã lập tức cự tuyệt, còn nói làm mai mối cho Hàn đội trưởng!"
Phó Dư Sâm lạnh lùng quét một vòng Chu Nhan và Bích Vân, thấp giọng nói: "khôngđược nhiều chuyện!"
Chu Nhan và Bích Vân vội cúi đầu nói: "Nô tỳ không dám."
Chờ Phó Dư Sâm ra ngoài, Bích Vân mới sờ lưng, nói nhỏ: "Dù mỗi ngày gặp vương gia nhưng ta vẫn rất sợ, mới vừa rồi quần áo đều ướt hết!"
Chu Nhan thở sâu ra một hơi: "Ngươi lợi hại hơn ta, lúc nãy vương gia vừa hỏi, trong đầu ta lập tức trống rỗng, cái gì cũng nghĩ không ra!"
Lại mệt mỏi nói: "Chuyện này trăm ngàn lần đừng nói với vương phi!"
Bích Vân lè lưỡi: "Ta còn muốn sống, ta cũng không dám!"
Chu Nhan thấp giọng nói: "Ta cũng không dám!"
Phó Dư Sâm ở trong thư phòng Ngô phủ, tiếp đón quan viên Vĩnh An Đế phái tới tiếp quản Tháp Khắc Khắc và sứ đoàn đàm phán Tích Lâm, cũng nhận được ý chỉ khải hoàn hồi kinh do Hoàng Lang mang tới.
Làm Đại Nguyên Soái chinh tây, Phó Dư Sâm dẫn đầu tướng sĩ dưới trướng không chỉ thắng lợi hoàn thành nhiệm vụ viện trợ Tích Lâm mà còn hoàn thành vượt mức mong đợi —— thuận lợi tiêu diệt tộc Tháp Khắc Khắc—— nên Vĩnh An Đế khá là tán thưởnghắn, bảo hắn hồi kinh nhận phong thưởng.
Phó Dư Sâm hoàn toàn đồng ý.
hắn đã hạ lệnh, anh Hòa và Tần Ngọc Thuận dẫn thuỷ quân trấn thủ Nam Hải và Vịnh Tây Hải, Ngô Quý Dương vẫn trấn thủ Lương Châu như trước, mà cao nguyên Tháp Khắc Khắc thì hắn lại an bài Tiết anh dũng mãnh thiện chiến nhất trấn thủ, các bộ còn lại toàn bộ phải theo Phó Dư Sâm hồi kinh, đóng tại tây đại doanh ở Kim Minh trì mới mở, tiến hành diễn tập thuỷ chiến—— Phó Dư Sâm cực kỳ hứng thú với quốc gia hải đảo đã xâm lược Đại Lương mấy trăm năm như Việt Quốc!
Hoàng Lang nhận được hồi âm của hắn thì lập tức mang theo cấm quân bảo vệ, phi ngựa hồi kinh để phục mệnh với Vĩnh An Đế.
Gặp những người này rồi công việc luôn bận rộn, đến giờ thân canh ba, Phó Dư Sâm cuối cùng cũng rãnh rỗi, nằm trên ghế trúc nhắm mắt dưỡng thần ở trong thư phòng.
Mắt hắn nghỉ ngơi nhưng đầu óc lại xoay chuyển nhanh chóng, đầu tiên là lo lắng làm thế nào để thực thi than đinh nhập mẫu*, sau đó lại nhớ tới Hàn Thủy dám can đảm tặng lễ cho Từ Xán Xán.
* “than đinh nhập mẫu”: hệ thống thu thuế dựa trên giá trị đất đai thay cho hệ thống thuế tính theo đầu người đã có từ hàng nghìn năm vào thời phong kiến Trung Quốc ở vùng nông thôn. Tức là người có nhiều đất thì trả nhiều, có ít trả ít. Nhờ đó, cuộc sống của những nông dân nghèo có rất ít đất hoặc không có đất phần nào trở nên thoải mái hơn. (https://www.dkn.tv/van-hoa/hoang-de...ham-o-thu-ve-quoc-kho-80-trieu-luong-bac.html)Phó Dư Sâm đương nhiên biết Hàn Thủy có tình cảm với Từ Xán Xán, hắn cũng rất muốn làm thịt Hàn Thủy, nhưng mà, hắn cũng biết Hàn Thủy trung thành với Từ Xán Xán, đây là điều mà những người dưới trướng hắn không sánh bằng.
Ví dụ như Lương Khánh Hạ chẳng hạn, bọn họ chỉ đứng một bên lo lắng cho Phó Dư Sâm, cũng không suy nghĩ cho Từ Xán Xán.
Cho nên Phó Dư Sâm cảm thấy Hàn Thủy vẫn nên tiếp tục ở bên cạnh Từ Xán Xán.
Nhưng mà, tay trái hắn nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, nhất thờikhông thể quyết định.
đang lúc Phó Dư Sâm không tự giác nắm chặt tay, Thính Vũ bẩm báo: "Bẩm vương gia, Hàn Thủy cầu kiến!"
Hàn Thủy mặc áo choàng thâm lam, bình tĩnh hành lễ với Phó Dư Sâm: "Thuộc hạ tham kiến vương gia!"
Sau khi đứng dậy thì bẩm báo với Phó Dư Sâm: "Vương gia, lúc thuộc tới thì thấy Ngô đại cô nương bưng theo một chồng sách đi gặp vương phi!"
Phó Dư Sâm mắt phượng híp lại nhìn hắn.
Hàn Thủy vội nói: "Vương phi đúng lúc đi ra!" hắn vốn dĩ muốn dựa theo lệ thường kiểm tra một lần, nhưng vương phi đúng lúc dẫn theo Bích Vân tản bộ, trùng hợp thấy Ngô Bảo âm mang theo nha hoàn bưng theo một bọc sách đến nên trực tiếp kêu Ngô Bảo âm vào khách viện.
Phó Dư Sâm hơi trầm tư, nghĩ tới mấy ngày trước Ngô đại cô nương phái người dò xét chuyện của hắn, liền đứng dậy nói: "Theo ta đi gặp vương phi!"
Sách Từ Xán Xán mang theo đều đã đọc hết, đang buồn muốn chết thì Ngô Bảo âmcho nha hoàn mang theo một bọc sách đến đây.
Tuy rất muốn mở bao ra để xem bên trong là sách gì, nhưng Từ Xán Xán vẫn nhịn xuống —— nàng có ấn tượng không tốt với Ngô Bảo âm, cho nên cảm thấy mặc dù mình hơi trông gà hóa cuốc nhưng mà cũng nên đề phòng.
Ngô Bảo âm thấy Từ vương phi vẫn chưa mở bao ra nhìn, con ngươi đảo một vòng, cười khanh khách nói: "Vương phi, nếu không tiểu nữ đặt những chồng sách này ở trong phòng sinh hoạt của ngài nhé, khi nào rãnh rỗi thì ngài có thể đọc?"
"Cám ơn ngươi " Từ Xán Xán lại cười nói, "Nhưng mà thực không khéo, vì gần đây đọc sách quá nhiều nên mắt ta nhìn thấy cái gì cũng không rõ ràng, những chồng sách này ngươi hãy mang về đi!"
Ngô Bảo âm đang muốn tiếp tục khuyên nàng, thì nghe bên ngoài có nha hoàn vội vàng nói: "Vương gia đã trở lại!"
Nàng ta nghe vậy mừng rỡ, lập tức bày ra bộ dáng mềm mại ngượng ngùng, cũngkhông định lảng tránh.
Từ Xán Xán thấy bộ dạng này của Ngô Bảo âm, trong lòng không khỏi cười lạnh mộttiếng.
Phó Dư Sâm bước vào, Hàn Thủy và hai thị vệ đi theo sau.
hắn vừa bước vào thì lập tức dừng bước, ánh mắt hơi do dự, liền thấy nhìn bao sách lam trong tay Ngô Bảo âm.
Phó Dư Sâm cười như không cười nói: "Đây là cái gì? Hàn Thủy đi nhìn xem!"
Còn hắn thì đến ngồi sát bên cạnh Từ Xán Xán.
Hàn Thủy bước đến, mở bao ra, lấy tất cả sách bên trong ra, đặt ở trên bàn cẩn thận kiểm tra.
Vì đã từng kiểm tra sách cho Từ Xán Xán trong một thời gian dài nên Hàn đội trưởng rất có kĩ xảo, không bao lâu lấy ra một quyển 《 đạo đức kinh 》.
hắn mở ra rồi nhìn nhìn thì bẩm báo với Phó Dư Sâm: "Bẩm vương gia, trong này chính là sách tình của Ngô đại cô nương!"
Phó Dư Sâm mặt không đổi gật đầu: "Tiếp tục kiểm tra!"
Ngô Bảo âm không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển theo hướng này, lại thấy Hàn Thủy vu oan cho nàng mà vương gia cũng không ngăn cản, vội vàng quỳ xuống trước mặt Phó Dư Sâm, giơ tay muốn ôm chân Phó Dư Sâm, lệ rơi đầy mặt, khóc lóc như mưa kể lể: "Vương gia, vương gia không phải tiểu nữ! không phải!"
Phó Dư Sâm nâng chân dùng sức đá một cái, Ngô Bảo âm lập tức bị đá bay ra ngoài, đập lên cửa rồi ngã xuống, nàng tức khắc hôn mê bất tỉnh.
Hàn Thủy rất nhanh lại lấy ra một tờ giấy kẹp trong sách《 cành trúc từ 》, hắn nhìn Phó Dư Sâm một cái, cầm lên đọc: "Kế hoàn bừa bãi đại mi dài, ra lan phòng, đừng đàn lang. Giác thanh nức nở, tinh đấu tiệm mơ hồ. Lộ Lãnh Nguyệt tàn nhân chưa khởi... Đây là thư của Ngô đại cô nương và tình nhân viết trong đêm!"
Lúc này, Từ Xán Xán mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, cực kỳ may mắn bản thân kiên quyết không nhận sách Ngô Bảo âm mang đến, hơn nữa ngay cả bao sách cũng khôngmuốn mở ra, bằng không Phó Dư Sâm hiểu lầm mình, thì nên làm sao bây giờ!
Phó Dư Sâm lạnh lùng nói: "Nếu Ngô đại cô nương không tuân thủ quy tắc đạo đức, ta đây phải thay phụ thân nàng xử lý, miễn cho để lại hậu quả khôn lường!"
hắn nhìn về phía Ngô Bảo âm làm bộ té xỉu, cất cao giọng nói "Bảo Phó Quế đưa nàng ta đến am Dạ Nguyệt ở ngoài thành Túc Châu, cho nàng ở đó tu hành, chuộc lại ác niệm kiếp này của nàng ta!"
Lại nói: "Đưa sách và thư cho Ngô phu nhân!"
Hàn Thủy kéo Ngô Bảo âm giả bộ bất tỉnh đi, Thính Vũ cầm những bằng chứng chính xác này theo, cùng nhau lui xuống.
Phó Dư Sâm suy nghĩ một chút rồi dặn dò Quan Tuyết: "một lần nữa truyền dụ lệnh của ta, Ngô Quý Dương chuyển đến phòng thủ Huy Châu, Phó Liễu trấn thủ Lương Châu!" hắn muốn bóp chết bất kỳ hỏa tinh nào có thể phản bội hắn.