Phó Dư Sâm mới ra tẩm điện, liền nghe giọng nói khô khan của Vĩnh An Đế truyền đến: "A Sâm, ngươi cảm thấy Phúc Trữ điện thế nào?" Phúc Trữ điện là nơi ở của các tiên đế Đại Lương, vì Vĩnh An Đế thích Sùng Chính điện hơn, cho nên vẫn để Phúc Trữ điện trống không.
Phó Dư Sâm nghe vậy giật mình, im lặng một lát, thế này mới quay lại, nói: "Quá gần cung các Tần phi!"
Vĩnh An Đế: "..."
Hai người không hẹn mà không nói đến cung thái tử.
Tiên thái tử Phó Dư Giác chết sớm, thái tử phi Lương thị cũng tuẫn táng theo, cung thái tử sớm đã không có ai, mặc kệ là Vĩnh An Đế hay là Phó Dư Sâm, cũng khôngmuốn cung thái tử đổi chủ, mà tình nguyện giữ lại một chút kỷ niệm của tiên thái tử.
Yên tĩnh trong chốc lát, Vĩnh An Đế trầm ngâm một chút, nghĩ tới một vấn đề quan trọng nhất: "A Sâm, muốn trẫm phái thái y tới Vương phủ hay không?"
Phó Dư Sâm: "..."
Thấy thông minh A Sâm lần đầu tiên dại ra, Vĩnh An Đế nở nụ cười: "Bảo thái y xem mạch cho Từ thị!"
Lỗ tai Phó Dư Sâm dần dần đỏ: "... Tạm thời không cần phải..."
trên mặt Vĩnh An Đế nhất thời hiện chút thất vọng.
Phó Dư Sâm cũng có chút áy náy, liền sải chân vội vàng rời khỏi Sùng Chính điện.
Thái giám Tiền Tiến dẫn hai tiểu thái giám đưa Thanh Thân Vương đến ngự thư phòng.
Phó Dư Sâm đi dưới hành lang dài hoa lăng tiêu, gió đầu hạ mát mẻ thổi vào mặt hắn, làm khuôn mặt trầm tĩnh của hắn dần dần xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt: hắn sẽlàm hắn Xán Xán phu vinh thê quý*, từng bước lên cao, Thân vương phi, Hoàng thái tử phi, mẫu nghi thiên hạ, cuối cùng trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đông Phương đại lục!
* phu vinh thê quý: chồng vinh hoa, vợ phú quý.
Đến cuối hành lang dài hoa lăng tiêu, Tiền Tiến đứng ở một bên, làm ra thủ thế mời Phó Dư Sâm đi bên phải, vừa nhấc đầu lại thấy nụ cười tuy cạn nhưng đẹp đến nỗi làm người ta hoa mắt của Thanh Thân Vương.
Lúc này, hắn ngừng thở, không dám toát ra chút khác thường nào —— là một trong những người thân tín của Vĩnh An Đế, Tiền Tiến đương nhiên nhớ rõ thế tử vì đùa giỡn Thanh thân vương mà bị Thanh thân vương mười bốn tuổi đá đứt đoạn đường con cháu sau này.
Tiền Tiến không có căn con cháu, cũng không dám ở trước mặt Thanh thân vương biểu hiện ra một tia ngọa mạn.
hắn lại nghĩ tới Vĩnh An Đế bí mật dặn dò, trên mặt thần sắc càng nghiêm nghị hơn.
Trong đại sảnh Xu Mật Viện, Phó Dư Sâm ngồi trên ghế chủ trì cao, trên mặt mỉm cười hòa ái, nhìn văn võ quan lớn ngồi ngay ngắn hai bên —— đây chính là hội nghị cấp bậc cao nhất của Đại Lương.
hắn đang nhìn ngoại trừ chức quan, còn kiêm chức đại địa chủ thừa tướng Mã Minh Vũ, thiếu sư thái tử Lam Thiểu Kỳ, tam ti sử Phùng Ngọc Chí, vẻ mặt trở nên càng thêm thân thiết —— những người này sợ là lực cản lớn nhất trong tương lai khi hắnđẩy mạnh than đinh nhập mẫu.
Thứ nhất, đám người Mã Minh Vũ vốn là đồng minh của hắn, thứ hai con nối dòng hoàng tộc Phó thị đơn bạc, chỉ có một dòng độc đinh Phó Dư Sâm, bởi vậy trên mặt tuy biểu hiện khác nhau, nhưng không hẹn mà cùng thuận theo.
Hôm nay, Phó Dư Sâm thảo luận về vấn đề thao luyện để thu phục thuỷ binh Việt Quốc ở Kim Minh trì.
hắn dùng từ ngữ không phải "Công chiếm", mà là "Thu phục", lập tức đem đặt hành động quân sự của Đại Lương ở mức cao nhất, làm các quan lớn sôi nổi hiểu ý cười, nhất là Binh bộ thượng thư Sướng Tử Kỳ vẫn ủng hộ Phó Dư Sâm vô điều kiện.
Mục đích của Phó Dư Sâm là muốn tranh thủ quân phí luyện binh, mà quốc khố Đại Lương dồi dào, cũng xác thực muốn chống lại người thừa kế ngôi vị hoàng đế ép buộc, hơn nữa Phó Dư Sâm đánh giặc quả thật rất tốt, luôn tìm được vật thay thế cho chi phí quân sự, khi thu phục Nam Hải chỉ dùng cách buôn bán với nước ngoài, chống lại Tháp Khắc Khắc thì lấy vật liệu tại địa phương, cho nên những đại nhân tinh ranh này mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào nhưng ở ngoài mặt vẫn nói đầy lời tán thưởng, khôngngừng lúc nào.
Nhìn chung quanh liếc mắt một cái những người này, Phó Dư Sâm cúi mặt: hắn khôngthích đấu với người khác, nhưng cũng không sợ hãi, hắn muốn từng bước nắm những người này trong lòng bàn tay của mình, tiếp tục đem sơn hà tốt non hoàn toàn dẫm nát dưới chân mình, thống nhất Đông Phương đại lục, khôi phục vô hạn phồn vinh ngày xưa của Đại Lương!
Lúc chạng vạng, Phó Dư Sâm đi Sùng Chính điện hầu hạ Vĩnh An Đế.
hắn dùng bữa tối với Vĩnh An Đế, lại uống hai chén rượu, thế này mới cáo từ xuất cung.
Vĩnh An Đế ngóng trông hắn và Từ Xán Xán sớm ngày sinh nhi tử, cho nên một chút cũng không giữ hắn lại.
Phó Dư Sâm ngồi đại kiệu hoàng kim ra cửa Kiền Nguyên, gặp Ngọc Minh mang theo thị vệ đón, ra ngự phố đi về hướng nam.
Vì ngồi mệt mỏi, Phó Dư Sâm ngồi sát đến màn kiệu, bảo Thính Vũ vén màn lên, nhìn ra bên ngoài.
Ngày mai chính là tiết đoan ngọ, phía sau nha dịch Khai Phong phủ tĩnh phố bày đủ sạp mua bán, rao các vật tiết đoan ngọ, ví dụ như dây, ngả thảo, hoa xảo họa phiến, kẹo thơm trái cây, bánh chưng, bạch đoàn, tía tô, cây xương bồ, đu đủ cùng đào, liễu, quỳ hoa, bồ diệp, vật đạo phật, rất là náo nhiệt.
Phó Dư Sâm nghĩ nghĩ, liền bảo Thính Vũ: "đi chọn một ít bức tranh lịch sự tao nhã đến đây!" Lấy về cho Từ Xán Xán chơ.
Thính Vũ vừa đáp "Vâng" thì phía trước đại kiệu liền truyền đến một trận tiếng động lớn xôn xao.
Phó Dư Sâm nghe một lát, phát hiện là cản kiệu cáo trạng, liền bảo Thính Vũ kêu Ngọc Minh đến đây.
Ngọc Minh đừng bên màn kiệu, thấp giọng nói: "Bọn thị vệ ngăn cản, là một lão nhân, nhìn rất đáng thương, nói nhi tử mới chín tuổi bị tam nhi tử Lam Du Linh của Lam Thiểu Kỳ chà đạp đến chết."
Phó Dư Sâm vừa nghe, cơn giận bùng lên, hắn cố gắng nén tức giận, nói: "Ngươi lặng lẽ đi nói cho ông ta biết, bảo ông ta lui xuống trước, đến yến lâu ngoài thành chờ ngươi!" Bởi vì khuôn mặt đẹp từ nhỏ, tuy là con của Định Quốc Công, nhưng vì là con của thiếp, hắn cũng từng bị người khác vô số lần trêu đùa quấy rầy.
Vì bên người có ám vệ đi theo, hắn không bị gì, ngược lại, những người đó đều bị hắngiết chết, nhưng Phó Dư Sâm lại hận nhất loại chuyện này.
hắn giương mắt nhìn thoáng qua Ngọc Minh: "Ngươi cải trang rồi đi gặp ông ta, dẫn ông ta đến gặp ta!"
Ngọc Minh đáp "Vâng", rồi lui xuống.
sự tình rất nhanh được giải quyết, người cáo trạng liều mạng chen vào trong đám người không thấy, đại kiệu hoàng kim của Thanh Thân Vương tiếp tục đi về phía trước.
Phó Dư Sâm ngồi trong đại kiệu, trên mặt mỉm cười: hắn đang khát ngủ không có gối đâu, lại có người đưa gối tới rồi!
Từ Xán Xán vừa ăn cơm trưa xong, đang muốn đi phòng ngủ nghỉ ngơi một lát, Phó Đại Lương lại đến gặp nàng, thì ra là muốn đưa thôn trang của Quốc Công Gia ở kênh đào ngoài thành cho nàng.
Từ Xán Xán không khỏi cười híp mắt —— Phó Dư Sâm quả nhiên là đi vơ vét tài sản thân phụ thân của hắn Định Quốc Công!
Nàng mới không muốn quản những chuyện này, liền lệnh Lý ma ma đi kêu ngoại quản gia Phó Tùng của nàng đến đây, để Phó Đại Lương bàn giao với Phó Tùng.
Phó Quế trước trở về Vương phủ, báo tin vương gia sắp trở về.
Lúc này, Từ Xán Xán dặn Chu Nhan: "Múc một chén nước đậu xanh đến đây, bỏ thêm chút đường phèn, vương gia trở về vừa vặn có thể uống!"
Chu Nhan dùng khay bưng một chén nước đậu xanh, đặt chén trên bàn, cười nói: "Vương phi, ngài uống nước đậu xanh ướp lạnh, vì sao cho vương gia uống nước đậu xanh nóng?"
Từ Xán Xán liếc nàng một cái: " Thân thể vương gia không tốt!"
Chu Nhan cảm thấy vương phi liếc mắt cũng là một loại sắc thái quyến rũ, đang muốnnói chuyện, liền nghe được tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, vội nhìn về phía cửa.
Từ Xán Xán mỉm cười nhìn Phó Dư Sâm, nhưng không ngồi dậy nghênh đón.
Phó Dư Sâm nhìn nàng một cái, thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng lộ sắc hồng, ánh mắt yêu mị đến độ muốn chảy ra nước, đôi môi đầy đặn hơi mở —— phía dưới hắn lập tức có phản ứng!
"Các ngươi đi ra ngoài hết đi!" Thân thể Phó Dư Sâm hơi căng, đứng một chỗ phất tay, cho người hầu hạ lui xuống.
Từ Xán Xán đã phát hiện Phó Dư Sâm khác thường, cúi đầu cười cười, đứng dậy bưng chén nước đậu xanh đường phèn vào phòng ngủ.
Phó Dư Sâm lúc này cũng đi lên.
Người đứng ngoài hành lang hầu hạ nghe tiếng chuỗi ngọc trên cửa phòng ngủ đánh vào nhau phát ra âm thanh "Đinh linh linh linh", không khỏi đều cúi đầu làm chim cánh cụt.
Phó Dư Sâm lười biếng dựa trên nhuyễn tháp trước cửa sổ trong phòng ngủ, Từ Xán Xán đang dạng chân ngồi trên đùi hắn, đút hắn uống nước đậu xanh đường phèn.
Nàng vừa đút vừa cười yêu kiều: "Xem chàng gầy này, cồm cộm làm chân thiếp phát đau!"
Mắt phượng của Phó Dư Sâm sâu thẳm nhìn Từ Xán Xán, nhưng không động.
Từ Xán Xán ngậm chút nước đậu xanh đường phèn còn lại trong miệng, hai tay ôm mặt Phó Dư Sâm, miệng đối miệng đút vào.
thật lâu sau, hai người thở hồng hộc rách ra.
Từ Xán Xán nhìn chằm chằm môi Phó Dư Sâm bị hôn đỏ bừng, ánh mắt ngập nước, tràn đầy xuân sắc, thấp giọng hỏi một câu: "Hôm nay chàng có uống rượu không?"
Phó Dư Sâm: "Uống hai chén."
"Nha, " Mặt Từ Xán Xán ảo não, "Vậy hôm nay không thể làm, vạn nhất sinh ra đứa ngốc, thì làm sao bây giờ?"
Phó Dư Sâm có chút vội vàng động thân đụng đụng nàng một chút.
Từ Xán Xán bị hắn đụng như vậy, phía dưới lập tức theo phản xạ bị đau—— mấy ngày nay, Phó Dư Sâm ép buộc nàng làm muốn chết!
Nàng nhìn chén nước đá và ấm nước trên bàn, ôn nhu nói: "Chúng ta lên giường đi, thiếp cho chàng một trải nghiệm chưa từng thấy!"
Phó Dư Sâm dựa vào gối trên giường, áo bào ngay ngắn, chỉ cởi quần vén lên vạt áo.
Từ Xán Xán bưng một ly nước đá và một ly nước ấm đặt trên giường, quỳ gối trênnệm giường.
Nàng lấy chén nước ấm uống một ngụm, sau đó cúi đầu về phía Phó Dư Sâm.
Khi nước trong miệng Từ Xán Xán đổi thành nước đá, chỉ ngậm một lúc, Phó Dư Sâm dễ dàng bị đánh bại thảm hại.
Nhìn Phó Dư Sâm sau khi tiết ra vẫn đang còn run rẩy, Từ Xán Xán phun nước đá trong miệng ra, lại thay bằng nước ấm.
Phó Dư Sâm rút châu ngọc trên đầu Từ Xán Xán, "Đinh đinh đang đang" ném toàn bộ xuống đất, sau đó vuốt ve tóc dài đen mượt của Từ Xán Xán.
Lúc này, khuôn mặt trắng nõn của hắn ửng đỏ, mắt phượng mê mang, giống nhưđang nằm mộng.