Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 185



Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm chỉ ngủ một lúc rồi hai người liền tỉnh.

Phó Dư Sâm cởi trung y nằm thẳng, Từ Xán Xán nằm sát nghiêng sát bên cạnh hắn, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve nửa thân dưới của Phó Dư Sâm. Nàng cảm thấy Phó Dư Sâm còn rất gầy, khung xương cũng nhỏ, tuy đời này không có cách nào thành lưng hùm vai gấu, nhưng cũng là dáng người ngọc thụ lâm phong tiêu chuẩn.

Nhìn Phó Dư Sâm đang nhắm mắt hưởng thụ mình vuốt ve, trong lòng Từ Xán Xán rấtyêu mến. Nàng đã sớm phát hiện, từ khi ma ma đẻ ra đời liền chưa thấy qua, bà vú lại bị Thư phu nhân độc chết Phó Dư Sâm nhân từ nhỏ không có hưởng thụ quá tình thương của ma ma, bởi vậy tựa hồ cùng chính mình giống nhau, có da thịt cơ khát chứng, thực thích chính mình vuốt ve.

một lát sau, Từ Xán Xán thấp giọng nói chuyện đại bá muốn đưa hai mỹ nhân tới, lạinói thẳng chuyện mình sai Hàn Thủy đi điều tra, cuối cùng nói: " Ngày mai, đại bá đại nương sẽ đến gặp thiếp, đến lúc đó thiếp sẽ nói chuyện với ông ấy, chàng trước đừng động vào chuyện này!" Dù Từ Đình Hòa có chán ghét nhưng dù sao cũng là đại bá của mình, từ khi biết thủ đoạn đẫm máu của Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán phàm có thể tự mình giải quyết chuyện được, nếu không sẽ không muốn cho Phó Dư Sâm nhúng tay.

Mắt phượng Phó Dư Sâm mở ra nhìn nàng, thấy trong mắt nàng có tia sợ hãi, hiểu được thủ đoạn của mình đã dọa nàng, trong lòng liền nghĩ: về sau chuyện bên ngoài vẫn không nên cho Xán Xán biết, miễn cho nàng sợ hãi.

Lại muốn: Từ Đình Hòa thật sự muốn tìm đường chết! Nhưng hiện nay, ông ta khôngthể chết được, gót chân Xán Xán vẫn chưa thăng bằng, chờ Xán Xán sinh con xong, địa vị được củng cố rồi lại làm thịt ông ta sau!

Nghĩ đến đây, hắn thản nhiên nói: "Biết rồi."

Từ Xán Xán nhất thời như nghe luân âm, lúc này nhào đến đè lên người Phó Dư Sâm: "A Sâm, chàng thật tốt!"

Phó Dư Sâm nhất thời tâm viên ý mã, nhưng biết thân thể của mình, đành phải làmmột Liễu Hạ Huệ sống: "Chúng ta ngồi dậy đi!"

Trong phòng ngủ đèn đuốc sáng trưng.

Từ Xán Xán chải đầu một lần nữa, dùng một cây trâm ngọc bích búi tóc, đổi áo ngực thêu Bạch Liên màu xám bạc, mặc váy dài trắng, lại lấy tay áo sam Hồng Sa mặc vào.

Phó Dư Sâm mặc hạ sam bạch trù, tùy ý mang đai lưng ngọc bích, thấy nơi đầy đặn tuyết trắng của Từ Xán Xán ẩn hiện trong ống tay áo rộng, liền đi qua cúi thắt lưng kéo áo ngực của Từ Xán Xán lên trên, muốn kéo lại ống tay áo.

Từ Xán Xán hơi ngứa, vui cười nói: "Tay áo lớn là kiểu mở rộng mà!"

Áo ngực siết chặt, Phó Dư Sâm căn bản kéo không lên, hắn hơi tức giận, lại thấy tay áo của Từ Xán Xán làm bằng vải mỏng, lờ mờ có thể thấy được vai trắng và bộ ngực đầy đặn, hắn không nói nữa, trực tiếp lột áo Từ Xán Xán ra, lấy áo nộp lĩnh màu đỏ ném cho Từ Xán Xán: "Tự mình mặc!"

Từ Xán Xán không tình nguyện mặc áo vào, đôi mắt long lanh liếc Phó Dư Sâm một cái rồi lại một cái: "Bây giờ nhóm phu nhân đều mặc như vậy, không tin chàng ra ngoài nhìn thử xem!"

Phó Dư Sâm đứng một bên giám thị nàng, không trả lời.

Từ Xán Xán lại làm nũng: "Phó Dư Sâm, trời sắp tối rồi, thiếp chỉ gặp nữ nhân, có gì quan trọng đâu?"

Mắt phượng Phó Dư Sâm sâu thẳm nhìn nàng, ánh mắt hàm nghĩa phong phú.

Từ Xán Xán lập tức không dám lên tiếng nữa, ngoan ngoãn mặc áo nộp lĩnh màu đỏ thêu hoa che kín mít vào.

Hai phu thê trải qua một hồi bận rộn, tuy có chậu băng trên giá gỗ ở bên phải phòng, trong phòng rất mát mẻ, nhưng vẫn toát ra một thân mồ hôi.

Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán tỉ mỉ, phát hiện không có chỗ nào lộ ra ngoài nữa, thế này mới vừa lòng.

hắn đang muốn đi ra ngoài, liền thấy tán hoa trên bàn trang điểm, không khỏi cườimột cái, nhìn Từ Xán Xán: tuy một thời triều đại lưu hành đội tán hoa, nhưng cái tán hoa này cũng quá phức tạp đi?!

Bất quá hắn nghĩ lại, bản thân rất ít chú ý những nữ quyến khác, có lẽ người khác càng khoa trương hơn cũng không chừng!

Từ Xán Xán theo hắn đi ra ngoài, thấy biểu tình của Phó Dư Sâm, liền đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, véo nhẹ lên lưng Phó Dư Sâm một cái, thấp giọng nói: "Yên tâm, thiếp cũng chỉ cho người làm chơi thôi, ngày mai tiến cung vẫn mặc lễ phục mang quan Kim Phượng!"

Phó Dư Sâm đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Từ Xán Xán: "Ngày mùa hè trời nóng, không cần ăn mặc quá long trọng."

Tay Từ Xán Xán vừa trắng vừa mềm, mặc dù ngón tay dài nhưng ngón tay lại đầy thịt, vật vừa nhỏ vừa mềm nằm trong tay hắn, làm Phó Dư Sâm tâm sinh thương tiếc.

Thấy hắn chỉ lo sờ tay mình, Từ Xán Xán có chút ngượng ngùng: "Tay thiếp thật sự rất mập!" Vì trên tay thịt nhiều, cho nên các khớp ngón tay không có, đeo nhẫn rất khó coi, cho nên tuy nhẫn Từ Xán Xán nhiều, cũng rất ít đeo.

Phó Dư Sâm không hướng về cái đẹp dễ nhìn, đơn giản chỉ cảm thấy sờ thoải mái, kéo tay Từ Xán Xán đi ra ngoài.

Thấy vương gia và vương phi đi ra, Bạch Liên bước lên trước quỳ gối hành lễ.

Từ Xán Xán kỳ quái nhìn nàng một cái, cảm thấy tuy Bạch Liên mặc trang phục màu trắng đúng quy cũ, nhưng lại cảm thấy không giống ngày thường, hình như trên mặt có trang điểm.

Hơn nữa, người hầu hạ trong nhà chính thường là Chu Nhan và Bích Vân, Bạch Liên sao lại vào được?

Tuy trong lòng nàng nghi hoặc nhưng lại không nói gì.

Lúc này, Lý ma ma và Doãn ma ma dẫn theo bốn nha hoàn nhị đẳng đang trực vào, đồng thời quỳ gối hành lễ: "Tham kiến vương gia vương phi!"

Các nàng nhìn thấy Bạch Liên đứng trong phòng, đều cảm thấy có chút kỳ quái —— Bạch Liên trà trộn vào khi nào? Buổi chiều hôm nay không phải Bạch Liên trực!

Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán liếc mắt một cái, mắt phượng mang hàm nghĩa Từ Xán Xán đọc hiểu: có muốn ta giúp nàng xử lý không?

Từ Xán Xán sợ thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, cười khanh khách quỳ gối hành lễ: "Thiếp thân cung tiễn vương gia!"

Phó Dư Sâm hiểu ra, nâng chân dài mặt không thay đổi lập tức đi ra ngoài.

Từ Xán Xán ngồi xuống trên tháp cẩm, thế này mới mở miệng hỏi Bạch Liên: "Chu Nhan và Bích Vân đâu?"

Bạch Liên vội hành lễ nói: "Bẩm vương phi, bên ngoài vài vị quản sự tới nói chuyện thọ yến của vương gia, Chu Nhan tỷ tỷ và Bích Vân tỷ tỷ đều đi làm việc hết rồi!"

Từ Xán Xán mỉm cười, nói: "Vậy hôm nay ai trực?"

Bạch Liên rùng mình, vội nói: "Bẩm vương phi, hôm nay Lý ma ma, Doãn ma ma, Phấn Y, Hôi Tuệ, Hạt Y và Lam Dĩnh trực."

"Nha, " Từ Xán Xán khẽ cười, híp mắt nhìn Bạch Liên, "thì ra hôm nay ngươi khôngtrực!"

Bạch Liên sợ đến mức thân mình cứng lại, sau một lúc lâu mới nói: "Bẩm vương phi, nô tỳ không phận sự, liền ở bên ngoài hành lang với Phấn Y tỷ tỷ các nàng, nghe bên trong có động tĩnh nên nghĩ vào hầu hạ vương phi..." Nàng không có tâm tư khác, chỉ muốn vương gia nhìn đến mình.

Vẻ mặt Từ Xán Xán vẫn thanh thản như trước, nói: "Nếu muốn tiếp tục làm việc ở trong viện của ta, thì phải dựa theo quy cũ của ta, ngươi nhớ kỹ không?" Nàng biết Bạch Liên người đẹp tâm cũng lớn, nhưng không muốn trơ mắt nhìn nàng vào con đường chết, vẫn nên cảnh cáo nàng một chút.

Bạch Liên rũ mắt xuống, lông mi dài chớp chớp, mí mắt chứa đầy hơi nước.

Từ Xán Xán nhìn nàng, nghĩ rằng: cũng là một mỹ nhân!

Mà nàng đối với mỹ nhân luôn khoan dung hơn.

Bạch Liên quỳ gối hành lễ: "Nô tỳ đã biết!"

Thấy Bạch Liên đi ra ngoài, Lý ma ma bước lên, đi đến bên người Từ Xán Xán, thấp giọng nói: "Vương phi, Bạch Liên này không thể để lại."

Từ Xán Xán cười nhìn bà một cái: "Quan sát thêm một chút!" không cần một gậy đem người đánh chết.

Lý ma ma mỉm cười: "Vương phi trạch tâm nhân hậu, là lão nô đi quá giới hạn."

Doãn ma ma nhìn một màn này, lặng lẽ nói: "Bẩm vương phi, hôm nay, bái thiếp đưa tới những người ngày mai muốn gặp ngài là Hữu Thành Dương Đại trưởng công chúa, Tùng Dương trưởng công chúa, Ngọc Mính công chúa và Thiên Hữu công chúa, Diên Ân Hầu phu nhân, Thừa Ân Bá phu nhân và Mật Dương Hầu phu nhân; Lai Dương Hậu phu nhân, Phùng phu nhân, Thiểm phủ nhị phu nhân, Ninh Hương Hầu phu nhân, An Dương Hầu thế tử phu nhân và Phúc Điền Hầu thế tử phu nhân..."

Từ Xán Xán nghe sáu vị đích tỷ cũng muốn đến đây, nhất thời hơi đau đầu: " Ngày mai, ta phải theo vương gia tiến cung diện thánh, vẫn dựa theo an bài ban đầu, trước bảo Đổng ma ma và Hồ ma ma chiêu đãi, còn lại chờ ta trở lại nói sau!" Trong tất cả các ma ma hầu hạ nàng, Đổng ma ma và Hồ ma ma luôn nổi danh là người lấy tài ănnói tốt, phản ứng nhanh làm người ta như gió xuân ấm áp, Từ Xán Xán thường đem nhiệm vụ tiếp đãi khách giao cho các bà ấy.

Doãn ma ma đáp "Vâng", liền lui xuống. Mặc dù Vương phi hơi lười, không nguyện ý tự mình quản lý gia vụ lắm, nhưng phân công mọi chuyện ở Vương phủ cho các nàng, mỗi người quản lí chức vụ của mình, ngược lại cho mọi người có cơ hội thi triển.

Lúc này, Chu Nhan và Bích Vân cùng nhau bước vào, quỳ gối hành lễ, bẩm báo mọi chuyện các nàng đã làm.

Bên phải Từ Xán Xán có đặt một chậu băng, trong phòng rất mát mẻ, Từ Xán Xán vừa ý dựa trên tháp, cầm hoa Sơn Chi chơi, nhìn qua không tâp trung nhưng kỳ thật lạiđang nghe rất chăm chú.

Chờ Chu Nhan và Bích Vân bẩm báo xong, nàng lại hỏi vài câu, hoàn toàn là những chuyện Chu Nhan và Bích Vân chưa nói rõ.

Mọi người nghe xong, đều thập phần khâm phục, ở một bên cẩn thận nghe Chu Nhan và Bích Vân bổ sung.

Chờ mọi việc xong xuôi, Từ Xán Xán có tâm cho Chu Nhan và Bích Vân đi xuống uống miếng nước nghỉ ngơi, nhân tiện nói: "Bích Vân, Chu Nhan hai người các ngươi điphòng bếp nhỏ, sai người làm ba chén bánh trôi."

Chu Nhan và Bích Vân vừa đáp "Vâng", liền nghe vương phi lại bổ sung nói: "Hai người các ngươi mỗi người một chén ăn đi, bảo Phấn Y bưng bát kia lên cho ta là được!"

Biết vương phi thương cảm mình, trong lòng Chu Nhan và Bích Vân tất nhiên cảm động, đáp "Vâng".

Phấn Y bước ra khỏi hàng, trên mặt cực kỳ bình tĩnh, theo Chu Nhan và Bích Vân cùng nhau lui xuống.

Từ Xán Xán dựa trên tháp, khóe miệng cười như không cười. Nàng phát hiện chỉ có hai nhất đẳng nha hoàn Chu Nhan và Bích Vân thì không đủ dùng, có tâm đề bạt thêm hai nha hoàn nhị đẳng lên, thấy Phấn Y ổn trọng nên muốn thử nàng.

Nếu Phấn Y đố kỵ Bích Vân và Chu Nhan, vậy thì nàng ta sẽ không thông qua khảo nghiệm.

Ước chừng qua một khắc, Phấn Y dùng khay bưng một tách trà sơn thủy có nắp vào.

Từ Xán Xán thấy thái độ nàng ta kính cẩn, không có tia đố kỵ, liền ghi tạc trong lòng.

Ăn hết chén, nàng súc miệng rồi dùng khăn lụa lau khóe miệng, thế này mới bảo Doãn ma ma: "Mấy ngày tới, ta muốn nâng hai nha hoàn nhị đẳng lên làm nhất đẳng, nếu thiếu người thì chọn hai nha hoàn tam đẳng lên thay thế. Ngươi đi tuyên truyền giảng giải cho bọn nha hoàn, cho các nàng mấy ngày tới biểu hiện cho tốt."

Doãn ma ma kính cẩn đáp "Vâng", lui xuống.

Từ Xán Xán phân công tất cả mọi chuyện, bản thân không còn việc gì, liền hoa viên ngắm hoa với Chu Nhan và Bích Vân —— hoa hồng ở hậu viện nở hừng hực khí thế, mùi thơn bồng bềnh, ngay cả nàng ở nhà giữa phía trước cũng có thể ngửi thấy!

Lúc này, bóng đêm dần dần buông xuống, gió nhẹ thổi từng đóa hoa hồng phất phơ, hương thơm thấm ruột gan bay đến, Từ Xán Xán ở trong biển hoa, bất giác vui vẻ thoải mái, thể xác và tinh thần thả lỏng.

Phó Dư Sâm ngồi ngay ngắn ở trong thư phòng, trên bàn gỗ hoa lê trước mặt đặt mộtchồng án tông dày, bên phía tay trái có một chén trà bích sứ, trong chén trà là mao tiêm màu xanh nhạt.

Hàn Thủy và Ngọc Minh đứng trong thư phòng.

Mặt Hàn Thủy không chút thay đổi mà đứng, Ngọc Minh thì lại cúi đầu, trầm giọng bẩm báo"... Thuộc hạ phụng mệnh của đại soái, đi bàn bạc với Mật Dương Hầu, cuối cùng tra ra vấn đề, người cáo trạng họ Lâm, gọi là Lâm Thuận Lợi, đời này qua đời khác ở phường Duyên Khánh, bình thường làm một ít chuyện để nuôi sống con cái. Vì thê tử qua đời, nên ông ta dẫn theo con trai Lâm Ngọc Nhi mới chín tuổi bán bánh đúc đậu ở chợ đêm đường cái. Tam nhi tử Lam Du Linh của Lam Thiểu Kỳ ở nơi đó, cướp con trai của ông ta, sau lại ông ta được người báo tin, ở bãi tha ma thành tây pháthiện thi thể của con mình, chỉ còn một cái áo rách che thân, cả người toàn là vết thương, nơi đó... Nơi đó máu me bê bết..."

Nghe đến đó, Phó Dư Sâm đột nhiên nôn mửa.

Ngọc Minh ngẩng đầu, khuôn mặt đen nhạt cũng có chút tái nhợt.

Sau khi biết được chân tướng, hắn cũng nôn ra.

Hàn Thủy bước lên phía trước nhẹ nhàng vỗ lưng Phó Dư Sâm, sau đó, bưng trà xanh cho Phó Dư Sâm, thế này mới lùi lại đứng chỗ cũ.

Phó Dư Sâm uống một ngụm trà, tạm thời ngăn chặn cảm giác nôn mửa ghê tởm kia.

Ngọc Minh tiếp tục nói: "Lâm Thuận Lợi cũng coi như có chút tâm kế, biết thế lực của Lam gia quá lớn, nên ẩn núp, chờ ngài trở về kinh thành, thế này mới ngăn đón kiệu cáo trạng. Nha dịch tĩnh phố của Khai Phong phủ biết cảnh ngộ của ông ta nên vụng trộm thả ông ta ra."

Mắt phượng của Phó Dư Sâm sáng dọa người, nhẹ giọng phân phó Ngọc Minh: "Đưa Lâm Thuận Lợi đến ở đại doanh Kinh Tây, canh giữ thi thể của Lâm Ngọc Nhi, chuẩn bị đem khám nghiệm tử thi!"

Ngọc Minh đáp "Vâng".

Phó Dư Sâm lại nhìn Hàn Thủy: "Tiếp tục âm thầm điều tra Lam Du Linh, hắn vừa làm chuyện tày trời như vậy, thì nhất định còn có chuyện tày trời khác, tìm ra từng chuyện cho ta!"

Hàn Thủy đáp "Vâng".

Phó Dư Sâm mệt mỏi nhắm hai mắt lại: "Các ngươi lui ra đi!" đã lâu lắm rồi hắn khôngcó phẫn nộ ghê tởm giống hôm nay, Lam gia hắn nhất định phải động.

Nếu tiêu diệt một trong tứ đại môn phiệt, vậy tam gia kia sẽ phản ứng như thế nào?

Buổi sáng, Phó Dư Sâm vừa tỉnh, Từ Xán Xán cũng tỉnh —— hôm nay, nàng theo Phó Dư Sâm vào cung gặp Vĩnh An đế.

Phó Dư Sâm rất nhanh rửa mặt chải đầu đi ra ngoài, để lại Từ Xán Xán được bọn nha hoàn vây quanh trang điểm cho nàng.

Vì diện thánh, nên trang phục hôm nay của Từ Xán Xán rất trịnh trọng.

Chờ trang điểm xong, Từ Xán Xán đứng trước gương Ba Tư soi, nhìn mình trong gương —— đầu đội Kim Phượng quan, phía ngoài mặc chu y phi la yết thánh, che đầu gối, đeo đai lưng, đai lưng lớn bằng lụa, bên trong mặc tố sa trung đan và váy dài hồng la, chân mang giày vàng ——trải qua quá trình Chu Nhan kiên nhẫn khổ cập kiến thức, Từ Xán Xán hiểu đây là trang phục hoàng thái tử phi diện thánh!

Gặp vương phi trang điểm xong, Chu Nhan vẫy tay cho bọn nha hoàn lui xuống, thấp giọng nói: "Vương phi, đây là trang phục của hoàng thái tử phi lúc diện thánh."

Từ Xán Xán cười yêu kiều, nói: "Đừng nói như vậy ở bên ngoài."

Chu Nhan và Bích Vân vội đáp"Vâng".

Phó Dư Sâm đang ở trong thư phòng cho Thính Vũ và Quan Tuyết hầu hạ đổi lễ phục, Phó Quế tiến vào bẩm báo: "Vương gia, nô tài trước đó vài ngày phụng lệnh ngài, truyền tin tức Ngạc Châu cho Mật Dương Hầu, Mật Dương Hầu ngày hôm trước đãmang theo hắc y vệ đi Ngạc Châu."

"Nha." Phó Dư Sâm lông mày nhíu lại, trong lòng tính toán, hy vọng Vĩnh An đế có thể hạ quyết tâm, để kế sách mượn đao giết người lần này có thể thành công.

Phó Dư Sâm rất nhanh trở lại nội viện đón Từ Xán Xán.

hắn thay cổ̀n phục màu xanh diện thánh ở thư phòng, lễ phục hoa lệ cũng không thể che dấu được thân thể như ngọc, khuôn mặt tuấn tú của hắn. 

Từ Xán Xán nhận ra Phó Dư Sâm mặc là lễ phục hoàng thái tử, lúc này, vui mừng nhìnhắn, đoan chính hành đại lễ: "Nô tì tham kiến vương gia."

Phó Dư Sâm liếc nàng một cái: "đi thôi!"

Kéo tay Từ Xán Xán, cùng đi ra ngoài.

Từ Xán Xán lại cao hơn, đã vượt qua một mét sáu, nhưng đứng bên người Phó Dư Sâm cao gầy, vẫn rất nhanh nhẹn khéo léo.

Nàng như chim nhỏ nép vào người Phó Dư Sâm cùng nhau đi ra ngoài —— đại kiệu vàng óng của Phó Dư Sâm đang chờ ở trước cửa!

Vào đại kiệu, Phó Dư Sâm trực tiếp để Từ Xán Xán ở trên nhuyễn tháp, nói: "Ngủ mộtlát đi!" Bởi vì dậy quá sớm, thời gian ngủ của Từ Xán Xán quá ngắn, hôm nay rất nhiều chuyện, nàng phải nghỉ ngơi một chút, nếu không sẽ chịu không nổi.

Từ Xán Xán ngáp một cái, mắt buồn ngủ mông lung nhìn Phó Dư Sâm, làm nũng nói: "Vậy chàng ngủ với thiếp."

Phó Dư Sâm "Ừ" một tiếng, nằm xuống bên cạnh Từ Xán Xán ở trên nhuyễn tháp, nhắm hai mắt lại.

Lễ phục may phức tạp, ngủ một lúc cũng không sợ nhăn lại.

Trong Sùng Chính Điện, khuôn mặt tái nhợt của Vĩnh An đế vui mừng, nhìn một đôi giai nhi giai phụ quỳ gối duới đất, không đợi thái giám xướng lễ, lập tức nói: "Mau mau bình thân!"

Lúc Từ Xán Xán đứng dậy, ánh mắt Vĩnh An đế đảo qua bụng Từ Xán Xán, thấy vẫn bằng phẳng, trong lòng không khỏi thở dài.

Có điều, vừa thấy diện mạo Phó Dư Sâm rất giống mình lúc trẻ, trong mắt Vĩnh An Đế lại mang theo ý cười, ôn nhu hỏi Từ Xán Xán: "Từ thị, có vừa ý phủ Thanh Thân Vương không?"

Từ Xán Xán đứng dậy hành lễ, trả lời: "Tạ phụ hoàng quan tâm, con dâu ở rất vừa ý."

Vĩnh An Đế mỉm cười gật đầu: "Vậy thì tốt."

Phó Dư Sâm nhìn Vĩnh An Đế, tổng cảm thấy Vĩnh An Đế có thâm ý.

nói chuyện trong chốc lát, Vĩnh An Đế lệnh đại thái giám Hoàng Lang tự mình dẫn Thanh Thân vương phi đi Kỳ Ngọc Điện gặp Đổng quý phi.

Phó Dư Sâm biết ông có chuyện muốn nói với mình, nên im lặng ngồi ở đó.

Theo Vĩnh An Đế vỗ tay một cái, thái giám và các cung nữ cũng lặng lẽ lui xuống, trong chính điện chỉ còn lại hai người Vĩnh An Đế và Phó Dư Sâm.

Vĩnh An Đế ngơ ngác nhìn Phó Dư Sâm, thật lâu mới nói: "Ngươi có biết thân mẫu của ngươi không?"

Mặt Phó Dư Sâm lập tức đỏ bừng, môi mím chặt, mắt phượng giống như bắn ra lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.