Từ Xán Xán được Chu Nhan nâng đỡ xuống giường, đỡ bụng đã nhô lên cao cao chậm rãi đi tới cửa chính đường.
Hôi Tuệ kịp thời nhấc mành lụa thêu trên cửa lên.
Phát hiện mành trúc thưa đã được đổi, Từ Xán Xán lúc này mới ý thức được mùa hè đã qua đi, mùa thu trong lúc không ai để ý đã tới nhân gian.
Chu Nhan Bích Vân nâng đỡ Từ Xán Xán ra cửa, đi tới hành lang phía dưới.
Các nha hoàn các ma ma đang chờ ở hành lang thấy thế vội uốn gối hành lễ: “Thỉnh an Thái Tử Phi!”
Từ Xán Xán vẫy vẫy tay, đi đến lan can sơn hồng phía trước, nhìn về phía sân viện đang ngập trong sắc thu.
một cây bạch dương to lớn đứng thẳng dưới bầu trời trong xanh, lá cây đã chuyển vàng, theo một trận gió thổi qua làm vài lá cây đón gió bay xuống……
Thấy có bà tử đang muốn cầm cái chổi đi quét, Từ Xán Xán vội nói: “Chưa qua 2 ngày thì không cần quét lá rụng!” Nàng muốn nhìn cảnh thu lá rụng đầy đất một chút.
Lý ma ma lại cười nói: “Thái Tử Phi, góc sân phía Đông Nam trồng hoa cúc, đã nở không ít, lão nô dẫn ngài đi xem đi?”
Từ Xán Xán nói “không cần”, liền xuống bậc thang, đi dọc theo đường lát gạch lưu li phía trước, không bao xa thì rẽ vào rừng bạch dương ở hướng đông.
Bốn đại nha hoàn Chu Nhan, Bích Vân, Huyền Băng cùng Chu Tước vội đi theo.
Từ Xán Xán chậm rãi đi trên đường nhỏ trong rừng bạch dương.
Vốn là nàng còn có chút oán trách, nhưng rồi lại nghĩ: hiện giờ tình thế nghiêm trọng như thế, mà Phó Dư Sâm cũng không làm nàng lo lắng. Phó Dư Sâm ngày ngày đi sớm về trễ, bận rộn như vậy lại vẫn cố gắng về nhà bồi nàng ngủ. Phó Dư Sâm dốc hết sức lực trước áp lực lớn như vậy, mà nàng vẫn có thể sinh hoạt nhàn nhã đầy đủ …
Tức thời Từ Xán Xán cảm thấy tựa như mình không đủ quan tâm Phó Dư Sâm.
- ------------------
Tiêu Hạ ở bên ngoài bôn ba một ngày một đêm, rạng sáng mới trở về cung Thái Tử, vừa vào phòng liền ghé vào trên gối ngủ luôn rồi.
Vừa lúc Phó Dương ở ngoài cửa phòng trị sự nội viện, nghe tiểu nha hoàn nói Thái tử phi muốn gọi Tiêu Hạ, hắn liền tự mình đi đến thiên viện nơi Tiêu Hạ ở.
Tiêu Hạ nghe được âm thanh Phó Dương kêu mình, lập tức mở mắt, khôi phục thanh tỉnh, ngồi dậy mở cửa sổ ra hỏi: “Chuyện gì?”
Phó Dương liếc mắt một cái liền thấy được vết máu bắn trên má Tiêu Hạ, cảm thấy trên mặt tuấn tú thêm vẻ dữ tợn, vội nói: “Tiêu Hạ ngươi mau đi rửa mặt đi, nhìn quá là dọa người!”
Thấy Tiêu Hạ híp mắt mèo lười biếng đóng cửa sổ lại, Phó Dương vội nói: “Ta khuyên ngươi nên đi rửa mặt đi, Thái Tử Phi cho gọi ngươi đó!”
Tiêu Hạ: “…… Như thế nào không nói sớm!”
hắn đóng cửa sổ lại, dùng tay xoa xoa mặt, nhắm mắt lại xuống giường, phân phó gã sai vặt chuẩn bị nước tắm cùng dụng cụ rửa mặt hầu hạ hắn.
- --------------
Từ Xán Xán ở trong sân đi dạo một vòng, có chút mệt mỏi, liền ngồi xuống ghế ở góc sân trồng cúc nơi đó.
Chu Nhan lấy một cái nệm thêu lót ghế cho Từ Xán Xán, lại từ trong tay nha hoàn tiếp nhận bình thủy tinh đựng nước táo, đổ một ly bưng lên cho Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán dựa vào mặt sau lan can, híp mắt nhìn thái dương trên bầu trời. Ánh nắng ngày thu chiếu vào trên mặt tuyết trắng phấn nộn của nàng, giống như phủ thêm một tầng ánh sáng làm da nàng thêm trong suốt mịn màng.
Tiêu Hạ theo Đổng ma ma đi tới, từ xa xa liền thấy một màn này.
hắn hơi khựng bước chân, trong mắt mèo tối tăm ánh lên một tia mê mang.
Từ Xán Xán nhìn về phía Tiêu Hạ hành lễ xong đứng dậy, cười nói: “Cũng không có việc gì, chính là đã lâu không gặp, muốn nhìn ngươi một chút!” thật ra là nàng muốn hỏi Tiêu Hạ sự tình phát sinh gần đây, nhưng vì trong lòng đã nghĩ thông nên Từ Xán Xán không muốn đề cập đến nữa.
Tiêu Hạ giống như bị đổ nước ấm trong lòng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang khó có thể nói nên lời, chỉ là nhìn Từ Xán Xán nơi đó.
Bất cứ lúc nào Thái Tử Phi cũng đều mỹ lệ như vậy. Ở trong khung cảnh sắc trời trong xanh, ngoài vườn hoa cúc nở vàng, trên đất lá rụng đầy, dung nhan tươi đẹp của nàng có thể sánh cùng vẻ đẹp của mùa thu……
Tiêu Hạ rũ mi mắt xuống.
Từ Xán Xán cũng đang đánh giá Tiêu Hạ.
Nàng cảm thấy mới chỉ không gặp có một đoạn thời gian, nhưng Tiêu Hạ gầy đi rất nhiều. Mà cái loại gầy nhanh như vậy khiến lông mi trên khuôn mặt của hắn càng dài. Quan trọng nhất chính là hình như trong mắt Tiêu Hạ còn vương tơ máu.
Từ Xán Xán thản nhiên nói: “Ta sai Phó Tùng chọn cho ngươi một tòa nhà, ở ngõ Tháp Tử cách cung Thái Tử không xa, ngươi có rảnh thì cùng Phó Tùng cùng đi nhìn xem đi!”
Tiêu Hạ đại khái nhỏ tuổi hơn Phó Dư Sâm một ít, khoảng mười tám tuổi đi. Cũng là tuổi nên thành thân rồi. Chuẩn bị cho hắn một căn nhà cũng là để hắn có điều kiện thành thân sinh con.
Sửng sốt một lát, Tiêu Hạ kính cẩn đáp “Dạ”. hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thái Tử Phi một cái, sau đó cúi đầu: “Tạ Thái Tử Phi!”
- ---------------
Đổng ma ma mang theo Tiêu Hạ rời đi, trong miệng lải nhải: “Tiêu đội trưởng a, ngươi xem Thái Tử Phi đối với ngươi thật tốt. Thái Tử Phi tự mình sai Phó Tùng tìm nhà cho ngươi, còn yêu cầu nhất định phải có sân có thể trồng hoa cỏ này đó; còn phải có giếng nước; cách phố xá không xa nhưng không được quá ồn ào. Thái Tử Phi còn tự mình chọn một tráp trang sức thưởng cho ngươi để cho ngươi tặng vợ tương lai. Sợ ngươi ngượng ngùng cho nên đã bảo Hồ ma ma đưa cho người hầu trong viện của ngươi rồi……”
Tiêu Hạ cúi đầu, một giọt nước trong suốt rơi trên mặt đất.
- --------------
Thời điểm chạng vạng trời đổi tiết, trong gió thu cũng mang theo một tia lạnh lẽo, Bích Vân về sớm đi lấy áo choàng thêu mai Lục Ngạc khoác thêm cho Từ Xán Xán, đoàn người chậm rãi từ từ trở về chính đường.
Từ Xán Xán ngồi xuống giường gấm, mới vừa bưng chén trà hoa hồng uống một ngụm, Hồng Phất vẻ mặt hưng phấn liền tiến vào nói: “Thái Tử Phi, trời mưa!”
Mưa càng rơi càng lớn. Tới khi màn đêm buông xuống, sớm đã không thể gọi là mưa nhỏ. Từ Xán Xán ngồi ở chính đường cũng có thể nghe được âm thanh giọt mưa rơi trên mái hiên.
Nàng vào phòng ngủ, quỳ gối trên giường phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài xem mưa.
Đèn lồng trên hành lang bên dưới chiếu ra khoảng cách cũng không xa, toàn bộ sân đắm chìm ở bên trong đêm mưa.
Trần ma ma che dù đi đến, hỏi Từ Xán Xán đã muốn truyền cơm hay chưa.
Từ Xán Xán lười nhác mà vẫy vẫy tay: “Ta chờ Thái Tử điện hạ trở về. Ma ma chỉ cần chuẩn bị tốt nồi lẩu uyên ương cùng các loại thức ăn là đc rồi!”
không bao lâu, nàng liền nhìn thấy mấy gã sai vặt khoác áo mưa vải dầu bung dù vây quanh Phó Dư Sâm mặc áo choàng màu đỏ đang trở về.
Tuy rằng chỉ là không gặp một ngày nhưng Từ Xán Xán trong lòng lại nhảy nhót như lúc mới yêu, lập tức đi xuống giường nệm ra ngoài đón.
Nàng tuy rằng mang thai sáu tháng, bụng cũng rất lớn, nhưng lại rất nhanh nhẹn, không trì trệ một chút nào.
Thấy nàng lưu loát như thế, Bích Vân cùng Chu Nhan lại lo lắng sợ nàng có cái gì sơ xuất, bởi vậy vẫn luôn gắt gao đi theo Từ Xán Xán.
Phó Dư Sâm ở trong cung vội một ngày, cho dù là đã về đến nhà cũng vẫn đầy bụng tâm sự, tự hỏi thanh trừ hoàn toàn thế lực còn sót lại của tứ đại môn phiệt như thế nào.
hắn vốn là tâm tư trầm trọng, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy Từ Xán Xán chờ hắn ở hành lang.
Từ Xán Xán mắt to đầy nước long lanh nhìn Phó Dư Sâm, phiến môi đỏ hơi hơi cong mang theo ý cười. Nàng ăn mặc áo váy tề ngực: bên trên là áo ngắn màu đỏ đậm thêu hoa lan, phía dưới là váy dài trắng ngà thắt ngang ngực, nhìn qua vừa ngọt ngào vừa thanh nhã.
Phó Dư Sâm nhìn đến Từ Xán Xán, nhớ tới trong khoảng thời gian này hắn đang tiêu diệt thế lực tứ đại môn phiệt. Vì không cho người tặng lễ cầu tình làm phiền đến Từ Xán Xán, các bái thiếp đưa đến Phó Dư Sâm đều sai Phó Dương cùng Hồ ma ma sàng lọc một lần. Kết quả là thời gian này chỉ có rất ít người có thể nhìn thấy Từ Xán Xán, tương đương là ngăn cách Từ Xán Xán với tình hình bên ngoài, chỉ thân cận cùng hắn và cha mẹ. Sợ là nàng thật sự cô độc đi!
Nghĩ đến đây, lòng tràn đầy mệt mỏi của Phó Dư Sâm trở thành hư không. hắn mang theo ẩn ẩn áy náy bước nhanh qua, cầm tay có chút lạnh của Từ Xán Xán, cùng nhau vào chính đường.
Từ Xán Xán hầu hạ hắn thay đổi quần áo, lại phân phó bọn nha hoàn hầu hạ Phó Dư Sâm rửa tay, liền ngồi ở một bên bàn bát tiên chờ đợi.
Bếp than cháy đỏ làm nồi lẩu uyên ương sôi trào, tỏa hương thơm ngào ngạt. một bên nồi có nêm cay là của Từ Xán Xán, một bên là canh suông của Phó Dư Sâm.
Hai vợ chồng son bắt đầu dùng cơm. Phó Dư Sâm tuy rằng ngồi ăn, nhưng dư quang mắt phượng vẫn luôn chú ý Từ Xán Xán, sợ nàng ăn cay quá nhiều phát nhiệt.
Bởi vì Phó Dư Sâm không đồng ý nên đã thật lâu Từ Xán Xán không đc ăn ớt cay, Cho nên hôm nay nàng gắp không ít thịt dê để vào trong nồi đang sôi trào, lại gắp chút đồ hoàng tâm thả vào.
Nhưng Từ Xán Xán chỉ mới ăn đc hai miếng thịt dê cùng một miếng hoàng tâm, Phó Dư Sâm liền không cho nàng lại ăn cay nữa, yêu cầu Từ Xán Xán phải nhúng lẩu bên phía canh suông cùng mình.
Từ Xán Xán giận mà không dám nói gì, chỉ phải khuất phục, cùng ăn với Phó Dư Sâm.
Dùng xong cơm chiều, súc miệng xong, Từ Xán Xán ngửi ngửi mùi hương trên người mình, lại tiến đến ngửi ngửi trong ngực Phó Dư Sâm, cuối cùng nghiêm túc mà nhìn Phó Dư Sâm: “A Sâm, hai ta đi thay quần áo tắm rửa đi!”
Chú ý của Phó Dư Sâm liền dừng ở mấy từ “Hai ta” và “Tắm rửa” này, mắt phượng lập tức sáng lên, thanh âm hơi khàn: “Được a!” hắn đã nhiều ngày bận rộn, thật lâu không có thư giải rồi.
- --------------------
Thời điểm uống trà, Phó Dư Sâm rũ mi mắt xuống liếc Từ Xán Xán gần trong gang tấc một cái, tầm mắt dừng ở bộ ngực đầy đặn trắng nõn của Từ Xán Xán —— đối với Phó Dư Sâm, việc Từ Xán Xán mang thai còn có một chỗ tốt nữa, đó chính là bộ ngực càng ngày càng đầy đặn của nàng—— rốt cuộc dời không ra.
hắn biết bản thân mình có vấn đề, luôn mê luyến phần cơ thể này của Từ Xán Xán, chỉ cần nhìn là sẽ có phản ứng.
Từ Xán Xán cảm giác được tầm mắt hắn, tức khắc vừa e thẹn vừa mắc cỡ: các nha hoàn ma ma đều đang ở đây, ánh mắt này của chàng là như thế nào đây!
Phó Dư Sâm ho nhẹ một tiếng, Chu Nhan vội thức thời thúc giục mọi người lui xuống.
- -----------------------
Phó Dư Sâm ngồi trong thau tắm, để Từ Xán Xán ngồi dựa vào trong lồng ngực trên người mình. Từ Xán Xán đang hưởng thụ cảm giác đc Phó Dư Sâm vuốt ve.
Bộ ngực nàng phi thường mẫn cảm, thường thường bị Phó Dư Sâm sờ soạng một lát liền có phản ứng.
một lúc lâu sau, Từ Xán Xán xụi lơ ở trong lồng ngực Phó Dư Sâm, run giọng nói: “Nc có chút lạnh…… Lạnh…… Nhanh…… Nhanh đi ra ngoài đi……”
Phó Dư Sâm tay như cũ dừng lại ở phía trước lúc nhẹ lúc nặng vuốt ve, nghe vậy cũng không nói lời nào, chỉ là duỗi tay xuống phía dưới Từ Xán Xán dò xét một chút.
Từ Xán Xán tức khắc không tiếng động mà hô một tiếng, ưỡn người lên, đem cánh tay ôm lấy Phó Dư Sâm, thân thể run rẩy theo động tác của hắn.
- -----------------------
Từ Xán Xán mặc yếm lụa đỏ thêu trăm tử, nằm trên giường, trong chốc lát hãy còn hô hấp dồn dập.
Phó Dư Sâm tóc dài rối tung đen nhánh dựa vào gối dựa ngồi bên cạnh, tay phải cầm quyển sách xem, tay trái cách lớp yếm lụa thay phiên vặn nhéo hai viên nhỏ nhô lên bên trên mượt mà của Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi: “A Sâm, núm vú thiếp bé như thế này, tương lai có thể cho con bú sao?”
Mắt phượng Phó Dư Sâm hiện lên một tia bỡn cợt: “…… Nếu không ta thử xem?” Bà vú đã sớm chuẩn bị tốt, nơi nào còn cần đến Từ Xán Xán tự mình cho con bú nữa?
Từ Xán Xán vội nũng nịu làm nũng: “không cần không cần!”
Nàng kéo chăn lên muốn chui vào bên trong giường
Nhưng động tác của Phó Dư Sâm nhanh hơn, vươn chân dài ngăn chặn Từ Xán Xán, đem sách đặt ở bên gối, liền đứng dậy từ trên cao nhìn xuống.
Từ Xán Xán cũng nhìn hắn.
Đèn ở cạnh giường chưa tắt, chiếu vào trên mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm.
Mặt hắn trắng nõn tinh tế lông mày lông mi đen nhánh, mũi cao thẳng môi đỏ bừng, nhìn thế nào cũng đẹp tựa thiên tiên, mà càng không giống người sắp làm bố……
- ----------------
Phó Dư Sâm trên cao nhìn xuống mặt Từ Xán Xán, cảm thấy môi Từ Xán Xán trơn bóng mềm mại, giống như mời gọi hắn.
Vì thế Phó Dư Sâm liền hôn xuống.
một lát sau, Phó Dư Sâm nhớ tới mục đích ban đầu của mình, liền dừng gặm cắn môi Từ Xán Xán, chuyển xuống phía dưới ngậm lấy nổi lên bên phải của Từ Xán Xán nún một chút.
Từ Xán Xán cảm thấy chỗ bị Phó Dư Sâm ngậm lấy gặm cắn sinh ra một cổ tê dại, sau đó nhanh chóng lan rộng đến toàn thân. Nàng nhịn không được phát ra một tiếng thở dài mị người.
Sau một hồi **, Phó Dư Sâm nằm thẳng ở bên cạnh người Từ Xán Xán, cả người tê dại, không một chỗ nào không thoải mái, thân thể thư giải làm cả người hắn đều thả lỏng.
Từ Xán Xán đầu ngón tay đều không động đậy nổi, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
- --------------------
Phó Dư Sâm không biết nghĩ ra cái gì, bỗng nhiên nói: “Xán Xán, ta cảm thấy chúng ta có thể sinh ra em bé được, ta đây là giúp ——”
hắn tiến đến bên tai Từ Xán Xán đem lời nói hết.
Mặt Từ Xán Xán tức khắc ** cay, duỗi tay ở trên mặt Phó Dư Sâm vỗ nhẹ nhẹ một chút: “Chàng đúng là không thấy vô sỉ sao?”
Sau đó lại nói: “Ồ, mặt chàng mềm thật nha, thật giống tiểu bạch kiểm nga!”
Phó Dư Sâm: “……”
hắn hận nhất khi người khác nói mình là tiểu bạch kiểm, nhưng nếu người đó là Xán Xán…… Ai, nam tử hán đại trượng phu sao có thể so đo cùng thê tử chứ!
Từ Xán Xán nghiêm mặt nói: “không cần chàng phải giúp con thông đường đâu, tự thằng bé sẽ ra được!” Bằng trực giác nàng cảm thấy em bé mình mang sẽ là con trai, đây là một loại tâm linh tương thông kỳ diệu giữa người mẹ với con mình.
Từ Xán Xán lại hơi ác ý nói: “Chàng cho rằng cái kia của mình có thể lớn đến mức giúp em bé khơi thông sản đạo cơ á?”
Phó Dư Sâm: “……”
hắn cảm thấy oan uổng, lập tức ngồi dậy, xốc chăn lên cho Từ Xán Xán xem: “Nàng xem đi, nào có nam tử nào so với ta lớn được ntn?” Thời điểm không chú ý ở trên chiến trường, khi đi tiểu tập thể Phó Dư Sâm cũng xem qua không ít cái này của mọi người. Sau khi trải qua, Phó Dư Sâm cảm thấy mình thật là nam tử có cái đó lớn thiên phú dị bẩm!
Từ Xán Xán không nghĩ tới Phó Dư Sâm cũng có lúc ngốc như vậy, tức khắc dở khóc dở cười, liền đáp lại một câu: “Thiếp chỉ thấy qua hai người, chàng nói ta so như thế nào đây?”
Phó Dư Sâm nghe vậy đố kỵ đến nghẹt thở: “Nàng còn gặp qua nam nhân khác rồi? Là ai? Hả?” hắn sắp tức chết rồi!
Từ Xán Xán thấy hắn thật sự bực, vội giải thích: “Ngoài chàng thiếp chỉ nhìn thấy của Nghi Xuân lúc nhỏ thôi……”
Phó Dư Sâm nửa tin nửa ngờ: “…… thật sự?” Chỉ số thông minh của hắn trực tiếp giảm xuống 90%.
Từ Xán Xán vô lực nói: “Thiếp suốt ngày ở trong nhà thì có thể thấy cái gì nữa a!”
Nàng thấy Phó Dư Sâm vẫn còn liếc xéo mình, mắt phượng tràn đầy bất mãn, liền ở trong lòng thở dài: Tự mình chọc họa thì tự mình đi đền bù vậy!
Từ Xán Xán đứng dậy cười khanh khách nhìn Phó Dư Sâm, ngón tay trắng nõn sờ lên đồ vật hãy còn ở trạng thái mềm nhũn của hắn: “A Sâm a, muốn hay không thiếp……”
Phó Dư Sâm: “Muốn!”
- -------------------
Ngày hôm sau tan triều, Phó Dư Sâm và Vĩnh An Đế cùng với thành viên nội các ngồi ở ngự thư phòng nghị sự.
Phó Dư Sâm có vẻ như đang chuyên chú mà nghe Mã Minh Vũ nói về việc nảy ra rất nhiều vấn đề cần giải quyết sau khi bình định loạn tứ đại môn phiệt, nhưng thật ra trên mặt tuấn tú của hắn lại đang mơ hồ mỉm cười.
Vĩnh An Đế thấy Phó Dư Sâm khí sắc tốt tâm tình cũng tốt, chỉ là giống như thất thần, liền có ý trêu cợt hắn, nói: “A Sâm, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Phó Dư Sâm nghiêm mặt nói: “Nhi thần cho rằng nên tổ chức một khoa thi khai ân, ai cũng có thể tham dự bất luận xuất thân, chính là để thay đổi quy tắc kéo dài hơn một ngàn năm của môn phiệt. Sau khi trải qua một hồi sự loạn, quốc gia nếu muốn tập hợp lòng dân, thì cần phải ban ơn cho bá tánh. Lại nói, nếu quốc gia mọi việc thông thuận, đúng là làm tăng sức lực cho dân, đồng thời thông qua việc này, làm cho vị thế của hoàng thượng ngài được lên ngang tầm so với đất nước. Như vậy thì bá tánh yêu nước cũng chính là tôn sùng hoàng thượng ngài……”
Vĩnh An Đế đầu tiên là nghe với ý hài hước, nhưng nghe nghe một hồi biểu tình liền chuyên chú lên.
Đám người Mã Minh Vũ cũng nghiêm nghị lắng nghe, cuối cùng Mã Minh Vũ hỏi một câu: “Nếu là môn phiệt thế gia phản đối thì sao?”
Phó Dư Sâm cười lạnh một tiếng: “Việc tứ đại môn phiệt bị hạ vừa rồi chính là tấm gương, ai dám phản đối? Thêm nữa, trong thiên hạ là người của môn phiệt nhiều, hay là bá tánh nhiều?” Trong tay hắn hiện giờ có gần trăm vạn tinh binh, thực lực quyết định quyền nói chuyện, ai dám đứng ra lên tiếng phản đối?
Phó Dư Sâm vừa dứt lời, Vĩnh An Đế liền nói: “A Sâm, chuyện này liền giao cho con làm!” Thiên hạ này sớm hay muộn đều sẽ giao cho A Sâm, hiện tại liền bắt đầu chuyển giao đi!
- -------------------
Bọn người Mã Minh Vũ nhìn về phía Vĩnh An Đế, trong lòng có chút kinh ngạc: Thánh thượng giao cho Thái Tử điện hạ cơ hội mua chuộc lòng người trong thiên hạ như vậy, xem ra thánh thượng đã hạ quyết tâm, muốn bắt đầu giao quyền cho Thái Tử điện hạ! Quyền lực của đế quốc có thể thuận lợi mà chuyển giao như thế, thật là cái phúc to lớn của Đại Lương a!
Phó Dư Sâm trong mắt phượng tràn đầy tình cảm biết ơn, ngơ ngác mà nhìn Vĩnh An Đế, sau đó liền đứng dậy hướng Vĩnh An Đế uốn gối hành lễ: “Nhi thần lĩnh mệnh!”
- ------------------
Bên ngoài tí tách tí tách mưa nhỏ, Từ Xán Xán ở trong phòng buồn, liền kệ các nha hoàn ma ma khẩn trương nhìn chằm chằm mà đi tới đi lui ở dưới hành lang.
Bên ngoài lan can hành lang cây hoa nhài cùng hoa sơn chi đã sớm rụng hết hoa, nhưng bóng lá cây màu xanh ở trong mưa có vẻ càng thêm to lớn.
Từ Xán Xán đang xem lá cây hoa sơn chi, Hồ ma ma liền tới bẩm báo: “Bẩm Thái Tử Phi, đây là bái thiếp đưa tới hôm nay!”
Từ Xán Xán kinh ngạc: “Mưa như vậy còn có người dầm mưa tới gặp ta?”
Hồ ma ma cười: “Thái Tử Phi, ngài đã quên còn có câu ‘ nhà giàu thì ở nơi núi thẳm cũng có khách tìm ’ sao?”
Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, cũng cười, nói: “Chính là đạo lý này!” Nàng là Thái Tử Phi của đế quốc, cũng không thể ngăn cách nhân thế, vẫn là phải đi gặp người.
Hồ ma ma lấy ra mấy cái bái thiếp chủ yếu bản thân đã sàng lọc qua hướng Từ Xán Xán bẩm báo.
Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, nói: “Liền an bài để ta gặp Ngọc Mính công chúa cùng nhị thiếu phu nhân và ngũ thiếu phu nhân phủ Thừa tướng một chút đi! Báo các nàng một canh giờ sau lại qua đây!”
Ngọc Mính công chúa tới bái phỏng không biết là vì ý gì, nhưng nàng ấy là công chúa, là tỷ tỷ trên danh nghĩa của Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán cảm thấy mình vẫn là nên gặp. Mã Dĩnh Phi là đích thứ tử của Thừa tướng Mã Minh Vũ - thân tín của Phó Dư Sâm, bởi vậy nhị thiếu phu nhân vợ của hắn Từ Xán Xán cũng có thể gặp. Ngũ thiếu phu nhân phủ Thừa tướng là đường muội Từ Nghi Liên của nàng, tỷ muội đã lâu không thấy, Từ Xán Xán cũng muốn gặp.
Hồ ma ma đáp ứng một tiếng, lui xuống.
- -----------------
Từ Xán Xán thấy Hồ ma ma đi xa, lúc này mới lười biếng nói: “Trở về trang điểm một lần nữa đi!” Vừa lúc nàng muốn thử xem hộp phấn cúc hoa đào kia bôi lên mặt sẽ ntn.
Bích Vân cùng Chu Nhan không khỏi trộm cười: Thái Tử Phi thật là quá yêu xinh đẹp!
Các nàng hầu hạ Từ Xán Xán đi vào chính đường.
- -------------------
Từ Xán Xán ngồi ở trên giường, Huyền Băng mang theo hai tiểu nha hoàn đang chuẩn bị hầu hạ nàng rửa mặt, nha hoàn liền tới hồi báo, nói Phó Tùng mang theo Chu Phượng Hỉ chủ tiệm Thúy Phượng Hỉ lại đây gặp nàng, cũng đưa váy áo tuần này.
Nghe vậy Từ Xán Xán không có trả lời ngay. Nàng là đại cổ đông của Thúy Phượng Hỉ, Chu Phượng Hỉ làm chủ tiệm lại chỉ là tiểu cổ đông. Đối với Chu Phượng Hỉ nàng có muốn gặp hay không đều tùy tiện.
Nhưng nghĩ đến miêu tả của tú nương Thúy Phượng Hỉ về Chu Phương Hi lúc trước, Từ Xán Xán cảm thấy Chu Phượng Hỉ này rất có ý tứ, liền nói: “Cho nàng vào đi!”
Chu Phượng Hỉ mang theo mấy tú nương ôm tay nải gấm vóc, theo ngoại quản gia Phó Tùng của Thái Tử Phi vào nội viện, gạt liễu xuyên hoa đi thật lâu nàng ta mới nhìn thấy nhà chính cao lớn nguy nga, cùng với chính đường treo rèm lụa hồng thêu trên cửa—— đây là sp mà tú nương của Thúy Phượng Hỉ tốn nửa tháng để thêu, giá trị thiên kim, lại chỉ là để làm một cái rèm cửa chính phòng của Thái Tử Phi, lại còn chỉ tầm mười ngày sẽ đổi cái mới!
Nàng trong lòng tức khắc có chút bất bình, nhớ tới một câu thơ cổ —— “Toàn thân lụa hoa giả, không phải dưỡng tằm người”.
Cũng nghĩ đến nếu là có thể sinh hoạt ở trong đó, thì ngày đi qua sẽ mỹ mãn cỡ nào.
Tới hành lang bên dưới của chính phòng Phó Tùng nhìn Chu Phượng Hỉ một cái, nói: “Thong thả chờ đi!” Thúy Phượng Hỉ không phải chỉ may váy áo cho Thái Tử Phi, còn mượn các chi nhánh trải rộng khắp đại lục Đông Phương để thu thập tình báo cho Thái Tử điện hạ, bởi vậy Thái Tử điện hạ cũng cho Chu Phượng Hỉ nàng vài phần mặt mũi. Cho nên Phó Tùng mới có thể đồng ý đưa Chu Phượng Hỉ đến đây dập đầu trước Thái Tử Phi.
một tiểu nha hoàn áo xanh dáng người lả lướt đi vào bẩm báo sau lại ra tới, cười nói: “Chu nương tử, mời vào!”
Chu Phượng Hỉ mỉm cười cảm tạ, theo nha hoàn vào chính đường.
Chu Phượng Hỉ đi vào, liền có một trận mùi hương thanh nhã bay tới, rất là dễ ngửi, cho dù nàng ta kiến thức rộng rãi, cũng không ngửi ra đây là hương gì.
Chu Phượng Hỉ liếc mắt đánh giá một cái, liền biết căn phòng này bài trí nhìn thanh nhã, thật ra hào hoa xa xỉ cực kỳ. Thí dụ như màn trướng phương long phượng liên châu trên giường, gấm trải trên giường dùng trừng thủy bạch trân quý làm đệm giường, ngay cả mặt trên mấy cái gối dựa cũng là dùng bích ảnh sa trân quý làm thành. Ghế bành bàn nhỏ hai bên, một cái bày lọ mỹ nhân bằng ngọc trắng, cắm một cành cúc tú cầu bạch ngọc, bên kia bày bình vàng ròng liên châu, cắm một chùm hoa hồng đang nở rộ rất diễm lệ tinh xảo. trên vách treo chính là 《 khê sơn đồ 》của Minh Ngọc hòa thượng, câu đối hai bên sợ là bút tích thật của Nhan Chân Khanh đi……
Nàng ta hít ngược một hơi khí lạnh, bởi vì phát hiện đệm gấm để ngồi trên tháp cũng là vân thêu Vân Châu thượng cống!
(editor: tóm lại là anh thái tử rất giàu, ko biết làm j đành để chị thái tử phi mang ra phá bớt cho đỡ phí á!)
Chu Phượng Hỉ lúc này trong lòng đang kinh hãi, liền nói ngay: “không vội không vội……”
Nàng ta lại đợi trong chốc lát, liền ngửi được một trận hương ngọt ngào, tiếp theo liền thấy mấy nha hoàn trang phục hoa lệ vây quanh một thiếu phụ trang điểm tuyệt mỹ ra tới.
Chu Phượng Hỉ không nghĩ tới Thái Tử Phi lại mỹ lệ như vậy, nàng ta ngẩn người, lúc này mới uốn gối hành lễ: “Nô tỳ gặp qua Thái Tử Phi!” Chủ tử nàng là Thái Tử điện hạ, Thái Tử Phi tự nhiên cũng là chủ tử của nàng.
Từ Xán Xán lại cười nói: “Hãy bình thân!” Bích Vân Chu Nhan nâng đỡ Từ Xán Xán ngồi xuống giường gấm.
Lúc này Chu Phượng Hỉ cũng thấy được bụng Thái Tử Phi phồng lên cao cao bên dưới váy áo màu xanh nhạt, trong lòng nàng ta cũng nói không rõ là cái gì tư vị, dù sao tương đối phức tạp, cảm thấy Thái Tử Phi này thật là được ông trời chiếu cố: sinh ra đã xinh đẹp, lại gả cho Thái Tử điện hạ dung nhan tuấn mỹ xuất thân cao quý, còn được Thái Tử điện hạ sủng ái……
Từ Xán Xán mỉm cười, cũng đánh giá Chu Phượng Hỉ.
Nàng có thể cảm giác được nữ nhân này có tư tưởng ngưỡng mộ Phó Dư Sâm, liền muốn cho nàng ta một cái phủ đầu ra oai, làm nàng ta hết hy vọng.
Chu Phượng Hỉ đại khái khoảng 23 - 24 tuổi, mặt lớn lên xinh đẹp kiểu hồ mị, dung nhan trang điểm có chút đậm, nhưng được cái là đôi mắt thon dài môi đỏ tươi rất là tinh xảo, eo tinh tế mông nảy nở, quan trọng là —— meo meo của nàng ta rất lớn!
Đôi mắt Từ Xán Xán chăm chú nhìn vào bộ ngực lớn của Chu Phượng Hỉ không rời mắt được —— Phó Dư Sâm chính là thích nhất ngực to!