Từ Xán Xán một tay cầm lấy cánh tay Từ Nghi Liên, một cái tay khác cuốn ống tay áo muội muội lên trên, liền thấy thêm nhiều vết thương khác.
“Rốt cuộc là ai dám cấu véo muội?” Từ Xán Xán nhìn chằm chằm Từ Nghi Liên, trong mắt to tràn đầy lửa giận. Tuy rằng Từ Nghi Liên là một người phiền phức, nhưng là em họ của nàng, lại vẫn là một nữ hài tử chưa đến 17 tuổi đâu!
Từ Nghi Liên thấy chị họ quan tâm mình, nước mắt lập tức đổ xuống rào rào: “Là Hải bà cô……” Là mẹ đẻ của trượng phu Từ Nghi Liên, sủng thiếp của cha chồng Mã Minh Vũ.
Từ Xán Xán dừng một chút hỏi: “Bà ấy đánh muội vì lý do gì?” Trc đây Từ Nghi Liên có một số việc không nói thật , nên nàng phải hỏi rõ ràng, miễn cho oan uổng Hải bà cô.
Từ Nghi Liên khụt khịt nói: “Bà ấy nói…… nói muội không…… không hầu hạ được chồng…… nên không bằng cả một cái nha hoàn ……”
Từ Xán Xán nổi trận lôi đình: “Muội có nói cho tướng công không?”
“Tướng công cũng không có biện pháp……”
“Ở nhà thì muội hoành tráng như vậy,” Từ Xán Xán tức giận đến trừng mắt Từ Nghi Liên, “Mà sao qua đến nhà chồng thì lại thành cái dạng mềm yếu ntn?!”
Nghĩ nghĩ, Từ Xán Xán cũng hiểu, cô nãi nãi ở nhà mẹ đẻ tự nhiên là thoải mái, gả đi qua gặp phải cái mẹ chồng là thiếp được sủng ái, mà nhà mẹ đẻ của mình lại không ai đứng ra, nên Từ Nghi Liên nàng sẽ không có tự tin.
Từ Xán Xán hỏi: “Đại ca biết không?” Đại bá suốt ngày chỉ biết đam mê sắc dục, nhất định là mặc kệ, nàng hỏi chính là Từ Nghi Bằng.
Từ Nghi Liên lau nước mắt: “Muội sợ đại ca lo lắng……” Đại ca làm sao có thể ra chống lại phủ Thừa tướng đâu!
Từ Xán Xán hít sâu một hơi, hết sức ôn nhu nói: “Chờ một lát ta sai người đưa muội về Thị lang phủ, rồi bảo đại nương tìm lý do để muội ở lại, chuyện khác ta tới xử lý!”
Từ Xán Xán ngẩng đầu cười như không cười nhìn Mã nhị thiếu nãi nãi, trên mặt mang theo cười, nhưng trong mắt lại là một cổ tàn nhẫn.
Trước đây Từ Xán Xán cũng có biết Thừa tướng Mã Minh Vũ từ thời trẻ đã sủng ái Hải di nương, làm cho phủ Thừa tướng nhiều năm qua đích thứ không phân biệt, thành đầu đề công kích của các quan lại.
Nàng chính là muốn Mã nhị thiếu nãi nãi nói rõ ràng ra, sự tình còn lại thì để nàng xử lý tiếp.
Mã nhị thiếu nãi nãi đã sớm đứng lên, vẻ mặt sợ hãi: “Thái Tử Phi thỉnh bớt giận! Bẩm Thái Tử Phi, nội trạch phủ Thừa tướng có tiếng đích thứ không phân rồi, chúng thần…… Ai ~!”
Từ Xán Xán mỉm cười nói: “Ngũ thiếu nãi nãi của các ngươi cũng là em họ ta, thỉnh nhị thiếu nãi nãi trở về đem lời của ta truyền lại cho Hải bà cô!”
Mã nhị thiếu phu nhân chém đinh chặt sắt nói: “Thiếp thân nhất định sẽ truyền lời, thỉnh Thái Tử Phi yên tâm!”
Từ Xán Xán lúc này mới cười vui vẻ lên, hòa ái dễ gần mà cùng Ngọc Mính công chúa và Mã nhị thiếu phu nhân trò chuyện.
- ----------------------------
Mã nhị thiếu phu nhân vẫn luôn nghe nói Hoàng thái tử phi Từ thị làm người ôn hòa nhu thuận, còn tưởng rằng bởi vì nàng xuất thân thấp hèn không tự tin nên như vậy, không nghĩ tới lúc gặp mặt tính tình Hoàng thái tử phi cũng mãnh liệt quả quyết. Mã nhị thiếu phu nhân ở trong lòng dự tính trở về nói với trượng phu, để trượng phu thưa chuyện với cha mẹ chồng.
Từ Nghi Liên không nghĩ đến cha lại không vì mình nói lời nào, mà chị họ lại ra mặt quan tâm, cũng hối hận lúc trước mình thường thường mạo phạm chị họ, lập tức trong lòng cảm động liền khóc lên.
Từ Xán Xán chỉ phải an ủi nàng.
Mấy người ngồi trong chốc lát liền đứng dậy muốn cáo từ. Từ Xán Xán thực công bằng mà đều ban chút đồ vật cho ba người.
Lễ vật này đó đều là nàng sai Chu Nhan chuẩn bị trước.
Đồ tặng Ngọc Mính công chúa là mấy cuộn gấm và tơ lụa thượng cống thích hợp làm váy áo mùa thu, cùng với mấy bộ váy áo đáng yêu và một bộ đồ trang sức nhỏ làm cho Lam anh Nhi.
Đồ tặng cho Mã nhị thiếu nãi nãi chính là một bộ trang sức vàng ròng nạm đá quý, đá quý tuy không tính là to, nhưng tỉ lệ lại rất tinh chuẩn.
Còn lại đồ tặng Từ Nghi Liên là mấy thứ vật trang trí Vĩnh An Đế ban cho, thí dụ như ngọc như ý, bảo đỉnh, tranh của Ngô Đạo Tử gì đó —— từ khi Từ Xán Xán mang thai, Vĩnh An Đế ban thưởng loại này quá nhiều, đều là sai người trực tiếp đưa tới, ngay cả ý chỉ cũng không có, nên thật ra có thể cho nàng dùng để thưởng cho người.
Ba người đều đứng dậy tạ thưởng.
Ngọc Mính công chúa đang nghĩ đi tìm nữ nhi, liền thấy một nha hoàn tươi cười tiến vào bẩm báo nói: “Thái Tử Phi, Tiêu đội trưởng mang theo tiểu quận chúa lại đây!”
Từ Xán Xán cười nói: “Có phải tiểu quận chúa giữ chặt ca ca đẹp trai không bỏ hay không?”
Chu Tước cười nói: “Đúng là vậy ạ!”
Từ Xán Xán nhấp miệng mỉm cười, cảm thấy tiểu Lam anh Nhi thật là tri âm của mình. Năm đó nàng cũng vì vẻ ngoài đẹp trai của Phó Dư Sâm mà vừa gặp đã yêu, vì vậy Từ Xán Xán cười trong chốc lát liền nói: “Để bọn họ vào đi!”
Tiêu Hạ mặt đầy hắc tuyến nắm tay Lam anh Nhi đi đến, không biểu cảm gì cùng bé hành lễ.
Ngọc Mính công chúa vội dụ dỗ Lam anh Nhi đến chỗ mình.
Tiêu Hạ cảm thấy quá mất mặt, vội vàng hướng Thái Tử Phi hành lễ xong liền lui xuống.
Từ Xán Xán uể oải an ủi Ngọc Mính công chúa: “không quan hệ, Tiêu đội trưởng thật ra rất dễ gần!”
Nàng lại nói: “Công chúa có rảnh thì năng mang anh Nhi lại đây chơi!” Ta sẽ đem Tiêu đội trưởng đóng gói đưa cho anh Nhi lăn lộn haha!
(editor: khổ thân anh Tiêu bị chị Từ mang bán ko thương tiếc ~)
- ---------------------
Phó Dư Sâm nghe nói Chu Phượng Hỉ muốn gặp, không khỏi có chút phiền, nhíu mày nói: “Nàng ta không phải do Phó Tùng trực tiếp liên hệ sao?”
Thính Vũ nói: “Là thì Hoa đưa đến.”
Phó Dư Sâm nghe nói là thì Hoa hầu hạ bên người Từ Xán Xán dẫn tới, liền nói: “Báo nàng ta chờ đi!”
Chu Phượng Hỉ đứng ở trong phòng trị sự, nhân lúc không ai chú ý lại lấy ra hộp phấn dùng ngón tay chấm chút phấn lên mặt, lại soi gương nhỏ mà bôi lại môi son.
Trị sự trong phòng Diệp Tà liếc nàng ta một cái, lại lười phản ứng đến nên làm bộ không phát hiện.
Ước chừng đợi một canh giờ, Chu Phượng Hỉ mới được Thính Vũ kêu đi vào.
Nàng ta đi theo Thính Vũ xuyên qua sân rộng rãi của thư phòng, đi đến phòng trị sự của Thái Tử điện hạ.
Vào thư phòng, Chu Phượng Hỉ hướng Phó Dư Sâm hành lễ, sau khi đứng dậy liền nước mắt như mưa.
Phó Dư Sâm vốn dĩ không kiên nhẫn với nàng ta, chỉ là nghĩ nàng ta còn có chút hữu dụng, bởi vậy liền cố gắng chịu đựng. Thấy Chu Phượng Hỉ khóc lóc thành cái dạng đó, hắn liền có chút ghê tởm, lại lười đến nói chuyện, lạnh lùng nhìn qua Chu Phượng Hỉ một cái, tiếp nhận bút lông trong tay Thính Vũ, chấm chút mực đỏ tiếp tục phê tấu chương.
Chu Phượng Hỉ khóc nửa ngày, lại không thấy Thái Tử hỏi đến như Thái Tử phi,không khỏi thất kinh trong lòng, chỉ phải thử thăm dò nói: “Thái Tử Phi nàng vũ nhục nô tỳ……”
Phó Dư Sâm buông bút cười lạnh một tiếng: “Ngươi là nô tỳ của Thái Tử phi, nếu nàng có muốn đánh chết ngươi cũng không tính là gì!” Dám ở sau lưng Xán Xán nói bậy, thật là chán sống!
Chu Phượng Hỉ: “……” Thái Tử điện hạ cũng bênh vực người bên mình quá đi?!
Phó Dư Sâm phân phó Thính Vũ: “Kêu Phó Tùng lại đây!”
Phó Tùng mới vừa hành lễ, Phó Dư Sâm liền nói: “Đem Chu Phượng Hỉ người này đưa đi Hạnh Hoa doanh ở thành tây nhốt lại!”
Chu Phượng Hỉ nghe vậy liền tê liệt ngã xuống, phủ phục trên mặt đất cầu xin: “Tha…… Thái Tử điện hạ, xin tha mạng a!”
“Ngươi đồng thời đi tiếp quản Thúy Phượng Hỉ!” Phó Dư Sâm chán ghét liếc mắt một cái, “ Đánh thì Hoa hai mươi đại bản khiển trách!”
hắn muốn cho thủ hạ tận mắt thấy mình coi trọng Từ Xán Xán như thế nào, để không ai dám bất kính với Từ Xán Xán!
Phó Tùng đáp “Dạ”, cùng Quan Tuyết kéo Chu Phượng Hỉ ra ngoài.
Phó Dư Sâm cầm lấy bút tiếp tục phê tấu chương, nhưng hình ảnh Từ Xán Xán lại luôn xuất hiện trong đầu hắn. Phó Dư Sâm liền đơn giản buông bút xuống, đứng dậy đi nội viện.
- --------------------
Sau khi khách khứa rời khỏi Từ Xán Xán có chút mệt mỏi, liền trở về phòng nằm xuống. Trong lúc đang mơ màng nửa ngủ nửa thức, nàng nghe được tiếng bước chân quen thuộc —— là Phó Dư Sâm!
Trong lòng Từ Xán Xán tức khắc ủy khuất một trận, chậm rãi chống giường ngồi dậy, nhìn Phó Dư Sâm đang đứng ở mép giường xem nàng, nói: “Hôm nay thiếp lỡ mắng tâm can bảo bối của chàng, chàng không giận?!”
Phó Dư Sâm nghe Từ Xán Xán nói lời trong lời ngoài chua lòm, cũng không cùng nàng so đo, khom lưng ở trên trán Từ Xán Xán hôn một chút, ôn nhu nói: “Ta biết nàng chịu ủy khuất, nên đã đem Chu Phượng Hỉ đưa đến thôn trang của Hạnh Hoa doanh rồi!”
Từ Xán Xán: “…… thật sự?”
Nàng vốn muốn lớn tiếng làm ác nhân cáo trạng trước, nhưng nghe xong thì giọng bắt đầu yếu đi.
Phó Dư Sâm ôn nhu mà nhìn Từ Xán Xán chăm chú: “thật sự!”
Từ Xán Xán vốn xinh đẹp, thấy thế nào cũng mỹ miều. hiện giờ mặt có hơi tròn một chút, nhưng vẫn rất đẹp!
Từ Xán Xán đỏ mặt, cảm thấy bản thân mình thật đuối lý, liền cúi đầu, thấp giọng nói: “Thiếp nghe nàng ta kể đi đoạt chồng của người khac, mà còn kể cứ như là việc đúng lý hợp tình, còn giả bộ đáng thương như vậy, nên thiếp thật là tức giận ……”
Phó Dư Sâm chẳng hề để ý: “Nàng cao hứng là được!”
Trong việc đối đãi Từ Xán Xán, Phó Dư Sâm hắn không có một chút để ý thị phi này đó, chỉ thuần túy là một người chồng bênh vợ của mình luôn thấy vợ mình là đúng nhất mà thôi!
Từ Xán Xán nghe vậy cái mũi đau xót, trái tim cũng hơi hơi run rẩy: “A Sâm, chàng đối với thiếp thật tốt!” Nàng tiến tiến tới dựa sát vào ngực Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm không thấy gì to tát, nói: “Ta là nam nhân của nàng a, không che chở nàng thì còn bảo vệ ai nữa?”
Từ Xán Xán không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn cười: “Chàng đây là bênh vực người mình!”
Phó Dư Sâm lại nói sang chuyện khác: “Cha muốn ở lại đây mấy ngày.”
Từ Xán Xán tùy ý nói: “Thiếp đã biết!”
Lại nói: “A Sâm, chàng nói nên an bài cho cha ở nơi nào cho tốt?”
Phó Dư Sâm ngồi xuống ôm lấy Từ Xán Xán: “Cha là tới xem bụng của nàng.”
Từ Xán Xán: “…… Ai u, tuy rằng ông là cha ruột của chàng, nhưng mà như thế thiếp vẫn ngượng lắm a!”
Phó Dư Sâm: “…… Là xem em bé trong bụng nàng……” Xán Xán, nàng suy nghĩ nhiều rồi!
Từ Xán Xán: “Ahihi!” Nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, liền lại hỏi một câu: “Vậy mấy người thiếp của cha sẽ không đi theo cùng chứ?”
Phó Dư Sâm: “……” hắn quên hỏi vấn đề này!
một lúc lâu sau, Phó Dư Sâm mới bật ra một câu: “một đám đến cái trứng gà cũng không đẻ được, đưa theo làm cái j!” hắn tặng cho cha nhiều nữ nhân như vậy, kết quả không một ai mang thai, thật là vô dụng!
Từ Xán Xán nghe vậy liền bực bội: “Giả dụ thiếp mà không sinh con được thì chàng liền không cần? Thiếp chỉ là cái máy móc sinh dục của chàng à?”
Phó Dư Sâm: “Máy móc sinh dục? Là cái gì vậy?”
Từ Xán Xán bỗng nhiên cảm thấy cãi nhau với Phó Dư Sâm đều chỉ là ông nói gà bà nói vịt, liền hít sâu một hơi liếc xéo Phó Dư Sâm, ý đồ muốn dùng ánh mắt chiến thắng hắn.
Phó Dư Sâm lại giống như không chú ý tới ánh mắt của Từ Xán Xán, nói tiếp: “Nàng hầu hạ ta tắm rửa đi!”
Bất mãn trong lòng của Từ Xán Xán lại càng thêm rõ ràng: “……” Bụng ta đã lớn như vậy, ngươi vẫn còn suy nghĩ bậy bạ như vậy!
Phó Dư Sâm thấy biểu tình của Từ Xán Xán phong phú như thế, rốt cuộc không giả vờ nổi nữa, ôm Từ Xán Xán lệch qua trên giường nở nụ cười.
Từ Xán Xán dán ở trong lòng ngực Phó Dư Sâm suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Để thiếp mời bố vợ của chàng qua xem mạch tượng cho chàng nhé!” Phó Dư Sâm vốn có tiền sử bệnh tật ốm yếu, mặc dù lâu nay không nảy ra sự tình gì nhưng Từ Xán Xán vẫn có chút lo lắng, muốn phòng ngừa khả năng hắn nhiễm bệnh.
Phó Dư Sâm đang chôn mặt trong ngực Từ Xán Xán, nghe vậy rầu rĩ mà “Ừ” một tiếng.