Từ sau việc lần trước, Thôi thị bị trượng phu Từ Nghi Bằng lãnh đạm hồi lâu, mà cả thái độ của Thái Tử Phi đối với nàng ta cũng không nóng không lạnh, gửi bái thiếp hơn 10 lần đều bị trả về. Hơn nữa nhà mẹ đẻ Thôi thị hận nàng ta cùng Thái Tử Phi cấu kết, làm hại Lam thị lẫnThôi thị tổn thất tổng cộng mấy trăm vạn lượng bạc, bởi vậy cũng không cùng nàng ta lui tới, cho nên Thôi thị trong lòng đã sớm hối hận, mấy ngày nay có rảnh lại sai người đưa bái thiếp tới cung Thái Tử, mong vãn hồi được Thái Tử Phi.
Từ Xán Xán tuy rằng bực Thôi thị lợi dụng mình, nhưng tuy hiện giờ cha có tước vị, lại chỉ là một hầu tước nhàn tản lĩnh bổng lộc mà thôi nên cũng không thể trông cậy vào. Bởi vậy Từ Xán Xán cũng nguyện ý Phó Dư Sâm bồi dưỡng anh họ Từ Nghi Bằng vừa có năng lực lại luôn nghĩ cho mình, do đó vì thể diện của Từ Nghi Bằng Từ Xán Xán vẫn đồng ý gặp Thôi thị.
Lúc này Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn ở giường gấm, một bên trêu đùa Phó Thụy nằm ở trên đệm lụa mỏng bên cạnh, một bên câu có câu không nghe Thôi thị nói chuyện.
Thôi thị trong lòng hối hận, nên hết lời khen hoàng thái tôn.
Tuy rằng biết là nịnh hót, nhưng Từ Xán Xán vẫn thích nghe, nàng cũng tự cảm thấy con trai mình đúng là em bé xinh đẹp đáng yêu lanh lợi đệ nhất thiên hạ, nên đối với Thôi thị cũng thuận mắt hơn: “Nếu đại tẩu có rảnh thì mang đại cô nương lại đây để hai đứa nhỏ chơi cùng nhau.”
Từ Xán Xán người nói vô tâm, Thôi thị người nghe lại cố ý, cảm thấy đây là Thái Tử Phi ám chỉ cho mình, muốn để con gái mình và hoàng thái tôn có nhiều thời gian ở chung, tương lai lại kết thành thân gia (editor: bà này ảo tưởng ghê ~), lập tức cố gắng hết sức kiềm chế kích động, mỉm cười hỏi: “Thái Tử Phi, ngài xem ngày mai thích hợp không?”
“A?” Từ Xán Xán không nghĩ mình chỉ là thuận miệng nói 1 câu mà Thôi thị đã nhiệt tình tới như vậy, đang muốn trả lời, Hôi Tuệ liền tiến vào bẩm báo, nói Tiêu tướng quân tới.
Từ Xán Xán vừa lúc muốn nói sang chuyện khác, phân phó Hôi Tuệ: “Báo tướng quân vào đi!”
Thôi thị trước kia đến thăm Thái Tử phi chưa từng nghe qua vị trí “Tiêu tướng quân” này, vội dò hỏi: “Thái Tử Phi, thiếp thân chưa nghe thấy Tiêu tướng quân bao giờ?” Nàng ta hỏi vừa để thỏa mãn tò mò, vừa muốn biết mình có cần tránh đi hay không.
Từ Xán Xán cười xem xét nàng ta một cái, nói: “Tiêu tướng quân trước kia là thị vệ của ta, sau vì thể hiện trung thành kính cẩn với ta nên Thái Tử điện hạ liền đề bạt làm uy võ tướng quân.”
Thôi thị thấy lời nói của Từ Xán Xán có ẩn ý, lại cũng chỉ biết cười làm lành rồi theo Chu Tước đi tây sương phòng tránh mặt.
- ------------------------
Tiêu Hạ vào chính đường, hành lễ rồi bẩm báo: “Bẩm Thái Tử Phi, Tiêu Hạ có một việc muốn báo cáo với ngài.”
Từ Xán Xán nhìn thấy Tiêu Hạ ánh mắt trầm tĩnh, so với trước ổn trọng hơn nhiều, rất là vui mừng, liền nói: “Ngươi nói đi!”
Tiêu Hạ đã sắp xếp xong câu từ, liền bắt đầu nói rõ ràng: “Năm trước Hàn lão thái thái mẫu thân của phú thương Hàn Chí Khanh ở Liêu Nam muốn từ kinh thành về quê, liền nhờ Lương tiên sinh tìm Tiêu Hạ, cầu hạ thần phái một đội nhân mã xuất phát từ Biện Kinh hộ tống lão thái thái cùng vàng bạc trở về Liêu Nam. Binh lính từ Liêu Nam trở về, lại tiện đường hộ tống phu nhân cùng con gái của đổi vận phó sử Liêu Châu là Dư Địch hồi kinh. một chuyến đi về này, tổng cộng kiếm lời 4000 lượng bạc. Gần đây nhờ việc đó truyền đi, lại có không ít thương nhân cùng quan viên nhờ người tới tìm Tiêu Hạ hộ tống, đều trả giá không nhỏ. Tiêu Hạ cảm thấy việc này không tự quyết định được nên muốn báo cáo với Thái Tử Phi ngài: được ngài cho phép, Tiêu Hạ mới dám hành sự.” Tiêu Hạ sau khi nhận được một lượng bạc lớn để thiết lập quân đội từ Từ Xán Xán, trong lòng vẫn luôn rất là áy náy, cuối cùng thời gian này tìm được phương cách kiếm bạc mà không tổn thất tiền của Thái Tử phi, vì vậy rất vui mừng muốn tới nói cho Thái Tử phi ngay.
Từ Xán Xán càng nghe càng cảm thấy kỳ diệu: Đây không phải chính là hình thức sơ khai của công ty vệ sĩ sao?
Nàng nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi Tiêu Hạ: “Thái Tử điện hạ biết việc này không?”
Tiêu Hạ cúi đầu kính cẩn nói: “Lần đầu tiên kia chính là Thái Tử điện hạ bắc cầu Lương tiên sinh giới thiệu ạ.”
Từ Xán Xán nghe vậy lúc này mới hưng phấn lên: “nói như vậy, có nghĩa là chi phí cho quân đội của chúng ta sẽ được hỗ trợ phần nào?” Quân đội này trên danh nghĩa là lực lượng riêng của Thái Tử phi, chi phí hoạt động đều là từ bạc do Từ Xán Xán nàng lấy ra.Tuy rằng Từ Xán Xán không thiếu tiền, nhưng mà nếu có thể có chỗ khác cung cấp chẳng phải là càng tốt hay sao?
Tiêu Hạ đáp “Đúng vậy”, rồi nói: “Thời gian đầu mới làm thì chưa ra tiền ngay, nhưng nếu sau này mở rộng ra, có thể đến phạm vi trên toàn đại lục Đông Phương, thì chắc chắn lợi nhuận không ít ạ.”
Từ Xán Xán vô cùng vui mừng, nói: “Ta đã biết, chỉ cần không trái pháp luật thương thiên hại lí, tướng quân cứ thoải mái làm đi!”
Sau khi Tiêu Hạ cáo từ, Thôi thị mới từ tây sương phòng đi ra, cười nói: “Thái Tử Phi, thiếp thân ở bên trong nghe xong nửa ngày, lại đang có một việc muốn nhờ Tiêu tướng quân đâu!”
Từ Xán Xán nghe vậy cảm thấy hứng thú, mỉm cười nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
Thôi thị thấy Thái Tử Phi quan tâm, liền nói: “Thứ muội thần thiếp gả cho cự thương Vân Châu Trần thị, muội phu được phân công quản lý cửa hàng Trần thị ở Biện Kinh, cuối năm kết toán lợi nhuận muốn đưa về Vân Châu mà đang lo lắng số lượng bạc quá lớn, sợ trên đường không an toàn, cho nên vẫn chưa chuyển được về!”
Từ Xán Xán không thích quản những việc vặt vãnh này đó, liền nói: “Vậy tẩu bảo muội phu nhà đó liên hệ trực tiếp với Tiêu Hạ đi!”
Thôi thị vội đáp “Dạ vâng”.
Mới vừa nói xong việc này, Hôi Tuệ liền tiến vào hồi báo nói: “Bẩm Thái Tử Phi, có gia quyến của vài vị tướng quân ở bên ngoài chờ được gặp ngài. Có Ngọc phu nhân mẫu thân của Ngọc Minh tướng quân, Tần phu nhân là chị của Ngọc tướng quân gả đến kinh thành, Trần phu nhân mẫu thân của Trần Tố tướng quân, phu nhân của Trác Sam tướng quân, phu nhân của Ngô Quý Dương tướng quân, phu nhân của Lan Vân tướng quân, em gái củaTiết anh tướng quân, chị gái của Chu Sanh tướng quân, em gái của Từ Quy Phạm tướng quân cùng em gái của Tần Việt tướng quân.”
Từ Xán Xán bị một chuỗi những phu nhân, muôi muội tỷ tỷ kia làm cho đau đầu, thầm nghĩ: Những chị em gái này đó tới làm gì? không phải là định tới kết thân gia đi?
Trong miệng lại nói: “Thỉnh các nàng đến phòng khách phía đông đi!”
Hôm nay nàng đội mũ kim phượng, mặc áo sam đỏ thẫm tay trùm, trên mặt cũng trang điểm cầu kỳ, nên thật ra có thể ra gặp khách luôn.
Thôi thị vội cáo từ.
- --------------------
Từ Xán Xán sai Chu Nhan cùng hai bà vú trông hoàng thái tôn, còn mình mang theo Bích Vân đi phòng khách phía đông.
Nàng mới vừa ngồi xuống giường gấm, Hôi Tuệ liền dẫn một đoàn nữ nhân tiến vào hướng nàng dập đầu.
Từ Xán Xán đoan trang mà ngồi ở trên giường, trên mặt mang theo một tia mỉm cười nhìn mọi người đang quỳ xuống hành lễ. Những người này ở trong phủ nhà mình cũng là hô nô gọi tì cao cao tại thượng, nhưng tới chỗ này cũng phải hướng nàng hành lễ.
Để mọi người quỳ một lát, Từ Xán Xán lúc này mới ôn nhu nói: “Bình thân.”
Lại phân phó nha hoàn: “Dọn chỗ.”
Các vị phu nhân cùng các cô nương theo nha hoàn ngồi xuống dãy ghế bành hai bên, lúc này mới dám nhìn về phía Thái Tử Phi đang ngồi ngay ngắn ở trên giường.
Hầu hết các phu nhân đều là người đã gặp qua Thái Tử Phi, nên rất nhanh liền cười khanh khách cùng Thái Tử Phi bắt chuyện, chỉ có một vài vị cô nương là chưa từng gặp, chỉ lẳng lặng mà ở một bên nghe, cũng không dám nói nhiều.
Trong đó Tiết Lam là em gái của tướng quân Tiết anh , là tài nữ nổi danh Ngạc lại xinh đẹp, cũng đang ở trong lòng ngầm đánh giá bình phẩm Thái Tử Phi,.
Nàng ta cảm thấy Thái Tử Phi đẹp thì đẹp nhưng không hề có linh hồn, chính là kiểu ngực to ngốc nghếch mà nam nhân thích, chỉ cần sắc suy là hết sủng ái ngay.
Tiết lam mang chút ghen tỵ, chuyên chú nghe câu chuyện của các phu nhân cùng Thái Tử Phi, sau đó ở trong lòng đem mỗi một câu của Thái Tử Phi đều chê đến không đáng một đồng.
Từ Xán Xán: “Ngọc phu nhân chẳng lẽ không phải 30 tuổi sao? Ngài vẫn còn rực rỡ như vậy, sao có thể đã 50 tuổi chứ?”
Từ Xán Xán: “Vì hoàng thái tôn còn nhỏ, cho nên ta luôn luôn rất ít gặp người.”
Tiết lam hơi chửi thầm —— “Còn không phải bởi vì ngươi lên không được mặt bàn!”
Từ Xán Xán: “Hoàng thái tôn sinh ra dễ thương? Người mẹ nào cũng thấy con mình là đẹp nhất đáng yêu nhất á.”
Tiết lam chửi thầm —— “Hoàng thái tôn đầu thai vào bụng ngươi, may mà sinh ra không có dáng vẻ yêu mị của ngươi, chứ không phải sẽ bị người cười chết sao!”
(editor: ô ghét cái loại gato như này ghê ~ mình cứ làm được như người ta đi rồi nói, hứ!)