Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 216



Sắc mặt Phó Dư Sâm nghiêm túc lên, lập tức quy quy củ củ chuẩn bị hành lễ với Vĩnh An Đế, nhưng mà ngẩng đầu lên thì hắn phát hiện Phó Thụy đang ở trong lòng ngực Vĩnh An Đế, nên mới làm được một nửa thì dừng —— chẳng lẽ lão tử lại đi hành lễ với con trai mình à?!

Ba người ở thư phòng ngồi xuống, bắt đầu nói chuyên nghiêm túc —— việc ám sát lần này cuối cùng là như thế nào?

Phó Dư Sâm hơi suy tư rồi nói: “Con nghi ngờ có nội gian.” không có nội gian sao có thể đem hành tung của hắn biết rõ ràng như vậy?

Vĩnh An Đế đem Phó Thụy bế dựng lên, để bé mềm mềm sụp sụp ghé vào trên vai, một tay ôm lấy Phó Thụy, một tay nhẹ nhàng vỗ mông Phó Thụy để dỗ.

Vì trong phòng có đốt địa long rất là ấm áp, cho nên bà vú cùng Chu Nhan đem tã bọc bên ngoài của Phó Thụy cởi ra, nên hiện bé chỉ mặt áo lụa mềm xanh ngọc thêu hình mây lửa và quần cắt đũng, và đeo một một cái tã bông được làm mềm.

Loại tã này là Từ Xán Xán nghĩ ra, đem gấm vân trân quý giặt đập nhiều lần cho mềm, đợi khi bông tơi thì mang đi luộc qua nước sôi, trở thành loại vật liệu vừa thoáng khí lại vừa rất dễ thấm hút, thực thích hợp để làm tã, chỉ có phí tổn có chút cao.

Vĩnh An Đế khuyên bảo Phó Dư Sâm không cần vội vàng thi hành chính sách quán đinh nhập mẫu khiến cho quan viên phản ứng lại, tay vẫn tiếp tục vỗ mông, vỗ vỗ một hồi liền làm rớt tã của Phó Thụy.

Phó Dư Sâm đang chăm chú lắng nghe, ngẫu nhiên thấy tã của con trai bị rơi, đang muốn mở miệng nhắc nhở, lại thấy con trai ghé vào vai Vĩnh An Đế đưa lưng về phía mình dạng chân ra, sau đó……

Sau đó long bào Vĩnh An Đế bị xối nước tiểu của Phó Thụy. )

- -----------

không bao lâu, tin tức Hoàng thái tử Phó Dư Sâm bị ám sát trọng thương liền truyền khắp kinh thành.

Phó Dư Sâm bắt đầu những ngày “Ốm đau trên giường đóng cửa từ chối tiếp khách”, mỗi ngày ngốc tại trong phòng, hoặc là bế con trai chơi, hoặc là lấy một quyển sách xem, thậm chí còn dạy Từ Xán Xán chơi cờ, chờ trời tối thì bồi Từ Xán Xán đi dạo ở hoa viên đằng sau.

Từ khi thành thân tới nay, Từ Xán Xán chưa bao giờ thấy Phó Dư Sâm nhàn nhã như vậy, bởi vậy ban đầu cũng hơi có chút lo sợ bất an, nhưng rất nhanh liền thích ứng, dịu dàng mà bồi Phó Dư Sâm, đem hắn hầu hạ đến hận không thể hóa ở trên người Từ Xán Xán.

Ngày này, Phó Dư Sâm ở phòng ngủ nhìn con trai ngủ, Từ Xán Xán đang ở chính đường xử lý việc nhà, Hồ ma ma liền tới hồi báo, nói các tướng quân dưới trướng Thái Tử điện hạ tới thăm.

Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, nói: “Thỉnh chư vị tướng quân vào đi!” Phó Dư Sâm hoài nghi nội gian là từ các tướng quân dưới trướng, bởi vậy Từ Xán Xán muốn thử thăm dò bọn họ.

Tiết anh, Lan Vân, Ngọc Minh cùng hơn mười vị tướng quân rất nhanh đi theo Hồ ma ma tới chính đường.

Ở cửa nhà chính, trước giường gấm bày một cái bình phong vân mẫu, mặt trên vẽ thủy mặc sơn thủy.

Hồ ma ma hướng về bình phong uốn gối hành lễ, nói: “Bẩm Thái Tử Phi, chư vị tướng quân tới thỉnh an ngài.”

Tiết anh cùng các tướng quân lập tức chia làm 2 hàng chỉnh tề, hướng Thái Tử Phi hành lễ: “Gặp qua Thái Tử Phi!”

Phía sau bình phong sau truyền ra tiếng nói mang theo nhàn nhạt sầu bi cùng vô tận phiền muộn: “Hãy bình thân!”

Chư tướng nhớ tới Thái Tử Phi xinh đẹp, đều cúi đầu, không dám lại ngẩng đầu đi xem.

Tiếng nói mang theo sầu lo cùng phiền muộn lại lần nữa vang lên sau bình phong: “Thương thế của Thái Tử điện hạ khá nghiêm trọng, chắc phải một ít thời gian nữa mới khỏi hẳn, Thái Tử mong chư vị không cần vội trở về quân doanh, thong thả chờ điện hạ dưỡng bệnh xong sẽ gặp mặt!”

Theo Ngọc Minh Tiết anh cầm đầu, chư tướng cùng đáp “Vâng”, lui xuống.

Từ Xán Xán ngồi ở sau bình phong, thấy Chu Tước đứng hầu một bên ra dấu, biết các vị tướng quân đã rời đi, liền xách váy đứng dậy đi phòng ngủ, hôn một cái lên mặt Phó Dư Sâm đang nằm xem nhi tử ngủ, hỏi: “A Sâm, thấy thiếp thể hiện thế nào?”

Phó Dư Sâm: “Cũng tạm được!” Xán Xán cũng coi như là có khả năng diễn, chỉ bằng giọng nói liền làm chúng hãn tướng tin tưởng, không ai kiên trì đi vào xem hắn có bị bệnh nặng thật sự hay không.

Đám người Ngọc Minh đi ra nội viện.

Ngọc Tinh mở miệng nói: “Cứ coi như Thái Tử điện hạ bị thương đi, vì sao không cho chúng ta gặp? Chẳng lẽ……”

Tiết anh tiếp một câu: “Chẳng lẽ thương thế của Thái Tử đúng thật là nặng?”

Tức khắc biểu tình của chư tướng đều có chút ảm đạm.

Tiết anh liền nói: “Chư vị không cần lo lắng, ngày mai mọi người cùng hẹn, còn tới thăm Thái Tử điện hạ!”

- ------------------------

Trở lại trong phủ, Tiết anh trực tiếp đi nội viện xem muội muội Tiết Lam. hắn vốn tính toán đem muội muội đưa về quê nhà Ngạc Châu, ai biết sau khi muội muội tỉnh lại liền sống chết không chịu về.

Tiết anh cứ nhắc tới việc trở về nàng ta liền khóc sướt mướt:

“Đại tẩu trước khi chết bị bệnh một tháng, đều là muội túc trực trước giường chiếu cố. Đại ca còn chưa về gặp mặt chị ấy lần cuối. Vừa hết hiếu kỳ, ca đã liền định ra hôn ước với tam cô nương Ngọc gia, nên bây giờ định kiếm cớ đuổi muội đi chứ gì!”

“Ca ca có Thái Tử Phi làm bà mai, có Ngọc cô nương người mới, liền đã nghĩ quở trách muội rồi!”

nói nói một phen làm Tiết anh chỉ biết thở dài, đành mặc kệ nàng. hắn vốn dĩ cảm thấy cái chết của vợ quá cố có điểm kỳ lạ, nhưng không muốn nói thêm, thấy muội muội lấy việc này ra nói, đành phải đầu hàng.

hắn hàng năm đều ở bên ngoài, rất ít về kinh thành, Tiết phủ trong kinh vẫn là lúc trước Thái Tử điện hạ ban thưởng, cũng chỉ là tòa nhà gồm 2 sân, ngoại viện là chỗ Tiết anh ở, nội viện trước là chỗ vợ trước của Tiết anh ở sau lại là chỗ Tiết Lam ở.

Mới vừa đi vào nội viện, Tiết anh liền nhìn đến có một góc áo xanh lá cây nhạt chợt lướt qua trước rèm treo cửa chính đường, không khỏi có chút đau đầu —— mấy nha hoàn đi theo muội muội hầu hạ đều không phải là dạng đèn cạn dầu!

Tiết anh đi vào, nha hoàn Bảo Châu bên người Tiết Lam liền tiến lên uốn gối hành lễ, vẻ mặt nôn nóng bẩm báo: “Đại công tử a, nhị cô nương đã hai ngày không ăn uống!”

Nghe vậy Tiết anh cũng không để ý tới Bảo Châu, lập tức đi vào phòng ngủ của em gái: “Tiết Lam, rốt cuộc muội làm sao vậy?”

Hôm nay Tiết Lam nằm ở trên giường, đắp cái chăn lụa hồng thêu kim phượng ngang ngực, trên người mặc trung y trắng, nét mặt tươi đẹp ngày xưa không còn nữa, nhìn gầy đến hốc hác.

Tiết anh thở dài, nói: “Tiết Lam, muội là nghĩ muốn cái gì?”

Tiết Lam yên lặng chảy nước mắt, lại không nói lời nào.

Tiết anh ngồi một lát liền đứng dậy đi ra ngoài.

hắn ngồi ở thư phòng ngoại viện, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Bảo Châu mới vừa bị kêu ra tới, trầm giọng nói: “cô nương rốt cuộc vì sao thương tâm tuyệt thực?”

trên mặt đang đầy nước mắt của Bảo Châu hiện lên một tia đỏ ửng: “Đại công tử, nô tỳ không biết a!” cô nương nói, nếu ước nguyện của cô nương thành hiện thực, liền đem nàng ta cho đại công tử làm thiếp đâu!

Tiết anh chậm rì rì nói: “Ngươi không biết thủ đoạn của ta sao?”

Bảo Châu vẻ mặt kinh hoảng, “Thình thịch” một tiếng quỳ xuống: “Đại công tử tha mạng! Đại công tử tha mạng a! cô nương không cho nô tỳ nói!”

Nàng ta cúi đầu vẻ mặt ủy khuất: “Lần trước ngài cùng cô nương nói, muốn cho cô nương vào cung Thái Tử làm lương đệ, cô nương liền ghi tạc trong lòng, nhất định phải ở trên đường chờ. Nhìn thấy Thái Tử điện hạ cưỡi ngựa qua đi, cô nương liền thích Thái Tử điện hạ, sau khi trở về trà không nhớ cơm không nghĩ nên thành bệnh tương tư ……”

Tiết anh quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình: “Cái gì?”

hắn nhắm mắt lại, nhớ tới bộ dáng người gặp người thích của Thái Tử điện hạ, cảm thấy trong việc để muội muội xuân tâm nảy mầm chính mình cũng có một nửa trách nhiệm, lập tức thở dài trong lòng.

Tiết anh lại đi nội viện gặp muội muội.

hắn cho người hầu hạ lui hết, ngồi ở mép giường thấp giọng nói: “Tiết Lam, tâm sự của muội đại ca đã biết, cố gắng chịu đựng 1 chút, ca ca nhất định giúp muội.”

Tiết Lam mở mắt ra, thanh âm suy nhược hỏi: “Ca ca, thật sự?”

Tiết anh thở dài: “thật sự!”

Tiết Lam trên mặt hiện ra biểu tình ủy khuất vô cùng, duỗi tay giữ chặt tay Tiết anh khóc lên: “Ca ca ——”

(móa, nói con hư tại mẹ em hư tại anh cũng đúng mà ~ biết em mình sai, biết ngta đã cảnh cáo 1 lần rồi còn ko nghe. Tướng tài cái nỗi j hừ hừ ~)

Nhìn em gái vì tương tư Thái Tử điện hạ đến nỗi gầy mòn, Tiết anh lại lần nữa thở dài, nói: “Có một câu ca ca vẫn phải nói, Thái Tử điện hạ cùng Thái Tử Phi nương nương cảm tình rất khắng khít, hơn nữa Thái Tử Phi nương nương có lòng đố kỵ rất mạnh, hiện giờ trong cung Thái Tử đừng nói thiếp thất, ngay cả nô tỳ thông phòng cũng đều không có. Cho dù ca ca nghĩ biện pháp nhét được muội vào đó, nếu muốn ở cung Thái Tử lâu lâu dài dài vẫn là phải tự muội cố gắng, khi đó ca ca liền không giúp được nữa đâu.”

Tiết Lam mang chút nước mắt cười.

Nàng ta cảm thấy, trên đời này không có nữ nhân có thể tàn nhẫn độc ác hơn mình được, Thái Tử Phi thì tính là cái gì!

- --------------------

Tiêu Hạ tới nội viện gặp Thái Tử điện hạ.

hắn hiện giờ phụ trách chính việc thẩm vấn thích khách bắt được, thẩm vấn kết thúc liền tới gặp Thái Tử điện hạ hồi báo.

Phó Dư Sâm ngồi ngay ngắn trên ghế bành ở chính đường, nhìn Tiêu Hạ hành lễ rồi bẩm báo.

Tiêu Hạ trước nói: “Bẩm Thái Tử, đã tra ra được nội tặc, là tiểu thái giám phụ trách gác cổng ở cửa Duyên Khánh, tên Hoài Khải, là con nuôi của tổng quản anh Lượng Kỳ Ngọc Điện, thân tín của Đổng Quý phi.”

Nghe được không phải tướng lĩnh dưới trướng mình phản bội, Phó Dư Sâm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiêu Hạ lại nói: “Những thích khách đó là người nước Liêu, nhưng là do một người nói giọng nước Việt thuê tới, việc này Tiêu Hạ đang tiếp tục truy tra.”

Phó Dư Sâm thấy Tiêu Hạ bẩm báo xong, liền chờ hắn chủ động cáo từ, ai biết Tiêu Hạ nhìn nhìn hắn, cúi đầu, lại nhìn nhìn hắn. Phó Dư Sâm không kiên nhẫn nói: “Có việc?”

Tiêu Hạ kính cẩn mà hành lễ, nói: “Bẩm Thái Tử điện hạ, mấy ngày nay bên ngoài truyền nhau nói ngài bệnh nặng, cho nên ——”

“Cho nên cái gì?” Phó Dư Sâm mày đẹp nhíu lại nhìn Tiêu Hạ —— hắn xưa nay ghét nhất người nói chuyện ấp a ấp úng.

Tiêu Hạ cúi đầu, nói: “Trong kinh bá tánh cảm tạ ân đức của ngài, liền lập các đại tràng cầu phúc với giải họa cho ngài ở các chùa miếu rất sôi nổi, sau đó phong trào này liền lan ra toàn Đại Lương, hiện giờ sợ là các chùa miếu trên khắp cả nước đang tha hồ mà kiếm bạc đâu!”

Phó Dư Sâm: “……”

Tiêu Hạ thấy Thái Tử điện hạ giống như trầm mặc, tựa hồ có chút không hiểu rõ, liền nhắc nhở một câu: “Điện hạ ngài bảo vệ quốc gia, khai thông buôn bán đường biển, vì dân giải oan, thi hành quán đinh nhập mẫu, giảm bớt gánh nặng cho bá tánh …… Những cái này đều là việc rất tốt vì nước vì dân a!”

Phó Dư Sâm: “……”Mục đích chính của lão tử là thu mua nhân tâm a, hiện giờ xem ra, được bá tánh ủng hộ đã nói lên lão tử không có làm sai!

Đột nhiên Phó Dư Sâm có một loại cảm giác thoải mái sảng khoái cực kỳ, rất muốn đi chia sẻ với Từ Xán Xán đang làm trung y cho hắn ở trong phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.