Đau đớn trong tưởng tượng không thấy đến, Từ Xán Xán đang sợ nhắm mắt
lại cảm giác được hai tay của mình bị người khác đỡ lấy, đôi bàn tay
nàng chạm vào một cánh tay cứng rắn ấm nóng bên dưới lớp áo lụa. Nàng mở mắt, ngửa đầu nhìn người thanh niên mặc áo dài mùa hạ đỏ thẫm phía
trước. Đây là một gương mặt anh tuấn mày kiếm mắt sáng. Thanh niên kia
cũng đang nhìn nàng, khuôn mặt hơi đen lộ ra ý cười:
- Từ cô nương!
Lúc này Từ Xán Xán mới nhớ ra, nàng gặp qua người này rồi, chính là
người thanh niên đi theo Phó Dư Sâm khi còn ở Uyển Châu. Nàng cố gắng
thoát khỏi bàn tay hắn nhưng không thành công. Từ Xán Xán nhíu mày đang
định nói, thanh niên kia lại nhìn về phía sau nàng tươi cười xán lạn:
- Đại ca!
Từ Xán Xán nhân cơ hội cố sức thoát khỏi hai tay hắn nhưng vẫn thất bại, ngược lại lại bị hắn lôi kéo xoay người về phía sau. Vừa xoay người,
nàng lập tức ngẩn ngơ. Phó Dư Sâm mặc y phục màu đen, thắt lưng màu xanh đứng dưới gốc cây đan quế cách đó không xa, mắt phượng mang theo sát ý
nhìn sang bên này, khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt càng nổi bật
lên đôi mắt đen sâu thẳm và đôi môi đỏ tươi. Bốn người thanh niên cũng
mặc kiểu y phục màu đen bó sát đứng phía sau hắn. Từ Xán Xán theo tầm
mắt của hắn nhìn sang, lại phát hiện Phó Dư Sâm đang nhìn chỗ nắm tay
giữa người thanh niên kia với nàng, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Thanh niên kia cũng cảm nhận được sát ý trong mắt Phó Dư Sâm, vội vàng
buông Từ Xán Xán ra, sải bước đi đến:
- Đại ca, đệ vừa mới thay đại ca khẩn cầu Tống Tử Quan Thế Âm ——
- Chu Anh, đi!
Phó Dư Sâm xoay người đi ra ngoài hành lang. Chu Anh vui mừng rạo rực đi theo, chỉ kém thiếu một cái đuôi vẫy vẫy để bày tỏ mức chân chó của
mình. Phó Dư Sâm đi thẳng đến bên ngoài Đông Lâm tự mới dừng lại. Hắn
vốn là muốn gặp mặt Từ Xán Xán, ai ngờ lại nhìn thấy Chu Anh và Từ Xán
Xán đang lôi lôi kéo kéo! Phó Dư Sâm chắp tay sau lưng đứng dưới tàng
cây ngọc lan ngoài cửa chùa, chỉ cảm thấy một nỗi buồn bực đang gào thét trong lòng. Hắn chưa bao giờ để bản thân bị ủy khuất ức hiếp vì vậy hắn lập tức xoay người, nhéo lỗ tai của Chu Anh đang trông mong nhìn mình
mà kéo đi. Chu Anh vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ kêu “Ai u ai
u”, cũng không dám giãy dụa, sợ bị vị biểu huynh trong ngoài không đồng
nhất này đánh ác liệt hơn. Phó Dư Sâm cúi đầu nhìn, thấy Chu Anh mặc dù
luôn miệng kêu “Ai u ai u”, nhưng biểu tình trên mặt lại là “Thật là
thoải mái, thật là thoải mái”, tức giận buông tay ra đạp một cái làm Chu Anh ngã ngửa ra đất. Chu Anh bị ngã trên mặt đất, miệng hét toáng lên:
- Ối ca ca của ta, ta đau muốn chết luôn, đau muốn chết luôn!
Tiết Anh đi theo phía sau nhịn cười, đưa tay dìu hắn đứng lên. Khi Chu
Anh đứng dậy lại phát hiện Tiết Anh cực kỳ anh tuấn, hình như còn đẹp
trai hơn mình, rất không ưa, nhân tiện nói:
- Ngươi là Tiết Anh à?
Tiết Anh đáp “vâng” một tiếng.Chu Anh lại nói:
- Ngươi phạm vào tên húy của ta rồi, hãy cải danh lại thành Tiết xấu xí đi!
Chu Anh vừa nói chuyện vừa nhìn về phía Phó Dư Sâm, thấy hắn đã dừng
bước, đang híp mắt phượng nhìn mình, vội vàng chạy đi như một làn khói
—— hắn biết tâm tình Phó Dư Sâm không tốt, sợ vô duyên vô cớ bị đánh một trận thì xong đời! Đá Chu Anh một cái, nhìn Chu Anh chạy trối chết, tâm tình Phó Dư Sâm cũng tốt hơn nhiều, bèn vẫy tay gọi Tiết Anh tới, nhẹ
giọng căn dặn:
- Ngươi hãy đi hỏi thăm xem khi nào người Từ phủ rời khỏi đây!
Tiết Anh đáp “vâng” một tiếng liền lui xuống.
Chờ đám người Phó Dư Sâm đi khuất, Từ Xán Xán quay sang lạnh lùng nhìn
Từ Nghi Đồng, thấy nàng vẫn chưa dời mắt. Từ Nghi Liên giống như không
nhìn thấy gì, mang theo Lưu Kim đi xem mười tám con cá chép được nuôi
trong ao ở phía Đông viện. Từ Xán Xán đi tới bên cạnh Từ Nghi Đồng, hạ
giọng:
- Chuyện xảy ra ngày hôm nay tốt nhất không nên phát sinh lần nữa! Bằng không…
Nàng cười lạnh một tiếng xoay người đi. Từ Nghi Đồng oán hận nhìn bóng
lưng mảnh mai tinh tế mà thẳng tắp của Từ Xán Xán. Không biết chuyện gì
xảy ra, lời nói mới vừa rồi của Từ Xán Xán lại làm cho nàng ta sợ hãi.
Hai tay Từ Xán Xán nắm chặt, nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp, dưới sự dạy bảo
của ba vị giao tập, dáng vẻ của nàng đã rất có phong thái. Nàng tự nói
với mình: Người tốt với ta, ta đền ơn gấp bội; nếu người hại ta, ta sẽ
trả lại gấp mười lần! Nếu lúc nào cũng mềm yếu, tất sẽ bị người khác ức
hiếp!
Bích Vân liếc mắt nhìn Từ Nghi Đồng, bước nhanh tới. Từ Xán Xán về viện
nhỏ dành cho khách trước, Từ Nghi Liên theo sát phía sau, Từ Nghi Đồng
về cuối cùng. Ba tỷ muội đều có tâm sự nên ai cũng về phòng của mình.
Bích Vân đi lấy nước sôi, ngâm một bình trà, rót một chén đưa cho Từ Xán Xán. Từ Xán Xán ngồi trên ghế, chậm rãi uống trà xong, lúc này mới nói:
- Sửa soại lại chút, ta đi bồi lão thái thái nói chuyện một lát!
Bích Vân giúp nàng thay quần áo, rửa mặt, lại chải đầu cho nàng lần nữa, lúc này mới đến chính phòng. Lão thái thái đang ngồi trên ghế cao nói
chuyện với Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng, thấy Từ Xán Xán đến, vẻ mặt bà
tươi cười, còn thân thiết vẫy tay với Từ Xán Xán. Từ Xán Xán nghe lời
bước tới, bưng chén trà trên bàn vuông lên, thử nước ấm một chút, lúc
này mới dâng cho bà. Từ lão thái thái tiếp nhận cái chén uống một ngụm,
thân thiết kéo tayTừ Xán Xán nói:
- Xán Xán à, tổ mẫu nói cho cháu biết một tin tức tốt nhé!
Từ Xán Xán nghi ngờ nhìn bà:
- Tổ mẫu…
Từ lão thái thái hiền lành nhìn Từ Xán Xán:
- Xán Xán này, vừa rồi gã sai vặt Từ Khánh chuyên hầu hạ đại bá cháu
đến đây báo tin, nói là cha mẹ cháu dẫn theo đệ đệ cháu đã vào kinh rồi!
Từ Xán Xán vui mừng không thôi:
- Là thật ạ?
- Đương nhiên là thật rồi.
Từ lão thái thái vỗ vỗ tay Từ Xán Xán:
- Chúng ta cũng trở về thôi! Chúng ta đã thành tâm trước mặt bồ tát, bồ tát cũng hiểu rõ rồi!
Từ Nghi Liên đoan trang mỉm cười:
- Chúc mừng muội muội!
Từ Nghi Đồng tức giận “hừ” một tiếng:
- Toàn đồ nhà quê!
Từ Xán Xán giả vờ không nghe thấy, vẫn hỏi lão thái thái tin tức cha mẹ
đệ đệ của mình. Lão thái thái cũng không quá quan tâm đến con trai thứ
hai, nên khi Từ Khánh đưa thư tới, bà cũng không hỏi gì thêm, vì thế lúc này cũng không biết trả lời ra sao, bèn nói:
- Từ Sâm sai người chuẩn bị xe ngựa xong rồi, chúng ta sẽ lập tức xuất phát!
Bà lại quay sang Từ Nghi Liên Từ Nghi Đồng:
- Các cháu cũng bảo nha hoàn thu thập hành lý nhanh lên đi!
Qua hai khắc chung, mọi người đều thu thập hành lý xong, vừa lúc Từ Sâm
tiến đến bẩm báo đã chuẩn bị xong xe ngựa. Từ Sâm còn nói cho lão thái
thái một tin tức tốt nữa:
- Bẩm lão thái thái, hạ nhân của công tử phủ Định Quốc Công cũng đang thu thập xe ngựa chuẩn bị khởi hành đấy ạ!
Từ lão thái thái nghe thấy thế cực kỳ vui mừng:
- Binh mã của Phó công tử không ít, có bọn họ đi cùng đường, lão thân cũng an tâm hơn!
Từ Nghi Đồng nghe vậy âm thầm vui mừng: Phó công tử kia gia thế tốt, lại chưa kết hôn, nếu lần này có thể gặp mặt, nói không chừng... Tuy rằng
mơ ước vô số lần, nhưng nàng ta còn chẳng biết Phó Dư Sâm là người
nào!Từ Nghi Liên cũng liếc mắt nhìn Từ Xán Xán, thấy nàng vẫn tươi cười
nói chuyện về đệ đệ Nghi Xuân của nàng với lão thái thái, cũng không có
gì bất thường, không khỏi yên lặng suy tư.
Đoàn người phủ Định Quốc Công cưỡi ngựa trùng trùng điệp điệp mà đi, chỉ lưu lại cho đoàn người Từ phủ toàn khói bụi, làm lão thái thái luống
cuống ra lệnh cho người đánh xe:
- Nhanh lên chút đi!
Phải đi theo sát người của phủ Định Quốc Công, chuyện sắc lang đùa giỡn
cháu gái cũng không thể phát sinh lần nữa được. Hơn nữa, mặc dù lão nhân gia bà không sợ sắc lang cũng sợ bọn cướp đường cường đạo! Ai ngờ lo
lắng của Từ lão thái thái cũng dư thừa, Phó công tử kia đại khái là thân thể không khỏe, những binh lính vây quanh hắn cũng đi rất chậm, không
cách xa đoàn xe ngựa của Từ phủ lắm.
Bữa trưa vẫn chưa ăn gì, tất cả mọi người Từ phủ bụng đói kêu vang.
Người khác còn có thể chịu được, nhưng Từ lão thái thái và Từ Nghi Đồng
lại không thể chịu được. Trên đường hai bà cháu các nàng ngồi cùng một
chiếc xe ngựa. Từ Nghi Đồng xốc màn trúc lên nhìn loạn chung quanh, lại
đúng lúc thấy người phủ Định Quốc Công dừng lại một quán trà ven đường.
Từ lão thái thái và Từ Nghi Đồng bà cháu đồng lòng, đều mở miệng lệnh
cho người đánh xe:
- Bảo Từ Sâm dừng lại nghỉ tạm dùng cơm đi.
Quán trà ven đường rất đơn sơ, chỉ dùng gỗ dương và lá cây dựng qua loa, phía dưới nhà lá bày hai chiếc bàn, chỉ có một người đẹp hết thời đầu
cài một bông hoa hồng ra chào hỏi. Tất cả mọi người phủ Định Quốc Công
canh giữ bên ngoài, chỉ có Phó Dư Sâm và Chu Anh ngồi ở bàn phía Bắc.
Bọn họ cũng không uống trà, mà lệnh gã sai vặt mang dụng cụ pha trà tùy
thân tới, bên trong túi da trâu là một bình nước sạch. Từ lão thái thái
được nha hoàn đỡ ngồi xuống chiếc bàn còn lại, uống một chén nước xong,
lúc này mới bảo Hồng Vân:
- Bảo ba vị cô nương cũng đến đây đi!
Vị trí Lão nhân gia bà ngồi rất chuẩn —— vừa vặn đối diện với Phó Dư Sâm.
Ba tỷ muội Từ Nghi Liên còn chưa đến, Từ lão thái thái bưng chén trà“hiền lành” nhìn Phó Dư Sâm —— đúng là mỹ thiếu niên thì ai cũng thích
ngắm cả!
Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, lông mi dài rậm che khuất sóng mắt, không nhìn
lại Từ lão thái thái, cũng không đến thỉnh an. Từ lão thái thái đợi nửa
ngày, rốt cục không nhịn được, mở miệng hỏi người hơi quen mặt là Chu
Anh:
- Vị tiểu ca này là Phó công tử à?
Không đợi Chu Anh đang trợn mắt há mồm trả lời lại, bà lại nhìn sangPhó Dư Sâm:
- Vị tiểu ca kia chắc là đệ đệ của công tử à?
Chu Anh: “...” Lẽ nào nhìn ta lại già hơn đại ca?
Từ Xán Xán theo Từ Nghi Liên vừa đi tới, nghe thấy tổ mẫu nói thế, không khỏi nở nụ cười. Nàng nhớ vị công tử này gọi Phó Dư Sâm là “đại ca”. Từ Nghi Liên ngẩng đầu lặng lẽ liếc mắt nhìn Phó Dư Sâm, không khỏi mỉm
cười: Tuy Phó Dư Sâm đã mười tám tuổi, nhưng nhìn rất trẻ, quả thực
giống như là đệ đệ của vị công tử kia.