Bên ngoài loáng thoáng truyền đến một tiếng ngựa hí. Từ Xán Xán bỗng
dưng từ trên giường nhảy dựng lên, dùng hộp quẹt đốt nến, đi giày ngủ,
ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu chải đầu. Nàng chải tóc một lúc, sau
đó dùng một cây trâm hoa sen bạch ngọc cài lên rồi vội vã mặc áo màu
hồng và váy dài màu trắng mà Bích Vân để trên bình phong trước giường,
đây là y phục nàng định mặc ngày mai. Nhẹ nhàng đẩy then cửa, Từ Xán Xán mở cửa bước ra ngoài. Gió đêm mang theo hơi lạnh làm y phục Từ Xán Xán
tung bay. Đi tới trong viện, Từ Xán Xán ngửa mặt lên mới phát hiện trời
có mưa, mưa quá nhỏ, phải ngước mặt lên tinh tế cảm thụ mới có khả năng
phát hiện. Nàng dừng một chút, nhưng không quay trở lại, bởi vì nàng sợ
mình mất đi dũng khí. Người gác cổng chính là Đinh ma ma, nhưng tựa hồ
bà ta ngủ quá say, trong phòng yên tĩnh, không có một tiếng động. Đứng
bên trong cửa lớn, Từ Xán Xán cũng không lập tức mở cửa. Suy tư ba giây
đồng hồ, tay nàng nhẹ nhàng gõ lên cửa ba tiếng, sau đó dán lỗ tai lên
khe cửa lắng nghe động tĩnh. Bên ngoài cũng vang lên ba tiếng “Đốc đốc
đốc“.
- Là ta!
Là tiếng nói cố gắng đè thấp của Phó Dư Sâm. Từ Xán Xán kiềm chế rung
động, tay nhẹ nhàng mở cửa. Những giọt mưa nhỏ theo gió thổi qua hai
cánh cửa, một người cao gầy đứng trước cửa, thấy Từ Xán Xán đi ra, tay
hắn đốt hộp quẹt —— là Phó Dư Sâm! Trong nháy mắt hộp quẹt đã bị hắn dập tắt. Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm đóng cửa lại, lấy một thanh chủy thủ
xuyên qua vòng cửa. Tay Phó Dư Sâm hơi lạnh cầm tay nàng, kéo nàng trốn
dưới cây lựu trong viện. Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán đứng thẳng đối diện
với mìn, trái tim đập rất nhanh.
Ban ngày hắn trở lại trong phủ liền đứng ngồi không yên, bèn nghĩ thử
một lần, không nghĩ tới Từ Xán Xán thực sự đi ra. Trong lòng Phó Dư Sâm
tràn đầy vui mừng —— Thì ra, nàng cũng giống mình, tâm tư của bọn họ
giống nhau. Hắn buông hai tay xuống, không biết mình nên làm gì, chỉ mím môi nhìn Từ Xán Xán. Hắn từ từ thích ứng với bóng tối, Từ Xán Xán cách
hắn rất gần, hắn có thể thấy nàng. Trên người Từ Xán Xán tản ra hương vị không nói lên lời, làm hắn muốn gần hơn một chút, gần thêm chút nữa.
Mặc dù lớn mật đi tới chỗ hẹn, nhưng khi thật sự nhìn thấy Phó Dư Sâm,
Từ Xán Xán lại khẩn trương đến mức thân thể cứng ngắc đứng đó, vẫn không nhúc nhích, đầu cũng không dám ngẩng lên. Phó Dư Sâm khẽ thở hổn hển,
nhìn chằm chằm Từ Xán Xán, từ góc độ này có thể thấy được mặt và cổ, đến ngực Từ Xán Xán hở ra, ánh mắt hắn dừng lại. Hắn rốt cục không nhịn
được nữa, không nói một lời nắm vai Từ Xán Xán, cúi đầu hôn xuống —— hắn hôn lên trán Từ Xán Xán! thân thể Từ Xán Xán càng thêm cứng ngắc, bắt
đầu run rẩy.
Phó Dư Sâm phúc chí tâm linh, mặc dù là lần đầu, nhưng cũng vô sự tự
thông, một tay ôm eo Từ Xán Xán, để cho nàng kề sát vào mình, một tay
nâng cằm Từ Xán Xán lên, nhắm ngay môi của nàng hôn xuống. Tại thời khắc kiều diễm này, thân thể khẩn trương đến đến cứng ngắc của Từ Xán Xán đã từ từ buông lỏng —— Phó Dư Sâm lại hôn nàng!
Môi Phó Dư Sâm lạnh mà mềm dán lên môi nàng, nhưng vẫn chỉ là dính sát
vào nhau, cũng không có động tác gì khác. Phó Dư Sâm vụng về như vậy lại lấy được lòng Từ Xán Xán, Trong bóng tối nửa đêm, không người đi lại,
bầu không khí u tĩnh, nóng bức, toàn bộ đều không thấy, chỉ còn lại dưới cái ôm của nam nhân của mình. Từ Xán Xán buông lỏng, nàng hơi hé miệng, nỗ lực dẫn dắt động tác kế tiếp cho Phó Dư Sâm. Nhưng Phó Dư Sâm vẫn
chỉ dán lên môi nàng như trước. Hắn ngốc như vậy nhưng Từ Xán Xán lại bị một loại ngọt ngào mang theo cảm giác vui mừng nhanh như tia chớp bắn
trúng, nàng lè lưỡi liếm liếm môi Phó Dư Sâm. Cả người Phó Dư Sâm run
lên, đột nhiên hiểu ra vô sự tự thông, hắn mạnh mẽ ngậm đầu lưỡi của Từ
Xán Xán. Từ Xán Xán bị hắn hôn đầu lưỡi phát đau, thân thể như nhũn ra,
không tự chủ được dán lên trên người hắn, toàn bộ trọng lượng đặt trên
cánh tay đang ôm eo nàng của Phó Dư Sâm. Hô hấp Phó Dư Sâm dần dần nặng
nề, hắn kích động đến mức khó chịu, buông môi Từ Xán Xán ra, hắn vẫn hôn xuống phía dưới qua cổ, xương quai xanh, đầu tiên là hôn, sau đó là
mút, cuối cùng là cắn, hắn vùi đầu cách áo ngực liếm nụ hoa đứng thẳng
từ lâu của Từ Xán Xán. Từ Xán Xán vừa tê dại vừa ngứa vừa đau, cả người
nhẹ bỗng, sức lực như bị rút hết, nàng sắp không thở nổi rồi. Đột nhiên
Phó Dư Sâm buông thân thể Từ Xán Xán ra, sau đó ôm thật chặt Từ Xán Xán, làm cho nàng dán sát vào mình.
Từ Xán Xán rốt cục phát hiện, vật cứng rắn của Phó Dư Sâm đang cách y
phục đè lên bụng nàng, thân thể vốn đã mềm nhũn lần thứ hai lại trở nên
cứng ngắc. Hô hấp ồ ồ của Phó Dư Sâm tựa hồ vang trên đỉnh đầu Từ Xán
Xán, nàng lặng im mười giây đồng hồ, sau đó đẩy Phó Dư Sâm ra, nhổ chủy
thủ ném xuống đất, đẩy cửa chạy vào. Khi vào tới cửa, Từ Xán Xán dựa
lưng vào cửa nhẹ nhàng thở hổn hển, một lát sau bình tĩnh lại, lúc này
mới rón ra rón rén trở về sương phòng phía Đông. Nàng vừa mới trở lại
phòng ngủ, chạy đến tháp phía trước cửa sổ, còn chưa kịp ngồi xuống đã
nghe phía bên ngoài truyền đến một tiếng sấm —— theo sấm chớp rền vang,
mưa to như trút xuống! Từ Xán Xán chạy đến bên giường, cởi giày và y
phục thật nhanh, xốc chăn mỏng lên chui vào.
Phó Liễu chờ ở phía xa, khi nghe được âm thanh mở cửa, lập tức dắt ngựa
tới. Hắn không dám đến gần, chỉ chờ ở khoảng cách xa cổng chính Từ phủ.
Hắn thấy công tử lưng thẳng tắp đi tới. Phó Dư Sâm ngồi trên lưng ngựa
chậm rãi rời đi. Phó Liễu cưỡi ngựa theo phía sau, thấp giọng nói:
- Công tử, sợ là trời sắp mưa đấy ạ?
Phó Dư Sâm không để ý tới hắn, vẫn chậm rãi mà đi như cũ. Theo tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, mưa to ùn ùn kéo đến. Phó
Liễu vội vàng khom lưng lấy áo mưa từ trong bao hành lý ra, ngẩng đầu
lại phát hiện công tử thúc vào bụng ngựa chạy băng băng vào trong mưa.
Từ Xán Xán vừa tỉnh, Bích Vân đã nghe được. Nàng bảo Tiểu Hương đi lấy
nước cho cô nương, còn mình vào phòng ngủ hầu hạ. Thấy cô nương đã mở
mắt, trước tiên Bích Vân chuẩn bị một chiếc áo ngực màu vàng nhạt trên
có thêu nhánh liễu và một chiếc váy bát phúc màu xanh ngọc bích đặt trên giường, sau đó đi pha ít nước muối loãng cho cô nương súc miệng vào mỗi sáng sớm. Chờ nàng trở lại, Từ Xán Xán đã mặc áo ngực và váy bát phúc,
đang cúi đầu thắt cạp váy. Nàng nghe thấy tiếng Bích Vân, liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bích Vân, lại phát hiện Bích Vân cầm cái chén ngơ ngác
nhìn mình. Từ Xán Xán không để ý cúi đầu, tiếp tục buộc cạp váy. Bích
Vân để ly xuống, đi đến tủ treo quần áo. Từ Xán Xán vừa đứng thẳng người lên, nàng liền lấy một bộ y phục cao cổ màu đỏ phủ thêm cho Từ Xán Xán:
- Cô nương, đêm qua mưa to, trời có hơi lạnh, hay là mặc bộ này đi ạ!
Từ Xán Xán để nàng hầu hạ mặc y phục, đang muốn nói, lại đột nhiên nhớ
ra cái gì đó, vội vàng vọt tới trước bàn trang điểm. Gương vừa mới mài,
soi người cũng rất rõ ràng. Kéo vạt áo ra, Từ Xán Xán liền thấy trên
cổ trắng nõn và xương quai xanh chằng chịt dấu vết màu đỏ. Nàng ngừng
thở, kéo áo ngực xuống, nàng cũng nhìn thấy dấu vết giống như thế. Từ
Xán Xán ngơ ngác nhìn cái gương, vẫn không nhúc nhích. Bích Vân bước
nhanh tiến lên, giúp nàng buộc chắc y phục, lại nói:
- Cô nương, hay là dùng bột chì thoa lên đi!
Sau khi mưa xối xả, Từ phủ càng thêm râm mát, Từ Nghi Liên Từ Nghi Đồng
ngồi trên ghế phía Đông ở chính đường Xuân Huy viện, tò mò nhìn Từ Xán
Xán thỉnh an tổ mẫu, đều nghĩ hình như có chỗ nào không quá hợp lý. Chờ
Từ Xán Xán ngồi lên ghế gần Từ Nghi Đồng, Từ Nghi Liên mượn cớ nói
chuyện để quan sát, lúc này mới phát hiện vấn đề ở chỗ nào —— Từ Xán Xán chưa bao giờ bôi phấn nhưng hôm nay lại bôi phấn! Nàng lại quan sát một lúc, phát hiện chỗ cổ Từ Xán Xán thoa phấn đặc biệt dày, chỉ cười cười
không nói chuyện. Từ Nghi Đồng cũng phát hiện dị thường, thăm dò nói:
- Nhị tỷ tỷ à, hôm nay mặc dù không phải là nóng lắm, nhưng Nhị tỷ tỷ thoa phấn cũng quá dầy rồi đấy!
Mặt, lỗ tai và cổ của Từ Xán Xán lập tức đỏ bừng, nàng lập tức đứng dậy, tạm biệt qua loa với tổ mẫu và hai vị đường muội, lập tức dẫn Bích Vân
bước nhanh đến Thanh Tâm viện. Âu Dương đại gia và Từ Xán Xán ngồi xuống trên tháp, Bích Vân và thân tín Tần ma ma của Từ Hàn thị canh giữ bên
ngoài. Trước tiên Từ Xán Xán nhìn Âu Dương đại gia một chút, sau đó từ
trong túi ở tay áo lấy ra một đôi khuyên tai hình giọt nước màu vàng
đính ngọc bích, cười nhìn Âu Dương đại gia, kéo tay Âu Dương đại gia,
nhẹ nhàng đưa tới. Âu Dương đại gia nhìn Từ Xán Xán, cũng cười, thu hồi
khuyên tai, nhẹ giọng nói:
- Cảm tạ Nhị cô nương!
Từ Xán Xán nhìn thoáng qua cửa phòng, bàn tay vỗ vỗ trên mu bàn tay của
Âu Dương đại gia, hai bên hiểu lòng nhau đều nở nụ cười. Hoàn thành buổi học, Từ Xán Xán đang muốn cáo từ, Âu Dương đại gia lại xua tay bảo nàng chờ một chút, vào phòng ngủ rồi rất nhanh lại đi ra. Nàng đưa cho Từ
Xán Xán một chiếc bình bạch ngọc sáng trong suốt, mắt nhìn xuống phía
dưới trước ngực và cổ mà Từ Xán Xán cẩn thận che lấp, thấp giọng nói:
- Đây là nước thanh hương mấy năm nay ta vẫn dùng, nếu trên người có vết tích, bôi hai lần thì sẽ biến mất!
Thấy mặt Từ Xán Xán trong nháy mắt đỏ tới mang tai, nàng dùng ống tay áo che miệng, cười quyến rũ nói:
- Trước khi đi ngủ bôi trên thân thể còn có khả năng bảo dưỡng da thịt, còn có tác dụng vào việc kia nữa đấy!
Từ Xán Xán tự động đem câu nàng nói “tác dụng vào việc kia” lý giải
thành đẹp da và vân vân. Âu Dương đại gia đang nhìn sơn móng tay của
mình, cười cười nói:
- Nữ nhân ấy à, khi còn là tấm thân xử nữ thì không có khả năng tùy
tiện, chờ thành phụ nhân rồi, nếu muốn cùng người nào một chỗ, chỉ cần
che giấu tốt là được ngay. Vậy nên mới có câu thơ “Hữu hoa kham chiết
trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi” mà!
Từ Xán Xán: “...” Tuy rằng đêm qua nàng biểu hiện điên cuồng, cũng không đại biểu chí hướng của nàng là muốn làm một phụ nữ dâm đãng mà!
Khi buổi tối, vừa mới tắm rửa xong Từ Xán Xán đột nhiên nhớ lại nước
thanh hương mà Âu Dương đại gia đưa cho, liền mở ra. Mở nắp ra ngửi một
cái, một mùi thơm ngát xông vào mũi, tựa hồ là vị bạc hà xen lẫn hương
hoa hồng nhàn nhạt, rất dễ ngửi. Nàng ôm ý niệm thử một lần trong đầu đổ ra một lượng nhỏ, bảo Bích Vân giúp nàng bôi trên những vết tích mà Phó Dư Sâm lưu lại này. Ban đêm nằm ở trên giường, Từ Xán Xán lại mất ngủ.
Nàng chỉ cảm thấy thân thể có một loại cảm giác kỳ quái, giống như ngứa
ngáy trống rỗng, đầu óc nàng lập tức nhớ tới vật cứng rắn kia của Phó Dư Sâm chỉa vào bụng của mình…
Đêm đã khuya, Phó Dư Sâm còn chưa ngủ. Hắn nằm nghiêng trên tháp trong
thư phòng, trong tay bưng một chiếc chén màu trắng, trong chén chính là
rượu nho đỏ sẫm như máu. Hắn lặng yên suy nghĩ tâm sự, thỉnh thoảng bưng chén lên uống một hớp. Phó Liễu đứng nghiêm một bên rót rượu. Hắn nghĩ
từ buổi chiều hôm qua công tử nhìn thấy Từ cô nương và nam nhân khác nói chuyện liền trở nên không bình thường, chuyện tình đêm qua càng điên
cuồng, nếu là chuyện đêm qua bị người khác phát hiện, như vậy công tử sẽ để lại nhược điểm...Nhưng, Phó Liễu không dám khuyên. Cái chén trong
tay Phó Dư Sâm trống không, Phó Liễu lại vội vàng giót rót đầy. Một lát
sau, hắn thấy công tử hãy còn trầm tư, bèn lặng lẽ đi ra ngoài, thấp
giọng nói với Phó Quế đang coi chừng bên ngoài:
- Đi mời Lương tiên sinh tới đây đi!
Phó Quế gật đầu, gọi thêm Phó Nam, còn mình lặng lẽ đi tiền viện. Thấy
Phó Quế đi khuất, lúc này Phó Liễu mới vào thư phòng —— cái chén của
công tử lại trống không! Môn khách mưu sĩ của công tử đều ở tiền viện,
trong đó Lương tiên sinh Lương Khánh Hạ đến từ thiểm châu là được công
tử nể trọng nhất, nói không chừng hắn có khả năng khuyên bảo công tử hồi tâm chuyển ý! Mắt phượng Phó Dư Sâm lưu chuyển liếc mắt nhìn hắn, lại
bưng chén lên uống một hơi cạn sạch. Lương Khánh Hạ cười ha hả ngồi
xuống, mở miệng nhân tiện nói:
- Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử, sau này công tử chính là Kinh kỳ đoàn luyện sử rồi!
Thấy Phó Dư Sâm chậm rãi ngồi thẳng dậy, lại nói:
- Lương mỗ đã thấy qua ngựa Tùng Tương rồi!
Lương Khánh Hạ thấy phượng của Phó Dư Sâm sáng trong suốt quét mắt nhìn
hắn một cái, Lương Khánh Hạ rung mình, lập tức đoan đoan chính chính quỳ xuống:
- Xin công tử nghe mỗ nói tỉ mỉ! Để thêm trợ lực cho công tử, thánh
thượng muốn cho công tử lấy con gái của gia đình thế tộc đấy ạ!