Phó Dư Sâm ngồi trên tháp chỉ tự hỏi một lát thì đứng dậy đi tắm. Chẳng bao lâu đã đến nửa đêm, Phó Quế canh giữ ngoài thư phòng, phát hiện công tử còn chưa đi ngủ mà vẫn ngồi trong thư phòng đọc sách. Hắn lo lắng công
tử không ngủ, ngày mai bận rộn như vậy lại không chịu được, bèn thấp
giọng thỉnh giáo với Phó Liễu đang cùng mình trực đêm:
- Liễu ca, huynh phải nghĩ biện pháp khuyên công tử đi ngủ đi!
Phó Liễu mỉm cười, chậm rãi điều chỉnh vạt áo bên hông của mình, cuối cùng còn dùng tay vuốt vuốt tóc, sau đó mới liếc Phó Quế:
- Đệ nhìn lại công tử xem!
Phó Quế lặng lẽ, một lát sau rốt cục không kềm chế được lòng hiếu kỳ của mình, hơn nữa cũng đúng lúc phải dâng trà cho công tử rồi nên hắn lập
tức đi tìm gã sai vặt lấy nước ngâm trà, sau đó mới mang qua cho công
tử. Phó Dư Sâm đang đọc sách, biết Phó Quế tiến đến cũng không ngẩng
đầu, vẫn nhìn sách của mình như trước. Phó Quế đặt chén trà ở chỗ công
tử có thể đưa tay lấy được, cấp tốc liếc mắt quan sát công tử, sau đó
lẳng lặng lui xuống. Sau khi hắn ra ngoài đứng ngoài thư phòng, nửa ngày không nói lời nào. Hắn hầu hạ bên người công tử chừng mười năm, đây là
lần đầu tiên thấy công tử ăn mặc đẹp như thế —— tóc đen dài không có một chút rối đội ngọc quan màu đen, y phục tơ tằm màu trắng, bên hông vây
bắt ngọc đái màu đen, trên áo dài còn đeo Cửu Long ngọc bội mà Thánh
thượng ban cho, quả nhiên là một cậu ấm phong lưu tuấn tú!
Trong lòng Phó Quế đã đoán được đại khái là công tử muốn đi gặp Từ cô
nương, bằng không cũng sẽ không chú ý như vậy—— phải biết rằng, mặc dù
ngày thường công tử vẫn đẹp, nhưng chưa bao giờ quan tâm ăn mặc như thế
này! Phó Liễu liếc mắt nhìn hắn, thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên, liền biết hắn cũng nhìn ra đêm nay công tử không giống hàng ngày, không khỏi cúi đầu mỉm cười. Công tử có thể hài lòng, những người thiếp thân hầu
hạ như bọn họ này cũng cảm thấy vui vẻ thay công tử!
Tiếng gõ mõ giờ tý mơ hồ truyền đến, Phó Dư Sâm để quyển sách trên tay
xuống, nhìn ngoài cửa sổ hơi do dự, lúc này mới đứng dậy. Nghĩ đến Từ
Xán Xán bị Từ Đình Hòa đánh một bạt tai, trong lòng chàng cũng đau như
roi quất, hận không thể lập tức ôm nàng vào trong ngực dỗ dành thật tốt. Đến lúc này, Phó Dư Sâm đã quên chính mình mỗi lần nhìn thấy Từ Xán Xán thì xấu hổ, thầm nghĩ muốn thời gian qua nhanh chút, chàng mới có thể
sớm nhìn thấy Từ Xán Xán.
Ở trước mặt cha mẹ giả ngây giả dại nửa ngày, Từ Xán Xán hơi uể oải, ai
cũng không cho đi cùng, một mình đến hậu viện, cởi giày ôm chân ngồi
trên ghế trong đình, tựa trên cây cột dương mộc nghĩ tâm sự. Gió đêm từ
kênh đào thổi đến làm cho toàn bộ biện kinh đều trở nên mát mẻ. Trong
hậu viện Từ gia trồng đầy hoa hồng, hiện tại đang lúc nở rộ, tỏa ra
hương thơm. Từ Xán Xán nhắm mắt lại, ngửi mùi hương hoa hồng trong gió
đêm. Một lúc lâu sau, nàng mới về tới tiền viện. Nàng biết trên người
mình có mùi khó ngửi, cũng không vội lên giường ngay mà nằm ở ghế dựa
trên hành lang, “Chi chi nha nha” đung đưa qua lại.
Tiểu Hương đã chuẩn bị nước tắm xong, hầu hạ Từ Xán Xán rửa mặt tắm rửa
đi ngủ, nhưng Từ Xán Xán còn đang nằm trên ghế đung đưa qua lại, căn bản không có ý muốn đứng dậy. Tuy nói tính tình Từ Xán Xán vẫn tốt, tức
giận không hài lòng cũng chỉ một mình tức giận, cũng không giận chó đánh mèo người khác. Nhưng Tiểu Hương biết tâm tình nàng không tốt, làm
chuyện gì cũng đều cẩn thận rất sợ làm nàng mất hứng. Tiểu Hương không
có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đi tìm Bích Vân.
Bích Vân không có trong phòng, nàng tìm một vòng lúc này mới thấy Bích
Vân ở phòng bếp. Bích Vân đang cắt dưa hấu. Tiểu Hương nói lo lắng của
mình, Bích Vân lại cười nói:
- Tiểu Hương, muội hãy yên tâm, chuyện này giao cho ta được rồi!
Tiểu Hương nửa ngờ nửa tin theo sát nàng, xem nàng hành động ra sao.
Bích Vân dùng khay bưng dưa hấu đã cắt ra, đi tới bên cạnh Từ Xán Xán
thì cười nói:
- Cô nương, dưa hấu vừa cắt xong, phu nhân nếm thử một miếng rồi, nói là rất ngọt đấy ạ, cô nương có muốn ăn một miếng không?
Nói xong, nàng cầm khay trong tay đưa sát tới bên người Từ Xán Xán, cười híp mắt nhìn Từ Xán Xán. Dưới hành lang có treo đèn lồng, Từ Xán Xán
nhìn dưa hấu trong khay, nháy mắt một cái:
- Cho ta một miếng đi!
Bích Vân đưa đến một miếng, sau đó đứng một bên hầu hạ. Từ Xán Xán nằm
trên ghế dựa mà ăn, cẩn thận vạn phần nhưng trước vạt áo vẫn dính mấy
giọt nước dưa hấu. Mùa hè quần áo mỏng, nàng cảm thấy khó chịu. Đành
phải tức giận đứng dậy đi tắm. Từ Xán Xán thống khoái mà tắm rửa một
cái, thơm ngào ngạt đi ra. Nàng vừa mặc vào trung y tiết khố xong, Bích
Vân lấy bàn chải đánh răng, thanh muối và một chén nước tới, mỉm cười:
- Cô nương, đánh răng đi!
Từ Xán Xán lười biếng chà răng, giống như mộng du đi tới bên giường, vén chăn lên chuẩn bị nằm xuống, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Khi Từ Xán Xán
đang ngủ say thì Bích Vân lay tỉnh. Nàng mở mắt buồn ngủ mông lung lẩm
bẩm:
-... Làm cái gì thế?
Bích Vân ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói:
- Cô nương, công tử tới thăm người!
Đại não Từ Xán Xán trong nháy mắt trống rỗng, sau đó bắt đầu chậm lụt tự hỏi: Công tử là ai nhỉ? Sau đó nàng nhanh chóng nhớ ra Bích Vân là do
Phó Dư Sâm phái tới, cho nên nàng nói “Công tử” đó là...Là Phó Dư Sâm!
Từ Xán Xán ngồi mạnh dậy, đại não còn có chút mê muội trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh, “Phó Dư Sâm tới!” Phó Dư Sâm đến gặp nàng! Bích Vân mỉm cười:
- Một lát nữa là công tử đến rồi đấy ạ!
Từ Xán Xán quả thực không thể tin được mình đang tỉnh táo hay là đang
nằm mơ. Nàng ngơ ngác ngồi trên giường sửng sốt ba giây đồng hồ, sau đó
bắt đầu cào cào tóc rối nhảy xuống giường:
- Ta phải thay quần áo chải đầu rửa mặt súc miệng đã!
Bích Vân nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh sứt sẹo của Phó Liễu học tiếng chim hót, không khỏi mỉm cười:
- Công tử đã đến rồi!
Nàng lại nhỏ giọng nói:
- Tiểu Hương và nô tỳ đêm nay đều nghỉ ở trong phòng Đinh ma ma!
Từ Xán Xán lập tức nghe rõ ràng ý tứ trong lời nàng nói, khuôn mặt tuyết trắng trong nháy mắt vinh quang tột đỉnh, mặt và lỗ tai cũng đều đỏ
bừng. Chờ nàng tỉnh táo lại, Bích Vân đã đi rồi. Đầu tiên Từ Xán Xán
vuốt khuôn mặt nóng hổi của mình, vỗ vỗ trái tim đang nhảy bang bang.
Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, đã phát hiện Phó Dư Sâm đang ngồi bên
cạnh nàng—— không biết chàng vào từ lúc nào?
Phó Dư Sâm kinh ngạc nhìn Từ Xán Xán. Nghĩ đến mềm mại như Từ Xán Xán mà phải chịu đòn, trong lòng chàng yêu thương không nói nên lời, bàn tay
không khỏi xoa lên má trái của nàng, cảm giác nóng bỏng làm chàng không
khỏi sửng sốt. Từ Xán Xán bị hắn sờ hơi xấu hổ, mặt càng nóng trái tim
cũng sắp vỡ ra trong lồng ngực. Phó Dư Sâm cúi đầu lại gần hôn lên má
trái Từ Xán Xán. Môi của chàng mềm mại mang theo cảm giác mát mẻ làm
thân thể Từ Xán Xán run lên, mềm nhũn tựa trên người chàng. Phó Dư Sâm
ôm thật chặt Từ Xán Xán, mặt dán trên mặt của nàng, mặt chàng lành lạnh
dán lên mặt nóng hổi Từ Xán Xán, sinh ra một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Từ Xán Xán rúc vào trong ngực chàng, vui mừng đến nỗi hận không thể hét
lên. Ban ngày làm hết thảy đều đáng giá, một bạt tai cũng là đáng giá,
đắc tội đại bá cũng là đáng giá... Chỉ cần có thể cùng một chỗ với
chàng! Nước mắt của nàng tràn mi. Trải qua hai kiếp, nàng mới thưởng
thức được tư vị chân chính của tình yêu —— nhiệt liệt như vậy, vui mừng
như vậy, tuyệt vọng như vậy, chỉ vì nàng ý thức được, trong tình yêu của nàng và Phó Dư Sâm, nàng đã càng hãm càng sâu. Phó Dư Sâm ôm Từ Xán Xán cũng là tâm thần kích động, chỉ là chàng xưa nay ổn trọng, nhìn giống
như rất bình tĩnh. Chàng chỉ cảm thấy Từ Xán Xán nhỏ nhắn như vậy, non
nớt như vậy, mảnh mai như vậy, chàng muốn vĩnh viễn đặt dưới cánh chim
của mình, vĩnh viễn bảo hộ nàng. Một lúc lâu sau, Phó Dư Sâm thấp giọng
nói:
- Xán Xán, lần này là ta lo lắng không chu toàn, ta... sau này ta sẽ
bảo bệ nàng thật tốt! Cha nàng, đệ đệ nàng, ta đều sẽ an bài chu đáo,
nàng không cần lo lắng!
Cho dù ta phải buông tay, ta cũng muốn bảo hộ nàng suốt đời bình an vui vẻ.