Ve sầu trên cây kêu khàn khàn từng tiếng bên ngoài thư phòng giống như
không biết mệt mỏi. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua những lá hòe chiếu vào cửa sổ để lại những chiếc bóng loang lổ. Trong góc thư phòng bày một
chậu băng lớn, khí lạnh chậm rãi bốc lên khuếch tán nhưng trên mặt trên
đầu Từ Đình Hòa vẫn toàn mồ hôi, ông ta kéo vạt áo xuống, đặt mông ngồi
trên ghế trước án thư, hai tay nắm chặt vào nhau, ngơ ngác đờ đẫn nhìn
ngoài cửa sổ. Sắc mặt Từ Hàn thị tái nhợt đứng một bên, phu thê hai
ngươi đều không nói gì. Từ Đình Hòa bưng chiếc chén hình con cá màu hồng phấn lên, uống một hơi cạn sạch nước trà nguội bên trong. Để ly xuống,
ông ta nhìn về phía Từ Hàn thị, nhỏ giọng hỏi:
- Thư phủ có đến từ hôn không?
Mấy ngày trước đây, dưới sự chủ trì của lão thái thái Thư phủ, Từ Nghi
Đồng được hứa gả cho con trai trưởng của Thư Liên Vân là Thư Uẩn Chi. Từ Hàn thị nghe vậy không khỏi cắn môi một cái, một lát sau mới nói:
- Còn không có.
Nguyên bản lão thái thái Thư phủ mời người làm mối đến chỉ đích danh
muốn lấy Từ Tứ cô nương cho Thư Tứ công tử, trong lòng bà cũng không quá cam tâm tình nguyện. Thư Uẩn Chi là con trai trưởng, lão gia quyết định cho Nghi Liên lấy Mã Dĩnh Thành, tuy cha hắn địa vị cao nhưng dù sao
cũng là con vợ kế! Ai biết lão gia nhà mình vừa xảy ra chuyện, còn không biết thế nào, phủ Thừa tướng đã phái mấy người ma ma đến từ hôn. Nghĩ
đến tương lai cơ khổ của con gái mình và đường làm quan rộng mở của Từ
Nghi Đồng, trong lòng bà một trận khổ sở, mắt đều đỏ lên. Từ Đình Hòa
thấy biểu tình của thê tử, lại nghĩ đến trưởng nữ Nghi Liên đáng thương, trong lòng cũng có chút khổ sở. Ông đi tới đỡ lấy vai Từ Hàn thị, nói:
- Tâm Băng, bà hãy yên tâm, sau khi trời tối ta sẽ đi bái phỏng ân sư,
nghĩ biện pháp vãn hồi hôn sự cũng xin ân sư nghĩ biện pháp ứng phó!
Ông nhìn ánh mắt của thê tử, nhẹ giọng nói:
- Bà đi lấy bức tranh Ngô Đường kia gói kỹ vào, ta cần dùng gấp!
Từ Hàn thị gật đầu, dùng khăn tay lau nhẹ khóe mắt nói:
- Bức họa này vốn còn muốn lưu cho Nghi Bằng làm đồ gia truyền nữa!
Từ Đình Hòa chán nản nói:
- Núi xanh còn đó thì lo gì không có củi đốt, hôm nay ta bị người hãm
hại, chính là "Tường đảo chúng nhân thôi", ta phải đi gặp ân sư, thương
nghị với ân sư một chút, tìm ra người hãm hại ta để có cách đối phó!
Từ Hàn thị sửng sốt:
- Không phải nói là Cận Vĩ Hoán chỉnh ông hay sao?
Từ Đình Hòa cười khổ nói:
- Chỉ bằng vào Cận Vĩ Hoán, hắn còn chưa có khả năng lớn tụ tập nhiều triều thần như vậy!
Từ Hàn thị kinh ngạc nhìn ông, chờ câu trả lời của ông. Tay Từ Đình Hòa vỗ vỗ lên vai bà nói:
- Trên triều đình Đại Lương hôm nay người có năng lực tạo ra trận thế
lớn như vậy chỉ có ba người là ân sư, Phó Đoàn luyện và Thư Liên Vân
thôi...
Ông suy nghĩ một chút, nghĩ Mã Thừa tướng là ân sư của mình, khả năng
sửa trị mình không lớn; Thư Liên Vân vừa làm đám hỏi cùng mình cũng
không có khả năng; vậy chỉ có thể là Phó Đoàn luyện thôi...Từ Đình Hòa
nhìn về phía thê tử:
- Chẳng lẽ là bởi vì chúng ta và Thư phủ làm đám hỏi, Phó Đoàn luyện mất hứng?
Từ Hàn thị do Hàn Tế tửu dạy bảo lớn lên, ý tứ là “Nữ tử không tài đó là đức”, cũng không hiểu biết những đại sự triều đình này, bèn nói:
- Lão gia đi phủ Thừa tướng đi, thiếp về nhà mẹ đẻ xem sao!
Bà nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Từ Đình Hòa, trong mắt mang theo vô hạn tình ý:
- Tướng công, ở chỗ thiếp còn có năm vạn lượng bạc, tất cả đều đổi
thành ngân phiếu Khánh Phúc Hào rồi, nếu ông muốn dùng thì cầm đi!
Mắt Từ đình Hòa cũng hơi ươn ướt, thành thân tới nay, ông và Hàn thị vẫn là tương kính như tân nhưng cũng không thân cận, nhưng khi thật sự gặp
chuyện đại sự liên quan đến tính mạng ông mới biết được ai là người thân nhất của ông! Ông miễn cưỡng cười cười:
- Tâm Băng, bà hãy yên tâm, chỗ ta còn có một chút mà!
Làm Lại Bộ Thị Lang, ông quản toàn bộ sự thăng tiến và kiểm tra đánh giá của quan viên, bạc trắng như thủy triều dũng mãnh mà vào, ông chỉ là
gạt Từ Hàn thị mà thôi!
Từ Hàn thị mang theo Mai Tuyết quay về Thanh Tâm viện thu thập lễ vật và ngân phiếu, trong lòng Từ Đình Hòa vắng vẻ, ông cho gã sai vặt lui ra
ngoài, một mình đi dọc theo hành lang định đến Xuân Huy viện thăm mẹ già nhà mình, tìm kiếm chút sức mạnh. Còn chưa đi đến Xuân Huy viện, Ngụy
di nương đã xách váy tiến lên đón:
- Lão gia!
Từ Đình Hòa đứng ở đó chờ bà ta. Ngụy di nương nói ngay vào điểm chính:
- Lão gia, sau khi Nghi Đồng cập kê thì phải xuất giá rồi, nếu không có của hồi môn, thật sự là mất mặt lão gia quá!
Từ Đình Hòa lạnh lùng nhìn nàng:
- Y theo ý tứ của bà ——
Ngụy di nương cúi đầu hành lễ một cái:
- Thiếp sợ trong phủ... Lão gia có thể hay không trước tiên cho thiếp... Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ…
Bà ta ấp a ấp úng nói xong nhưng Từ Đình Hòa vẫn nghe rõ, ông lẳng lặng
nhìn bà ta, muốn nhìn một chút xem người đồng sàng cộng chẩm sắp hai
mươi năm với mình rốt cuộc là người thế nào. Nhưng ông không nhìn ra. Vì thế, Từ Đình Hòa đẩy Ngụy di nương ra, đi về phía trước. Ngụy di nương
nhìn bóng lưng của ông, biết mình đi nhầm nước cờ rồi. Chỉ là gần đây
ông ta đều chỉ đến chỗ mấy di nương và thông phòng tuổi nhỏ, bà ta không thấy bóng người nên không thổi gió bên gối được, đành phải ra hạ sách
này! Bà ta suy nghĩ một chút, quyết định hiện tại đi trước nghĩ biện
pháp tìm kiếm vốn riêng cho mình!
Trong lòng Phó Dương run sợ nhìn bóng lưng thẳng tắp của công tử đang
ngồi trên đài cao, trong lòng hối hận đến độ muốn đi tìm cái chết, hắn
biết khi binh sĩ luyện tập võ nghệ kết thúc công tử sẽ phải phát biểu,
nhưng giờ cổ họng công tử bị nóng sưng lên thì nói thế nào được? Hắn gõ
gõ đầu vào bó củi trên đài cao phát ra vài tiếng “ tùng tùng tùng” nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp. Phó Liễu ở bên ngoài Trúc Thanh viện ngủ
cho tới trưa, sau khi tỉnh thì lập tức chạy tới. Lúc biết được cổ công
tử bị phỏng, hắn nghĩ sơ qua thì đã có tính toán. Trước tiên Phó Liễu
lệnh cho gã sai vặt Thính Vũ đi gọi Tiết Anh, sau đó lại để cho Phó
Dương phi ngựa về phố Mã Đạo đến Thuận Hoà đường mời Từ đại phu. Tiết
Anh là tân nhiệm phó Đoàn luyện kinh kỳ, hắn ở ngay một bên Phó Dư Sâm,
bởi vậy lập tức theo gã sai vặt tới. Phó Liễu còn chưa nói hết, hắn cả
cười:
- Công tử đã phân phó ta thay người phát biểu rồi!
- Cổ công tử không phải bị bỏng sao mà còn có thể nói chuyện được?
Phó Liễu có điểm hiếu kỳ.
- Công tử dùng bút chu sa viết một mẩu giấy nhắn lại cho ta!
Tiết Anh thống khoái mà nói ra ngọn nguồn xong thì rời đi —— công tử
viết cho hắn chỉ là đại khái, hắn còn phải tự mình sắp xếp lại ngôn ngữ
đấy!
Trong hiệu thuốc bắc Thuận Hoà đường mới mở trên phố Mã Đạo có thưa thớt một vài vị khách. Đợi khách hàng đều rời khỏi, Thường Liễu oán giận sư
phụ:
- Sư phụ, sao chúng ta không khám nam khoa nữa ạ? Hiện tại việc làm ăn thực sự không tốt chút nào cả!
Từ Thuận Hòa bưng bình trà nhỏ nằm trên ghế xích đu phía Đông lên, quay miệng bình uống một hơi trà, chậm rãi nói:
- Cái này hiện tại không thể làm được!
Thường Liễu vội hỏi:
- Vì sao thế ạ?
Từ Thuận Hòa thưởng thức trà thích ý nói:
- Đại cô nương nhà ta nên tìm nhà chồng rồi, ta đây làm cha cũng không thể làm xấu mặt nó được!
Thường Liễu suy nghĩ một chút, nghĩ cũng đúng, nhân tiện nói:
- Sư phụ ngài không phải là chữa khỏi bệnh cho Phó Đoàn luyện sao, sao
người không treo một bảng hiệu, mặt trên viết sáu chữ: “ Từng xem bệnh
cho Đoàn luyện”, bảo đảm việc làm ăn sẽ vô cùng phát đạt đấy.
Từ Thuận Hòa cười cười, lại không thèm nói nữa. Phó Liễu đã nói ông
không nên phô trương sự việc kia, vậy ông sẽ không thể phô trương được
rồi, những việc làm của mấy đại nhân vật này, ông chỉ là tiểu dân chúng
nên xem không hiểu, vẫn là nghe lời thì tốt hơn! Thường Liễu ngắm nhìn
bốn phía, thấy không có ai bèn tiến đến bên tai Từ Thuận Hòa hỏi:
- Sư phụ, lúc trước ở Uyển Châu, người đi tìm ngài châm cứu kia có phải là Phó Đoàn luyện không ạ?
Từ Thuận Hòa lười biếng cười:
- Không phải đâu! Người nọ lớn tuổi hơn so với Phó Đoàn luyện!
Nhưng thật ra là Phó Đoàn luyện. Nhớ tới sự kiện kia Từ Thuận Hòa cũng
hơi xấu hổ. Khi đó ông không biết Phó Đoàn luyện, chỉ là muốn có thể kéo dài đợt trị liệu thêm một thời gian là có thể kiếm thêm nhiều bạc hơn,
ai biết bệnh nhân kia đúng là Phó Đoàn luyện chứ! Ông nghĩ bệnh của Phó
Đoàn luyện tuy rằng phiền phức nhưng cũng không khó trị, chỉ cần trong
lòng thông suốt, thân thể điều trị tốt lại kết hợp với châm cứu là
được... Từ Thuận Hòa đang suy nghĩ: Đến giờ rốt cục bệnh không tiện nói
của Phó Đoàn luyện đã khỏi chưa nhỉ?
Ông đang trầm tư, lại nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa dồn
dập, theo “Hu” một tiếng, có người chạy nhanh tới bên này. Phó Dương
mang theo một gã sai vặt xông vào, thở hổn hển hành lễ:
- Từ đại phu, công tử nhà ta bị nước làm bỏng rồi!
Từ Thuận Hòa lập tức ngồi dậy, từ trong tủ thuốc lấy mấy thứ bỏ vào hòm
thuốc. Phó Dương lưng đeo hòm thuốc, để Từ Thuận Hòa cưỡi ngựa mình mang tới nhanh chóng rời đi. Từ Thuận Hòa theo Phó Dương đến ngoài cổng
doanh trại Hạnh Hoa ở phía Đông thành Biện Kinh thì xuống ngựa, ném dây
cương cho gã sai vặt, Phó Dương móc ra lệnh bài cho thủ vệ, hai người
một trước một sau đi đến đại doanh.
Cho Phó Dư Sâm dùng thuốc xong, Từ Thuận hoà bắt mạch cho chàng. Sau khi bắt mạch xong ông cúi đầu mỉm cười, nhưng cũng không nhiều lời —— xem
ra bệnh không tiện nói ra kia của Phó Đoàn luyện còn chưa khỏi triệt để, ông vẫn còn nhiều cơ hội kiếm thêm bạc để mua đồ cưới cho Xán Xán đây!
Từ Xán Xán đang chờ Phó Liễu hồi âm, trong ngực giống như bị mèo cào,
ngồi cũng không xong nằm cũng không phải bèn tìm việc cho mình làm.
Trong góc hậu viện và bên cạnh ao nhà nàng trồng không ít bạc hà, khắp
nơi đều râm mát, Từ Xán Xán cầm xẻng nhỏ từ sau viện đào chỗ bạc hà đó
lên, sau đó trồng ở tiền viện. Đầy tay Từ Xán Xán đang toàn là bùn nước
thì nghe được phía ngoài cửa chính có người gõ cửa. Tống ma ma đang giặt y phục bên cạnh giếng nước nghe thấy bèn ra mở cửa. Từ Xán Xán ngẩng
đầu nhìn lên, lại phát hiện tống ma ma dẫn Vương Thanh Du đi đến.
Tống ma ma biết hôm nay phu nhân đang lo lắng hôn sự của cô nương, cũng
biết vị Vương nhị lang này là vị hôn phu lúc trước của cô nương, bởi vậy đặc biệt ân cần, biết phu nhân đang ở nhà chính thêu váy cho cô nương
bèn không bẩm báo phu nhân mà dẫn luôn Vương Thanh Du vào. Hôm nay Vương Thanh Du không mặc công phục mà mặc một bộ áo dài trắng ngà, chỗ hông
thắt đai lưng tơ lụa thêu hoa văn màu đen, mang theo một gã sai vặt theo Tống ma ma đi đến. Hắn vừa vào cửa đã nhìn thấy Từ Xán Xán ngồi xổm bên mấy khóm bạc hà bên hồ, ánh mắt hắn nhìn Từ Xán Xán thật sâu mới đi vào nhà chính. Từ Xán Xán bị Vương Thanh Du nhìn thấy mà hốt hoảng, trong
lòng rất sợ Vương Thanh Du đến đây là vì nhắc lại hôn sự, nhưng lại cho
là mình có phải đang suy nghĩ nhiều hay không, bởi vậy có chút mâu thuẫn đứng dậy nhìn về phía nhà chính, mong mỏi có thể nghe được chút gì đó.
Bích Vân mang nước đến cho nàng rửa tay, Từ Xán Xán nhỏ giọng nói:
- Bích Vân, ngươi cắt một đĩa dưa hấu đưa đến nhà chính đi, thuận tiện nghe ngóng xem nương và... Đang nói cái gì nhé!
- Vâng
Bích Vân nhẹ nhàng giao chậu cho Tiểu Hương, còn mình đi lấy dưa hấu. Từ Xán Xán trở lại phòng ngủ của mình, bởi vì lo lắng mà đứng ngồi không
yên, cuối cùng vì quá sốt ruột, nàng nhào lên trên giường giãy như cá
lật.