Bên ngoài Đại điện mưa to xối xả, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi trên nền
gạch lưu ly ngoài phát ra từng tiếng “bốp bốp bốp” Phó phu nhân và hoàng hậu ngồi trên tháp trong tẩm điện Phù Vân, cách chiếc bàn bằng gỗ tử
đàn khắc long phượng trình tường, hai tỷ muội nhẹ giọng nói chuyện. Cung nữ và thái giám đều được cho lui, chỉ có nữ quan tâm phúc của Thư Hoàng hậu là Tào Đức Chiêu đứng nghiêm một bên bưng trà rót nước. Phó phu
nhân nhỏ giọng hỏi:
- Thật chẳng lẽ phải mở yến hội thưởng sen để chọn thê tử cho tên bại hoại Phó Dư Sâm kia à?
Thư hoàng hậu thở dài, nói:
- Đương nhiên là thật. Quan gia vẫn chưa yên tâm về Bổn cung, hạ chỉ
cho tiện nhân Tào Ngọc Đình kia và Bổn cung cùng nhau tổ chức việc này
đấy!
Phó phu nhân chỉ phải trấn an bà ta:
- Tào Ngọc Đình có được sủng ái đi nữa thì cũng là thiếp, nàng ta sao có thể chống lại tỷ tỷ được?
Lại cười nói:
- Đến lúc đó muội muội còn phải nhờ cậy tỷ tỷ chọn cho thằng nhãi con kia một đứa con dâu vừa lòng muội đấy!
Thư hoàng hậu nghĩ đến cảnh tượng tương lai trong lời nói của muội muội
không khỏi cũng cười. Phó phu nhân nghĩ tới bảy đứa con gái của mình
chắc là đang ầm ĩ nhục mạ Phó Dư Sâm, nghĩ đến Phó Dư Sâm luôn luôn
không thích nói nhiều lại không có biện pháp phát tác đối với các con
gái của mình thì tâm tình bà ta cũng khá hơn, trên mặt thon gầy cười đến càng sáng lạn hơn. Bà ta lại tiếp tục rơi vào trầm tư: Không biết hai
nha hoàn Hương Lê và Ngọc Mai đắc thủ không nhỉ? Nhà mẹ đẻ Thư phủ của
bà ta nuôi không ít mỹ nhân ở biệt trang chuyên môn dùng để tặng người,
Hương Lê và Ngọc Mai chính là người nổi bật trong đó. Bà ta chẳng qua
chỉ nói với ca ca một tiếng, ca ca đã lập tức phái hai người bọn họ đưa
đến phủ quốc công. Hiện tại phải xem thủ đoạn của hai vưu vật này! Nghĩ
đến
Phó thị có lẽ sẽ sinh ra nam đinh nữa, từ đó uy hiếp được địa vị của Phó Dư Sâm, Phó phu nhân cảm thấy khoái trá cực kỳ!
Mưa to suốt một đêm, đến sáng sớm ngày thứ hai mới ngừng, nhưng khắp nơi đều là nước đọng, cho dù là trong cung cũng khắp nơi là vũng nước, thật không dễ đi. Phó phu nhân nhận được tin tức từ nha hoàn ngoài cung
truyền tới, biết được năm con gái đã xuất giá của mình đều lục tục rời
khỏi nhà mẹ đẻ trở về nhà. bởi vì bà ta không biết nguyên nhân nên trong lòng rất sốt ruột, lập tức chào từ biệt thư hoàng hậu, muốn nhanh chóng về xem tình hình trong phủ Quốc Công. Thư hoàng hậu thấy thực sự không
giữ được bà ta, đành phải bảo nữ quan tào đức chiêu dẫn theo cung nữ hộ
tống bà ta ra cung.
Thái giám vội vàng chuẩn bị kiệu như ý nạm vàng đứng bên ngoài cung Khôn Ninh kiên nhẫn đợi Phó phu nhân. Tào đức chiêu đỡ Phó phu nhân giẫm lên ghế nhỏ mà thái giám đặc biệt chuẩn bị để tránh vũng nước trên nền gạch lưu ly cẩn thận từng tí một ra khỏi khôn ninh cung. nha hoàn Phó phu
nhân mang tới theo ở phía sau cũng đi ra. Thái giám cất xong ghế nhỏ,
khom người mời Phó phu nhân lên xe. Phó phu nhân vừa muốn nhấc chân lên
xe, xa xa liền thấy Phó Dư Sâm đã đi tới bên này. Bà ta không khỏi sửng
sốt: lúc này sao Phó Dư Sâm lại ở trong cung? Khuôn mặt tuấn tú của Phó
Dư Sâm không hề băng lãnh như ngày xưa mà là mặt mày hớn hở đi tới,
thẳng đến trước rồi xe ngựa. Khóe miệng chàng mỉm cười, quy củ hành lễ
với Phó phu nhân, nói:
- Mẫu thân, để con trai đỡ ngài lên xe nhé!
Vốn là nữ quan tào đức chiêu đang đỡ Phó phu nhân nghe thế thì vội vàng
lui về phía sau vài bước, buông lỏng Phó phu nhân ra. Phó phu nhân cau
mày nhìn Phó Dư Sâm đang mang ý cười như gió xuân ấm áp tới đỡ mình, nhỏ giọng quát lên:
- Phó Dư Sâm, ngươi đến tột cùng là muốn đánh chủ ý gì hả?
Phó Dư Sâm cười tủm tỉm:
- Con trai vội tới chúc mừng mẫu thân mà!
Phó phu nhân nhìn chằm chằm ánh mắt chàng, nghĩ mắt phượng đen lánh của Phó Dư Sâm nhìn qua rất là âm hiểm giả dối.
- Thánh thượng đã hạ ý chỉ tứ hôn, Lục tỷ tỷ phải gả nhập phủ an dương Hầu làm thế tử phu nhân rồi!
Phó phu nhân nghe vậy nhất thời mềm cả người thiếu chút nữa ngã sấp
xuống, cánh tay lại bị phó dư sâm vững vàng đỡ lấy. Bà ta mở mắt trừng
trừng nhìn phó dư sâm gần trong gang tấc, trong mắt là sâu đậm chán ghét giận dữ và sợ hãi, trong tiếng nói cũng mang theo hận ý:
- Phó Dư Sâm, ngươi dám... Ngươi dám...
- Ta...dám!
Phó Dư Sâm lạnh như băng nhìn bà ta một cái, đảo mắt đã mang ý cười trên mặt:
- Mẫu thân, cẩn thận một chút!
Chàng nhétPhó phu nhân vốn còn đang gắng gượng vào trong xe ngựa Thư
Hoàng hậu đã chuẩn bị, đóng cửa xe lại, còn nói với thái giám đánh xe:
- Xin đưa mẫu thân ta về Phủ Quốc Công!
Thái giám kính cẩn đáp ứng, giơ roi “Giá” một tiếng khởi động xe
ngựa,nha hoàn và bà tử theo Phó phu nhân tiến cung ngồi trên chiếc xe
phía trước. Nữ quan tào đức chiêu ở một bên nhìn Phó Dư Sâm và mẹ cả
lặng lẽ nói chuyện, đưa mẹ cả đưa lên xe, còn đóng kỹ cửa xe. Nàng nghĩ
Phó Đoàn Luyện đối mẹ cả thật là cung kính hiếu thuận, nghĩ đến Phó phu
nhân mỗi khi ở chỗ hoàng hậu đều nói xấu Phó Đoàn Luyện, nghĩ cách làm
sao hãm hại Phó Đoàn Luyện, nàng cảm thấy lòng dạ Phó phu nhân thực sự
là quá hẹp hòi rồi! Nàng quay người lại thì thấy một vị khác nữ quan của khôn ninh cung là giang yến thu đứng một bên, mắt đang nhìn Phó Đoàn
Luyệnbèn cảm thấy hơi buồn cười. mặc dù Phó Đoàn Luyệntuấn tú nhưng
những nữ quan như các nàng đều đã bị quan gia lâm hạnh rồi, cuộc đời này cùng Phó Đoàn Luyện tuấn tú sợ là không thể nào!
Phó Dư Sâm nhìn Phó phu nhân ngồi xe nạm vàng như ý biến mất trong tầm
mắt, lúc này mới chậm rãi liếc mắt nhìn giang yến thu, mắt phượng trong
trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua tào đức chiêu bên cạnh, trên mặt tuấn tú
không lộ vẻ gì, xoay người rời đi. tiểu thái giám vẫn theo sát chàng
cũng lập tức đi theo. Tào Đức Chiêu bởi vì bị Phó Đoàn Luyện nhìn mà
thấy trong lòng hoảng hốt, nhìn bóng lưng Phó Đoàn Luyện đi xa, lại nhìn yên giang yến thu vẫn đứng yên như trước, cảm tháy mình hình như đã bỏ
lỡ chuyện gì đó!
Phó phu nhân như thú bị nhốt trong xe, bởi vì lo lắng con gái nên cũng
đã quên phản kháng, lòng bà ta lúc này đều nghĩ đến trở về thương lượng
thật tốt với Định Quốc Công, nhất định phải nghĩ ra biện pháp cải biến ý tứ của thánh thượng, không thể để cho con gái mến yêu thực sự gả cho
một kẻ ngu si được! Phó Vân Chương đưa tài sản mình đã cai quản hơn bốn
mươi năm cho Phó Dư Sâm, biểu hiện bên ngoài trông như mình còn tại vị,
thực ra toàn bộ quyền hành đã giao ra hết rồi.
sáng sớm nay Phó Vân Chương mới đưa người cuối cùng là Tứ cô nương rời
khỏi nhà mẹ đẻ, lúc này ông đang ngồi trong chính đường ở Lô Tuyết am,
một mình thưởng trà. Đã nhiều ngày con trai duy nhất vẫn không trở về
nhà, năm đứa con gái đã xuất giá ngược lại giống như hẹn nhau đều trở về nhà mẹ đẻ, hơn nữa vị Lục cô nương sắp xuất giá, sáu con gái mỗi ngày
vây quanh ông nói xấu Phó Dư Sâm, khiến cho đầu ông căng lên, lỗ tai ong ong như muốn hôn mê bất tỉnh, may mà Thất cô nương trốn ở hồng phong
uyển không đi ra, thiếu một người dày vò ông. Các con gái ầm ĩ ông chừng mấy ngày, thật vất vả mỗi một người đều quay về nhà mình, Phó Vân
Chương dự định nghỉ thật tốt, bởi vậy trốn ở nơi chủ nhân không có nhà
là lô tuyết am thưởng thức trà nghỉ ngơi. Đầu Phó Vân Chương ngả ra sau
dựa vào trên lưng ghế, nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần. Gió nhẹ mang
đến một mùi hoa quế thoang thoảng, quanh quẩn bên chóp mũi ông, sau đó
là một loạt tiếng bước chân nhè nhẹ và âm thanh tơ lụa ma sát khi bước
đi. Phó Vân Chương mở mắt thì nhìn thấy một nha hoàn diễm lệ mặc la y
lụa trắng áo ngực đỏ thẫm đang dùng khay bưng một chén trà nhỏ đi đến.
Phó phu nhân ngồi xe ngựa trực tiếp đi vào đại môn phủ Định Quốc Công,
cuối cùng ngừng lại trước cửa viện Lô Tuyết am. Nha hoàn bà tử vây quanh đỡ Phó phu nhân đi đến đại môn. Đại nha hoàn Ngọc Châu là người gác
cổng bên trong, nghe động tĩnh lập tức chạy ra, trước tiên hành lễ với
Phó phu nhân, sau đó tiến đến bên cạnh Phó phu nhân thân thấp giọng nói:
- Phu nhân, Hương Lê tiến vào rồi ạ!
Phó phu nhân nghe vậy, trên mặt đầu tiên là vẻ giận dữ, sau đó là bất
đắc dĩ, cuối cùng chuyển thành thẫn thờ. Chỉ yên lặng chốc lát, bà ta mở miệng nói:
- Đi Hồng Phong Uyển nhìn Lục cô nương và Thất cô nương trước đi!