Ra khỏi tiền sảnh, Hàn Anh dừng bước, nhìn Phó An: “Phó Bình Phó Nghĩa
bây giờ đang ở ở đâu?” Phó Tạ quy củ quá lớn, nàng và Phó Tạ còn chưa
thành thân, Phó Tạ cũng bởi vì Phó An tiếp đón nàng không được chu đáo
mà phạt Phó An; sự tình lần này náo thành như vậy, gã sai vặt Phó Nghĩa và Phó Bình hai nhất định bị phạt rồi.
Phó An cúi đầu bẩm báo: “Bẩm thiếu phu nhân, Phó Bình ở trong phòng hắn
nghỉ ngơi, Phó Nghĩa ở trang viên Chu Tiên trấn tĩnh dưỡng.”
Hàn Anh trầm ngâm một lát: “Có an bài người chăm sóc bọn hắn không?”
Phó An vội nói: “Bẩm thiếu phu nhân, đã an bài gã sai vặt chăm sóc.”
Hàn Anh lúc này mới yên lòng lại, dặn dò Phó An: “Ngươi nói một tiếng
với công tử các ngươi, chạng vạng tối ngươi đến nội viện gặp ta, ta có
việc muốn dặn dò ngươi.”
Phó An đồng ý
Phó Tạ và Trần Hi cùng một chỗ dùng cơm trưa, lại trao đổi trong chốc lát, Trần Hi lúc này mới cáo từ
Trần Hi vừa đi, Hứa Lập Dương cải trang thành thư sinh trẻ tuổi liền trở lại: “Công tử, đại thiếu phu nhân về nhà mẹ đẻ, đi vào Lam phủ liền
không trở ra, nô tài cho người canh giữ toàn bộ cửa ra của Lam phủ.”
Phó Tạ nhẹ gật đầu, nói: “Không chỉ Lam thị, Phạm Tinh Tinh bên kia cũng phái người theo dõi.”
Hứa Lập Dương đáp “Vâng”, lẳng lặng lui xuống. Hắn buổi chiều còn có
nhiệm vụ, còn phải về nhà thay đổi quần áo tiến cung hầu hạ Thừa Dận Đế.
Hàn Anh trở lại nội viện, ở nhà chính ngồi xuống giường gấm, nhận trà hoa quả Tẩy Xuân dâng lên chậm rãi uống.
Lương ma ma đứng ở một bên, cầm một chồng lớn thiếp mời cho Hàn Anh xem: “Thiếu phu nhân, những thứ này đều là người muốn gặp ngài.”
Hàn Anh đưa chén trà bích sứ cho Tẩy Xuân, miễn cưỡng dựa vào gối mềm: “Có những ai?”
Lương ma ma đọc từng cái một.
Hàn Anh nghe được đều là vài phu nhân chủ quản Thị Lang, liền nói: “Trước để xuống đi, ngày mai rồi nói.”
Lương ma ma đáp ứng, thấy dáng vẻ Hàn Anh trầm ngâm, liền đứng yên ở chỗ đó, chờ Hàn Anh dặn dò.
Hàn Anh buông chén trà bích sứ trong tay, phân phó: “Lương ma ma, bây
giờ ngươi và Tẩy Xuân cùng đi Cầm Vận đường thăm Phó Bình đi.”
Lương ma ma tự đương nhiên liền đáp ứng.
Hàn Anh lúc này mới nhìn Tẩy Xuân: “Đồ vật đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Tẩy Xuân xấu hổ mang theo e sợ, thấp giọng trả lời: “Bẩm cô nương, đều đã chuẩn bị xong!”
Hàn Anh lại cười nói: “Đi đi!” Phó Bình và Tẩy Xuân lưỡng tình tương
duyệt, bảo Tẩy Xuân đích thân đi thăm hắn, so với nói lời thăm hỏi hiệu
quả hơn nhiều
Phó An rất nhanh liền vào thỉnh an.
Hàn Anh trực tiếp dặn dò hắn: “Ta bảo Sấu Đông Nhuận Thu chuẩn bị quà
tặng, ngươi mang các nàng ngồi xe thay ta đi trang viên Chu Tiên trấn
thăm Phó Nghĩa.”
Phó An nghe vậy vui vẻ, liền nói ngay: “Vâng, thiếu phu nhân!” Dứt lời hai mắt nhìn Nhuận Thu đứng ở một bên.
Khuôn mặt Nhuận Thu có chút ửng đỏ.
Làm xong hết những việc này, Hàn Anh mới thoải mái, thấy Tần ma ma và
Hoán Hạ chọn món ăn cho bữa tối, liền dẫn Thiến Ngọc và Như Ngọc ra tiểu hoa viên phía sau tản bộ.
Cơm tối Phó Tạ trở về cùng ăn với Hàn Anh.
Đồ ăn là Hàn Anh đặc biệt chọn, hương vị thanh đạm, vật liệu tươi ngon, đều hợp với khẩu vị của hắn, Hàn Anh lại nhu thuận giúp hắn múc canh,
một tay chống má nhìn hắn uống, trong lòng Phó Tạ cực kỳ thoải mái, lần
nữa cảm thấy may mắn vì mình đã giải thích với Hàn Anh, bằng không sao
có thể mãn nguyện như thế?
Dùng xong cơm tối, mắt thấy sắc trời dần dần tối, hai người liền nắm tay đi ra tiểu hoa viên phía sau tản bộ, Thiến Ngọc và Như Ngọc cầm theo
đèn lưu ly thủy tinh hình bông lúa[1] đi xa xa ở phía trước, Phó Tĩnh
cầm theo đèn liêu ti trắng dẫn theo hai gã sai vặt xa xa theo ở phía
sau.
[1] đèn lưu ly thủy tinh hình bông lúa
Đi đến bên cạnh hồ sen, Hàn Anh dừng bước, vừa nhìn lá sen xanh biếc lắc lư theo gió ở trong ao, vừa thấp giọng hỏi Phó Tạ: “Ca ca, hôm nay
nhiều phu nhân của quan lại trong kinh thành tới gặp muội, muội thấy
không nên gặp?”
Lúc này tiếng “Ca ca” làm trong lòng Phó Tạ một hồi tê dại, hắn cúi đầu
chăm chú nhìn Hàn Anh, ôn nhu nói: “Nàng muốn gặp thì gặp, không muốn
thì không gặp.”
Hàn Anh cười hì hì nhìn hắn: “Nếu là đến tặng bạc, tuyệt đối không thu, đúng không?”
Phó Tạ thấy nàng cười đáng yêu, đưa tay vuốt ve trên đầu nàng: “Đúng, không thể nhận.”
A Anh của ta nhu thuận hiểu chuyện quá!
Lúc này Phó Tạ quên mất mấy ngày trước Hàn Anh và hắn cãi nhau, quả thực làm hắn suýt tức chết.
Hai người tiếp tục đi lên phía trước, bất tri bất giác Phó Tạ liền buông tay Hàn Anh ra, ôm lên.
Vòng eo cua Hàn Anh, vóc dáng Hàn Anh trước kia chỉ tới bờ vai của hắn, năm nay lại cao hơn một tí, hôm nay đã đến cằm của hắn.
Gió đêm đầu hạ khẽ thổi tới, mùi hoa hồng hoa thơm ngát theo gió khẽ lướt nhẹ qua mặt, vừa mát mẻ vừa thoải mái dễ chịu.
Hàn Anh liếc hắn, đôi mắt sáng ngời, như ánh sao vỡ vụn: “Ca ca, huynh
cho thêm chút nữa cũng được!” Nàng thật ra không thiếu bạc, chỉ là thích làm nũng với Phó Tạ.
Phó Tạ mỉm cười, từ trong túi áo móc ra hầu bao đã sớm chuẩn bị tốt, đưa cho Hàn Anh.
Hàn Anh cầm hầu bao ở trong tay vuốt vuốt: “Muội nghĩ ở Kim Minh trì
hoặc bên cạnh kênh đào mua một tòa nhà, thu thập ổn thoả, đợi hai ta cãi nhau, muội liền trốn đến đó!”
Biểu lộ trên mặt Phó Tạ trở nên ngưng trọng, nói: “A Anh, nếu như nàng dám mua, ta liền đập bỏ!”
Hàn Anh giận hắn: “Hừ!”
Phó Tạ nghiêm túc nhìn Hàn Anh: “A Anh, chúng ta lại cãi nhau, nàng không được rời ta trốn đi!”
Hàn Anh nhìn Phó Tạ, đang muốn phản bác, lại phát hiện vẻ mặt Phó Tạ rất chăm chú, đành phải hậm hực nói: “... Được!”
Thấy nàng đã đáp ứng, Phó Tạ lặng lẽ thở dài một hơi, đi lên phía trước, vừa nói: “Nếu nàng muốn đi ngoài thành ở, trang viên Chu Tiên trấn cho
nàng luôn!”
Hàn Anh cố ý nói: “Thật sự? mỹ nhân giấu trong đó làm sao bây giờ?”
Phó Tạ thản nhiên nói: “Mỹ nhân đã rời đi rồi, trang viên sau này là của A Anh!”
Hàn Anh vui vẻ nói: “ngày mai muội liền mang người đi qua, nhìn xem nên thu xếp thế nào!”
Hàn Anh ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt to tràn đầy nghi vấn.
Phó Tạ dừng một chút mới nói: “Trong hai ba tháng sắp tới ta sợ phải đi ra ngoài đánh nhau.”
Hàn Anh suy nghĩ một chút, trong lòng mông lung đoán được thứ gì đó, rồi lại không rõ ràng.
Phó Tạ thấy vẻ mặt nàng mê mang, liền cúi đầu khẽ hôn một cái trên môi
nàng, thấp giọng nói: “Lời như vậy, không thể nói với người khác!” Đây
là quân tình tuyệt mật của hắn.
Qua phong ba lần này, hắn dự định thay đổi một ít, thí nghiệm để Hàn Anh dần dần hiểu toàn bộ của hắn.
Đến ban đêm, triển khai vài lần Hàn Anh liền không còn chút khí lực.
Nàng nằm ở trên người Phó Tạ thở hổn hển, bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận ý trong lời nói của Phó Tạ: “Ca ca, huynh “
Phó Tạ nhịn không được, tự mình bắt đầu chuyển động, chặt đứt lời nói của Hàn Anh.
Một lát sau, hắn đè Hàn Anh ở phía dưới tiếp tục động tác.
Hàn Anh trong lòng còn treo sự kiện kia, chăm chú nhìn hắn, đôi mắt ngập nước: “Ca ca, huynh muốn mang muội đi... Đi Tây Cương đánh... đánh
trận...”
Phó Tạ thấy nàng lúc này còn thất thần, có chút bất mãn, động tác càng
kịch liệt, lời nói của Hàn Anh bị đâm đứt quãng, vẫn cảm thấy chưa đủ,
lại cúi người ngậm bờ môi Hàn Anh...
Nhất thời xong chuyện, Hàn Anh vùi trong ngực Phó Tạ, thân thể vẫn còn rung động lắc lư, thật lâu mới bình tĩnh lại.
Trên người nàng thấm mồ hôi, thoải mái lại có chút khó chịu, nếu là lúc
trước, Phó Tạ sớm ôm nàng đi rửa sạch, nhưng tối nay hắn có chút khác
thường, ôm Hàn Anh gối lên cánh tay trái của hắn, tay phải chậm rãi vuốt ve phần bụng của Hàn Anh...
Hàn Anh nửa mê nửa tỉnh, nghĩ thầm: Phó Tạ chẳng lẽ cũng muốn hài tử...
Nàng đang muốn mông lung thiếp đi, lại nghe được Phó Tạ nói: “A Anh, Lam thị hoặc là Phạm Tinh Tinh nếu như hẹn nàng đi ra ngoài, nàng tạm thời
đáp ứng, sau đó bảo Tẩy Xuân hoặc Nhuận Thu đi thư phòng bẩm báo ta.”
Hàn Anh đáp ứng, vùi mặt vào trong ngực Phó Tạ.
Sau khi bước vào tháng năm, thời tiết lập tức nóng lên, buổi trưa cơ bản không cách nào ra cửa, ánh mặt trời nóng hừng hực chiếu vào người, quả
thực người như muốn nướng chín.
Hàn Anh đã bắt đầu dùng băng trong phòng, ngay cả như vậy, nàng vẫn còn
có chút gian nan, thời gian xử lý gia vụ sớm hơn, toàn bộ đổi lại sau
giờ điểm tâm; thời gian tiếp khách đổi lại là chạng vạng tối trước bữa
cơm tối.
Ban ngày được nhàn rỗi, Hàn Anh liền ở trong phòng xem sách thêu hoa,
còn tự tay làm cho Phó Tạ vài món thiếp thân trung đan bạch la và quần
lót.
Ngày hôm đó Phó Tạ hạ triều liền đi ra ngoài thành xem cấm quân luyện
tập, trọn vẹn bận rộn nửa ngày, giữa trưa liền không gặp người, trực
tiếp quay về nội viện cùng Hàn Anh dùng cơm trưa.
Dùng xong cơm trưa Hàn Anh nhất định phải ngủ trưa, Phó Tạ vốn phải
thay đổi quần áo về Cầm Vận đường tiếp tục gặp người —— vốn đang có
mười mấy quan viên đang đợi ở khách sảnh phía trước Cầm Vận đường ——
thế nhưng Hàn Anh tóc đen rối tung, trên người mặc quần áo ngủ thêu hoa
trắng như tuyết, đôi mắt quyến rũ ngập nước dịu dàng nhìn hắn, nũng nịu
cầu hắn: “Ca ca, ngủ trưa với muội đi! một mình muội ngủ không được!”
Phó Tạ biết Hàn Anh đang nói xạo, nàng vừa nằm xuống sẽ ngủ như heo,
nhưng vẫn có chút lưu luyến, cuối cùng dứt khoát ôm Hàn Anh đi vào phòng ngủ.
Trên giá gỗ nhỏ cuối giường Hoàng Hoa Lê bày một chậu vàng thật to,
bên trong chất đầy băng, toả ra khí lạnh yếu ớt, trong phòng rất râm
mát.
Hàn Anh thích thoải mái, vào mùa hạ trên giường vẫn phủ nệm gấm vừa dày
vừa mềm, Hàn Anh đầy đặn trắng như tuyết tóc dài đen nhánh xõa ra, có
một loại kích thích mãnh liệt, làm trong lòng Phó Tạ căng lên.
Sau hai độ gió xuân, Phó Tạ cũng có chút buồn ngủ, dứt khoát ôm Hàn Anh ngủ.
Đợi khi Hàn Anh tỉnh lại đã là mặt trời chiều ngã về tây, Phó Tạ sớm đã
không thấy tăm hơi, chỉ có trên gối còn lưu lại hơi thở của hắn. Hàn Anh tiến tới hít hà, trong lòng ngọt ngào, thoải mái không nói ra lời.
Hàn Anh rửa mặt chải đầu xong, nằm trên trên giường gấm nghe Sấu Đông
đọc thiếp mời thu được hôm nay, châm tuyến cầm trong tay một chút cũng
không động tới.
Hàn Ngọc đi vào bẩm báo, nói Lam thị và Phó Du, Phạm Tinh Tinh cùng nhau tới.
Hàn Anh suy nghĩ một chút, nói: “Mời các nàng vào đi!”
Lam thị bụng đã lộ ra, nhưng vì không ưa Hàn Anh, cố ý ôm bụng chậm rãi đi đến.
Trong nhà chính mới thay đổi ghế mềm, sau khi ngồi xuống, Lam thị dò xét Hàn Anh, thấy nàng tóc đen lỏng lẽo, càng nổi bật lên da thịt oánh
khiết như ngọc, khẽ lộ ra màu đỏ, bờ môi đỏ tươi khẽ sưng, dường như so
với vài ngày trước trắng mập hơn một tí, liền cười khẩy nói: “Ta nói đệ
muội, người ta đều là mùa hè giảm cân, đến mùa hè đều là ốm đi, ngươi
vừa không có mang thai, sao lại mập thế?”
Hàn Anh nghe vậy, khuôn mặt trước đỏ lên, rũ mắt xuống suy nghĩ một
chút, tiếp theo liếc mắt sáng lóng lánh nhìn Lam thị, khóe môi mỉm cười: “Đại tẩu, không có biện pháp nào hết, Phó Tạ quá thương ta, ngày nào
cũng bắt ta ăn, ta cũng muốn giống đại tẩu gầy gò một chút, nhưng ta ăn
ít một tí hắn cũng không chịu, ôi!” Chính nàng cũng soi gương to Tây
Dương trong phòng, phát hiện mỗi lần chuyện phòng the qua đi, nàng nhìn
qua trơn bóng đầy đặn, nhìn chính là no bụng thoải mái...
Cuối cùng âm thanh thở dài bị nàng ngâm nga kéo dài dư vị.
Lam thị: “...” Nàng nhớ tới vì tránh nàng và Vĩnh Thọ trưởng công chúa
mà trượng phu Phó Tùng chạy tới Tây Cương, khuôn mặt lập tức trầm xuống.
Phạm Tinh Tinh rũ mắt xuống, trên mặt mang ý cười, vươn tay cầm đai lưng bằng vải xa tanh màu đen thêu được một nửa Hàn Anh đặt trong khay châm
tuyến ở trên giường: “Đây là làm cho biểu đệ?”
Phó Du cố tình thay đổi đề tài, vội vàng cũng tiến tới nhìn: “Tam tẩu tự tay thêu, nhất định là làm cho Tam ca!”
Hàn Anh lại cười nói: Đúng vậy làm cho hắn.” Mùa hạ Phó Tạ mỗi ngày
luyện tập bắn tên, đều là thay áo bạch la cổ chéo màu đen và quần dài
bạch lăng Hàn Anh làm cho hắn, vì dễ dàng hơn, bên hông cần thắt đai
lưng xa tanh.
Phạm Tinh Tinh nghe Hàn Anh nói “Hắn”, nụ cười trên mặt lập tức biến mất trong nháy mắt, rất nhanh liền cười nói: “Hoa văn mây này thêu phải
ngay ngắn vừa vặn, ta dứt khoát giúp ngươi thêu hết nhé!”
Nàng cầm lấy đai lưng, rút ra tú hoa châm ghim phía trên muốn bắt đầu thêu thùa.
Hàn Anh rất không đồng ý để nàng ta đụng đến những quần áo thiếp thân
này của Phó Tạ, liền cười dịu dàng liếc Sấu Đông đứng một bên.
Sấu Đông liền đi tới, vẻ mặt áy náy: “Ơ, Phạm cô nương, thật là xấu hổ
quá! Những việc nặng này đều có nô tài làm, sao có thể để người bận
rộn!” Nàng nói chuyện, nhẹ nhàng linh hoạt cầm lấy đai lưng trong tay
Phạm Tinh Tinh, quỳ gối hành lễ, đi vào phòng khách phía tây.
Phạm Tinh Tinh cười cười, không nói chuyện.
Một lát sau, Phạm Tinh Tinh và Phó Du trò chuyện đến trâm hoa, còn nhổ
trâm hoa trên đầu mình xuống cho mọi người xem: “Nào, nhìn xem, đặc biệt tinh xảo, ngắt hoa khảm vào, đặc biệt kiên cố, chẳng phải so với trực
tiếp cài hoa trên búi tóc thỏa đáng hơn sao?”
Lam thị nghe xong, cảm thấy hứng thú, liền dặn dò Nhuận Thu đứng hầu một bên: “Ta thấy cửa ra vào có mấy đoá hoa hồng, hái cho ta một nhánh hoa
đỏ đi!”
Nhuận Thu cũng không động, nhìn Hàn Anh.
Hàn Anh mỉm cười nói: “Lấy màu sắc diễm lệ một chút, cắt mấy đoá đi, cho mọi người đeo!”
Nhất thời Nhuận Thu cắt một túi hoa hồng hoa đi vào, có màu trắng, hồng
nhạt, màu vàng, hoa hồng đỏ và đỏ thẫm, mùi thơm xông vào mũi màu sắc
diễm lệ, tất cả mọi người đều lấy màu mình thích, từng người một thử
dùng cây trâm của Phạm Tinh Tinh, soi gương cũng cảm thấy đẹp mắt.
Phó Du liền nhìn Hàn Anh: “Tam tẩu, bảo gã sai vặt của Tam ca đi đường chính làm hộ mấy cái nhé!”
Lam thị nói: “Chúng ta tự mình đi lựa, chẳng phải tốt hơn sao?”
Hàn Anh nhớ lại lần đó Phó Tạ dặn dò, trầm ngâm một chút, liền dự định biết thời biết thế đáp ứng.
Lam thị ngồi ở một bên, cho rằng nàng không muốn đi, liền cố ý kích nàng nói: “Ta nói đệ muội này, không đi đường chính, chẳng lẽ ngươi sợ gặp
mặt nữ nhân mang thai sao?” Lần trước trong trang viên Chu Tiên trấn
thấy phu nhân mang thai kia, sau khi trở về làm nàng vụng trộm vui vẻ
rất lâu —— thì ra nhìn Tam đệ cao hoa xuất trần cũng lén lút vụng trộm!
Hàn Anh: “...”
Nàng cười cười, thản nhiên nói: “Ta chỉ sợ gặp Vĩnh Thọ trưởng công chúa thôi.”
Lam thị tức giận muốn xì khói: “... Đụng phải nàng ta thì thế nào!”
Nhưng nàng lần trước về nhà mẹ đẻ, nghe chị dâu nhà mẹ đẻ nói Vĩnh Thọ
trưởng công chúa rất thích giao tiếp, không giao tế liền ra đường chính
đi dạo, thật đúng là có khả năng gặp gỡ...
Hàn Anh mỉm cười dặn dò Tẩy Xuân: “Tẩy Xuân, đi thư phòng phía trước nói với công tử một chút, nói chúng ta muốn ra đường chính đi dạo.”